Triệu Vũ bị người của Lý gia đưa đi, Triệu Hoàng Sinh nhìn ba mình mà lòng khẽ nhói lên một chút, nhưng cậu lại không hề ngăn cản. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, không ai có thể cứu vớt. Huống chi... Ông ta cũng chưa từng coi cậu là con...
Đinh Khánh Lam nhìn cảnh khóc lóc của Trạch Thanh Hy cùng Quách Quỳnh Như, bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng. Nhưng mà nếu lương tay với cô ta thì chính cô lại đang quá đáng với Khánh Chi rồi...
Lý Ngộ Tranh mặc kệ hiện trường, lôi kéo Đinh Khánh Lam tới một góc khuất gần đó.
“Anh yêu, tiếp theo làm thế nào?” Đinh Khánh Lam tựa người vào Lý Ngộ Tranh, toàn bộ sức lực đều đổ dồn về phía anh. Cô ngẩng đầu hỏi, chỉ nhận được một cái cười khe khẽ.
“Em làm rất tốt, đúng là mẹ của con anh”
“...” Câu nói này có nghĩa là gì? Tại sao lại là mẹ của con anh mà không phải là vợ của anh? Nghĩ đến đây, Lý Ngộ Tranh còn đang rất bình thường lại bỗng nhiên ăn một cú đá chân đến đau điếng: “Anh ngoại tình à?”
“A, đau quá! Em có bị thần kinh không!! Em muốn làm góa phụ đấy à!!” Đá anh mạnh như thế là muốn tàn sát anh phải không?
“Vậy tại sao không phải là vợ anh mà lại là mẹ của con anh?”
“...” Con yêu quái này lại nghĩ cái quái gì rồi? Anh nói sai gì chắc? Không phải mẹ của con anh thì là gì? Vợ anh với mẹ của con anh thì khác nhau chỗ nào vậy?
“Vậy là em chỉ được làm mẹ của con anh, rồi anh đi cưới con khác à?”
“Ặc...” Cái định mệnh, thì ra là vậy!! Ông trời à, cầu xin ông đừng để con của tôi theo gen mẹ nó!! Lý Ngộ Tranh xoa xoa chân một hồi rồi đứng thẳng lưng dậy, lườm cô một cái rồi quay phắt mặt đi. Không rảnh mà đôi co với cái thứ IQ này, anh không muốn IQ của mình cũng bị kéo xuống đâu!!
“Anh dám quay đi sao? Dám không giải thích sao? Em đi cho anh vừa lòng” Đinh Khánh Lam bực dọc dậm chân uỵch một cái, rồi xoay người phất váy bước đi. Vừa đi được hai bước đã bị kéo nhào trở lại. Lý Ngộ Tranh ai oán nhìn cô, thật không biết phải nên khóc hay nên cười. Cười vì cái sự ngốc nghếch đến đáng yêu này? Hay phải khóc vì cuộc đời sau này của anh sẽ thành một bể khổ?
“Cuộc đời anh chỉ cưới một người thôi, và chắc chắn người đó phải là mẹ của con anh”
“...” Trình thả thính của anh... Có phải lại nâng cấp rồi không?
“Em muốn đi về” Khánh Chi cùng với Triệu Hoàng Sinh sau khi bữa tiệc giải tán vẫn chưa thể rời đi ngay, vì mọi chuyện còn chưa được giải quyết rõ ràng. Hai người an tọa ở phòng khách của Trạch gia, nơi mà hiện tại đang hội tụ đầy đủ các thành viên bao gồm cả Lý gia. Đinh Khánh Lam đã bị Lý Ngộ Tranh ép về nghỉ ngơi trước, mọi chuyện còn lại cứ giao cho anh là đủ rồi.
“Em họ à, em lạ thật đấy” Lý Ngộ Tranh xoa xoa cằm, thái độ khác hoàn toàn với lúc trước khi biết nó là Trạch Lam Chi. Lúc đó lạnh lùng bao nhiêu, bây giờ lại có thể gần gũi hơn bấy nhiêu.
“Không thể chấp nhận” Khánh Chi vậy mà mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào, dường như vô cảm trước những gương mặt tưởng trừng như quen, nhưng giờ đây lại muốn trở nên xa lạ. Nó vô cùng quý Lý Ngộ Trình và Quách Quỳnh Trang, nhưng chỉ với thân phận là cha mẹ của anh Lý Ngộ Tranh. Hiện tại đã trở thành bác ruột rồi hay sao? Không thể chấp nhận... Còn ba mẹ nó? Nó không có ba mẹ!
“Con gái... Mẹ...”
“Tôi không có mẹ”
Quách Quỳnh Như khi nghe câu này khóe miệng bỗng run run, lòng cứ quặn thắt lại. Về phần Khánh Chi, miệng thì nói thế, ấy vậy mà nước mắt không quản được cứ thế trào ra. Triệu Hoàng Sinh khẽ mím môi, thật muốn đưa nó đi ngay lập tức. Tại sao cô ấy lại phải chịu nhiều sự bất hạnh như vậy? Cô ấy có lỗi với ông trời nhiều tới vậy hay sao?
“Em họ à, chứng minh cũng chứng minh rồi. Ba mẹ em không có lỗi, em làm vậy ác quá” Lý Ngộ Tranh chép miệng một cái, bĩu bĩu môi. Dứt câu liền bị Quách Yến Trang bên cạnh véo không thương tiếc.
“Á, mẹ bỏ con ra!! Con nói gì sai hay sao!!”
“Cái thằng ranh này, anh không nói không ai bảo anh câm đâu”
“Mặc kệ mẹ đấy! Em họ, chúng ta đi thôi”
Lý Ngộ Tranh vùng vằng đứng dậy, toan tính kéo Khánh Chi đi. Triệu Hoàng Sinh tối sầm khuôn mặt, thật không thể ngờ được cái bộ dạng lầy lội này của cái tên Lý Ngộ Tranh chết tiệt. Cái tên này là đa nhân cách đấy à? Bình thường mặt lạnh như tiền cơ mà?
“Đi đâu?” Khánh Chi vội vàng lau sạch nước mắt, ngước lên nhìn anh. Lý Ngộ Tranh cười tươi như hoa, nháy mắt tinh nghịch với nó:
“Qua ở với anh và chị dâu, sẽ không ai dám bắt nạt em. Khi nào em chấp nhận được họ, anh sẽ trả em về”
“Cái thằng nhóc này!!!!”
Quách Yến Trang nhổm dậy định đuổi theo, lại bị Lý Ngộ Trình kéo tay lại. Bà nhìn chồng một hồi, rồi lại nhìn qua em gái và em rể, liền nhận được cái lắc đầu bất lực từ phía Trạch Đông Nam.