Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn

Chương 10: Chương 10: Em nhớ anh quá!




Lý Ngộ Tranh hầm hừ quay qua Đinh Khánh Lam rít lên: “Đau đấy con chó này!!”

“Em mày kìa!” Đinh Khánh Lam không quan tâm đến câu chửi này của Lý Ngộ Tranh, hất hất cằm về phía mà Trạch Thanh Hy đang đứng. Cô ta từ lúc bước vào tới giờ vẫn cứ dán chặt mắt vào Lý Ngộ Tranh không rời, thật lộ liễu.

“Đéo quan tâm.”

Vẫn là câu nói hờ hững đấy, Đinh Khánh Lam đưa tay chặn đầu Lý Ngộ Tranh, không cho anh có cơ hội gục đầu ngủ tiếp. Lý Ngộ Tranh: “Làm sao?”

“Ngủ nhiều thế, mày... “ Cô còn đang định nói tiếp, thì Trạch Thanh Hy đã từ đâu đi tới, cô ta nắm lấy bàn tay của Lý Ngộ Tranh, hai mắt sáng rực lên: “Em nhớ anh quá!”

Mọi ánh mắt đều ngơ ngác hướng về phía hai người một trai một gái nhìn như đang nắm tay nhau kia. Lý Ngộ Tranh nhíu chặt lông mày, lạnh lùng giật mạnh tay ra khỏi tay của Trạch Thanh Hy:

“Đi ra!”

“A Tranh...”

Trạch Thanh Hy trợn mắt nhìn Lý Ngộ Tranh, nhưng anh lại chẳng thèm để ý mà quay qua Đinh Khánh Lam vẫn đang nhíu mày ngồi bên cạnh: “Lam, đổi chỗ đi. Mày ra ngoài.”

“Tao ngồi quen ở đây rồi.” Đinh Khánh Lam nhún vai cự tuyệt.

“Đi mà..”

“Không”

Thầy giáo sau khi dẫn Trạch Thanh Hy vào, một lúc sau liền đi ra khỏi lớp, tiết này là tiết tự học. Trước khi đi thầy cũng đã cho phép Trạch Thanh Hy tự chọn chỗ ngồi, cô ta không chút ngại ngùng mà nói với Đinh Khánh Lam: “Cậu có thể nhường tôi chỗ đó không?”

Đinh Khánh Lam quắc mắt nhìn Trạch Thanh Hy đang đứng một bên giương ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô. Lại nhìn khuôn mặt cực kì khó coi của Lý Ngộ Tranh ngồi bên cạnh. Có thể với cô thì Lý Ngộ Tranh nói rất nhiều, nhưng với người khác thì lại chẳng quá ba câu. Giờ đây anh chàng có vẻ rất khó chịu nhưng lại lười lên tiếng đây mà.

Đinh Khánh Lam chậm rãi dựa lưng vào ghế sau, từ từ thả từng chữ: “Như tôi đã nói, tôi ngồi quen ở đây rồi.”

“Có thể nhường được không, tôi quả thực không quen ai ở đây cả, chỉ biết mỗi A Tranh thôi... “ Trạch Thanh Hy tỏ vẻ vô cùng tủi thân, cúi mặt nói nhỏ.

“Ồ, vậy thì tiếc quá. Tôi chỉ quen với hơi thở của Ngộ Tranh thôi, thật sự không thể quen với hơi thở của ai khác.” Đinh Khánh Lam nhướng mày nhìn Trạch Thanh Hy, không có vẻ gì gọi là thương xót. Những người xung quanh vẫn thanh im lặng tiếng, vô cùng thưởng thức kịch hay. Đinh Khánh Lam nổi tiếng ngang ngược, một khi cô đã quyết cái gì thì chẳng ai có thể lay chuyển được. Huống chi cô gái trước mặt lại muốn tranh giành cậu bạn cực thân của cô ấy. Thật là không biết điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.