Thanh Mai Túy

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

_______________________

Thai nhi vẫn không có dấu hiệu sẽ đi ra.

Tần Xương Thần nhìn huyệt khẩu đang chảy đầy máu, lại nhìn đến Sở Tiêu Vi đã kiệt sức, liền quyết tâm, nghiến chặt răng. Gã dùng ngân châm, đâm vào huyệt vị trên vai Sở Tiêu Vi, Lạc Ngọc Minh biết rõ đó là mệnh môn* của y, khó hiểu nhìn tần Xương Thần.

“Nếu còn kéo dài sẽ một xác hai mạng, ta chỉ có hạ sách này. Ngươi giữ chặt giáo chủ, đừng cho y giãy dụa. Giáo chủ, hãy chuẩn bị.”

Sở Tiêu Vi gật đầu, ngân châm cắm ở đầu vai như ép ra chút khí lực cuối cùng của y. Xem ra lần này Tần Xương Thần muốn liều mạng, nếu không thành công thì đành hi sinh mạng sống.

Lạc Ngọc Minh theo lời gã giữ chặt Sở Tiêu Vi, Tần Xương Thần một bên hướng dẫn y đều tiết khí:

“Hít vào… thở ra… dùng sức.”

Sở Tiêu Vi dùng hết toàn lực, cùng lúc đó tay Tần Xương Thần ép xuống cái bụng không có động tĩnh kia, mạnh bạo đè xuống. Đau đớn ập đến khiến tròng mắt Sở Tiêu Vi mở to, đôi môi không chút máu kịch liệt run rẩy, đau đến nỗi y không kêu nổi ra tiếng. May mà có Lạc Ngọc Minh giữ chặt y lại, nếu không, y đã một chưởng đánh bay Tần Xương Thần rồi.

Xong một lần, Tần Xương Thần không để cho Sở Tiêu Vi có thời gian nghỉ ngơi hít thở, lại lần thứ hai dùng sức lên cái bụng cao cao. Đau đớn như thế, Sở Tiêu Vi cuối cùng không chịu nổi, đau đớn giống như bị ngũ mã phanh thây, cũng giống như bị thiên quân vạn mã chà đạp qua, lại giống như có ngọn lửa hừng hực đang không ngừng thiêu đốt cơ thể. Y bắt đầu giãy dụa trong tay Lạc Ngọc Minh, nhìn đến gương mặt trắng xanh của đối phương, hắn vô cùng đau lòng, thế nhưng, thời điểm này, hắn không thể nương tay, gắt gao đem người nọ ôm chặt vào lòng, dùng sức đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Sau đó, Sở Tiêu Vi nghe được thanh âm nức nở của hắn: “Nhịn một chút, ráng một chút nữa, vì con chúng ta, Tiêu Vi, ngươi cố một chút là tốt rồi.”

Nếu Sở Tiêu Vi có thể nói, y nhất định quát vào mặt hắn, ngươi có ngon thì đổi vị trí cho ta, ngươi thử mà nhịn xem. Nhưng trong lúc này y sao còn khí lực mà nói nữa, đôi môi run lên, y cắn mạnh lên đầu vai Lạc Ngọc Minh, máu của đối phương rất nhanh tràn ra miệng y. Lạc Ngọc Minh không nhúc nhích, để mặc y cắn, nếu phụ tử y có thể bình an qua khỏi, y muốn nuốt hắn luôn cũng được.

Tần Xương Thần đầu đẫm mồ hôi, dù đã vận chút công lực cho bàn tay đang đè lên bụng giáo chủ, nhưng thai nhi chỉ mới có xu hướng đi xuống mà thôi. Thai nhi trượt xuống cũng làm cho máu đã ngưng lại ồ ạt chảy ra. Mùi máu tươi rất nhanh tràn ngập cả căn phòng, lan ra cả bên ngoài, bay tới phòng Sơ nhi. Mùi tanh khó chịu mang theo điềm xấu làm bé lo lắng, quay đầu nhìn Hương Sấn, bé sợ hãi gọi: “Tỷ tỷ…”, tay Hương Sấn ôm bé cũng ngày càng chặt.

Sở Tiêu Vi cảm thấy tinh khí, công lực, thậm chí là tính mạng của bản thân đều theo đứa bé mà trút hết ra. Điều này khiến y có cảm giác như đứa nhỏ muốn đổi lấy mạng sống của mình để chui ra. Y không cam lòng, y phải tốn biết bao công sức mới giành được người y khắc cốt ghi tâm, dù cho có là báo ứng, ông trời cũng phải ban cho y một kết cục có hậu. Kỳ thật, ngoại trừ việc cảm thấy máu chảy ra và sinh mệnh đang dần xói mòn, y gần như đã bị tê liệt, miệng cắn chặt vai Lạc Ngọc Minh không nhả, cho dù chết y cũng muốn mang theo huyết nhục của hắn.

Trước mắt Sở Tiêu Vi một mảnh tối đen, đây là dấu hiệu của việc mất quá nhiều máu. Cuối cùng, lúc y đang mê man, mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm của Tần Xương Thần: “Đã thấy đầu đứa nhỏ rồi.”

Con hẳn là bình an ra đời rồi, ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Sở Tiêu Vi, sau đó y yên tâm thiếp đi. Hàm răng đang cắn chặt vai Lạc Ngọc Minh bỗng nhiên buông lỏng, người dưới thân đã không còn bất cứ động tĩnh gì nữa, hắn nâng y lên, thấy y đã lâm vào hôn mê.

Tần Xương Thần mang đứa bé cả người đầy máu lôi ra khỏi sản đạo, dùng con dao nhỏ đã được hơ qua lửa cắt cuống rốn của nó, đánh vào cái mông nhỏ một cái, một lát sau mới nghe được hai tiếng khóc mong manh như mèo kêu. Gã nhíu mày, gã nhớ đến Sơ nhi hai năm trước lúc sinh ra tiếng khóc đã vang dội, cả giáo đều nghe thấy, còn đứa nhỏ này, thật yếu ớt.

Lạc Ngọc Minh cũng cảm thấy kì lạ, hỏi: “Đứa bé này… có phải là không được khỏe mạnh hay không?”

“Người ta đều nói là mang thai mười tháng, nó mới tám tháng, lại sinh non ngoài ý muốn, sao có thể khỏe mạnh được? ta và Hương Sấn sẽ mang nó đi bồi bổ thật tốt, hi vọng sẽ không chết yểu.” Nói xong đưa đứa bé cho hạ nhân lau sạch sẽ, còn gã thì xử lý hậu huyệt vẫn không ngừng chảy máu của giáo chủ, khi bắt mạch cho y, sắc mặt gã vô cùng khó coi.

*Mệnh môn có thể được hiểu giống như vai trò của động mạch chủ, là vị trí ảnh hưởng lớn đến sinh mạng anh Vi. Thường hay có chi tiết người sắp qua đời có một khỏang thời gian ngắn sẽ trở nên khỏe mạnh hồng hào, TXT đâm vào vị trí đó là muốn kích thích chút khí lực cuối cùng của anh Vi, nếu hên thì sinh xong rồi bồi bổ sau, nếu không may mắn thì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.