Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 4: Chương 4: CHƯƠNG 4






Tôi đỏ mặt, có cảm giác từ cổ trở lên đều nóng phừng phừng, đứng không được ngồi không xong. Sớm biết sẽ lâm vào tình cảnh này thì đã xin lãnh đạo cho nghỉ về sớm lâu rồi, muốn phê bình gì cũng được.

"Sao lại đứng như thế, ngồi xuống đi." Tiếng nói của Lục Bách Nghiêu chợt vang lên, giống như một loại đặc xá, nhưng tôi có cảm giác chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Dựa theo thủ đoạn của Lục Bách Nghiêu thì hiển nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng như thế.

Ánh mắt ái ngại của mọi người cũng đổ dồn về phía tôi, tôi chỉ có thể ngượng ngùng lê từng bước, chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Lục Bách Nghiêu. Thật không biết tên này lại muốn dùng ám chiêu gì đối phó với mình.

"Tiểu Hạ, cô đã là bạn học cũ của Lục thiếu thì tối nay để cho cô chăm sóc Lục thiếu nhé." Lãnh đạo cười đùa trêu chọc, lại không hay biết một câu “chăm sóc” đã sớm khiến cho người bên cạnh nở một nụ cười quỷ dị. Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra sau lưng, không ngờ Lục Bách Nghiêu lại dùng vẻ mặt hết sức chân thành tự nhiên nhìn tôi phun thêm một câu, "Hạ Cận, vậy tối nay nhờ cô chăm sóc."

Đúng là tai vạ!

Tuy rằng cố gắng gượng cười, nhưng không nhìn tôi cũng biết, khẳng định trông cái mặt đang cười của mình còn khó coi hơn khóc. Nhân lúc rót rượu cho Lục Bách Nghiêu, tôi nghiến răng nhìn anh ta, gằn từng tiếng: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì cả." Anh ta cười đến vô hại, nhưng nụ cười này lại khiến tôi nổi cả da gà. Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh ta vang lên bên tai, "Ôn lại chuyện cũ thôi."

Ôn chuyện cũ ấy hả?

Ôn lại chuyện chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung hồi trung học như thế nào sao?

Sao cái tên này lăn lộn làm ăn ở bên ngoài bao nhiêu năm mà vẫn chưa quên được mối hận cũ giữa hai người thế? Đúng là tiểu nhân! Quá âm hiểm!

"Vậy tôi sẽ tiếp anh tới cùng!"

Đúng lúc chúng tôi đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị chiến đấu mấy hiệp thì không biết mấy người xung quanh đã tản đi từ lúc nào. Lãnh đạo trực tiếp vứt lại một câu: "Tiểu Hạ, cô chăm sóc Lục thiếu cho tốt, tôi đi trước."

Liếc nhìn bóng dáng lãnh đạo chạy như bay, lại nhìn phòng ăn không còn một mống người, tôi không nhịn được nhỏ giọng chửi thề. Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, thì ra lão già này muốn đưa tôi lên giường Lục Bách Nghiêu, muốn tôi ở trên giường "chăm sóc" anh ta đây mà.

"Chỗ này cũng có nhiều phòng lắm, cô định chọn phòng nào để chăm sóc tôi đây?" Nếu tôi nghe hiểu được ám chỉ của lãnh đạo thì hiển nhiên Lục Bách Nghiêu cũng nhận ra ngay. Thật không ngờ tên này lại chẳng biết xấu hổ mà trực tiếp hỏi tôi như vậy.

Ngón trỏ tay phải của anh ta khẽ nâng cằm tôi, bởi vì uống rượu nên gương mặt có hơi ửng hồng, kết hợp với màu xanh lá của chiếc khăn quàng cổ lại toát ra hương vị tà tứ mê hoặc.

"Nhà xác!" Tôi không do dự phun ra hai chữ, nhanh chóng cầm túi xách đứng dậy. Lúc trước nhìn thấy anh ta uống rượu là khi còn học trung học, lúc ấy anh ta say khướt ngăn cản tôi ở lối đi, mạnh mẽ chiếm đoạt nụ hôn đầu của tôi. Hiện tại anh ta lại uống say, tôi không muốn mình phải thật sự chăm sóc cho anh ta ở trên giường đâu. Hôm nay ra cửa đúng là không may, tôi phải về nhà thật nhanh để tránh tai họa mới được.

"Được rồi, vậy thì nhà xác." Lục Bách Nghiêu ghì chặt lấy bả vai tôi, dựa cả người bắt tôi dìu đi. Tên khốn này sao lại nặng như vậy!

Tôi cắn sắp nát môi mà vẫn không tài nào lôi được cặp móng của Lục Bách Nghiêu đặt trên vai mình ra: "Buông tay!"

"Không phải là muốn dẫn tôi đi nhà xác à? Đương nhiên tôi phải đi theo cô rồi." Lục Bách Nghiêu cười nham nhở, vẻ mặt vô hại.

Tên khốn này lại muốn dùng mỹ nam kế đây, nghĩ tôi là người không có khí tiết như thế chắc?

Nhưng con bạch tuộc này cứ quyết quấn lấy không nhả rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.