Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 63: Chương 63: Tri nhân tri diện bất tri tâm




Editor: coki (Mèo)

Tuy rằng khi nói câu cuối cùng kia giọng của Lục Bách Nghiêu rất nhẹ nhưng anh ta không hề cố kỵ ở bên đường nói với tôi những lời này thì tôi liền cảm thấy gương mặt mình nóng rực xưa nay chưa từng có.

Cái này, cho dù tôi không phải là vật hy sinh nhưng ở trước mặt mẹ anh ta tôi vẫn hoàn toàn nằm ngoài danh sách.

Tại sao tôi lại có cảm giác…………….”Trời muốn diệt tôi” (không, trời tác thành cho con thôi.)

Trong đầu tôi giống như chỉ gai loạn thành một đoàn, giằng co nửa ngày, mới lầm bầm nói ra một câu đầy đủ: “Dù sao tôi cũng muốn về nhà.”

Lục Bách Nghiêu lên tiếng, đi đến một bên đỡ thân thể tôi, giọng điệu không ngả ngớn giống như vừa rồi mà dường như có thêm vài phần ôn nhu: “Lần sau muốn về nhà thì nói với tôi một tiếng, tôi đưa cô về, cần gì phải lén lút chạy trốn như vậy?”

Ai chạy trốn?

Tôi chính là quang minh chính đại ngồi xe buýt về nhà có được không?!

Còn có như thế nào có lần sau nữa??

Lần sau mà tôi còn đến nhà trọ của Lục Bách Nghiêu thì rõ ràng không phải muốn chết sao?

Lục Bách Nghiêu đỡ tôi lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà không có một bóng người. Lúc này hẳn là Lão Phật Gia đang cùng bạn già ở tiểu khu luyện khiêu vũ giao tế, phỏng chừng đến tối mới có thể trở về.

Lục Bách Nghiêu dìu tôi tới ghế salon ở trong phòng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh sau đó còn không khách khí tự mình rót trà, lấy điều khiển mở TV giống như đang ở trong nhà mình, không có một chút khách khí với chủ nhà là tôi đây.

Nhìn bộ dạng muốn ở lì tại đây của Lục Bách Nghiêu, tôi lấy khuỷu tay đẩy anh ta: “Anh không cần đi làm à?”

Cái này cũng được xem như là một phương pháp đuổi người uyển chuyển hàm súc, tuy rằng mấy ngày nay người này đối với tôi rất tốt nhưng chỉ cần Lão Phật Gia đột nhiên động kinh về nhà một chuyến nhìn thấy tôi và Lục Bách Nghiêu thế này đêm nay tôi chắc chắn sẽ bị Lão Phật Gia la hét, ép hỏi tới không ngủ được mất.

“Mỗi ngày báo cáo xong, ở công ty đi một vòng là được rồi.” Vẻ mặt Lục Bách Nghiêu thản nhiên trả lời: “Việc thì giao cho người phía dưới làm, nếu không thì thuê bọn họ làm gì?”

Lục Bách Nghiêu bày ra bộ dáng một nhà tư bản chua ngoa, tiếc rằng tôi chính là cái người mà anh ta gọi là “người phía dưới”, hằng năm chịu áp bức của nhà tư bản keo kiệt, lại không được phản kháng, đúng là một lịch sử đẫm máu và nước mắt!

“Công ty đều giao lại cho thái tử gia anh, chắc mẹ anh sẽ không ở trong công ty chứ?” Tôi thật cẩn thận bát quái tìm hiểu từ phía Lục Bách Nghiêu, nếu quả thật ở bên trong, về sau không cẩn thận đụng trúng, không phải là tôi bị ép buộc đến chết sao?

“Bà chỉ có cái danh ở Hội đồng quản trị, không có thực quyền, cô sợ bà làm gì hả?” Lời nói của Lục Bách Nghiêu làm cho trái tim rơi rụng của tôi trở về trong lồng ngực nhưng câu tiếp theo lại làm cho nó nhảy ra ngoài: “Người quản lý chủ yếu là ba tôi.”

Ba anh …………………ba anh ………….

Nếu Lục phu nhân thường thường ở bên gối thổi gió, tôi còn không chết mới lạ!!! Chuyện này cùng mẹ anh quản lý có sự khác nhau sao?

“Cô làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình giống người chết vậy?” Lục Bách Nghiêu nhìn khuôn mặt đang rối rắm của tôi, kinh ngạc hỏi.

“ Tôi……………”Tôi lập tức muốn khóc quá, trong lòng tính toán có nên để ý tìm việc làm mới hay không, đương nhiên những lời này không thể trực tiếp nói trước mặt Lục Bách Nghiêu, bằng không không duyên không cớ lại cho anh ta cơ hội để tra tấn tôi, trực tiếp chỉnh chết tôi tại đây.

Vì thế tôi nhìn anh ta, trấn định nói: “Tôi chỉ là không có nghĩ tới bạn trung học của tôi vậy mà lại là một đại tư bản có danh có tiếng, có chút kích động quá mức.”

Người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy lúc này tôi đang yên lặng hối hận ở trong lòng, vì sao không sớm bỏ qua bộ dạng cà lơ phất phơ của người này, nhìn thấu bản chất tư bản của anh ta theo đó thời trung học liền thiết lập quan hệ bang giao với anh ta?

Khốn kiếp, không nghĩ tới tôi là người nông cạn như vậy?

Vì money liền quên tôi đã thề quyết không đội trời chung với Lục Bách Nghiêu.

Mấu chốt là thời trung học tôi lại không nhìn thấy người này là một đại tư bản. Khi đó cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà anh ta cũng không tệ, thời ấy bọn trẻ đều ở nhà xem TV thì anh ta lại đốt tiền dùng mấy ngàn đồng mua trò chơi điện tử, biết là giàu có, nhưng không nghĩ giàu có đến mức như vậy!

Công ty bị đại tập đoàn thu mua, đại tập đoàn.... ... quả thật là rất lớn!

Mà Lục Bách Nghiêu, cái người thái tử gia không biết điều này, khi đó cũng không biết là có thể rộng rãi đến vậy.

Thật sư so người với người càng làm tôi giận điên lên, tôi làm việc cả đời phỏng chừng cũng không bằng anh anh ta tiện tay mua mấy chiếc xe.

Đối với vẻ mặt rối rắm của tôi, Lục Bách Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Tại sao tôi lại cảm thấy thời điểm cô nói từ “đại tư bản” kia giọng điệu cùng “khốn khiếp” giống y như nhau vậy?”

“Không nghĩ tới lại bị anh phát hiện ra “thiên cơ”, thật đúng là xin lỗi!” Tôi vốn định khách khách khí khí cùng với vị đại tư bản này tán dóc một chút nhưng vì không chú ý nên đã hoàn toàn xếp anh ta vào hàng ngũ “khốn khiếp”.

Cuối cùng đại tư bản tiên sinh trực tiếp dựng lông mày, bị tôi làm cực kỳ tức giận mà bỏ đi…………..

Có trời mới biết tôi không phải là cố ý mà!!!

Chính là ………………kìm lòng không được? Chuyện này sao mà lại khó kìm chế đến vậy?

Ôi………………Chắc tôi phải chuẩn bị đi tìm việc làm mới thôi.

Chuyện này không phải chỉ mẹ anh ta không bỏ qua cho tôi mà phỏng chừng Lục Bách Nghiêu còn muốn ăn tươi nuốt sống tôi nữa đấy chứ.

Lục Bách Nghiêu đi rồi, tôi trở về phòng, ôm laptop nằm trên giường chơi game, chơi đến giữa trưa, đang tới hồi quyết liệt thì bị tiếng đập cửa phá hỏng.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là Lão Phật Gia đã trở lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại thấy không có khả năng, vài chục năm nay trí nhớ Lão Phật Gia tốt đến mức có thể ghi vào sách kỉ lục Guiness, chưa bao giờ xuất hiện tình huống quên chìa khóa, huống hồ mẹ không biết tôi đang ở nhà, có gõ cửa cũng vô dụng.

Tôi khoác thêm áo đi ra ngoài, vừa mở cửa thì thấy là người đưa thức ăn.

Anh ta đứng ở cửa mỉm cười nhìn tôi, thuận tiện vươn tay đưa cặp lồng cơm cho tôi: “Chào cô, đây là cơm của cô gọi, chúc cô dùng cơm vui vẻ.”

“Tôi gọi? Tôi gọi khi nào?” Trí nhớ của tôi không tệ tới mức đó đi? Tôi nhớ sau khi rời giường mặc quần áo, sau đó đi xe buýt về nhà, hoàn toàn không có gọi cái gì mà?

Người giao hàng nhìn nhìn quyển sổ ghi chép địa chỉ: “Nơi này là 26 đường Nam Kinh, tầng 4, nhà số 302 đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đúng rồi, chính là địa chỉ này.”

Được rồi, đã có thức ăn đưa tới cửa thì làm sao tôi có thể cự tuyệt được, cầm lấy cơm trên tay người giao hàng, hỏi: “Phần này bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền cho anh?”

“Đã trả tiền rồi, chúc cô dùng cơm ngon miệng, tạm biệt.”

Người giao hàng đã rời đi một lúc lâu nhưng tôi vẫn còn sững sờ đứng ngoài cửa.

Cơm trưa từ trên trời rớt xuống sao?

Chẳng lẽ ông trời nhìn thấy tôi bị Lục phu nhân chèn ép, cảm thấy quá đáng thương nên đưa cơm trưa tới cho tôi?

Tôi nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ được nguyên nhân là gì, sau đó lục phủ ngũ tạng kêu gào phản đối, cuối cùng tôi kiên quyết mở hộp cơm ra, kết quả những món bên trong làm tôi hoàn toàn choáng váng.

Cái này chính là đại tiệc năm sao tôi hay ăn ở nhà Lục Bách Nghiêu mấy ngày trước đây mà! Hơn nữa mỗi món đều là món tôi thích nhất.

Tin nhắn di động đột nhiên vang lên,……… là của Lục Bách Nghiêu, chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: “Ăn xong ngủ tiếp.”

Lúc còn ở nhà anh ta, mỗi ngày ăn cơm xong tôi đều ngủ trưa, vốn dĩ tôi tưởng chỉ có người giúp việc biết không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu cũng biết thói quen này của tôi.

Người này bị tôi chọc tức giận tới sôi lên mà còn ân cần như vậy, có phải ý của anh ta là tôi không cần đi tìm việc làm mới hay không? Nói thế nào tôi cùng Lục Bách Nghiêu cũng là bạn học cũ, quen nhau nhiều năm như vậy, ở công ty chắc anh ta…………………… cũng nên che chở tôi chứ?!

“Ngày mai tôi đi làm.” Tôi nhắn tin trả lời sau đó ném di động sang một bên, bắt đầu ăn cơm.

Đều là mỹ vị, hoàn toàn không dừng không được.

Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi liền chui vào chăn ngủ trưa, đợi tới lúc chạng vạng Lão Phật Gia về nhà mới gọi tôi tỉnh dậy.

Tâm tình Lão Phật Gia không tệ, khi hỏi tôi khóe miệng đều mỉm cười: “Đi công tác về rồi?”

Đối với vấn đề này, tôi vô cùng chột dạ gật đầu: “Dạ.”

Lão Phật Gia vô cùng vui sướng hài lòng nhìn tôi, xuất ra một tràng dài lời nói: “Lâu như vậy, chắc mệt chết rồi đi? Công ty của con thật là, đi công tác mà cũng vội vàng như vậy, không để cho con kịp xắp xếp hành lý, mẹ cũng không kịp tiễn con đi. Đừng dậy, cứ ở trên giường nằm thêm một lát, mẹ đi nấu cơm, làm xong thì gọi con dậy.”

Nhìn miệng Lão Phật Gia khẽ ngâm nga câu hát, lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài, tôi chỉ nghĩ đến một khả năng: Bà trúng tà! Phỏng chừng làm cho bà trúng tà lợi hại như vậy, chắc là mấy ngày tôi không có ở nhà có ông chú nào đó thừa lúc vắng vẻ mà chui vào cùng Lão Phật Gia hợp tác khiêu vũ giao tế.

Hóa ra rà Lão Phật Gia có mùa xuân thứ hai cho nên sắc mặt mới sung sướng như vậy, những ngày tiếp theo thái độ đối với tôi……………đều hiền lành như thế.

Buổi tối, Lão Phật Gia thi thố tài năng làm một bàn đồ ăn lớn, tôi đang ăn thì đột nhiên bên tai nghe bà than thở: “Tiểu Cận à, mẹ có chuyện này muốn nói cho con biết.”

Tôi nhanh chóng nuốt cơm vào, cắn chiếc đũa hỏi: “Nói đi, hai người quen nhau lúc

nào?

Lão Phật Gia kinh ngạc nhìn tôi: “A?”

“Mẹ, không phải mẹ định nói với con mấy ngày nay mẹ đang luyện tập khiêu vũ giao tế với một ông chú trong tiểu khu chứ?

“Ừ.”

“Hai người ………..ở chung rất vui vẻ đi?”

“Ừ.”

“Ông chú kia có phải là một soái ca độc thân không?”

“Ừ.”

“Không phải mẹ đối với ông ta cũng có chút ý tứ chứ?”

“Ừ.”

“Ông chú đó đối với mẹ cũng rất tốt đi?”

“Ừ.”

“Mẹ tính khi nào thì mang ông ta về nhà? Còn có hai người quen nhau thế nào?”



Chuyện này Lão Phật Gia không trả lời ừ, trực tiếp trầm mặc, thật lâu sau, kinh ngạc nhìn tôi: “Tiểu Cận, chuyên gì con cũng biết vậy?”

Haha, nghĩ tôi là ai chứ?

Tôi ở bên cạnh nữ vương Bát Quái Đồng Yến hơn hai mươi năm, đối với chuyện Bát Quái cẩu huyết vốn đã mưa dầm thấm đất, hiện tại không phải chỉ là một ông già và một bà già tìm thấy mùa xuân thứ hai sao? Làm sao có thể làm khó tôi chứ?

Mấu chốt là ở chỗ …………….. nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? ở đoạn trò chuyện hồi nãy, địa vị của tôi trong nhà lập tức “Nông nô xoay người làm chủ”. Tôi phát giác ra lần đầu tiên trước mặt Lão Phật Gia, lời nói của tôi lại có quyền uy tuyệt đối như vậy.

Lão Phật Gia nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Cận, con………………..Đối với chuyện này con không có ý kiến gì sao? Nếu con không đồng ý, mẹ………………………”

“Mẹ, chỉ cần mẹ thích, con đều chấp nhận. Khi nào rảnh, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Từ khi ba tôi đi, Lão Phật Gia một thân một mình đi làm nuôi tôi ăn học, đợi đến năm trước công việc của tôi ổn định, kiếm được tiền sau đó bà mới về hưu. Nhiều năm như vậy đều do một mình bà chống đỡ cái gia đình này. Bởi vì có sự tồn tại của tôi mà bà cô đơn nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên tìm một người ở bên cạnh bà, chăm sóc thật tốt cho bà.

Thật lâu sau, Lão Phật Gia mới lên tiếng, trong hốc mắt còn ngân ngấn lệ: “Được.”

Sau khi rửa xong chén bát, quay về phòng, tôi liền gọi điện thoại cho Trương Húc hoặc là bởi vì chuyện của Lão Phật Gia nên giờ phút này tôi đặc biệt muốn tìm một người cùng tôi trò chuyện.

“Cô ngốc, nhớ anh sao?” Cho dù cách điện thoại giọng nói của anh vẫn có vẻ ấm áp như vậy, giống như có thể an ủi những u sầu trong lòng tôi.

“Ừ.” Lâu như vậy không thấy, làm sao có thể không nhớ được, tôi cắn môi hỏi một câu: “Chừng nào thì anh trở về.?”

“Nhanh thôi, chắc là buổi sáng ngày kia có thể về tới.”

“Ừ.” Giọng nói của tôi dừng một chút, không lâu sau đó lại hỏi một vấn đề: “Trương Húc, nếu một người vô cùng thân quen với anh……………………..quên đi, vẫn là chờ anh trở về rồi nói đi.”

Nói đến nửa câu thì tôi giống như bị kìm nén, trong lòng nghẹn một cái, làm sao cũng không nói hết được.

Trong điện thoại ở nơi khác, Trương Húc vội vàng hỏi: “Tiểu Cận, em làm sao vậy?”

“Em không sao?” Tôi nghe được trong điện thoại giống như có người kêu Trương Húc: “Anh đi làm việc đi, em ngắt máy đây, mọi việc chờ anh trở về rồi chúng ta nói sau.”

“Ừ, được.”

Điện thoại đã ngắt hồi lâu mà tôi vẫn duy trì tư thế nghe máy. Tôi dời ánh mắt lên bức ảnh gia đình trên tủ đầu giường, lúc đó là thời điểm tôi vừa mới lên trung học, cả nhà nhân tiện chụp bức ảnh này trong một chuyến du lịch.

Mỗi lần nhìn bức ảnh này tôi đều cảm thấy trong lòng tràn đầy sức mạnh, cảm giác baba vẫn còn sống như trước, vẫn làm bạn ở bên cạnh tôi, cùng tôi lớn lên, giống như tại nạn giao thông lớp 12 kia không có tồn tại.

Chính là tất cả…………tất cả cuối cùng đều trở nên không giống nhau. Nháy mắt………..baba………….đã qua đời được tám năm.

Mà tôi cũng không còn là cô gái nhỏ vừa mới nhập học sơ trung năm đó, tôi đã trưởng thành, đã bước vào xã hội làm việc. Về sau sẽ có một người đàn ông khác bước vào cái nhà này, làm cho mẹ hạnh phúc, baba, thật xin lỗi.

Lúc trước ở nhà Lục Bách Nghiêu tĩnh dưỡng nửa tháng, gần như mỗi ngày đều thỏa mãn, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, ngày hôm sau chờ đồng hồ báo thức gọi tôi dậy thì trong đầu của tôi tất cả đều là mộng. Vừa thấy thời gian, nháy mắt đầu óc liền thanh tỉnh, nếu không nhanh một chút thì sẽ không bắt kịp xe buýt.

Tôi vọt một cái từ trên giường đứng lên, mặc áo quần, rửa mặt, lúc tôi đang vô cùng lo lắng đánh răng thì Lão Phật Gia bỗng nhiên xuất hiện ở đằng sau lưng: “Nha đầu, chân con làm sao vậy? Vừa rồi hình như thấy con đi khập khiễng.”

“Con………”Tối hôm qua tôi còn cố ý ngụy trang che dấu vết thương ở chân, sáng nay chỉ có một chút không chú ý đã không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lão Phật Gia, tôi chỉ có thể kiên trì nói dối: “Ngày hôm qua lúc lên lầu, con không cẩn thận bị ngã.”

Tôi thuần thục chà hết răng, lập tức cầm túi xách vọt ra khỏi cửa: “Mẹ, con còn vội đi làm, con đi trước.”

Hoàn hảo bắt kịp xe buýt, rốt cuộc cũng không cần lo lắng đến muộn nhưng chính là không có chỗ ngồi!

Quên đi, dù sao cũng chỉ đứng nửa giờ, coi như rèn luyện đi.

Tôi cầm cái vòng trên xe, đứng nghe nhạc, nghỉ ngơi lâu như vậy, cuối cùng bây giờ cũng quay trở lại làm việc một lần nữa, tôi có chút mong đợi khi Đồng Yến nhìn thấy mình thì biểu tình vui mừng trên mặt so với hoa cúc còn muốn tươi hơn ra sao.

Tôi dựa vào cửa sắt nghe nhạc, cũng không tưởng tượng được trên xe buýt mình lại gặp phải sắc lang.

Ngay từ đầu có đôi khi xe phanh gấp lại, tay của người nọ đứng sau lưng đụng tới mông tôi cũng còn có thể nói là không cẩn thận nhưng hiện tại lại có cái gì đó cưng cứng trực tiếp đâm vào mông tôi, đây là có chuyện gì xảy ra?!

Tôi từ từ rời xa khỏi phạm vi khống chế của sắc lang, xoay người thì thấy một người xấp xỉ hai bảy, hai tám tuổi, giống như người bán bảo hiểm, còn đeo một cái kính thời trang Sven, thật là tri nhân tri diện bất tri tâm, vậy………….vậy mà lại đâm tôi.

Tôi hoàn hảo nâng lên chân trái, nhắm ngay hạ bộ của tên sắc lang, không khách khí đạp một cước.

Cũng không nhìn xem cô nãi nãi tôi là ai? Dám ở trên xe buýt đùa giỡn tôi?

Trần trụi công khai đùa giỡn!!!

Không cho hắn một chút giáo huấn, hắn sẽ không biết bà nội đây họ Hạ tên Cận!

“A_______” Tiếng hét thảm thiết tràn ngập trên xe buýt lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhìn lại đây, tôi trực tiếp cầm túi xách đập lên trên đầu sắc lang: “Anh, cái đồ sắc lang, dám phi lễ với tôi! Cho anh dám chiếm tiện nghi của tôi!”

Sắc lang trên xe buýt luôn làm cho người ta khinh bỉ, cho dù ngày hôm này tôi có đánh tên này đến tàn phế thì mọi người trên xe cũng sẽ không nói gì.

Tôi còn đánh chưa được bao lâu thì xe buýt đã dừng lại, sắc lang nhìn thấy cơ hội tốt liền muốn nhảy xuống xe, nha, còn muốn chạy trốn hả?

Tôi liền kéo bàn chân tàn nhảy theo sau, cô nãi nãi ngồi xe buýt nhiều năm lần đầu tiên gặp một tên sắc lang vô sỉ như vậy, không đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ thì tôi không phải là họ Hạ.

“Anh chạy cái gì? Đã chiếm tiện nghi của tôi rồi còn muốn chạy, nghĩ thật hay nha!”

Tôi ngăn hắn ở trạm xe buýt kia, cũng không để ý đến chuyện người vây xem mỗi lúc một nhiều, liền lấy túi xách đập liên tiếp vào người sắc lang. Mặc dù chung quanh người xem rất nhiều nhưng nhìn thấy tôi đánh người ác như vậy mặc kệ sắc lang kia có cầu xin tha thứ cỡ nào, cũng không có người dám tới ngăn cản.

Tôi đánh tới mức nóng người chợt nghe thấy giọng nói của Lục Bách Nghiêu, tôi quay đầu thì thấy anh ta thò đầu từ cửa xe ra ngoài nói: “Hạ Cận, ai da, không nghĩ tới có lúc cô còn bạo lực đến vậy nha?!!”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chửi thầm nói: “Không phải chuyện của anh.”

Tôi tiếp tục dùng cả tay chân đánh về phía người sắc lang, muốn giáo huấn thật tốt cái người biến thái này, chuẩn bị xuống tay thì bị Lục Bách Nghiêu kéo lại, tôi giãy hai cái không thoát ra được liền tức giận trừng hắn: “Anh tránh ra, đừng có ngăn cản tôi.”

Lục Bách Nghiêu lôi kéo tay tôi không chịu buông, hỏi: “Cô đánh người ta thành như vậy rồi mà còn chưa chịu dừng tay? Nói một chút đi, rốt cuộc người này trêu chọc gì cô?”

Tôi tức giận đến mức nói cũng không được đầy đủ, cảm xúc kích động, không biết “bình tĩnh” là cái quái gì nữa: “Người này mới ở trên xe buýt chiếm tiện nghi của tôi! Hắn……………sờ mông tôi! Còn……………..”

Lời này của tôi còn chưa dứt đã thấy Lục Bách Nghiêu ra sức cho tên sắc lang kia một đạp, cú đạp kia tàn nhẫn tới mức đè bẹp “tiểu đánh tiểu náo” của tôi vừa rồi.

Sau đó, tôi liền nhìn thấy sắc lang kia “rầm_____” một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài, “a ô” kêu như thể kiếp này không còn được kêu nữa……….

Khi đó tôi đối với Lục Bách Nghiêu hoàn toàn chính là trạng thái quỳ lạy, nha, đích thực là “suất ngây người, suất đến chết”.

Ban đầu tôi tính hung hăng đập cho tên sắc lang này một trận là xong việc. Không nghĩ tới thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này so với tôi con ác hơn, đánh sắc lang xong còn mang hắn tới đồn công an, sau đó thân ái giao hắn cho “ chú cảnh sát ”.

“Bên trong tôi đã hảo hảo cho người tiếp đón, hừ, cho chỉnh đến chết.” Khi tôi đi theo Lục Bách Nghiêu, thời điểm nghe anh ta nói chuyện âm trầm như vậy làm cho nháy mắt lông tơ của tôi đều dựng đứng cả lên.

Cái này làm sao mà giống hoa hoa công tử được, rõ ràng chính là boss phúc hắc No.1.

“Sắc lang kia còn sờ cái gì của cô nữa không?” Mãi cho đến khi Lục Bách Nghiêu khởi động xe, tức giận trên mặt còn chưa có tiêu tán, so với người bị chiếm tiện nghi là tôi còn kích động hơn, tôi thật sự sợ anh ta tăng tốc đua xe tới cửa công ty.

“Hắn…………………….hắn, cái kia………………” Cho tới bây giờ khi nhìn thấy sắc lang kia bị đánh thành đầu heo, tức giận trong lòng tôi đã gần tiêu tán hết, chỉ là muốn tôi nói đến việc kia, thật sự là không nói nên lời.

“Ngập ngừng cái gì? Mau nói đi.” Lục Bách Nghiêu rống một tiếng, ngay cả một câu khuyến khích cũng không có. Tôi dùng một giọng nhỏ tới không thể nhỏ hơn nói: “ Cái kia của hắn cứng rắn, đâm vào mông tôi.”

“A, thật sự không có mắt như vây?” Lục Bách Nghiêu đột nhiên giẫm phanh, xe đột ngột dừng lại, nếu tôi không cài dây an toàn phỏng chừng đã đâm vào mặt kính ở đầu xe rồi.

Không có mắt? Bộ dạng của tôi cũng không thê thảm vậy chứ?

Dù gì cô nãi nãi tôi vẫn có chút tư sắc không phải sao?

Tôi nhìn Lục Bách Nghiêu lấy di động ra bấm một dãy số, âm thanh rít gào truyền ra làm tôi ngơ ngẩn ngồi tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám: “Giao cái người mới vừa nãy cho tôi, tôi chỉnh chết hắn. Không liên quan nhưng nếu anh dám thả hắn ra trước một tháng, tôi chỉnh chết anh.”

Tôi lau lau mồ hôi, bộ dạng tức giận của Lục Bách Nghiêu thật đúng là………………………….cực kỳ cực kỳ đáng sợ!

Lục Bách Nghiêu khởi động xe một lần nữa, không quay đầu rống về phía điện thoại nữa mà bắt đầu dời tầm mắt đi, trực tiếp nã pháo vào tôi: “Cô không thể mua một chiếc xe tự mình lái xe đi làm được sao? Hoặc là trực tiếp thuê một cái, không nên cùng một đống người chen chúc trên cái phương tiện công cộng gì đó, hiện tại bị sắc lang sờ soạng muốn khóc cũng khóc không kịp.”

Tôi nhìn bộ dáng rít gào của Lục đại, nghiêm trọng hoài nghi mới vừa rồi người bị sắc lang chiếm tiện nghi rốt cuộc là tôi hay là anh ta?

“Mua xe không cần tiền sao? Ngồi xe thuê không tiện nghi bằng ngồi xe buýt.” Tôi căm giận nói xong, tiền tiết kiệm còn phải đặt cọc cho người ta, Lão Phật Gia đi đứng không tốt, có trời mới biết tôi vì muốn mua nhà ở có thang máy mà phải trăn trở trong bao lâu.

Lục Bách Nghiêu thình lình hỏi tôi một câu: “Cô biết lái xe không?”

“Có, năm trước đã cùng Đồng Yến thi đậu.” Tôi gật gật đầu, tuy rằng lần kia chỉ do nhàm chán cùng với việc Đồng Yến liều mạng thuyết phục, nếu không phải hai người cùng đăng kí có thể giảm giá thì còn lâu tôi mới thèm đi.

Lục Bách Nghiêu vừa lái xe vừa nói với tôi: “Hôm nay tan làm ở lại chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?”

“Tan làm nói sau.” Lục Bách Nghiêu nói xong câu này cũng không chịu mở miệng nói chuyện nữa, chính là cứ thế lái xe, mặt thối không nói nên lời.

May mắn Lục Bách Nghiêu dừng xe tại bãi đỗ xe dành cho nhà cao tầng, hơn nữa từ sở cảnh sát ra cũng tốn chút thời gian, lúc này vào công ty hầu như cũng không chạm mặt đồng nghiệp nào.

“Đừng quên.” Lúc chia tay bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu thình lình vỗ vai tôi một cái, sức lực quá lớn làm tôi đau đến nghẹt thở nhưng đồng thời mặt khác lại cảm thấy bi ai giùm tên sắc lang kia. Lực đạo của Lục Bách Nghiêu dùng với sắc lang hoàn toàn không thể so sánh với cái này của tôi.

Cách một khoảng thởi gian mới trở lại cương vị công tác, vừa đến công ty, Đồng Yến liền chạy ra cho tôi một cái ôm con gấu, ôm tới mức làm tôi đứng không vững, hai người đều trực tiếp ngã xuống nhưng mấu chốt người bị đè vẫn là tôi………

Ưhm………………

Rốt cuộc tôi cũng đứng lên được dưới sự hỗ trợ của đồng nghiệp khác, tôi vô cùng hoài nghi khi bị Đồng Yến đè như vậy tất cả đau đớn đều chuyển hết đến trên người tôi rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nàng: “Đồng Tiểu Yến, lại còn rề rề đi xuống như vậy, cậu liền trực tiếp quá độ lên Đồng Đại Yến luôn đi.”

“Hắc hắc……………………….Không phải là mình thấy cậu nên quá mức kích động sao?” Đồng Yến cười hì hì nhìn tôi, có chút ngượng ngùng giải thích.

Trong khoảng thời gian tôi nghỉ ngơi này, công việc hầu như đều rơi xuống trên người Đồng Yến, đi tới bàn làm việc của ấy, nhìn đống lớn văn kiện lộn xộn, tức giận vì bị đè trong nháy mắt tiêu tán, lại nghe thấy Đồng Yến không nhịn được oán giận: “ Nhiều văn kiện như vậy, nếu cậu không trở về, sẽ không phải là cậu đi nghỉ ngơi mà là mình trực tiếp lên cơn shock rồi.”

Tôi nặn ra một cái ý cười, có chút hưng phấn nhìn cô ấy nói: “Hóa ra cậu nhiệt tình không phải vì mình trở về mà là vì mình trở về có thể giúp cậu chia sẽ lượng công việc~”

Đồng Yến ngượng ngùng cười: “Haha…………………….Haha…………………..”

Tôi học bộ dáng của cô nàng: “Haha………………………..Haha………………”

Rốt cuộc cô ấy cũng không chống đỡ nổi nữa: “ Đều cũng là một cái ý tứ thôi, dù sao cậu trở về chính là chuyện tốt.”

Dù sao nghỉ ngơi cũng lâu, khoảng thời gian này thật thoải mái, bây giờ một lần nữa lại vùi đầu vào môi trường làm việc khẩn trương, chỉ là một buổi sáng mà khiến tôi mệt đến ngất ngư, thật vất vả sống qua buổi chiều, Đồng Yến hẹn tôi đi đến thẩm mỹ viện làm đẹp, tôi đang muốn đáp ứng thì nhớ tới hình như lúc sáng Lục Bách Nghiêu có nói hôm nay làm làm thì có chuyện tìm tôi.

Tôi xua tay cự tuyệt với Đồng Yến: “Hôm nay Lục tổng có chuyện tìm mình, mình không đi đâu, lần khác đi.”

“Ai, Lục tổng? Sẽ không phải là cái người chăm sóc cậu mấy ngày nay, Lục Bách Nghiêu đi?” Đồng Yến cố ý kéo dài ba chữ “Lục Bách Nghiêu” ra, làm cho khuôn mặt tôi đỏ lên, cô nàng này tuyệt đối là cố ý.

Đối với Đồng Yến tôi đang ở trong trạng thái lúng túng, chợt nghe ở phía sau lưng truyền đến một giọng nói vô cùng rõ ràng: “Chính là tôi.”

Đồng Yến xoay người, nhìn thấy người đến là Lục Bách Nghiêu thì kinh ngạc không kém gì tôi, cô nàng này sau nửa phút kinh ngạc cùng chần chờ liền lập tức kéo tinh thần kéo trở lại trên người mình, nhanh chóng xách túi lên: “Lục tổng, haha, thật là trùng hợp, các người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”

Nhìn Đồng Yến biến mất ở cửa phòng làm việc nhanh như chớp, tôi đối với tốc độ chạy trốn kinh thiên địa quỷ thần khiếp của cô ấy thì vô cùng bội phục, cô nàng này bình thường ngay cả chạy bộ lâu một chút đều ngại mệt, hiện tại đi đứng so với “Người bay Lưu Tường” còn nhanh nhẹn hơn.

“Đi thôi.” Lục Bách Nghiêu nhìn tôi đã thu dọn xong xuôi, quăng câu tiếp theo liền bỏ chạy lấy người.

Tôi chạy nhanh theo sau, cuối cùng cũng đuổi kịp thang máy.

“Chúng ta đi chỗ nào?” Tôi có chút nghi hoặc, nếu là công việc thì anh ta trực tiếp nói với tôi ở công ty là được rồi, còn nếu như là việc tư thì hình như hai chúng tôi không có việc gì gọi là riêng tư.

“Ngoại ô.” Thẳng đến khi Lục Bách Nghiêu lại xe đến ngoại ô, tôi cảm thấy không thích hợp hỏi lại một lần nữa thì anh ta mới mở miệng nói cho tôi biết mục đích của chuyến đi hôm nay.

Vấn đề là, mục đích này hiện tại không cần anh ta nói, tôi trực tiếp dùng hai con mắt nhìn cũng có thể thấy rồi.

Tôi lau mồ hôi, tôi còn chưa có ăn cơm đâu, anh ta dẫn tôi tới ngoại ô làm gì?

Không biết tôi là người “không ăn một bữa thì chết lềnh bà lềnh bềnh” sao? Có lỗi với người nào đó cũng không thể có lỗi với lục phủ ngũ tạng thân ái của tôi được.

Lục tục trong chốc lát, Lục Bách Nghiêu mới lái xe đưa tôi tới trước cửa tiệm 4S, sau đó xuống xe, lấy một chiếc xe đỏ chầm chậm chạy ra.

Đối với chuyện nhận biết các nhãn hiệu ô tô thì tôi cùng người ngu ngốc không khác gì nhau, ngoại trừ ở trong sách giáo khoa mỹ thuật tạo hình nhìn thấy các dấu hiệu bên ngoài của chiếc Mercedes-Benz thì đối với các hãng khác hoàn toàn không biết. Đối với chiếc xe màu đỏ trước mắt này, tuy rằng bề ngoài rất xinh đẹp nhưng thuộc vào loại tôi chỉ có thể nhìn chảy nước miếng. Nếu như muốn tôi bình phẩm về nhãn hiệu, tính năng, tốc độ tuyệt đối là không có khả năng.

“Nơi này xe ít, chạy thử chiếc này xem.” Sau khi xuống xe, Lục Bách Nghiêu quăng chìa khóa quăng về phía tôi.

Tôi hoàn toàn bị đắm chìm trong sự mê hoặc của chiếc xe không thể kìm chế được, đón lấy cái chìa khóa nhỏ thử xe, cũng không còn lo lắng nhìn Lục Bách Nghiêu.

Ngay từ đầu còn có chút cứng ngắc nhưng chậm rãi sau đó bỗng nhiên cảm thấy kì thật lái xe là chuyện cực kỳ hưởng thụ nhất. Nơi này là ngoại ô, xe không nhiều, rất nhanh tôi đã tìm lại được cảm giác lái xe lúc trước, luyện tập hơn nửa giờ đã có thể lái xe thành thạo.

Lục Bách Nghiêu luôn luôn đứng ở bên cạnh nhìn tôi, đợi tôi vui sướng hài lòng xuống xe mới mở miệng hỏi tôi: “Thế nào?”

“Suất ngây người, khốc muốn chết.” Tôi đánh giá xe, hôm nay đối với chuyện Lục Bách Nghiêu anh dũng xách tên sắc lang tới đồn cảnh sát thì còn rất nhiều từ để hình dung hơn nữa.

“Thích không?”

“Ừ.”

Đây không phải là vô nghĩa sao? Bất quá xe này nhìn qua có vẻ rất đắt? Chờ tôi tiết kiệm đủ tiền đặt cọc rồi nói sau, nghĩ tới việc muốn mua một chiếc xe giống vậy chắc tôi cùng kẻ thang thang cũng không có gì khác nhau mất.

Mua không nổi…………

Bất quá, nếu muốn mua hàng second, third thì chắc tiện nghi cũng không tệ đi?

“Vậy cho cô.” Lục Bách Nghiêu phun ra ba chữ, giọng điệu giống như “Tôi ăn cơm xong” không có gì khác nhau.

Cái gì?... ...... ...... .........Cái gì?

Tôi không có nghe lầm chứ?

Anh ta lại còn nói cho tôi?

Xác định là cho xe mà không phải là một món trang sức đơn giản?

Mới vừa rồi còn tốt, không biết tại sao Lục Bách Nghiêu, người này lại phát bệnh thần kinh, bỗng nhiên dựng lông: “Hạ Cận, không phải hôm nay cô bị sắc lang sờ tới mức lỗ tai có vấn đề chứ?”

Không đề cập tới sắc lang thì tốt, vừa mới nói đến tôi liền tức giận, có phải tôi muốn gặp phải sắc lang đâu?

Tôi trực tiếp bắt đầu rống lên với Lục Bách Nghiêu: “Tôi vốn đã xui xẻo rồi, anh còn chết không chịu thả. Anh nghĩ rằng tôi vui lòng cho hắn ta sờ sao?”

Lục Bách Nghiêu hít sâu một hơi: “Về sau cô liền lái xe đi làm, đừng ngồi cái xe buýt lung tung lộn xộn gì đó nữa.”

“Tôi không cần xe của anh.” Giống như tôi thực sự bị anh ta bao nuôi vậy.

Giọng tôi đã to, kết quả giọng Lục Bách Nghiêu so với tôi còn to hơn nữa: “Dù sao về sau cô liền lái xe đi làm, không cho phép ngồi xe buýt nữa.”

Tôi bị anh ta làm cho sợ tới mức sửng sốt, sợ anh ta tức giận chỉnh chết tôi giống như sáng hôm nay đã chỉnh chết tên sắc lang kia, gật đầu giống như bằm tỏi: “Ừ………….Ừ……………”

Lục Bách Nghiêu ý vị thâm trường nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Đi ăn cơm, ngu ngốc.”

Ai, ngu ngốc thì ngu ngốc đi, hôm nay Lục Bách Nghiêu ăn phải thuốc nổ, không nên khai chiến, tôi cũng không muốn đụng vào đại bác, bị bắn một cái liền tan thành mây khói, chết không toàn thây.

Địa điểm ăn cơm cách chỗ tập xe không xa, ước chừng 5 phút xe liền tới “Lưu hạ tiểu trúc”, một cái tên cực kỳ lịch sự tao nhã. Trang trí bằng trúc xanh cho dù vào mùa đông cũng có một loại cảm giác bừng bừng sức sống.

Ở trong thành phố lâu như vậy cũng không biết ở ngoại ô có một nơi thanh nhã như thế này.

“Ai, làm sao mà anh lại tìm được chỗ tốt như vậy?” Lúc chờ đợi thức ăn mang lên, tôi yên lặng đánh giá chỗ này, cảm thấy nơi này không tầm thường liền tò mò hỏi Lục Bách Nghiêu.

Lục Bách Nghiêu nhíu mày một cái, hỏi: “Thích?”

Tay phải của tôi chống cằm, tay trái cầm một ly nước chanh hơi hơi mím môi: “Đương nhiên.”

“Cho cô.”

Phốc………….ngụm nước vừa uống vào miệng liền trực tiếp phun ra, hoàn hảo nơi này đang vắng khách, không có người nào nhìn thấy. Không, tôi không để ý tới nhưng còn có Lục Bách Nghiêu, người này tại đây, mấu chốt là anh ta “tiếp thu toàn bộ” nước mà tôi vừa mới phun ra.

Lục Bách Nghiêu đen mặt, trong nháy mắt có thể phun ra lửa, hiện tại tôi sợ anh ta uống nước sau đo vận công trực tiếp phun lên người tôi.

Hoàn hảo, anh ta cực kỳ phong độ không có làm như vậy, chính là trừng mắt nhìn tôi một cái sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi quệt miệng nhìn chỗ ngồi còn sót lại một ít nước, ão não vô cùng, chuyện này không thể trách tôi a, ai bảo hôm nay anh ta động kinh hai lần liên tiếp, lần đầu tiên là xe, lần thứ hai lại còn là một gian nhã trúc lớn như vậy.

Bất quá lần thứ hai anh ta nói “cho cô” chắc là nói giỡn đi?

Nhất định là nói đùa…………………Nhất định là nói đùa……………….Trong lòng tôi không ngừng ám chỉ chính mình.

Rất nhanh, một mỹ nữ mặc trang phục nhà Hán lễ phép tiến vào trong phòng, lau chùi sạch sẽ lại ghế bị tôi phun cho hỏng bét cùng bàn trà, sau đó thay một bộ đồ ăn mới.

Lúc Lục Bách Nghiêu trở về, đồ ăn vừa vặn được mang lên, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, trên người anh ta đã thay một bộ tây trang cùng áo khoác mới, hình như áo sơmi cũng thay đổi, cả người có vẻ phong độ hiên ngang, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Người phục vụ nam mang thức ăn theo sau anh ta tiến vào, so sánh đúng là một trời một vực, một cao một thấp.

Trong thời gian ngắn như vậy hơn nữa còn ở ngoại ô mà thay đổi áo quần nhanh như thế. Không phải cái chỗ đắt tiền này thật sự là do người này mở chứ?

Đương nhiên vừa mới chọc giận người nào đó, tôi hoàn toàn là không có lá gan hỏi chuyện này ra miệng.

Đồ ăn trên bàn, kỳ thật nguyên liệu đều rất bình thường, cùng đồ ăn ở nhà không khác gì nhau nhưng được làm vô cùng tinh xảo, chẳng những tinh xảo mà hương vị thật tuyệt vời. Có thể so sánh với thức ăn do nhà hàng cao cấp nhất làm ra, nghĩ đến đầu bếp của nơi này tất nhiên là rất có thực lực.

Vì món ăn rất ngon nên tôi ăn ngấu nghiến, sau khi tan làm thì đi tập xe, từ giữa trưa tới giờ vẫn chưa ăn cái gì, hiện tại lại có một bữa ăn ngon, quả thật chuyện vui của cuộc đời!

“Ăn ngon không?”

“Ừ.” Tôi vội vàng dùng đũa gắp đồ ăn, đối với câu hỏi của Lục Bách Nghiêu chỉ trả lời qua loa hai ba tiếng. Cái vấn đề ăn có được hay không hoàn toàn là không cần hỏi, nhìn thấy bộ dạng của tôi với quỷ chết đói đầu thai giống y chang nhau là có thể nhìn ra được rồi.

“Cùng với món ăn ở quán cơm gia đình lần trước, cái nào ngon hơn?” Lục Bách Nghiêu ăn cũng không nhanh, thời điểm động đũa làm cho người ta nghĩ đến hai từ “tự phụ”, tuy rằng người này cà lơ phất phơ nhưng coi như cũng có một chút giáo dưỡng gia tộc, còn những gì còn lại đều là đồ bỏ đi.

“Lần trước?” Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lần nào?”

“Cô cùng Trương Húc………………..có một lần…………………….không phải đi ăn ở một quán cơm gia đình sao?” Lục Bách Nghiêu nói câu đứt quãng, thật lâu sau tôi mới lý giải được rõ ràng điều mà anh ta muốn nói.

“Ừ.” Tôi dừng đũa, một bên miệng đầy đồ ăn một bên so sánh với những món ăn thiếu màu sắc: “Hai lần đồ ăn đều không tệ, là thế này, lần trước đi ăn ở quán cơm gia đình tuy không thu hút nhưng làm cho tôi có một loại cảm giác “mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu”, còn lần này là lần đầu tiên nhìn thấy ở ngoại ô lại có một kiến trúc lịch sự tao nhã đến vậy, làm tôi nghĩ đến từ “thế giới độc lập”. Lần trước là một vườn hoa, chân thật mà xinh đẹp. Lần này là một bầu trời sao, trong suốt mà mộng ảo.” Tôi khó có được văn vẻ một lần, lần này nói xong bỗng nhiên cảm thấy mình có tiềm chất làm một đại tác gia.

Lục Bách Nghiêu hình như có một loại………………muốn tại vấn đề này cùng tôi dây dưa không dứt: “So sánh hai lần với nhau, cô thích lần nào hơn?”

“Hai lần đều là đến nhà hàng ăn đồ ăn, bản chất là giống nhau nhưng hoàn toàn lại là hai loại hình, căn bản không thể đánh đồng.”

Lục Bách Nghiêu ở loại đề tài này trước nay đều không có đủ kiên trì: “Nhất định phải chọn một.”

“Vậy……………….Lần này đi.” Kỳ thật, tôi có chút do dự, bất quá nghĩ đến việc bị đói lâu như vậy, thật vất vả mới được ăn cơm, nếu không chọn lần này thì có vẻ không hợp lí cho lắm.

Nguyên bản là tôi không có đặt câu trả lời này ở trong lòng nhưng tôi không biết rằng chính bởi vì câu trả lời này lại lặng yên thay đổi ba người: tôi, Lục Bách Nghiêu, Trương Húc……………….Thành một loại quan hệ kỳ cực kỳ tế nhị.

Sau khi ăn xong, bóng đêm như một tấm màn đen từ từ chìm xuống. Lục Bách Nghiêu cùng tôi chào tạm biệt xong, trước khi đi chỉ chỉ chiếc xe ý bảo tôi lái nó về nhà. Tôi gật đầu, thời điểm Lục Bách Nghiêu rời đi, nhẹ giọng nói một câu “cảm ơn”. Mặc kệ là chuyện sắc lang sáng nay hay là chuyện anh ta cho tôi mượn xe làm phương tiện đi lại đều là một câu cảm ơn đó.

Thân mình Lục Bách Nghiêu chợt dừng một chút, gật gật đầu, xoay người lại nhìn tôi nói một câu ý vị thâm trường: “Nên vậy…………….”

Nên vậy? Rất đơn giản, chỉ hai chữ nhưng lại làm cho tôi lập tức sững sờ ngay tại chỗ, nửa ngày còn chưa hoạt động lại.

Anh ta nói thế, đến tột cùng là có ý tứ gì?

Tôi cùng anh ta là đối thủ một mất một còn, anh ta lại còn nói “nên vậy”? Người này không phải giấu thuốc nổ trong xe chứ, trực tiếp cho nổ chết tôi?

Tôi cực kỳ nghi hoặc mãi cho tới khi bên cạnh thổi qua một trận gió mãnh liệt cả người mới xem như hồi phục lại.

Lạnh chết cha. (>.<)

Tôi chạy nhanh đến chỗ chiếc xe Lục Bách Nghiêu cho mượn, nhanh chóng lên xe, mở điều hòa, một lát sau cả người mới xem như ấm lại.

Trên đường lái xe trở về, tuy rằng đã luyện tập ở giao lộ, nhưng dù sao ở ngoại ô cũng ít người hơn, hơn nữa bây giờ lại là buổi tối, tốc độ lái xe của tôi cũng không nhanh. Thời điểm này, xe không tính là nhiều, dọc đường lái xe coi như tương đối vững vàng. Rốt cuộc chạy đến tiểu khu, ngừng xe lại, sau đó tôi liền vùi chính mình vào trong áo khoác, mở hết tốc lực phóng lên lầu.

Mùa đông năm nay thật sự quá lạnh ………….

Nhanh chóng làm tôi từ chó đông lạnh chuyển thành chó chết rồi.

Đến cửa nhà, tôi vừa tra cái chìa khóa tra vào ổ khóa liền phát hiện bên trong cửa có người, là cố ý giúp tôi mở cửa.

Không thể nào? Hôm nay Lão Phật Gia hưng phấn quá đi?

Đã vậy còn đi tới giúp tôi mở cửa?

Chẳng lẽ bà không cẩn thận uống nhầm thuốc làm đầu óc hỏng rồi?

Tôi đang còn nghi hoặc, cửa liền mở, trong phòng hắt ra một bóng người, từng bước một hướng về phía tôi.

Sao…………Tại sao lại là anh?

Miệng của tôi vẫn còn mở lớn, lui về phía sau vài bước, ánh mắt thẳng tắp theo dõi anh, cả người cả kinh, túi xách trong tay liền rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.