Chuyển ngữ ♥ Bảo Trân
Beta ♥ Nhã Vy
Đánh nhau thăng cấp rồi, tất cả mọi người trong sân đều gia nhập vào chiến đoàn hỗn loạn, duy chỉ có một ngoại lệ, chính là vị công tử nhà Huyện lệnh đại nhân, cậu ta đứng xa rất xa bên ngoài chiến đoàn như sợ bị đánh trúng, nhưng lại nhìn chiến đoàn hỗn loạn bằng ánh mắt u ám khác thường.
Bị một đám người dốc sức liều mạng đả thương, đám người Vương Hiền Vũ dần dần kiệt sức, thỉnh thoảng vì tránh không kịp mà bị đánh tới, thương tích trên người ngày càng nghiêm trọng.
Trên bức tường vây quanh, bốn người Diệp Thanh Dao vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, chỉ có Vân Thanh Đồng muốn nhanh chóng dùng nắm đấm của mình mài rách da thịt.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Diệp Thanh Dao hô một tiếng, cô bé là người phóng xuống dưới đầu tiên, cả đám người ai cũng như ai giơ quyền đánh bốn phương chân đá tám hướng, không ngờ đột nhiên từ sau lưng lại có kẻ lao tới dùng một đòn đánh ngả cả đám, tạo lỗ hổng phá vỡ vòng vây.
Đám người lập tức rối loạn, không đợi bọn họ kịp phản ứng, tức thì lại có một bóng người lao về phía họ, chỉ là bóng người này không hề giống lúc Vân Thanh Đồng mạnh mẽ đâm tới mà như sương khói lơ lửng bất định, mỗi lần đến một chỗ lại có một nhóm lớn người ngã xuống, hoặc lặng yên không tiếng động, hoặc ngã trên mặt đất đau đớn kêu rên.
Vân Thanh Hiên bị bỏ lại phía sau một bước, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì nghiến răng ken két, nhìn bóng người kia chằm chằm, cánh tay bắp chân nhỏ duỗi ra, không một chút phân tâm suy tư một hồi, biết bây giờ bản thân không thể nào nhìn ra công phu của người ta được nên vội vàng hy vọng mình nhanh nhanh lớn lên.
Không thể không nói, tuy Vân Thanh Đồng tính khí nóng nảy dễ bị chọc tức nhưng khả năng luyện võ trời phú quả không tồi, bây giờ võ công còn lợi hại hơn Lăng Ảnh nhiều tuổi nhất một chút, mà Phượng Uyên Dung thì càng không cần phải nói nữa, không bàn hai năm trước, cho dù là bây giờ Vân Thanh Đồng muốn đối phó cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa Diệp Thanh Dao và Phượng Uyên Dung ngang tài ngang sức, ba người này cùng liên thủ, trong nháy mắt đã đánh ngã hết cả đám người, khiến họ hoặc ngất đi hoặc nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Kế hoạch của Vân Thanh Hiên xem như phá sản rồi, khiến Phượng Uyên Dung xuất hiện y như thiên thần hạ phàm, giải cứu mấy người Vương Hiền Vũ khỏi khó khăn, sau đó còn nghe nói người này là “Sư tỷ” của Dao Dao, bọn họ liền xếp Phượng Uyên Dung vào hàng ngũ đồng bọn, nói cách khác, không phải người ngoài nên bọn họ sẽ tuyệt đối ủng hộ, trợ giúp kẻ “người ngoài” Phượng Uyên Dung này vô điều kiện rồi.
Phượng Uyên Dung mỉm cười đứng bên cạnh, cả người toát ra khí chất dịu dàng lễ độ lạ thường, dáng vẻ khiến người ta vừa nhìn đã có hảo cảm bắt mất hồn đồng bọn của Diệp Thanh Dao, vừa giống như vô tình lại giống cố ý liếc nhìn Vân Thanh Hiên cười.
“Nhị tỷ tỷ… đệ đói bụng!” Cậu bé muốn cáo trạng, nhưng sau đó nghĩ lại liền dẹp bỏ ý định này, trước tiên không nói tên cô hồn này thực ra bên ngoài vốn không hề ức hiếp cậu, cho dù có, cho dù nhị tỷ tỷ nhìn thấy thì cậu cáo trạng chẳng hóa ra lại để lộ là mình keo kiệt sao? Cậu là nam tử hán, há có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà tìm người cáo trạng như con nít lên ba? Hơn nữa, nhị tỷ tỷ hình như không hề phát hiện ra vị “Sư tỷ” của tỷ ấy là một tên con trai chính hiệu thì phải, nếu thế càng thêm lộ ra là cậu so đo với một “đứa con gái” sao?
Diệp Thanh Dao không hề biết đứa trẻ mới sáu tuổi lông còn chưa mọc như Vân Thanh Hiên lại có nhiều suy nghĩ phức tạp như vậy, chỉ vô ý nghĩ cậu bé muốn thân thiết với nàng, nghe cậu bé nói liền quay người sờ đầu cậu, thương lượng: “Tiểu Hiên chờ thêm một chút được không, chuyện bên này sẽ xong nhanh thôi, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn cơm trưa nhé.”
Vân Thanh Hiên nheo mắt lại hưởng thụ, cảm giác tay nhị tỷ tỷ chạm vào thật dễ chịu vô cùng, Phượng Uyên Dung lặng lẽ quẳng ánh mắt lạnh lẽo tới càng khiến cậu vui sướng run người.
Phượng Uyên Dung nhanh chóng thu ánh mắt về, như thể vừa rồi chỉ là trùng hợp liếc nhìn sang bên cạnh, nghĩ đến biểu cảm vô sĩ rõ ràng vừa rồi của Vân Thanh Hiên, hắn liền sờ sờ cằm, khinh thường thầm mắng một tiếng: Đúng là nhóc thối, làm ra chuyện như thế mà vẫn tỏ vẻ ngây thơ. Sau đó hắn nhẹ nhàng che một bên miệng lại, vờ kìm nén vài tiếng ho khan.
“Tỷ không sao chứ?” Lăng Duyệt ân cần nhìn hắn thăm hỏi, mắt to ngập nước mang theo vẻ nhu nhược, khiến người ta nhìn vào chỉ có thương yêu.
Phượng Uyên Dung quay đầu nhìn về phía cô bé, chỉ thấy không phải nàng ta khiến cho người khác thương yêu, mà là dõi theo ánh mắt nhu nhược của cô bé liền phát hiện bên dưới ẩn chứa vài tia giảo hoạt và thông thấu, khóe miệng hắn hơi cong, hắn nhận ra đồng bọn bên cạnh sư muội quả không có một nhân vật nào đơn giản, ngay cả đứa bé gái nhỏ nhắn trông như vô hại này, luận về tâm tư cũng còn đanh đá xảo trá hơn vẻ ngoài, trên thực tế Vân Thanh Đồng trong đầu nghĩ gì đều bày hết lên mặt quả thật thâm trầm hơn rất nhiều.
Hắn lắc đầu, nói nhỏ một tiếng: “Không có việc gì.” Nhìn qua khóe mắt tức thì thấy Diệp Thanh Dao đã tiến tới bên cạnh hắn, nhíu mày quan sát hắn khiến hắn cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi và đau lòng. Hắn không khỏi đưa tay muốn vuốt lên đôi mày đang nhăn lại của nàng, nói: “Ta không sao, muội không cần lo lắng.”
Vân Thanh Hiên đứng yên tại chỗ nhìn Nhị tỷ tỷ quan tâm cái tên cô hồn kia thì liền thầm mắng một tiếng: Tiểu nhân vô hồn, thật ngây thơ!
Lăng Duyệt quan sát Phượng Uyên Dung, lại nhìn sang Diệp Thanh Dao, cuối cùng còn đảo ánh mắt qua người Vân Thanh Hiên, dịu dàng hé miệng cười cười, dường như cô bé vừa phát hiện ra một chuyện hết sức thú vị.
Mấy người Diệp Thanh Dao không lấy mạng người nào, tuy đám người kia quả thật đáng giận nhưng cũng chỉ là chuyện trẻ con đánh nhau, không nghiêm trọng đến mức muốn lấy mạng ai, cho nên song sinh nhà họ Mộ cười y hệt ác ma xông tới trút hết buồn bực vào người mấy tên nhóc còn chưa té xỉu, mỗi người lãnh một cú, sau đó xách Hạng Tri Thư sợ đến ngất đi đến trước mặt Diệp Thanh Dao.
“Dao Dao, tên này ghê tởm nhất, muội nói nên xử trí thế nào là tốt nhất?”
“Đúng đấy, tên này còn đáng ghét hơn Lỗ đầu to rất nhiều, gây ra vô vàn tội ác trong huyện thành.”
Nếu như đối với những người khác thì bọn họ mở miệng còn lưu tình, còn đối với tên mang tiếng xấu xa từ trước tới nay như Hạng Tri Thư thì một chút đồng tình cũng không có.
Diệp Thanh Dao không để ý chuyện Hạng Tri Thư vừa bị dọa đã ngất đi, còn liếc đũng quần ướt sũng của cậu ta, ngay khi tất cả mọi người ghét bỏ lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nói: “Thối như vậy nếu để hắn đi ngoài đường quả thật ảnh hưởng đến bộ mặt của thành trì, lột sạch đồ hắn ném xuống đường đi!”
Lột sạch rồi ném xuống đường thì không ảnh hưởng tới bộ mặt thành trì hả? Cặp song sinh nhạc nhiên rồi lại tà ác hào hứng bừng bừng, cẩn thận không để mình đụng phải mấy thứ bẩn thỉu, không chỉ lột sạch Hạng Tri Thư mà còn dùng mực tro vẽ chữ lung tung lên người cậu ta, ngoại trừ khuôn mặt có thể dễ dàng nhận ra thì những chỗ còn lại toàn bộ đều hoàn toàn thay đổi.
Ngay lúc nhóm người Diệp Thanh Dao dùng cơm trưa ngon lành tại quán rượu tốt nhất trong trấn – Túy Hương Lâu, bên ngoài phố lớn ngõ nhỏ cũng đã bắt đầu trời long đất lở.
Nơi đây vốn chỉ là một huyện thành nhỏ, tin tức truyền miệng trước nay đều phóng đi với tốc độ nhanh vô cùng, bởi vậy gần như mọi người trong thời gian ngắn nhất đều biết chuyện công tử nhà Huyện lệnh đại nhân bị lột sạch quần áo ném xuống đường, Huyện lệnh đại nhân sau khi biết tin liền mang theo nha dịch đi tìm con trai, nhìn thấy vô cùng thê thảm của con trai mình thì đỉnh đầu lão gần như bốc khói, hung tợn ra mệnh lệnh: lập tức truy nã hung thủ dám làm nhục con trai bảo bối của lão đem về quy án.