Thanh Mai Túy

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Editor: Dạ Tận Thiên Minh

Beta: Xích Nguyệt

_______________________

Sở Tiêu Vi hôn mê suốt bảy ngày, bảy ngày này Lạc Ngọc Minh không ăn không ngủ, chỉ sợ một lúc mình nhắm mắt sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc người kia tỉnh lại. Dù cho mình đồng da sắt cũng không chịu nổi dày vò như thế, cho nên lúc Sở Tiêu Vi tỉnh lại, hiện ra trước mắt y là một kẻ người không ra người, ngợm không ra ngợm. Mặt thì tái mét, tóc thì xơ xác, mắt thì lờ đờ, đó là bộ dạng của Lạc Ngọc Minh lúc này.

Nhìn thấy người trên giường đã hôn mê biết bao ngày giật giật ngón tay, chậm chạp mở mắt, Lạc Ngọc Minh bỗng muốn khóc.

“Tiêu Vi, ngươi tỉnh? Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại rồi! cảm giác thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” hắn nói năng lộn xôn, thậm chí có chút thần kinh, ngay sau đó hắn nhảy xuống giường, la lên với tỳ nữ bên ngoài: “Mau gọi Tần đại phu, giáo chủ tỉnh rồi!” hắn lại chạy về giường, ôm cổ người kia, gọi mãi tên y: “Tiêu Vi… Tiêu Vi…”

Sở Tiêu Vi bị đối phương ôm có chút khó thở, há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới thốt ra một chữ: “Nước…”

Lạc Ngọc Minh lập tức xuống giường rót một chén trà xanh, nâng người y lên, cho y dựa vào người mình, thật cẩn thận từng chút một đút y uống nước.

Tần Xương Thần chạy tới ngay tức khắc, dù sao giáo chủ của mình chuyển nguy thành an cũng là chuyện lớn. Sau khi bắt mạch cho y, xác định ngoại trừ thân thể mệt mỏi ra thì không còn trở ngại nào khác, gã vội vàng lui ra, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Tần Xương Thần đi rồi, Lạc Ngọc Minh tiến đến muốn ôm lấy Sở Tiêu Vi, hỏi xem cảm giác y thế nào, lại bị người nọ hỏi trước:

“Ngày đó không phải ngươi bỏ đi rồi sao, quay về làm gì?” đi quyết tuyệt như vậy, vô tình như vậy, thời điểm ta cần ngươi nhất, lúc ta gọi ngươi, ngươi ngay cả đầu cũng không thèm ngoái lại nhìn.

“Đều là ta không tốt, sau này… ta không bao giờ tùy hứng như thế nữa, sẽ không bao giờ… tổn thương ngươi nữa.” Lời nói Lạc Ngọc Minh thật chân thành, tay hắn cũng thật ôn nhu, ngực hắn thật ấm áp, Sở Tiêu Vi cảm nhận được tất cả, không biết là vui hay buồn, y không biết phải trả lời thế nào, cứ vòng vo mãi.

“Con thế nào rồi?”

“Tần Xương Thần nói nó sinh non hai tháng, đứa nhỏ vô cùng yếu, nhưng sau bảy ngày điều dưỡng thì so với lúc mới sinh đã khá hơn rất nhiều. Lúc hắn vừa sinh ra, tiếng khóc cứ như mèo kêu. Chờ tới khi ngươi khỏe lại ta sẽ gọi hạ nhân ôm đến cho ngươi nhìn.”

Sở Tiêu Vi thấp giọng cười khổ, khí lực y có lẽ vĩnh viễn không thể hồi phục được nữa, trong cơ thể mình trống rỗng, chân khí còn lại không bao nhiêu, y tự biết là đã xảy ra chuyện gì. “Trước kia ngươi mỗi ngày đều oán hận ta làm phiền ngươi, bây giờ ta có muốn giữ ngươi cũng không còn khí lực mà giữ nữa, cơ hội tốt như vậy sao ngươi không đi đi?”

Lời này người nói vô tình, người nghe có ý, tay Lạc Ngọc Minh dừng trên đầu vai người nọ lặng lẽ dùng sức.

“Ngươi bây giờ không quan tâm ta đi hay ở nữa sao? Thế nhưng ta lại để ý, nhà giam cũng được, nhà tù cũng không sao, chỉ cần có ngươi, ta đều vui vẻ. Ngươi cùng hai đứa con trai là tất cả của ta, các ngươi ở đâu, ta liền ở đó, từ nay về sau, ta sẽ không rời đi nửa bước.”

Sở Tiêu Vi bối rối, trốn tránh ánh mắt của đối phương, đôi môi y run rẩy: “Ngươi đừng có nói những lời gạt người như vậy nữa, lần trước ngươi cũng nói sẽ chăm sóc tốt cho ta, rốt cuộc thì thế nào?”

“Sau này không bao giờ xảy ra chuyện đó nữa… không bao giờ. Người yêu nhau sao có thể chia lìa được. Tiêu Vi, sau lần này ta mới biết, ngươi là thiên hạ của ta, là giang sơn của ta, là lao ngục mà cả đời này ta chạy cũng không thoát, không phải không thể chạy, mà là ta không muốn chạy. Tiêu Vi, chúng ta không bao giờ… tách ra nữa được không?”

“Được không? Ngươi hỏi ta có được không? Ngay từ đầu ta đã muốn đem ngươi giữ lại, dùng thân thể, dùng con của chính mình, dùng Thiên công tán, cả sáo Ngọc Minh Túy Kiếm. vậy mà giờ ngươi hỏi ta có được không, là ngươi cảm thấy ta không đủ yêu ngươi, hay là…” Lời nói chưa kịp nói ra, bỗng nhiên bị giam lại trong cổ họng.

Lạc Ngọc Minh một bên hôn y, một bên thì thầm: “Chúng ta… không bao giờ cãi nhau, không bao giờ bất hòa nữa, về sau mọi chuyện ta đều theo ý ngươi.”

Nụ hôn vừa dứt, Sở Tiêu Vi dù bị hôn đến mức thở không xong nhưng cũng cố mà cãi lại: “Làm sao được, sau này ta làm sao mà tranh với ngươi được nữa. Sở Tiêu Vi ta đã là phế nhân, còn cái gì cho Lạc thiếu hiệp lưu luyến nữa?”

“Ngươi sợ ta ghét bỏ ngươi sao? Vậy ta cũng thành phế nhân, chúng ta có thể cùng ngồi cùng ăn rồi.” Nói xong hắn đưa tay hướng về phía Thiên linh huyệt mà đánh tới. Sở Tiêu Vi nhanh tay, ngăn cản ý định tự phế của người nọ, nhưng y cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, , nếu y chậm một bước, hậu quả có thể khó lường.

“Ngươi đây là muốn gì?”

“Ta muốn cho ngươi biết, những gì ngươi có thể làm cho ta, ta cũng có thể làm cho ngươi.”

Sở Tiêu Vi xoay người ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, ta đều luyến tiếc ngươi, không muốn tổn thương dù là nửa cọng lông của ngươi, hôm nay ngươi lại muốn phế chính mình.”

“Ta biết, ta biết. Từ hôm nay trở về sau, ngươi nói gì ta liền nghe nấy.”

Thanh Mai u tuyền, trong tẩm cung giáo chủ, có hai người đang ôm nhau trên giường. Một thời gian rất lâu sau, tiếng Sở Tiêu Vi vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch: “Đợi cho Sơ nhi lớn một chút, sẽ đem sự vụ trong giáo giao cho nó, ta cùng ngươi đi ngắm thác đổ trên triền núi, chỗ đó đẹp như một bức tranh vậy.”

“Được. Chỉ cần không xa rời nhau, ngươi nói sao cũng được.”

~.~ HOÀN ~.~

61

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.