Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 67: Chương 67: Ngoại truyện 2




“Làm tốt đấy.” Triệu tổng cầm tài liệu trong tay, gật đầu khen ngợi.

“Đây là việc tôi phải làm.” Lâm Hiểu ngồi đối diện với sếp, dù trong lòng rất vui sướng nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh.

Triệu tổng mỉm cười nói: “Tháng này tiền thưởng của cô cũng không ít đâu.” Thấy Lâm Hiểu mừng rõ gật đầu, ông lại thấp giọng nói: “Giám đốc Ngô chuẩn bị lên chức, biểu hiện cho tốt, tôi sẽ đề cử cô lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô chắc chắn sẽ ngồi lên vị trí của cậu ấy.”

Tin này còn tốt hơn tin tăng tiền thưởng nhiều lần, Lâm Hiểu không nhịn được kích động nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Triệu đã quan tâm.”

Đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Hiểu cũng không nhịn được nữa, mặt mày hớn hở nghĩ về lời nói vừa rồi của Triệu tổng, chỉ thiếu nước hát vang trước mặt mọi người.

8 năm trước, Lâm Hiểu được nhận vào công ty kinh doanh thiết bị y tế A. Thực ra từ khi được nhận vào công ty Lâm Hiểu cũng có chút hối hận, quy chế của công ty lỏng lẻo, nhân viên lười làm việc.

Tuy đại đa số đồng nghiệp của cô đều là người bằng tuổi nhau nhưng không khí bên trong rất nặng nề. Chủ đề nói chuyện bình thường lúc nào cũng là nịnh nọt, bợ đỡ, ghen tị. Vốn Lâm Hiểu muốn tìm một công việc có môi trường tốt, nhưng đến khi phát hiện nơi này so với bệnh viện cô làm còn tệ hơn nhiều, nói không hối hận chỉ là nói dối.

Nhưng bệnh viện bỏ cũng bỏ rồi, cô cũng chẳng tìm được chỗ nào tốt hơn nên chỉ biết vùi đầu làm việc.

Cũng may ông trời thương xót, sau khi Lâm Hiểu làm việc được ba tháng, tổng công ty điều tới khá nhiều người có năng lực, thanh lọc toàn bộ những người không làm được việc. May mà trong 3 tháng làm việc, Lâm Hiểu làm việc chăm chỉ cần cù, cũng coi như mầm non tốt hiếm gặp cần bồi dưỡng. Lúc đầu làm việc, Lâm Hiểu còn có chút mờ mịt nên giám đốc Hoàng đã tạo cho cô khá nhiều cơ hội, giúp cô dẫn đầu. Giám đốc Hoàng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi rồi, dù là người rất mạnh mẽ nhưng lại khá dễ chịu.

Lâm Hiểu đạt được nhiều thành tích nên càng trở nên hăng hái. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, Lâm Hiểu vất vả lắm mới kéo lại gần khoảng cách với giám đốc Hoàng, ai ngờ 2 năm sau cô ấy lại bị điều đi, cấp trên ở tổng công ty điều một ông già bụng phệ hơn 40 tuổi tới.

Nghe nói ông ta là tâm phúc bên cạnh Tổng giám đốc nhưng không biết vì sao lại bị giáng chức.

Vì vậy, cơn ác mộng của Lâm Hiểu và đồng nghiệp cùng làm cũng kéo đến theo. Quá nhiều quy củ, nghiêm khắc khó tính, cư xử hẹp hòi, còn có mấy loại lông rùa nữa. Cũng may không giống như trong tiểu thuyết, động tay động chân với nhân viên. Khụ khụ, nhưng nghe nói ông ta cũng nuôi không ít bồ nhí đâu.

Trong khảng thời gian ông ta làm giám đốc, có rất nhiều đồng nghiệp của Lâm Hiểu đã xin nghỉ, rất nhiều người trong đó nghỉ vì không thể nào chịu nổi cơn tức giận không đâu của ông ta nên tức giận rời đi. Lâm Hiểu cũng bị trách móc nặng nề với những lí do trời ơi không thể nào giải thích được mấy lần. Lúc ấy cô mới hiểu được cảm giác khổ sở khi bị một kẻ chẳng hiểu biết cái gì khoa tay múa chân chỉ trích trước mặt.

Cũng may, hơn 1 năm sau, vào lúc Lâm Hiểu thực sự có xúc động muốn nghỉ việc, giám đốc Vương không biết đắc tội với người nào nên bị sa thải.

Từ đó, không khí trong công ty cũng trong lành hẳn lên. Cũng chính lúc ấy, lại đến một giám đốc Ngô còn nhỏ hơn cô 1 tuổi. Cậu ta rất có năng lực, dù dáng người đem đến cho người ta cảm giác khỏe mạnh quá mức, nhưng mặt mũi cũng coi như đàng hoàng. Dù vẫn chưa tới mức khiến mấy cô gái trẻ trong công ty nổi lòng xuân nhưng ít ra vẫn được mấy vị già trong công ty hoan nghênh.

Lâm Hiểu đoán cậu ta sắp đi, đám đồng nghiệp nhất định sẽ tổ chức một bức tiệc chia tay vui vẻ, trước kia cô còn phiền vì chuyện này nhưng bây giờ, trong lòng Lâm Hiểu thực sự có “chút” mong đợi – đi thôi đi thôi, đi sớm cô mới sớm thăng chức.

Lâm Hiểu rất tự tin mình có đủ khả năng đảm nhiệm chức vụ của cậu ta. Trước kia công ty vẫn coi như công ty mới, đóng góp của nhân viên cũng chẳng có gì cho nên khi điều động nhân sự thì chỉ có thể điều từ tổng công ty hoặc các chi nhánh khác sang. Bây giờ công ty đi vào quỹ đạo rồi, đóng góp của nhân viên cũng rõ rệt hơn, mà thành tích của cô trong công ty cũng đứng số 1 số 2, lại có Triệu tổng đề bạt, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lâm Hiểu vui sướng nghĩ khi nào phải đến thành phố S xin Trần Oánh một bữa cơm mới được, tặng cho con gái cô ấy một cái váy xinh xinh nữa. Nếu không phải tháng này Trần Oánh mở thêm một thẩm mĩ viện thì tiền thưởng tháng này của cô cũng đâu có nhiều mà tiêu xài như vậy.

Con gái Trần Oánh năm nay mới 2 tuổi rưỡi, cô ấy mới kết hôn 3 năm trước, gả cho một người đàn ông hơn 30 tuổi, người đàn ông đó làm nghề buôn bán, cô ấy định cư luôn ở thành phố S, cuộc sống cũng coi như không tệ.

Lâm Hiểu thuận đường đi vào phòng vệ sinh rửa tay, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, nhìn gương mặt mình trong gương. Mái tóc thẳng dài ngày xưa nay biến thành tóc xoăn lọn to, trên mặt phủ một lớp trang điểm khéo léo vừa phải. Dù đã 35 tuổi nhưng cô lại di truyền được ưu điểm trẻ lâu của Lâm mẹ. Hơn nữa cuộc sống cũng không có quá nhiều chuyện phiến lòng lắm nên trông cô lúc nào cũng thực hiền lành thân thiện. Mặc dù dáng dấp chưa đến mức xinh đẹp, da vẫn không tệ như cũ hơn nữa make up xong, tổng thể cũng chẳng kém ai, lại thêm khí chất lão luyện giỏi giang sau bao nhiêu năm làm việc, cô bây giờ so với tuổi 20 còn thêm cả vẻ hàm súc và quyến rũ.

Chắc hẳn bởi vì như thế nên mấy năm nay Lâm Hiểu còn gặp phải mấy đóa hoa đào nho nhỏ, dĩ nhiên, điều này cũng khiến cho cô không biết nên khóc hay nên cười.

Lâm Hiểu nhoẻn miệng cười, khuôn mặt trong gương càng tăng thêm vẻ sinh động, đôi mắt dịu dàng hân hoan làm cho người ta vừa nhìn vào đã thấy thoải mái.

Hong khô nước trên tay, Lâm Hiểu đi về bàn làm việc của mình. Thỉnh thoảng sẽ có một hai đồng nghiệp trẻ tuổi đi qua há miệng cười to với cô, cô ở trong công ty chính là nhân vật thuộc vào hàng nguyên lão, rất được kính trọng.

“Chị Lâm, nhìn cả người chị ngập tràn sắc xuân, nhất định là có tin tốt!” Một cô bé mới vào công ty được 2 năm đi tới bên Lâm Hiểu, cười hì hì đùa giỡn.

“Con bé này, lại tìm ra tin gì tán chuyện hả?!” Lâm Hiểu cười mắng.

“Chị Lâm, đừng nói Tiểu Mẫn nhìn ra, ngay cả em cũng nhìn ra này, gần đây em nghe nói giám đốc Ngô sắp được điều lên trên, vậy không phải chức giám đốc sẽ trống lắm sao?” Một người trẻ tuổi khác cũng bước lại gần vui vẻ nói.

Hai người khơi mào, cả phòng sôi nổi hẳn lên, trái một câu phải một câu, đều là la hét muốn Lâm Hiểu khao. Lâm Hiểu cười vỗ tay một cái: “Được, bây giờ còn chưa có quyết định đâu, nếu được thật, khao là chuyện chắc chắn rồi.”

“Chị Lâm ghê gớm thật đó.”

“Làm gì có chuyện không phải chuyện tốt, lâu lắm rồi chưa có bữa nào ngon.”

“…”

Mặc dù trong phòng bây giờ rất náo loạn nhưng vì quy chế công ty rất nghiêm khắc, sợ chuyện tốt lại thành chuyện xấu nên cả đám nhanh chóng giải tán.

Đã ở công ty, mấy chuyện xấu xa là không thể thiếu được, Lâm Hiểu cũng không phải là chưa từng thấy qua. Nhưng có lẽ là bởi vì cô quá may mắn, mấy năm trước lúc cô vừa vào công ty thì hoạt động chủ yếu của công ty lúc ấy mới chỉ có bắt đầu đi vào vận hành hệ thống làm việc và tập trung khai thác thị trường, chủ yếu tập trung vào các doanh nghiệp nhỏ, đa số là móc nối với các bệnh viện nhỏ và bệnh viện tư nhân, sẽ không có nhiều chuyện bẩn thỉu như những nơi khác. Điểm quan trọng nhất là lãnh đạo lúc ấy của Lâm Hiểu cũng không tệ lắm, Lâm Hiểu là mẫu người không để mất lòng ai, hơn nữa sau khi biết Lâm Hiểu đã có chồng nên cũng không ai làm khó cô cả. Đến thời giám đốc Hoàng thì cô cũng có tuổi rồi, nào có thể so được với mấy cô nàng thanh xuân đầy sức sống kia cho nên mấy chuyện xã giao bẩn thỉu cũng tránh khỏi cô. Nhìn chung là địa lợi nhân hòa, cả quá trình này chưa hề gặp những chuyện khó khăn tệ hại không chịu được. Nhưng để được giám đốc Hoàng hài lòng, cũng không phải đơn giản đã có được, Lâm Hiểu không những mất nhiều tâm huyết mà còn cả thời gian.

Đến lúc tan làm, Lâm Hiểu leo lên chiếc xe nhỏ ông xã mua cho cô rồi đi về nhà bố mẹ.

Mỗi thứ sáu, Lâm Hiểu với Bác Thần đều sẽ đến nhà họ Lâm hoặc nhà họ Lý ăn cơm tối. Đây là lịch cố định, cũng có một số bữa không theo lịch nhưng cũng chẳng đủ để đếm lên.

Lâm Hiểu đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào, vừa mở cửa ra đã thấy Tiểu Tử Diệu sung sướng chạy tới ôm chân cô gọi: “Mama mama!”

ở ngay phía sau là cô con gái ngốc nghếch Tiểu Tử Dạ đang học anh trai chạy tới, nhưng chân ngắn nên dù làm thế nào cũng không đuổi kịp, bước nhanh quá nên bị ngã. Chỉ thấy con bé chật vật ngồi dậy, mặt mếu máo, giơ tay ra gọi “mama mama.”

Lâm Hiểu dù buồn cười nhưng lòng lại mềm nhũn, vội vàng đỡ cô bé lên, dụ dỗ: “Không khóc không khóc, khóc sẽ không xinh nữa.”

Chuyện có xinh đẹp hay không là điều tiểu Tử Dạ để ý nhất, nghe mama mình nói vậy, cô bé nhỏ giọng sụt sùi không khóc nữa.

“Em gái thật là ngốc.” tiểu Tử Diệu gật gù đắc ý, tỏ vẻ khinh thường nhưng chưa được bao lâu đã bị mama nhà bé véo một cái thật đau lên má.

“Mama nói với con thế nào, phải bảo vệ em gái thật kĩ cơ mà, con đã không dắt em đi thì chớ lại còn mắng em là ngốc, thích phạt thế nào đây?”

Lâm Hiểu cũng không véo thật, nhìn con trai lớn 5 tuổi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không nhịn được vừa cười vừa vò tóc bé.

Tiểu Tử Dạ 3 tuổi thấy anh trai bị phạt thì vui vẻ cười haha không ngừng.

Lâm mẹ nghe thấy tiếng động bên ngoài nên đi ra khỏi phòng bếp, luôn miệng nói: “Ôi chao, Hiểu nha đầu, con về rồi à?”

Dì Lan cũng thò đầu ra ngoài hỏi: “Tiểu Thần đâu? Tiểu Thần vẫn chưa về sao?”

Lâm Hiểu ôm lấy tiểu Tử Dạ, cười híp mắt ngẩng đầu lên chào: “mẹ, mẹ.” Mặc dù hai người mẹ cũng không biết tiếng “mẹ” nào là chào mình, lại nghe Lâm Hiểu nói tiếp: “Con cũng chưa gặp anh ấy, chắc anh ấy sắp đến rồi.”

“Vậy được, thế con trông hai đứa nhỏ, mẹ với mẹ chồng con vào làm tiếp đây.” Lâm mẹ vừa nói xong đã chỉ đạo Lâm ba ba không biết bận việc gì ở trong phòng ra ngoài.

“Mẹ, để con tới phụ giúp.” Lâm Hiểu đáp, đang định đặt tiểu Tử Dạ xuống, ai ngờ Lâm mẹ nói: “Thôi, con vừa đi làm về, cứ nghỉ trước đi đã.”

Nghe lời nói không thể phản bác của Lâm mẹ, Lâm Hiểu cũng không vào trong nữa, cô ôm tiểu Tử Dạ đến rổ đồ chơi của cô bé rồi hỏi cô bé ở nhà bà nội có ngoan không.

Mà tiểu Tử Diệu thấy mama chỉ chú ý tới em gái nên cũng chạy tới kéo mama lại, khoe liên tục về những thứ hôm nay bé học được ở nhà trẻ.

Nói chuyện với con trai và con gái rất vui vẻ, đang nói, chợt thấy đôi mắt con trai mở to vui vẻ nhìn về phía sau, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Hiểu ngẩn người, đột nhiên bả vai bị ai đó siết lấy.

Hơi thở quen thuộc lướt qua chóp mũi, bên tai Lâm Hiểu truyền đến giọng nói mang theo nụ cười của Bác Thần: “Vợ yêu.”

Lâm Hiểu trừng Bác Thần một cái, biết vừa rồi nhất định là hắn ra ám hiệu không cho tiểu Tử Diệu nói nên tức giận quát: “Già rồi mà còn không đứng đắn. Em nói cho anh biết, con trai của anh vừa mới nhận vợ ở trong nhà trẻ đấy, đang chuẩn bị đòi cưới đây này! Nhất định là anh dạy hư con!”

“Ôi chao! Tiểu Diệu, không tệ nha! Có khí phách ~” Bác Thần dù rất buồn cười nhưng vẫn cố nhịn, vươn tay xoa đầu con trai, thấy con trai ưỡn ngực đầy kiêu ngạo thì không nhịn được cười to.

“Tiểu Diệu, đừng nghe ba con nói bậy!” Lâm Hiểu vội vàng nói,rồi quay sang trừng Bác Thần, véo đùi hắn một cái thật đau.

Tiểu Tử Dạ nghe không hiểu bọn họ nói gì, mê mê mang mang nhìn ba người nghiêng đầu cười khúc khích, Bác Thần ôm con gái lên hôn một cái: “Dạ Dạ hôm nay có ngoan không?”

“Dạ Dạ ngoan.” Tiểu Tử Dạ ngọt ngào nhấn mạnh.

“Ngoan thế à, vậy lại đây, hôn baba một cái nào.”

Lâm Hiểu nhìn con gái nghe lời hôn “chụt” một cái lên mặt Bác Thần thì không khỏi buồn cười.

Lâm mẹ đi ra từ phòng bếp thấy cả nhà họ ấm áp vui vẻ, bà cười híp mắt giục: “Ăn cơm, ăn cơm nào.”

Lâm Hiểu “dạ” một tiếng sau đó dắt con tới bàn ăn.

Cảnh một nhà tám miệng vừa ăn cơm lại vui đùa náo nhiệt làm cho người ngoài nhìn vào thật hâm mộ nhưng để đạt đến hình ảnh này vĩnh viễn không thể thiếu được sự cố gắng và nhẫn nhịn. Ba mẹ Lâm gia và ba mẹ Lý gia ở rất gần nhau, tuy chưa kết thông hai bên vẫn coi như biết gốc biết rễ nhà nhau nhưng khi kết thông gia rồi vẫn dễ dàng nảy ra va chạm.

Nhớ hai năm đầu kết hôn với Bác Thần, Lâm Hiểu vẫn không có con. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo thể chất Lâm Hiểu là thể hư hàn, phải từ từ bồi bổ, không thể ép buộc quá mức.

Khi ấy, dì Lan biết tin tức này trong lòng liền vô cùng khó chịu. Bà đợi cháu trai lâu như vậy, không ngờ con trai thì kết hôn rồi mà cháu trai thì không biết bao giờ mới có.

Dì Lan vốn cũng muốn nhẫn nhịn nhưng trong lòng dù sao vẫn tức giận, ầm ĩ làm ra không ít chuyện, khiến cho Lâm Hiểu lo lắng, Bác Thần khó khăn, dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.

Khi đó, Lâm Hiểu vừa mới bắt đầu làm việc còn rất nhiều áp lực, mỗi lần đến Lý gia còn bị dì Lan đâm đủ thứ gai nhọn, chịu không ít khổ cực, mỗi lần đến đêm khuya đều len lén rơi nước mắt. Mà chuyện này lại càng là một cuộc kiểm tra đối với hai vợ chồng. Khi đó Bác Thần cũng có chút luống cuống, chỉ có thể an ủi cô.

Mà Lâm mẹ lại nghĩ Lâm Hiểu bị như vậy là do bà làm hại, lúc nào cũng đau lòng tự trách. Bà thường thường mang bình giữ nhiệt đến công ty Lâm Hiểu giục cô uống canh bổ. Lâm mẹ càng khẩn trương lo lắng như vậy lại càng khiến Lâm Hiểu thêm mệt mỏi.

Tóm lại, khi đó Lâm gia – Lý gia, cùng với đôi vợ chồng Lâm Hiểu – Bác Thần đều trôi qua rất khó khăn.

Từng ngày từng ngày chịu đựng trôi qua, không biết ông trời tự dưng bột phát thiện tâm hay như thế nào mà đến năm thứ 3 sau khi kết hôn, cuối cùng cũng bỏ qua cho Lâm Hiểu, mang tiểu Tử Diệu đến cho cô.

Lúc ấy tình hình hai nhà mới có chuyển biến tốt, hai bà mẹ vội vàng sắp xếp việc an thai cho Lâm Hiểu, sự hòa thuận một lần nữa được lập lại.

Cuộc sống chính là cuộc sống, chẳng có cách nào khiến nó lúc nào cũng vừa lòng đẹp ý mãi cả nhưng Lâm Hiểu có thể ngồi đây, trên bàn ăn, cùng người nhà ăn một bữa cơm, đã là quá hạnh phúc so với rất nhiều người rồi.

Cơm nước xong, nói chuyện một lúc, Lâm Hiểu và Bác Thần định đi về, vừa định gọi hai bé con lại, Lâm mẹ đã giành nói trước: “Trưa mai tới dùng cơm đi, các con không cần nấu đâu. Còn Tiểu Diệu và Dạ Dạ thì cứ để hai đứa ngủ ở đây, đưa đến đưa đi các con cũng phiền phức.”

Dì Lan cũng nói: “Đúng đúng, ngày mai các con cứ đến thẳng đây là được.”

Các cụ không sợ phiền phức, lại thích náo náo nhiệt nhiệt, huống hồ ăn cùng nhau cũng tiết kiệm hơn, chưa nói tới phiền phức.

Tiểu Tử Diệu và Tiểu Tử Dạ thường bị giữ lại ở nhà ông bà cũng không phải chuyện mới mẻ gì, Bác Thần với Lâm Hiểu cũng chẳng có gì phải từ chối.

Lúc gần đi, Lâm Hiểu gọi tiểu Tử Diệu tới dặn bé phải ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ tiểu Tử Diệu một tay ôm máy tính, tay còn lại giơ lên thuần thục vẫy tay tạm biệt với Lâm Hiểu: “Mama, ngày mai con sẽ làm sủi cảo cho mama, bà ngoại bảo ngày mai sẽ ăn sủi sảo.”

Lâm Hiểu xoa đầu bé, dặn bé phải chăm sóc em gái thật tốt, lại hôn tiểu Tử Dạ một cái rồi mới rời đi.

Bác Thần dắt tay Lâm Hiểu đi xuống cầu thang mờ tối, nghe Lâm Hiểu oán trách: “Hai đứa con không có lương tâm.”

Bác Thần ngược lại, chẳng tỏ vẻ gì: “Thật tốt quá. Hai đứa nhóc đáng ghét đi rồi, trong nhà chỉ còn có mình hai ta.”

Lâm Hiểu “phi” một cái, lầm bầm mấy câu “Không đứng đắn” nhưng khóe miệng đã sớm nhếch lên.

Vì để tiết kiệm thời gian, Bác Thần chở Lâm Hiểu bằng xe rồi lái về tòa nhà họ ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.