Tôi…………
Tôi trừng mắt nhìn Lục Bách Nghiêu không nói lời nào, cuối cùng xem như người này vì tôi mà tìm bác sĩ đi, được rồi, tôi nhịn.
Bác sĩ cẩn thận giúp tôi kiểm tra một phen, tháo băng gạc trên chân tôi ra, dùng cồn chà lau tiêu độc miệng vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ rồi
giúp tôi thay băng gạc mới.
Bác sĩ làm khoảng chừng nữa giờ, sau đó
lại chỉnh chỉnh sửa sửa nửa giờ, rốt cuộc cũng hạ một cái kết luận: “
Không có chuyện gì lớn, may mà cậu không di chuyển cô ấy, nếu không cái
chân này có thể không giữ được.”
Lời của bác sĩ vừa nói ra giúp tôi giũ bỏ được lo lắng ở trong lòng nhưng về phương diện khác, càng nghĩ lại càng sợ.
Trong đoạn thời gian tĩnh đưỡng này, thật vất vả chân tôi mới có khởi sắc,
mới vừa bỏ được gậy chống vây mà thiếu chút nữa thì “tàn phế”?!
Quá khứ cùng Lục Bách Nghiêu đánh lộn, náo loạn thì có tính là cái gì, hiện tại hai con mắt của tôi chớp chớp, nhìn anh ta hoàn toàn như nhìn về
phía ân nhân cứu mạng, một bộ dạng thành khẩn, cảm ơn.
Baba cùng
Lão Phật Gia phải giày vò lắm mới cho ra một sinh mạng nhỏ là tôi, nói
thật là sống hơn hai mươi năm, là Lục Bách Nghiêu cho tôi cái chân thứ
hai!
Tôi cam đoan lần sau không bao giờ lén kêu Lục Bách Nghiêu
là tên khốn nữa. Đương nhiên điều kiện tiên quyết của cam đoan này
là……………….thằng nhãi Lục Bách Nghiêu không thể ăn nói quá phận.
Bác sĩ dặn dò một số điều cần chú ý như sắp tới đừng để chân dính nước,
blabla………..liền sửa sang này nọ chuẩn bị rời đi. Thời điểm Lục Bách
Nghiêu tiễn vị bác sĩ đó ra ngoài, tôi thấy anh ta khoát tay lên vai bác sĩ nói: “Anh em, lần này cảm ơn cậu.”
Bác sĩ mỉm cười trả lời,
đối với chuyện lần này của Lục Bách Nghiêu có chút kinh hỉ: “A, biết
nhau nhiều năm như vậy, cậu cái người này ngược lại đây là lần đầu tiên
khách khí với mình như vậy.”
“Lần này thật sự cảm ơn, về sau chân của nha đầu kia đành làm phiền cậu vậy.” Từ này về sau mỗi ngày vị bác
sĩ kia đều đúng giờ tới kiểm tra tình hình hồi phục của tôi, thật là
phiền phức.
Tiễn bác sĩ xong, Lục Bách Nghiêu lại gọi điện thoại, trong quá trình chờ điện thoại kết nối, anh ta hướng về phía tôi nói
một câu: “Cô nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó đóng cửa phòng lại, ra ngoài
gọi điện.
Tôi không biết chuyện bị bỏng dầu lần này là may mắn
hay là bất hạnh nữa, tuy nói rằng thiếu chút nữa làm cho chân tôi bị
bỏng đến mức tàn phế nhưng tốt xấu gì cũng không cần phải ăn con cá bị
nấu cháy khét đó nữa, mặt khác sau đó Lục Bách Nghiêu lại thuê một một
người quét dọn vệ sinh, ngay cả ngày ba bữa đều do đầu bếp của khách sạn năm sao làm còn có cho người giúp việc đưa tới tận giường.
Này này này………………………quả thật giống như đãi ngộ ở thiên đường!
Được ăn đại tiệc mấy ngày, tôi phát hiện ra mình càng ngày cảng không thể lý giải được vì sao lúc trước Lục Bách Nghiêu lại không cần đại tiệc mà
lại bắt tôi nấu cơm mỗi ngày, đối với các món ăn bị tôi chà đạp vẫn hoàn hảo nuốt xuống bụng.
Chuyến “đi công tác” của tôi được kéo dài
vô thời hạn, gần đây Lão Phật Gia vội vàng cùng với các bạn già trong
khu chung cư luyện tập khiêu vũ giao tế, mượn khiêu vũ làm cớ để trao
đổi tình cảm, đối với việc tôi không trở về nhà cũng không tỏ vẻ gì đặc
biệt. Mà Trương Húc bên kia, sau khi đi công tác ở Thượng Hải xong lại
bị điều tới Bắc Kinh mở một cái hội nghị tọa đàm. Anh mới là người đi
công tác thật sự, không thể không nói nhân tài cùng với người thường rất khác nhau.
Bình thường lúc ban ngày, ngoại trừ cùng người giúp
việc tán gẫu thì cũng là nhàm chán xem phim truyền hình một mình, chờ
cho Lục Bách Nghiêu mau chóng về nhà để mà cãi vả. Trước kia đấu võ mồm
cùng Lục Bách Nghiêu chỉ xuất phát từ tinh thần chiến đấu, bây giờ lại
chính là việc giết thời gian tốt nhất, trở thành một phần không thể
thiếu trong cuộc sống.