Hai mắt của Đinh Khánh Lam sưng hết cả lên, tất cả đều tại tên khốn Lý Ngộ Tranh. Anh gãi đầu cười trừ, Đinh Khánh Lam vẫn còn rất ấm ức. Cô cuộn chăn ngồi ở đầu giường, vẫn không quản được những tiếng nấc nhẹ. Lý Ngộ Tranh nhẹ nhàng vén mấy nọn tóc dính trên trán Đinh Khánh Lam sang tai, rồi chạm nhẹ vào cái mọng mắt đang sưng đỏ lên của cô.
“Sao phải khóc ghê thế hả?”
“Biết bố mày sợ còn cố tình không lên tiếng?” Đinh Khánh Lam hung tợn lườm Lý Ngộ Tranh. Cái thằng này đã hại cô khóc xưng cả mắt còn dám nói nữa?
“Tao chưa kịp trả lời...” Cái lý do này chắc cũng ổn.
“Tao gọi hai câu luôn đấy!”
“Ừ thì...” Đù, không phản bác được nữa rồi. Đinh Khánh Lam giơ hai tay ra, tỏ ý muốn ôm.
“Đi kiếm người yêu mà ôm.” Lý Ngộ Tranh mặt mày nhăn nhó, giận dỗi tránh né cô.
“Hả? Phụt~ Mày sợ tao bị cướp hả?” Đinh Khánh Lam bật cười, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh mà không kiềm chế nổi liền đưa tay lên véo đôi lấy má kia.
“Sợ con khỉ, khỏi bị mày ôm nữa chứ sao mà sợ?”
Đinh Khánh Lam liếc Lý Ngộ Tranh một cái, mặc kệ anh có né hay không mà cương quyết ôm lấy anh. Gì chứ? Cô quen ôm anh rồi, có né cũng không làm gì được đâu!
Lý Ngộ Tranh nhéo mi tâm một cái, vỗ nhẹ vào đầu Đinh Khánh Lam. Cuối cùng cũng được ngủ rồi.
~~~~~~ Vạch ngăn cách ~~~~~
Đinh Khánh Lam mặc lên mình một phong cách vô cùng cá tính. Vóc dáng uyển chuyển bước vào cửa quán Cafe, mắt tóm được nam sinh có hẹn với mình, cô từ từ tiến lại ngồi đối diện với cậu nam sinh ấy.
“Đinh Khánh Lam? Chào cậu.” Triệu Hoàng Sinh mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra muốn bắt lấy tay cô. Cậu ta là một Hotboy có tiếng, chỉ đứng sau Lý Ngộ Tranh mà thôi. Nếu nói Lý Ngộ Tranh là một chàng trai lạnh lùng, ngỗ ngược, ngông cuồng. Thì Triệu Hoàng Sinh lại là một chàng trai vô cùng dịu dàng, trầm tĩnh. Cậu ta rất đẹp trai, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn có gì đó thua kém Lý Ngộ Tranh vài phần. Ngay cả thành tích học tập cũng luôn đứng sau Lý Ngộ Tranh, không tài nào vươn qua nổi. Đinh Khánh Lam lặng lẽ đánh giá cậu ta một hồi, chỉ gật nhẹ đầu mà không đáp lễ. Triệu Hoàng Sinh vẫn cười, không hề tỏ ra tức giận:
“Được tận mắt nhìn gần như vậy, quả thật cậu rất xinh đẹp.”
“Bạn học quá khen rồi“. Đinh Khánh Lam vui vẻ nhận lấy lời khen, ban cho anh một nụ cười nhẹ.
“ Lý Ngộ Tranh không đi cùng cậu sao?”
“Cậu hẹn tôi hay hẹn nó?” Đinh Khánh Lam nhướng mày, nhìn Triệu Hoàng Sinh khó hiểu.
“Tất nhiên là cậu rồi, chỉ là thấy hai người hiếm khi rời nhau nên tò mò thôi. Xin lỗi.” Triệu Hoàng Sinh xua tay giải thích.
“Không sao.”