CHƯƠNG 31
Editor: Dạ Tận Thiên Minh
Beta: Xích Nguyệt
_______________________
Từ khi biết độc của Sở Tiêu Vi không thể giải, theo đứa bé trong bụng lớn dần nên phát huy độc tính ngày càng mạnh hơn, Lạc Ngọc Minh chăm sóc y vô cùng chu đáo, Tần Xương Thần không cho làm, hắn không làm, Tần Xương Thần nói có thể làm, hắn cũng không làm. Hoặc là như hiện tại, Sơ Nhi mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh thẫm, tập tễnh giơ tay đi về phía Sở Tiêu Vi, vừa đi vừa bi bô nói: “Phụ thân”. Sở Tiêu Vi dang hai tay muốn tiến đến ôm bé, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một “Trình Giảo Kim” chắn ngang, Lạc Ngọc Minh bước đến ôm bé vào lòng, xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm mềm mềm của bé, lại hôn hôn mấy cái rồi mới nói: “Sơ Nhi thật không ngoan, chỉ cần phụ thân mà không cần phụ thân.”
“Cả phụ thân lẫn phụ thân con đều muốn ~” thanh âm tiểu hài tử non nớt mang theo hương sữa, hồn nhiên ngây thơ, khiến người ta muốn hôn bé một cái, một cái vẫn không đủ, muốn hôn hoài không dứt.
“Thật lanh quá đi, miệng ngọt quá à. Con không chơi cùng tỷ tỷ, chạy đến đây làm gì?”
“Sơ Nhi… Sơ Nhi… muốn phụ thân ôm ~~”giọng trẻ con ngây ngô trong trẻo, rất khó nghe ra bé đang nói gì, thế nhưng Sở Tiêu Vi ngồi bên cạnh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Y quả thật đã rất lâu rồi không ôm con, lần này có thai, nôn nghén còn tệ hơn lần trước, có khi y nôn khan đến nỗi lả đi, cả người mềm nhũn thì lấy đâu ra sức mà ôm con đây? Bây giờ nghe Sơ Nhi nói muốn được ôm, Sở Tiêu Vi thấy xấu hổ, đưa tay lên muốn đón lấy đứa bé trong lòng Lạc Ngọc Minh, nhưng bị người nọ ngăn lại.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ ngươi không có khả năng ôm con đâu, tiểu gia khỏa này nhẹ lắm cũng phải mười cân.”
Sở Tiêu Vi không chịu: “Thân thể ta rất tốt, ôm một đứa bé cũng không bị thương được.”
“Vậy cũng không được, nếu có sơ suất thì phải làm sao?” tiếp đến, hắn dỗ dành đứa bé trong ngực: “Phụ thân con gần đây không khỏe, không thể ôm Sơ Nhi được, Sơ Nhi không được để cho phụ thân ôm, biết không?”
Sơ Nhi chớp chớp mắt, đôi mắt ngập nước long lanh, gật mạnh một cái. Sở Tiêu Vi ở một bên thấy hai cha con một lớn một nhỏ nói chuyện, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng. Sở Tiêu Vi y giờ phút này là người hạnh phúc nhất thế gian. Công danh lợi lộc là cái gì, thành tựu là cái gì, sao có thể so sánh được với có phu thê bên cạnh, con cháu tề tựu khiến xuân phong đắc ý cơ chứ. Dù cho thế nào đi chăng nữa, y nhất định phải sinh đứa nhỏ trong bụng, sau đó cả nhà cùng bên nhau, hạnh phúc, vui vẻ.
Lạc Ngọc Minh ôm Sơ Nhi ngồi xuống cạnh bàn, Sở Tiêu Vi cũng ngồi xuống theo. Sơ Nhi vừa nhìn thấy mứt mơ đã chuẩn bị cho Sở Tiêu Vi liền vươn tay chụp lấy, hai tay hai quả. Bé dường như sợ người khác lấy mất mứt mơ của mình, tay trái nhanh chóng đút mứt vào miệng, tay còn lại cầm trái mơ hết nhìn Sở Tiêu Vi lại nhìn Lạc Ngọc Minh, không biết nên đưa cho ai. Hai người lớn cùng cười to, sau khi cười xong, Lạc Ngọc Minh cúi đầu hỏi đứa bé: “Sơ Nhi muốn có đệ đệ hay muội muội nào?”
Đôi mắt Sơ Nhi đảo tròn, không biết đệ đệ, muội muội mà phụ thân nói là cái gì. Lạc Ngọc Minh lại giải thích: “Đệ đệ, muội muội chính là người Sơ Nhi muốn tặng trái mơ đó.”
Ánh mắt đen láy lại chuyển động, sau đó thanh âm non nớt vang lên: “Con đều muốn~~”