CHƯƠNG 20
Editor: Tiểu Hồ Mẫn
Beta: Xích Nguyệt
________________________________________
Lạc Ngọc Minh trầm mặc trong chốc lát, dường như lại nhớ đến việc gì nói: “Nghe nói gia sư lâm trọng bệnh, nguy kịch một sớm một chiều, Diêu huynh có từng nghe nói việc này không?”
Người đối diện nhăn lại đôi mi thanh tú, “Là ai nói bậy nói bạ? Trương chân nhân ngày hôm trước vẫn còn cùng cha ta đánh cờ, thắng liền ba cuộc, giọng nói tiếng cười như chuông đồng, hẳn rất khoẻ mạnh. Lời nói vô căn cứ kiểu này Lạc huynh đừng tin là thật.”
Lạc Ngọc Minh không nói nữa, cúi đầu nhìn hài tử không an phận nhích tới nhích lui torng lòng. Bé con cứ dụi vào người Lạc Ngọc Minh làm hắn cảm thấy trong ngực nó có cái gì cưng cứng. Tách ra một chút, Lạc Ngọc Minh nhẹ nhàng kéo vạt áo Sơ Nhi ra, một tấm lệnh bài bằng ngọc thuần trắng to bằng bàn tay trẻ con rơi vào đáy mắt, trên lệnh bài viết năm chữ “Thanh Mai Giáo chủ lệnh”. Lạc Ngọc Minh liền hiểu rõ tất cả.
Sở Tiêu Vi, ngươi chính là vì chuyện này mà sắp đặt gạt ta.
“Lạc huynh, Lạc huynh…” Diêu Bích Lâu thấy người đối diện thất thần, hô hai tiếng kéo người trở về. Lạc Ngọc Minh không dấu vết kéo lại vạt áo của Sơ Nhi, hỏi: “Vừa rồi minh chủ hạ lệnh tiêu diệt Thanh Mai, thế nào không thấy bóng dáng Ân Phượng Nhi.
Diêu Bích Lâu dừng một chút, một lát sau lại lo lắng nói: “Minh chủ mang theo một… đạo nhân sĩ khác tiến đánh U giáo.”
Lạc Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng, cái gì là rắp tâm hại người, anh hùng thiên hạ cùng nhau tiêu diệt một giáo, Ân Phượng Nhi rõ ràng lấy việc công báo tư thù, vì một chuyện nhỏ mà làm cho toàn bộ giang hồ không yên. Nghĩ rồi lại nghĩ một chút, nếu võ lâm minh chủ vì thiên hạ diệt trừ mối họa là giả, gã thật là muốn giết Sở Tiêu Vi. Sở Tiêu Vi, ngươi nói ngươi yêu ta nhưng lúc nào cũng đối phó ta, ngươi một mình đối mặt kiếp nạn này, lại để ta mang Sơ Nhi rời xa đao quang kiếm ảnh.
Diêu Bích Lâu: “Lạc huynh, đứa trẻ này…”
Lạc Ngọc Minh đáp: “Là của ta.” Không để ý tới đối phương đang kinh ngạc, trấn tĩnh nói, “Đã là tiêu diệt tà giáo, Lạc mỗ bất tài cũng muốn góp sức. Lúc nào thì xuất phát?”
“Như vậy tất nhiên là tốt nhất. Một canh giờ trước đã có một đội nhân mã tìm được tả đạo vào núi, có lẽ giờ đã lên tới.”
Cái gì, một người canh giờ trước chẳng phải là thời điểm mình và Sơ Nhi xuống núi sao. “Như vậy Diêu huynh còn chờ cái gì, Lạc mỗ đã chờ không được muốn chính tay đâm tà đồ.”
Lạc Ngọc Minh nhờ ông lão bán trà trông nom giúp Sơ Nhi, lại để lại một ít bạc vụn làm thù lao rồi theo Diêu Bích Lâu lên núi. Đã có một đội nhân mã trấn thủ đường phía bên trái, bọn họ đương nhiên là đi qua đường phía bên phải – Lạc Ngọc Minh vừa đi qua đường này. Sơn cốc này là một rừng cây mơ mênh mông hiếm có, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây ào ào còn đâu đó có tiếng bước chân. Càng sắp ra khỏi rừng cây, Lạc Ngọc Minh càng có dự cảm bất thường. Mùi máu tươi trong không khí dần dần dày đặc, trên mặt đất thi thể nằm la liệt, nhìn quần áo trang phục đều là người trong Thanh Mai Giáo. Đúng lúc này, một đệ tử Cái Bang chạy từ phía trước tới, có vẻ là tới thông báo tình hình chiến đấu, đến trước mặt Diêu Bích Lâu dừng lại nói: “Diêu trang chủ.”
Diêu Bích Lâu: “Tình hình phía trước ra sao?”
Cái Bang đệ tử đắc ý dào dạt nói: “Cái gì Thanh Mai Giáo, quả thực là một đám phế vật, giáo chúng đều bị chúng ta giết, giáo chủ Sở Tiêu Vi cũng trọng thương bị chúng ta vây khốn ở trên đỉnh vách đá.”
Lạc Ngọc Minh kinh hãi, thực lực Thanh Mai Giáo như thế sao lại có thể mau chóng tan rã, một đội nhân mã như vậy cũng không chống đỡ được. Không suy nghĩ nhiều, hắn lướt qua mọi người vận khinh công hướng vách núi bay đi.
Trên vách núi, Sở Tiêu Vi đứng thủ thế, vạt áo loang lổ vết máu, bị mười mấy người giang hồ dàn trận hình vòng cung vây quanh, phía sau y là vực đá khe sâu không thấy đáy, trước mặt là ánh mắt chằm chằm thề lấy mạng y của mọi người. Trước sau có địch, nguy hiểm khôn lường.
Lúc Lạc Ngọc Minh đến chỗ vách núi, Diêu Bích Lâu cùng mọi người theo sát phía sau cũng tới nơi. Sở Tiêu Vi thấy hắn liền bị dao động ghê gớm nhưng chưa nói một câu đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Lạc Ngọc Minh đi lên trước, xoay người nói với đám người Diêu Bích Lâu: “Diêu huynh, các vị hào hiệp, Lạc mỗ cùng Thanh Mai Giáo chủ có chút qua lại, trước khi lấy mạng y, ta có hai lời muốn nói với y.” Dứt lời không đợi mọi người trả lời, hắn đi thẳng tới trước mặt Sở Tiêu Vi, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: “Ngươi sớm biết các danh môn chính phái hợp lực tiến công Thanh Mai, cho nên mới để ta mang Sơ Nhi đi?”
Sở Tiêu Vi cười khổ một tiếng, nhắm mắt rồi lại mở, “Kiếp nạn trăm năm của Thanh Mai, ta không bảo vệ được ngươi cùng Sơ Nhi. Nếu đã đi, vì sao lại trở về?”
Lạc Ngọc Minh không để ý đến câu hỏi của hắn, hỏi tiếp: “Ngươi với Hương Sấn gạt ta nói gia sư trọng bệnh, chính là để ta không nghi ngờ mà ly khai?”
“Nếu ngươi hận ta thì lúc rời đi sẽ dễ dàng hơn, đi không lưu luyến.”
“Ngay cả như vậy, vì sao hơn mười ngày trước không thả ta đi, dây dưa đến tận hôm nay?”
“Luyến tiếc! chính là ở một giây một khắc này.”