Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 80: Chương 80: Con mẹ nó, em không muốn cũng phải làm. 3




Tôi trực tiếp đạp anh ta một cái: “ Lục Bách Nghiêu, máu dê của anh chắc được hình thành từ trong bào thai rồi.”

Sau khi tôi xuất ra hết các kỹ năng, cuối cùng cũng đuổi được cái tên sắc lang Lục Bách Nghiêu này đi. Rốt cuộc cũng có thể thỏa mãn giấc mộng ngâm suối nước nóng từ lâu.

Đang yên lặng hưởng thụ việc ngâm suối nước nóng một chút thì đầu óc của tôi liền thoáng qua các sự việc đã phát sinh mấy ngày trước đây: Tôi từng ăn mặc xinh đẹp xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn, sau đó Lục Bách Nghiêu đánh bị thương Trương Húc rồi mang tôi đi, tiếp đó tôi theo anh ta đến nơi xa lạ này….

Một chuyện một chuyện giống như một đoạn phim ngắn đang tua lại ở trong đầu tôi, chẳng qua chỉ là một ngày ngắn ngủi mà giống như tôi đã trải qua một vòng luân hồi sống chết..

Quên đi, trong lòng tôi tự nhũ.

Đúng như một câu nói thông dụng: Chỉ cần tâm tình sáng sủa thì cuộc sống sẽ không có trời mưa.

Tôi đắm chìm trong suối nước nóng, dần dần cả người cũng trở nên bình thản liền đứng lên.

“Ngâm lâu quá cũng không tốt, đi lên đi, anh giúp em mặc quần áo.” Một giọng nam vang lên ở trên đầu tôi, tôi chợt cả kinh, ánh mắt lập tức mở ra, giọng nói này………………là Lục Bách Nghiêu.

“Tại sao anh lại ở nơi này?” Thân thể của tôi vội vàng lui sau từng bước, trực tiếp cầm lấy khăn tắm che ở trước người, tôi ngâm một mình là tốt rồi, người này…….tại sao cũng tới đây?!

Lục Bách Nghiêu chớp chớp đôi mắt đang lóe sáng của mình, đặc biệt vô tội trả lời: “Tới giúp em mặc quần áo.”

Mặc dù từ trước đến nay mỗi khi Lục Bách Nghiêu nháy cặp mắt đào hoa sáng quắc của mình thì đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy đôi mắt này tại sao lại có cảm giác giống như một đôi mắt sói đang lóe ra u quang trong đêm tối?!

Tôi vừa xấu hổ vừa quẫn bách, chỉ hy vọng tên khốn kiếp Lục Bách Nghiêu này có thể biến đi nhanh một chút: “Lục Bách Nghiêu, mẹ nó, hiện tại anh chính là một tên sắc lang trắng trợn đó.”

“Dáng người này so với tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều…”

Tôi thở phì phò nhìn chằm chằm anh ta: “Lục! Bách! Nghiêu! Anh mà còn nói thêm một câu nữa em sẽ rút từng cái răng của anh ra đó.”

“Em nỡ?” Lục Bách Nghiêu đưa tay phải ra, bỗng nhiên túm lấy tay tôi ở trong suối nước nóng, kéo đến trong ngực mình, một tay tôi vội vàng dùng khăn tăm ngăn cách giữa hai thân thể, lập tức trọng tâm không ổn định liền bị Lục Bách Nghiêu kéo đi.

Khóe miệng anh ta nâng lên nụ cười mập mờ vui vẻ, hai tay ôm tôi vào người, một cái tay của tôi dùng để cầm lấy khăn tắm bảo vệ thân thể trần trụi, tay còn lại dùng để ngăn cản anh ta, vì thế hai chúng tôi liền giằng co trong một tư thế vô cùng kì dị bên cạnh suối nước nóng.

Anh chợt kêu tên tôi, trong lời nói tràn ra lưu luyến nỉ non: “Hạ Cận.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, động tác túm khăn tắm vẫn không ngừng lại: “Ừ?”

Bỗng nhiên anh nói một câu như vậy: “Chúng ta kết hôn đi.”

Tôi khó có thể tin kêu lên: “A?”

Lần đầu tiên còn có thể nói là mình thất thần, không nghe rõ rốt cuộc là người này đang nói gì nhưng lần thứ hai, người này………….lại nói rõ ràng như thế…………..

Chắc hôm nay không phải là ngày Cá tháng tư chứ?

Tôi ở trong lòng nghĩ đến nghi vấn này nhưng sau 0.01 giây liền hủy bỏ ý tưởng ngu ngốc này.

Ở mấy ngày trước, vào buổi chiều mà Trương Húc và tôi đính hôn, Lục Bách Nghiêu vừa mới tỏ tình với tôi, bây giờ lại đang cầu hôn tôi sao?

Tôi nhất thời sợ run, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Ha ha, ha ha……” Tôi khẽ cử động khóe miệng cứng ngắc: “Không nghĩ tới giá thị trường của em cũng không tệ lắm…”

Lúc trước vừa mới làm tiệc đính hôn biến thành một buổi hài kịch náo loạn, hôm nay lại có người cầu hôn với tôi, nếu là thường ngày khẳng định tôi đã vui mừng tựa như hoa nở, cảm khái ông trời cuối cùng cũng có mắt, rốt cuộc cũng có một người đàn ông nhìn thấy vẻ đẹp khả ái mê người đến ông trời cũng phải oán trách của tôi. Nhưng vào lúc này tôi vốn không có ý định quan tâm tới những thứ này nữa, thậm chí ngay cả việc tiếp nhận một đoạn tình cảm hoàn toàn mới cũng phải cần có thời gian để từ từ chấp nhận.

Lòng tôi rối loạn như một đoàn chỉ gai, nhưng rất tốt, cuối cùng thì Lục Bách Nghiêu cũng bỏ qua cho tôi: “Có phải anh…………quá nóng lòng hay không? Anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo đi, chuyện này để sau hãy nói.”

Nhìn bóng lưng ngượng ngùng rời đi của Lục Bách Nghiêu tôi không biết phải hình dung cảm giác trong lòng tôi bây giờ là gì, có chút chát chát, trong lòng giống như buồn bực, mắc nghẹn ở một nơi nào đó mà khó có thể thoát ra được.

Mãi cho đến lúc gần tối trong đầu óc của tôi vẫn còn lẩn quẩn hai cái tên.

Trương Húc………………….Lục Bách Nghiêu……………………

Lục Bách Nghiêu nói anh thích tôi suốt mười năm vậy tại sao lúc đầu anh lại cùng tôi đối nghịch khắp nơi đây? Lúc ấy thành tích học tập của tôi rất tốt nhưng bởi vì anh ta tham gia giải bóng rổ được giải nhất nên từ đó mọi người bắt đầu chú ý đến anh ta hơn tôi, khi đó bạn bè trong lớp biết chuyện còn bầu chúng tôi là “Cặp đôi khó có thể trở thành người yêu nhất”.

Tôi tỉ mỉ hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện thời trung học:

Ngày đầu tiên quen biết, anh ta khen đôi mắt của tôi rất đẹp, ngập nước long lanh.

Trong lúc đi học khi tôi tình cờ quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang mỉm cười chói mắt.

Mới bắt đầu, cho dù chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng tựa hồ quan hệ cũng không tệ, cũng không đến trình độ cứng nhắc……..Sau này không biết từ lúc nào, quan hệ của hai người dần dần trở nên đối địch đây?

Tôi cố gắng lục tìm trong đầu lại phát hiện ra mình hoàn toàn không nhớ gì cả, sau đó trong trí nhớ gần như tràn ngập hình ảnh đối địch của tôi và anh ta.

Trong một tiết học, anh ta chạy tới chỗ ngồi của Trương Húc sau đó ở ngay trước mặt tôi nói với Trương Húc không nên ngồi cùng bàn với Hạ Cận. Suy nghĩ khi đó muốn bóp chết Lục Bách Nghiêu tôi đều đã có, tôi thì thế nào? Thế nào hả?

Có một lần, thầy dạy Ngữ văn khen bài văn của anh ta, tôi là người luôn luôn kiêu ngạo với khả năng viết của mình nhưng lần này lại không được thầy khen bằng anh ta cho nên sau khi tan lớp một đống lớn nữ sinh vây quanh anh ta, hỏi mượn bài văn của anh ta. Tôi cũng hỏi anh ta, Lục Bách Nghiêu, bài văn cậu viết có thể cho tôi mượn xem một chút được không? Anh ta nhìn tôi, sắc mặt đang cười vui bỗng chốc chìm xuống. Tôi nhịn không được nữa, không thèm mượn!

Còn có một lần, không, là rất nhiều lần vào mùa đông, cả lớp đang ở trong sân trường chơi ném tuyết, mỗi lần anh ta đều sẽ làm một quả cầu thật lớn thừa lúc tôi chưa kịp chuẩn bị liền hung hăng ném lên người tôi. Cái tên khốn kiếp này, dám đánh lén sau lưng tôi! Tôi cầm một quả cầu tuyết cùng chạy tới chiến đấu với anh ta, cuối cùng chạy mệt, anh ta liền ngã xuống ở trên mặt tuyết, ngửa đầu vô lại nhìn tôi, một đôi tròng mắt so với tuyết còn sáng hơn. Anh ta nói này, cho mượn cái bao tay mang đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.