Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 142: Chương 142: Đứa bé ra đời.




Suy nghĩ của tôi bị quấn quanh trong mớ kĩ niệm cũ mãi cho đến khi nghe Hoàng Vũ Vi thở dài nói một câu, tinh thần mới dần dần khôi phục lại: “Tôi thường xuyên suy nghĩ có phải kiếp trước tôi đã làm những chuyện thập ác bất xá* với cô hay không mà đời này ông trời để cho cô đến báo thù tôi."

(*Thập ác bất xá: mười tội ác không thể tha thứ được.)

Cô ta bỗng nhiên vui đùa một câu làm tôi không khỏi bật cười.

"Mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì nhưng tất cả đều đã qua, tôi hi vọng về sau khi chúng ta gặp mặt sẽ không còn là kẻ thù nữa." Cô ta dừng một chút: "Dĩ nhiên cũng không thể là bạn bè, coi như người xa lạ thôi."

Tôi thản nhiên gật đầu một cái: "Ừ."

Đúng như cô ta đã nói có lẽ xem nhau như người xa lạ là kết cục tốt nhất của cả hai chúng tôi.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, tôi và Hoàng Vũ Vi đi ra khỏi quán cà phê, Lục Bách Nghiêu nhìn thấy tôi bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng, lập tức tiến lên đón, canh giữ ở bên cạnh tôi.

Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi đột nhiên Hoàng Vũ Vi gọi tôi lại, cuối cùng nói một câu: "Chuyện video tôi còn nợ cô một lời cảm ơn."

Cô ta cười một tiếng, mang kính mát vào nghênh ngang rời đi.

Lúc Hoàng Vũ Vi gọi điện thoại cho tôi thì Lục Bách Nghiêu cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong, khi hai chúng tôi xuống lầu cũng đã bỏ mấy thứ này vào xe rồi mới đi đến quán cà phê. Lúc này từ quán cà phê ra ngoài vừa vặn có thể lái xe đến bệnh viện.

Thời điểm Lục Bách Nghiêu nổ máy xe, tôi nghiêng đầu hỏi anh: "Mới vừa rồi có phải anh rất lo lắng cho em hay không?"

Anh sợ hãi chuyện tôi và Hoàng Vũ Vi ở gần nhau như vậy, từ đó có thể đoán được mức độ quan trọng của tôi ở trong lòng anh.

"Đúng vậy, bị em dọa gần chết rồi!" Lục Bách Nghiêu làm một cái mặt quỷ với tôi, cười đùa trả lời.

Tôi bị mặt quỷ của anh chọc cười, nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, thời điểm nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu thì vô tình thấy được Hoàng Vũ Vi đang cãi vả với một người đàn ông.

Hình như hai người có quen biết nhau, người đàn ông kia muốn Hoàng Vũ Vi lên xe của anh ta nhưng cô ta lại không chịu đi cùng, hai người đứng ở bên đường ầm ĩ, cuối cùng Hoàng Vũ Vi cũng chấp nhận theo người đàn ông kia lên xe. Xe chạy càng xa thì bóng dáng của hai người kia càng ngày càng nhỏ nhưng mà tại sao người đàn ông đó lại làm cho tôi cảm thấy quen thuộc như vậy?

Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ nhưng cho dù có suy nghĩ nửa ngày thì cũng không nghĩ ra được là mình đã gặp người đàn ông này ở đâu.

Lục Bách Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt của tôi không đúng lắm, ân cần hỏi tôi: "Sao vậy?"

Tôi lắc đầu một cái: "Mới vừa rồi nhìn gương chiếu hậu thấy một người rất quen nhưng mà lại không nhớ ra người đàn ông kia là ai.”

Sự chú ý Lục Bách Nghiêu hoàn toàn không nằm trên một đường thẳng với tôi, anh nheo mắt hỏi: "Người đàn ông kia?"

Tôi không nói gì nhìn anh, le lưỡi một cái: "Làm ơn, Lục nhị thiếu gia, sự ghen tuông của anh không cần phải phát huy một cách nhuần nhuyễn như vậy chứ?"

Lục Bách Nghiêu "nghiêm túc" cảnh cáo tôi: "Dù sao thì trừ anh ra, em không được phép nghĩ tới người đàn ông nào khác!"

Tôi lập tức hỏi ngược lại: "Vậy còn ba của em thì sao?"

Nhất thời Lục Bách Nghiêu bị tôi hỏi ngược lại, không biết nên nói cái gì: "Ặc. . . . . ."

Tôi tiếp tục hỏi: "Vậy còn ba Lưu?"

Lục Bách Nghiêu tiếp tục giữ vững trạng thái im lặng đỡ trán: "Ặc. . . . . ."

"Còn Lưu Chi Dương nữa? Anh ta vẫn được tính là anh của em !" Mặc dù chỉ là anh “một nửa” nhưng vẫn được luật pháp thừa nhận.

Lần này Lục Bách Nghiêu hoàn toàn nổi giận: "Dù sao thì trong cái đầu nhỏ của em chỉ được nghĩ tới một người đàn ông là anh thôi!"

Tôi lập tức ngẩn người tại chỗ không lên tiếng, trong lòng có vô số Tiểu Tinh Linh đang nhảy múa. Woa, quá đẹp trai rồi, tại sao lúc này tôi lại cảm thấy Lục Bách Nghiêu đặc biệt đẹp trai như vậy? !

Tôi không lên tiếng một lúc lâu làm cho Lục Bách Nghiêu tưởng là tôi tức giận, sau đó anh vội vàng nói thêm một câu: "Nếu người em nhớ là ba và ba Lưu thì được nhưng thời gian nhớ đến không được nhiều hơn anh."

Bộ dạng Lục Bách Nghiêu ủy khuất cầu toàn làm cho tôi có cảm giác giống như mình đang ép anh ký hiệp ước mất nước. Dáng vẻ của anh rất kỳ quái lại thật đáng yêu làm tôi thật sự muốn dùng sức véo mặt anh mấy cái, tiếc rằng bây giờ anh đang lái xe cộng thêm nếu tôi chết chính là một xác hai mệnh cho nên tôi không có đủ can đảm để làm chuyện này.

Rốt cuộc cũng chờ đến đèn đỏ, thừa dịp Lục Bách Nghiêu dừng xe, tôi lập tức véo mặt anh hai cái. Mặc dù mặt người này rất gầy, không có nhiều thịt, khi véo toàn là xương, không giống tôi mềm mại mượt mà nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kì quái của anh thì không biết tại sao tôi lại cảm thấy sảng khoái? !

Mặt Lục Bách Nghiêu bị tôi véo có chút ửng hồng cũng có thể là do người này xấu hổ. Việc nhìn thấy người này xấu hổ thật đúng là chuyện ngàn năm khó gặp một lần.

Trong đầu tôi liền tự động tìm kiếm những thời điểm mà anh đỏ mặt trước đó, hình như là lúc tôi giả làm bạn gái của anh, phá hoại buổi xem mắt mà mẹ Lục đã sắp xếp giúp anh trước đó. Khi đó tôi và Trương Húc còn chưa đính hôn, hàng ngày vẫn cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm, không ngờ bỗng chốc thoáng một cái thời gian đã qua lâu như vậy, lâu đến mức khiến người khác có chút khó có thể tin.

Trong radio đang phát bài “Chuyện lãng mạn nhất” , mặc dù là một bài hát rất cũ nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy rất cảm cảm động. Lục Bách Nghiêu, em muốn cùng anh từ từ già đi, lúc già sẽ có con cháu hầu hạ bên gối, già đến mức chúng ta không thể đi đâu được nữa nhưng anh vẫn coi em như là bảo bối trong lòng bàn tay.

Sau khi ở bệnh viện một tháng, bảo bảo cũng muốn chào đời rồi. Thời điểm tôi bị đẩy vào phòng phẩu thuật, Lục Bách Nghiêu không để ý việc mọi người phản đối, tự động đi theo vào, chứng kiến thời khắc tôi sinh con.

Vốn dĩ tôi không muốn anh theo vào bởi vì đã sớm nghe nói khi người phụ nữ sinh con chính là lúc xấu nhất, bất kể là ai thì cũng hy vọng lúc ở trước mặt người yêu mình luôn xinh đẹp nhất.

Chỉ là cuối cùng anh nắm tay của tôi, mỉm cười trịnh trọng nói với tôi: "Về sau mỗi bước đi trong cuộc đời anh đều muốn nắm tay em, cùng đi với em."

Khi đó lòng của tôi rất rung động. Thời điểm đó ối đã vỡ, một khắc cuối cùng lúc bị đẩy vào phòng phẩu thuật, mặc dù tôi đau muốn tự sát nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, gật đầu với anh một cái.

Thời gian sinh con khá dài lại đau đớn, bởi vì thuốc mê sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới đứa bé nên tôi chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống tất cả, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế đó, đau đến mức gần như nhiều lần tôi muốn ngất xỉu, trong khoảng thời gian ngắn đó, đau đớn khủng khiếp thậm chí làm tôi nghĩ đến hai từ “tuyệt vọng” , cũng may là khi đó Lục Bách Nghiêu vẫn làm bạn ở bên cạnh tôi, anh nắm tay của tôi, truyền độ ấm và tình yêu của mình đến tôi đồng thời nói cho tôi nghe: "Vợ, cố gắng lên."

Cuối cùng, Lục Bách Nghiêu tự tay cắt bỏ cuống rốn.

Thời điểm đứa bé đầm đìa máu tươi ra đời, bất luận là tôi hay là anh, hốc mắt cả hai đều ướt át.

Tình yêu của chúng tôi không dễ dàng, đứa bé này cũng thế, giống như trong giấc mơ của tôi, là một bé gái, chúng tôi đặt tên cho nó là Lục Hạ.

Có nghĩa là đứa bé của Lục Bách Nghiêu và Hạ Cận đồng thời cũng có nghĩa là cô gái ra đời vào mùa hạ, hi vọng nó vĩnh viễn có thể giống như mùa hè, tràn đầy sức sống và tình cảm chân thành.

Ngày đứa bé ra đời, tất cả mọi người đều đứng chờ ngoài phòng giải phẫu, đợi đến thời điểm bác sĩ ôm đứa bé ra, rất nhiều người đã khóc. Đứa bé ra đời không thể nghi ngờ là niềm vui sướng vô biên của hai gia đình, một sinh mạng mới gia nhập đồng thời cũng mang đến cho mọi người một hy vọng mới.

Đoạn thời gian sau đó tôi vẫn luôn ở cữ trong bệnh viện, mỗi ngày đều có người tới bệnh viện thăm tôi, giống như lúc này, mẹ Lục và Lão Phật Gia lần lượt ôm đứa bé, trong tay Lục Bách Nghiêu đang cầm chén cháo, đút từng muỗng từng muỗng cho tôi mà ba Lục và ba Lưu thì đang vắt khăn lau mặt cho đứa bé.

Nhìn hình ảnh hòa thuận vui vẻ này làm cho tôi sâu sắc cảm giác được giờ phút này mình vô cùng hạnh phúc.

Thời điểm đầy tháng đứa bé, Lục Bách Nghiêu bao cả một khách sạn nổi tiếng nhất thành phố để tổ chức tiệc chúc mừng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Hạ trắng hồng hào nhìn rất đáng yêu, một đôi mắt to chớp chớp đặc biệt làm người khác ưa thích, ở trong bữa tiệc bà con, bạn bè ồn ào rối rít vây quanh muốn ôm đứa bé một cái.

Mới vừa ở cữ xong, thân thể tôi có chút suy yếu, nửa trước còn miễn cưỡng chịu đựng được, lúc sau chỉ có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, tất cả đều trông cậy vào Lục Bách Nghiêu.

Khi bữa tiệc kết thúc, tôi và Lục Bách Nghiêu cùng nhau tiễn khách chợt gặp được một người quen, lúc cậu ta đến gần thì mỉm cười nói với tôi một câu: "Chị dâu, chúc mừng."

Nụ cười của cậu ta rất dịu dàng, ôn hòa, đôi mắt trong vắt như nước trong khe suối, áp đảo toàn bộ đàn ông trong bữa tiệc, ngoại trừ Lục Kỳ Ngôn và Lục Bách Nghiêu thì không tìm ra được người nào có thể sánh bằng, thậm chí Trương Húc thanh tú đứng ở bên cạnh cậu ta thì khí thế cũng kém đi vài phần.

Người này không phải là người lạ, chính là người đàn ông mà tôi đã gặp một lần tại hội quán suối nước nóng, là người đàn ông không cẩn thận xông vào gian phòng của tôi, là “Diệp Tam” trong miệng Lục Bách Nghiêu, cũng là người tranh cãi với Hoàng Vũ Vi ở bên đường vào hai tháng trước mà tôi đã nhìn thấy trong gương chiếu hậu.

Tôi cũng mỉm cười lại với cậu ta: "Cám ơn."

Chờ mọi người đi xa, tôi mới hỏi Lục Bách Nghiêu: "Người đó là ai vậy?"

Lục Bách Nghiêu nói: "Không phải là em đã gặp rồi sao? Lúc ở hội quán suối nước nóng có gặp một lần."

“Em cũng biết là đã gặp qua nhưng anh không có nói với em cậu ta là ai?" Cũng không biết tại sao cậu ta và Hoàng Vũ Vi lại dây dưa với nhau.

Sự ghen tuông cổ quái của Lục Bách Nghiêu lại nổi lên, khẽ cau mày hỏi tôi: "Vợ, con gái vừa đầy tháng, em lại cùng anh thảo luận về chuyện của một người đàn ông khác, em đặt chồng em ở nơi nào?"

Đối với sự ghen tuông của người này tôi cũng hết ý kiến, liền kể toàn bộ chuyện ngày đó đã nhìn thấy Diệp Tam cãi vả với Hoàng Vũ Vi cho Lục Bách Nghiêu nghe.

Có lẽ chuyện này có chút không rõ ràng hoặc không tiện cho tôi biết được cho nên Lục Bách Nghiêu chỉ trả lời qua loa, đại khái: "Là anh em chơi với nhau từ nhỏ, thực lực không phân cao thấp với anh, chỉ là trong nhà hơi lộn xộn."

Mãi cho đến rất lâu sau đó tôi mới hiểu được hàm nghĩa trong câu nói “Trong nhà hơi lộn xộn” trong miệng Lục Bách Nghiêu đến tột cùng là bao gồm bao nhiêu máu tanh và chém giết nhưng Diệp Tam vẫn còn sống sót ở trong cái gia tộc khổng lồ đó đã đủ để thấy rõ thủ đoạn của cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.