“Ông bà già này còn chưa biết cô ở đâu đâu.” Ặc, hình như đúng thế thật. Chỗ ở là do cô chọn, nên lúc chuyển cũng tự mình chuyển tới, ba mẹ cô không hề biết chỗ cô chọn ở đâu hay như thế nào cả.
“Có thằng Tiểu Tranh mà.” Đinh Khánh Lam gãi gãi đầu, đảo mắt liên hồi né tránh ánh mắt của ông bố già.
“Hừ, Tiểu Tranh đâu?” Đinh Lý cũng không thèm chấp cô con gái ngang ngược này nữa, quét mắt tìm kiếm Lý Ngộ Tranh.
“Ấy đúng rồi, Tiểu Tranh đâu con?” Mặc Tần Sênh cũng ngó ra đằng sau Đinh Khánh Lam, nhưng không thấy Lý Ngộ Tranh đâu cả.
“Nó về nhà lấy ít đồ rồi ạ, lát lại chạy qua thôi.”
“Con vẫn là nên qua nhà thằng bé chào hỏi chú dì đi.” Mặc Tần Sênh vỗ vãi Đinh Khánh Lam đề nghị.
“Mẹ cô nói đúng đấy, qua đấy chào hỏi chút đi. Dù sao con trai cưng của họ cũng bị cô dụ đi luôn rồi.” Đinh Lý góp lời.
“Con dụ hồi nào hả? Nó tự nguyện đấy chứ!”
“Thôi được rồi, đi thôi đi thôi.”
Nhà của Đinh Khánh Lam với nhà của Lý Ngộ Tranh cách nhau có một vách tường, nói là nhà chứ đâu phải là nhà. Cả hai cái biệt tự lớn nằm ngay cạnh nhau, cả cái khu này đâu có cái nhà nào dám lớn hơn đâu. Cả nhà ba người lôi nhau qua, cứ như là đi bàn chuyện cưới hỏi. Do hai bà mẹ là bạn thân từ hồi học cấp ba tới giờ, nên dẫn tới việc hai ông bố cũng thân luôn. Trùng hợp thay, hồi mới cưới lại chọn chung một nơi ở nên hai nhà sát vách nhau. Cũng chính vì vậy mà Đinh Khánh Lam và Lý Ngộ Tranh trở thành một cặp thanh mai trúc mã chính hiệu.
“Tiểu Lam, con gái.” Bà Lý đang tưới hoa trong vườn thấy cả nhà cô đi vào từ cổng thì vội vàng chạy ra.
“Con chào dì Trang.” Đinh Khánh Lam nở một nụ cười chói chang. Quách Yến Trang không nhịn được mà ôm mặt cô nắn nắn.
“Dì nhớ con lắm, hai đứa ở ngoài có ổn không thế? Nó chuyển qua đó có phiền con không? Chẳng hiểu sao nó lại cứ nhất quyết muốn chuyển nữa.”
“Dạ không đâu gì.. “ Đinh Khánh Lam cười cười, rất lịch sự mà đáp.
“Nó thì thấy phiền cái quái gì chứ, con mới khổ đây này! Có khác gì Osin xịn xò đâu!” Lý Ngộ Tranh từ trong nhà lớn đi ra làu bàu, xong liền nhìn qua ông bà Đinh chào hỏi: “Con chào chú dì.”
“Con bé làm khổ con lắm sao?” Mặc Tần Sênh vừa nghiến răng nói, tay vừa véo lấy tai Đinh Khánh Lam.
“Á, đau quá! Thằng kia, mày nói láo! Áa!”
“A Sênh, được rồi được rồi mà. Con trai cưng chiều con gái một chút cũng phải thôi, đừng véo con bé thế!” Đừng nhìn bà Sênh ăn nói dịu dàng mà nghĩ bà nhẹ nhàng nhe.
“Ông nhà đâu rồi?” Đinh Lý lên tiếng, trầm giọng hỏi.
“Ông ấy đang uống nước ở trong nhà ấy.”