”Vương, người có trong đó không----”
Trong bầu không khí yên tĩnh giữa hai người chợt có tiếng la lớn vọng vào. Thánh Mẫu không một tia biểu tình, nàng vẫn nằm yên trên ghế dài đọc sách.
Đỗ Trạch Hàn thì hơi nhíu mày kiếm lại. Đưa mắt nhìn người nằm ở phía không xa. Nhìn gương mặt không một chút để ý bởi vì bị quấy rầy, hắn nhẹ nhàng thở ra. Thu hồi tầm mắt dời về cuốn sách mình đang cầm. Không để ý đến người bên ngoài.
“Vương thuộc hạ biết người có bên trong. Ma giới xảy ra chuyện lớn rồi Vương-----”
Chết tiệt! Tên Lý Cách này không biết nhìn xem thồ điểm hay sao mà lại đi quấy rầy lúc hắn ở cùng tỷ tỷ chứ. Trong lòng cực kỳ tức giận nhưng Ma giới xảy ra chuyện lớn hắn thật sự không thể mặc kệ được. Vì vậy Đỗ Trạch Hàn phải đặt cuốn sách xuống bước đến bên cạnh người đang nằm kia.
“Ta phải trở về Ma giới rồi.”
“Ừ. Đi đi.” Miệng thì nói nhưng mắt nàng vẫn đặt trên cuốn sách đang cầm.
Đỗ Trạch Hàn nhìn nàng không thèm để ý đến hắn mà vẫn nhìn cuốn sách thì cảm thấy cực kì uất ức. Hắn đây mà lại thua kém một cuốn sách 'rách' đó ư?. Nhưng cũng đành thở dài vì hắn không thể nào sinh khí được với nàng.
“Ta sẽ rất nhanh trở lại.” Luyến tiết bỏ lại một câu rồi quay đầu bước đi.
Vốn đang khó chịu không chỗ phát tiết nên hắn liền đi ra ngoài trút giận lên kẻ không thức thời kia.
Rừng mai từ từ dạt sang hai bên để cho Đỗ Trạch Hàn đi qua. Lý Cách nhìn vương của bọn họ từ bên trong chỗ Thánh Mẫu bước ra thì hơi hết hồn. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt âm trầm kia khiến hắn bất giác hơi lùi lại.
Đỗ Trạch Hàn thật sự rất bực mình. Hắn khó khăn lắm mới có được sự đồng ý của nàng mà tiến vào. Nhưng chưa được 1 ngày lại bị mấy tên thuộc hạ này đến phá đám. Vì vậy vị chủ tử nào đó sắc mặt 'cực thối' lên tiếng.
“Chuyện gì?”
Lý Cách nghe giọng nói âm trầm kia khiến hắn thật sự muốn bỏ chạy a~~. Hắn thật sự không biết mình đã làm gì sai mà Vương lại tức giận với hắn như vậy. Trong lòng Lý Cách thầm nguyền rủa tên Mạch Khê chết tiệt kia. Chỉ tại tên kia không sử lý cho tốt khiến hắn phải đến đây làm phiền Vương mới khiến Vương có sắc mặt dọa người như vậy. Nhưng sợ thì sợ, Lý Cách vẫn phải chắp tay cúi người bẩm báo.
“Hồi Vương. Trong cung đêm qua có thích khách đột nhập, Quận Vương đã vượt ngục. Thần cùng hữu sứ đã cho người đuổi theo nhưng sáng sớm nay đã để mất dấu vết. Mong Vương trách phạt.”
Thật sự là việc rất nghiêm trọng. Quận Vương là Vương tiền nhiệm trước bị Ma Tôn soán ngôi và bắt giam vào trong địa lao. Mấy ngàn năm nay luôn yên bình vậy mà không ngờ chỉ trong một đêm Đỗ Trạch Hàn không ở Ma giới liền trốn thoát. Đây thật sự là lỗi lớn của bọn họ.
Lý Cách nhìn gương mặt trầm tư của chủ tử mình lại không đoán được người đang nghĩ gì.
Ma cung vốn là nơi canh phòng chặt chẽ nên không thể trong một đêm liền có thể cứu thoát. Nhất định là có nội gián, đã vậy bọn người kia còn tính toán rất kĩ lưỡng mới tránh thoát được nhiều yêu binh canh gác như vậy. Khẳng định chẳng phải một sớm một chiều.
“Quay về Ma giới.”
Đỗ Trạch Hàn phun ra một câu rồi vận phép trở về Ma giới.
--- ------ ------ -----
Tại Ma giới.
“Thuật lại tình hình lúc đó xem.”
Ngồi trên ghế chủ vị, Đỗ Trạch Hàn lạnh lùng nhìn đám Ma thần đứng phía dưới.
Dẫn đầu là hai vị tả sứ và hữu sứ, bên tả sứ Lý Cách gồm có đại ma tướng Phạm Lôi, phó ma tướng Phạm Lỗi cùng với vài vị tướng quản lý yêu binh trong Ma cung. Bên hữu sứ Mạch Khê gồm có Quân sư Nhất Trí, ma văn Lý Hội.
Lúc này đại ma tướng Phạm Lôi đứng ra phía ngoài tường thuật lại sự việc đêm hôm qua.
Lúc ấy là giờ sửu canh tư (1h-3h sáng) ở phía đông Ma cung cũng chính là nơi đại lao giam giữ các yêu ma có đại tội. Nơi đây vốn là nơi canh giữa nghiêm ngặt nhất Ma cung. Thích khách mặc áo đen không biết từ đâu tiến vào. Đại chiến cùng với mấy trăm yêu binh nhưng theo lời kể của những yêu binh còn sống sót thì bọn thích khách kia có võ công cùng yêu pháp rất mạnh. Không bao lâu bọn họ liền giải quyết được yêu binh và tiến vào đại lao giải cứu Quận Vương. Đến khi bọn người Phạm Lỗi cùng Lý Cách nhận được tin đến nơi thì đã trễ. Vì vậy bọn họ liền cho phó ma tướng Phạm Lỗi dẫn một đội lính tinh nhuệ lần theo dấu vết đuổi theo. Nhưng chưa đến sáng liền bị mất dấu vết ở giữa cánh cổng ngăn cách Ma giới và trần gian.
Đỗ Trạch Hàn nghe Phạm Lôi trình bày xong liền nhẹ nhíu mày. Đây rõ ràng là một cái bẫy tính từ trước. Bọn thích khách kia chắc chắn là đợi khi hắn không có đây nên mới hành động. Trong lòng hừ lạnh một tiếng. Khá khen cho Quận Vương, hắn vốn là đã tha cho ông ta một mạng mà lại không biết nắm giữ. Vì vậy lần này đừng trách hắn vô tình vô nghĩa.
“Phạm Lỗi, ngươi dẫn một số yêu binh đi lùng sục khắp Ma cung. Nội gián của Quận Vương nhất định vẫn còn bên trong đây. Phạm Lôi, ngươi dẫn một ngàn yêu binh tinh nhuệ lần theo hướng ngược lại của dấu vết mà Quận Vương đêm qua lưu lại. Ta dám chắc đám người kia chưa lên được trần gian đâu.”
Từng lời từng câu lọt vào tai của mọi người bên dưới khiến bọn họ tỉnh ngộ ra. Tại sao bọn họ lại không nghĩ ra chứ. Mấy ngàn năm trước khi Vương hiện tại của bọn họ đoạt ngôi thì đã phế hết tất cả phép thuật cùng võ công của Quận Vương nên bọn người kia không thể nào đưa Quận Vương lên trần gian được. Điều quan trọng như vậy mà bọn họ lại không nghĩ tới. Thật là thất trách mà.
“Thần tuân lệnh.” Phạm Lôi cùng Phạm Lỗi đồng thời quỳ xuống chấp tay nhận lệnh xong hai người liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài.