CHƯƠNG 3
Xoay người Sở Tiêu Vi, làm cho y đưa lưng về phía hắn, “Người giang hồ đều nói Thanh Mai giáo tà mị, quả nhiên, ngay cả giáo chủ đều cam chịu thái độ làm kỹ nữ này.”
“Ta Sở Tiêu Vi nếu lần nữa ti tiện thế này, cũng chỉ cho một mình ngươi Lạc Ngọc Minh. Aaaa……”
Người sau lưng không chút lưu tình động thân mà vào. Sở Tiêu Vi đem cánh tay phải bỏ vào miệng, răng nanh thật sâu cắm vào da thịt. Mùi máu tươi trong khoang miệng lẫn trong không khí đồng thời phân tán.
Đau, chưa từng nghĩ là sẽ đau như vậy. Người sau lưng như đang phá vỡ u huyệt của y, vũ khí sắc bén xé rách da thịt, mạch máu nứt ra, phá tan mọi ngăn trở, tốc hành ở chỗ sâu bên trong, giống như phải phá hủy thân thể, đâm thủng trái tim y, nghiền nát linh hồn y,sau đó ném y đến nơi địa ngục, vĩnh viễn không có ánh mặt trời. Lực đạo to lớn, động tác thô lỗ, tựa như muốn y phải chết ngay trên nhuyễn tháp này.
Lạc Ngọc Minh, ngươi quả thật vô tình, ta cho ngươi làm ta đến nông nỗi như vầy, ngươi lại hận ta.
Thân thể Sở Tiêu Vi đang ở địa ngục thì Lạc Ngọc Minh hiển nhiên đang ở chín tầng mây.
“Sinh hoạt vợ chồng thế này thật đích xác làm cho người ta dục tiên dục tử, thực tủy biết vị. “Một cỗ điện lưu từ khố hạ chui vào lục phủ ngũ tạng, tiến đến dây thần kinh, hắn hưng phấn đến nỗi ngón tay cũng liên tục khẽ run lên. Không khí lạnh băng len vào lỗ chân lông, xâm nhập vào trong cốt tủy, truyền tới tì tạng(lá lách), đợi cho đến khi thở ra đã là hơi nóng như lửa. Hạ thân bị địa phương mềm mại như tơ gắt gao vây lấy, tràng vách cùng phân thân giống như bị hơi nóng hòa tan, nhập thành một thể, chặt chẽ không một kẽ hở. Khoái cảm tước đoạt lý trí, hắn không kịp thắc mắc dụng ý của Sở Tiêu Vi là gì, không kịp tự hỏi chất lỏng trắng mịn chảy ra là cái gì, không màng đêm xuân qua đi hắn nên đối mặt như thế nào với biến cố này. Không kịp và cũng không thèm nghĩ nữa, chính là một mặt dựa vào bản năng rút ra rồi đỉnh nhập, nhanh chóng rút ra rồi lại dung hết sức đỉnh nhập.
Lúc này Sở Tiêu Vi chỉ có một ý niệm trong đầu: may mắn là đã loại trừ nội lực của hắn.
Chỉ cần y cho một chưởng có thể làm cho Lạc Ngọc Minh không chết cũng bị thương, nhưng y không muốn. Trong trướng hai người đang một lần liều chết đọ sức, không phải võ công thể lực hay so đấu trí tuệ. Hai người thông qua một hồi tình ái hung bạo để đánh giá ai kiên trì hơn.
Thời điểm phân thân trong cơ thể rút ra, Sở Tiêu Vi dùng hết khí lực co rút cơ vòng đem côn thịt kia cuốn lấy càng nhanh, lúc đỉnh nhập lại thu hồi tất cả lực đạo, làm cho đối phương tiếp cận càng sâu. Lạc Ngọc Minh bị một cái buông lỏng này làm cho hai mắt đỏ bừng, một phen hung hăng nắm mái tóc dài của Sở Tiêu Vi kéo về phía sau, cắn lên cổ của y, răng nanh cùng huyết nhục tiếp xúc. Hạ thân bị trừu sáp không dừng nửa khắc, khi rút ra, bởi vì cơ vòng co rút mà tràng thịt bị ma xát đến nỗi đỏ bừng, khi sát nhập lại bị đẩy vào toàn bộ.
Trước mắt Sở Tiêu Vi bắt đầu hiện lên một trận hắc ám, nhẹ nhàng chuyển tay, một cỗ chân khí từ đan điền đúng lúc dâng lên, áp chế cỗ mê muội này. Y không cho chính mình ngất đi, y sợ một khi nhắm mắt, người phía trên liền biến mất không thấy nữa. Y muốn tận mắt chứng kiến Lạc Ngọc Minh rời đi như thế nào.
Thời điểm mặt trời mọc lên từ phía đông, Lạc Ngọc Minh ngã vào Sở Tiêu Vi nặng nề ngủ. Suốt đêm hắn không thay đổi tư thế mây mưa là bởi vì không muốn nhìn khuôn mặt người kia.
Sở Tiêu Vi không ngủ, trợn tròn mắt chờ Lạc Ngọc Minh tỉnh, đợi cho đến khi mặt trời lên cao.
Lạc Ngọc Minh lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, lại chậm rãi nhắm mắt lại, trí nhớ tối qua lại ùa về, không thiếu một chi tiết nhỏ nào. Thầm vận chân khí một chút, xác định nội lực chính mình đã muốn khôi phục, mới chậm rãi đứng dậy, nhặt lên từng kiện y phục dưới đất mặc vào. Trên mặt vẫn là thần thái lạnh như băng, thật không hổ là “lãnh ngạo vô song” – Lạc thiếu hiệp.
Khi hắn đã ăn mặc chỉnh tề đi đến vách núi đen bên cạnh, người trên cẩm tháp rốt cục mở miệng: “Ngọc Minh, sang năm ngươi sẽ không đến điểm hẹn nữa sao?”
Không có trả lời, khinh triển ống tay áo, bóng người đã biến mất dưới Thanh Mộ nhai.