Cuối cùng, con cua hoàng đế thật lớn kia được vận chuyển bằng máy bay về Bắc Kinh.
Khi máy bay hạ cánh, Tư Niên đã xóa sạch mọi dấu vết về thời gian ở Thanh Đảo, một lần nữa bắt đầu hành trình xui Nam cùng Ô Kim Bàn Long lò.
Để lại cho Đoạn Chương chỉ có thể là một ngôi nhà trống và một bí ẩn khó giải đáp.
Trạm tiếp theo, hắn ở Vũ Hán leo Hoàng Hạc lâu.
Hoàng Hạc lâu là nơi tưởng nhớ người đã khuất, có những bài văn tế được lưu truyền qua muôn đời, muôn đời sau không tiếc lời khen ngợi hoa mỹ. Tư Niên nhớ rằng đó là vào năm 1868 khi Hoàng Hạc lâu được xây dựng lại, hắn đã cùng Vô Hoài Tử đến đây để xem nó.
Chỉ khi đến nơi, hắn mới phát hiện ra rằng Hoàng Hạc lâu hiện tại đã được xây dựng lại một lần nữa.
Chợt biết được điều này, Tư Niên không khỏi cảm thấy sầu não. Thế giới đã trải qua trăm năm bãi bể nương dâu, có những thứ không thể giữ được.
Nếu Vô Hoài Tử biết, ông ta sẽ có cảm giác gì?
Tư Niên nhất thời ngẩn ngơ, nhìn dòng sông đang trào dâng trước mặt, hắn bắt đầu nghĩ về cái chết của Vô Hoài Tử. À, nó không được gọi là chết, đặt trên người ông ta, hẳn gọi là đi về cõi tiên.
Vô Hoài Tử là hạc tiên.
Hạc tộc dù ở Quỷ giới cũng luôn mang vẻ tấm lòng rộng mở cùng vẻ ngoài không tranh không đoạt, đây chính là điều mà Tư Niên ghét nhất.
Không tranh, ý là nhượng bộ.
Đường đường là thái tử của Hạc Kinh, lại làm một tên đạo sị tầm thường ở Chiếu Dã quán. Ngay cả khi được Đạo gia tôn sùng coi như một vị thần, còn đạt được cả sinh mệnh dài đằng đẳng thì sao?
Sự thật đã chứng minh rằng sự bất tử cũng chỉ là lời nói suông.
Cho nên Tư Niên cam nguyện làm một đồ tể thô bỉ, ít nhất là sống thoải mái.
Hoàng Hạc lâu được xây dựng lại sau kiến quốc không còn gì để xem, vì vậy Tư Niên quay đầu lại đi đến núi Võ Đang. Luyện đan cũng cần có môi trường, núi Võ Đang chắc chắn là một trong những nơi thích hợp nhất để luyện đan ở Trung Quốc.
Nhưng ngày nay, núi Võ Đang du khách ra vào không quá thuận tiện. Tư Niên không thể lấy Ô Kim Bàn Long lò rêu rao khắp nơi, vì vậy hắn đã đi đến một hang động bị che khuất.
Hang động này là một hang động đá vôi tự nhiên, từng được các đạo sĩ trên núi dùng làm nơi bế quan, nhưng hiện nay không còn ai biết đến. Tư Niên gạt những dây leo mọc ở lối vào sang một bên và may mắn tìm thấy một số dụng cụ bên trong.
Dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ hang động, Tư Niên bắt đầu cuộc sống nhàn vân hạc dã ngắn ngủi. Hắn ngủ rất ít, thường ra khỏi hang động và trà trộn giữa các du khách, đi khắp núi Võ Đang, thỉnh thoảng biến thành đạo sĩ và đi theo nhóm các đạo sĩ trong đạo quán làm việc buổi sáng rồi cùng đón mặt trời mọc. Hắn là một đại yêu, có biện pháp làm mọi người không thể phát hiện ra hắn.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://www.wattpad.com/user/Chan0507)
Mặt trời mọc là thời điểm mà Tư Niên yêu thích nhất. Ngồi trên đỉnh núi Võ Đang và nhìn mặt trời đỏ rực xa xa, trong nháy mắt đó núi non sông nước hùng vĩ còn rung động hơn bất kỳ cảnh tượng trên phim điện ảnh nào.
Nếu Kim Ngọc không gửi tin nhắn liên tục làm phiền hắn thì càng tốt.
Kim Ngọc: Bên kia dường như không tin lời của tôi, không lừa được họ.
Kim Ngọc: Có lẽ họ chỉ muốn được yên tâm mà thôi, nếu không ngài tự mình nói với họ một câu, có thể họ sẽ không làm phiền nữa.
Kim Ngọc: Đoạn Chương muốn tự mình gặp tôi. Nếu bị anh ta nhớ thương, về squ tôi khó mà hành động.
Kim Ngọc: Ngài có thể trả lời được không?
......
Kim Ngọc: Núi Võ Đang chơi rất vui à ^_^
Tư Niên cảm thấy chơi rất vui cực kỳ vui, hôm qua hắn còn bắt được một con tiểu yêu quái, nhổ mấy cọng lông để luyện đan. Điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là các đạo sĩ ở núi Võ Đang không còn luyện đan nữa, điều này khiến tấm lòng muốn học hỏi lẫn nhau của hắn với nhóm đạo sĩ trở nên nguội lạnh.
Trừ điều đó ra, tín hiệu trên đỉnh núi này không tệ, Tư Niên thường ở chỗ này lên mạng.
Diễn đàn yêu quái lúc năm sáu giờ sáng cũng đông không kém tám giờ tối, đa số đều là lão yêu quái không cần đi làm, công việc và nghỉ ngơi đều vô cùng đảo lộn.
Ví dụ như Tư Niên.
Diễn đàn yêu quái này là một trang web đặc thù mà chỉ thành viên mới có thể đăng nhập, đúng như tên gọi, đây là nơi tụ họp của đám yêu quái. Tư Niên đăng nhập qua lời mời của Kim Ngọc, vì để che giấu thân phận, cho nên đến nay nó vẫn là tài khoản cấp một nhỏ bé.
Vốn Tư Niên cũng không ham thích trò chuyện trên diễn đàn, nhưng mấy ngày trước hắn bỗng nhiên ở trong này thấy được tên của mình, sau đó hắn liền phát hiện cái diễn đàn này có một tác dụng --- có thể ở trong này tìm được người mắng sau lưng hắn.
Kết giới Hạc Sơn bị phá đến nay vẫn là tin tức bí mật, trên thực tế, hầu hết các yêu quái ở Tứ Cửu Thành đều không biết Tư Niên đang bị giam giữ ở đâu. Về lý do tại sao một số người lại nhắc đến Tư Niên sau nhiều năm như vậy, vẫn là vì chuyện ở Tây Khu.
Tứ Cửu Thành lúc đầu vốn chia làm Đông Tây Nam Bắc bốn khu lớn, mỗi khu đều có một đại yêu trấn giữ. Phía Đông cùng phía Bắc vẫn là hai vị lúc đầu, phía Tây thì cũng có người mới lên nắm giữ, đến tận bây giờ chỉ có phía Nam vẫn chưa thuộc về ai.
Yêu quái không so với nhân loại nhân loại tuân thủ pháp luật, cho dù theo thời đại biến đổi, bọn họ đã bị con người đồng hóa dần, nhưng bản năng cá lớn nuốt cá bé vẫn khắc sâu vào trong xương, tạo thành nhân tố to lớn gây bất an.
Nam Khu không có đại yêu trấn giữ, là nơi hỗn loạn nhất trong bốn khu. Cho nên sau khi Tây Khu có chủ, mọi người liền không khỏi lại nhắc đế Tư Niên.
Chính là ông nội ngươi: Nghe nói cấp trân lại họp, vị trí Nam Khu bỏ trống nhiều năm như vậy, đã đến lúc có sự thay đổi?
Cây cỏ bay: Không phải vị kia đã điên rồi sao? Có phải hay không sẽ có người mới đến?
Băng cassette: Đồ tể đã chết rồi.
Yêu ai ai: Xuyệt.
Yêu ai ai: Không cần nhắc tới vị nào đó.
Thánh lực giáp: Đồng ý.
Người qua đường giáp: Đồng ý.
Người qua đường ất: Đồng ý luôn.
.....
Băng cassette: Tấm chiếu yêu mới, to gan hỏi chút vì cái gì không thể nhắc tới vậy?
Tiểu Kiều Kiều: Đúng vậy, vì cái gì không thể nha?
Yêu ai ai: Không thể nói, không thể nói.
Băng nhóm bắp cải cứng rắn: Tôi chỉ muốn hỏi, ai trong các người còn nhớ tên hắn.
Ông của ngươi: Tôi nghĩ hơn 80% quái vật trên diễn đàn này không nhớ hắn, những con yêu quái nhỏ thậm chí còn không biết anh ta nữa. Một huyền thoại đã kết thúc...
Nước Hồ Tây: Tôi, tôi, tôi, tôi đã nghe đến hắn!
Nước Hồ Tây: Đồ tể! Nghe tên thôi đã thấy ngầu rồi, sao không thể nhắc đến nhỉ? Xảy ra chuyện gì sao? Có ai đứng ra phổ biến khoa học một chút không???
......
Đại lý thu mua chuyên nghiệp: Tôi dường như nghe người nào đó không sộ chết nhắc đến tên của tên đồ tể.
Lộc Thập: Chờ xem, hắn sẽ trở về.
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://www.wattpad.com/user/Chan0507)
Nhìn thấy tên của cố nhân, Tư Niên không thể không kéo xuống một trang nữa. Khi trang nhảy lên, lại chỉ thấy vị cố nhân này đang gõ một dòng chữ một cách say mê——
Lộc Thập: Hắn nhất định đã trải qua gian nan vất vả, thăng trầm của cuộc sống, râu không cạo, bảy tám chục tuổi, quần áo tả tơi, hình dáng tiều tụy trở về, ôi, bạn thân mến, hắn nhất định là không được sử dụng sản phẩm cao cấp tráng dương bổ tủy - Lộc Nhung do Lộc Đầu Sơn của chúng ta sản xuất! Mua ngay bây giờ và được giảm giá 10%! Còn có thể làm mỹ phẩm dưỡng da! Trọn bộ chỉ có 88888! 【Liên kết】
Ông đây báo cáo ngươi.
Tư Niên dứt khoát nhấp vào nút báo cáo ở góc trên bên phải, lý do là nghi ngờ là tiếp thị lừa đảo. Sau một đợt thao tác, TưnNiên vẫn cảm thấy mình chưa đủ sảng khoái nên đã thoát khỏi diễn đàn và nhấp vào hộp thoại trò chuyện với Kim Ngọc
Tư Niên: Mấy nguười kia không phải muốn báo ân sao? Ngươi bảo bọn hắn dẫn người đi Lộc Đầu Sơn bắt Lộc Thập lấy sừng đem về cho ta luyện đan.
Kim Ngọc:???
Kim Ngọc: Vị kia lại làm gì chọc đến anh?
Tư Niên: Bảo ngươi như thế nào thì làm thế ấy.
Kim Ngọc: Việc này không tốt lắm đâu. Vị kia tốt xấu gì cũng là bề trên có quyền có thế, anh Đoạn tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là một nhân loại.
Tư Niên: Nhân loại thật phiền phức.
Này cũng không được, kia cũng không được, Tư Niên đặc biệt chưa nguôi giận được. Thoáng nhìn qua nhóm đạo sĩ, nhẹ “sách” một tiếng, xoay người nhảy xuống khỏi kim đỉnh, nhẹ nhàng lướt đi.
Cùng lúc đó, nơi Bắc Kinh xa xôi, bên trong phòng hội nghị không gian rộng lớn, Đoạn Chương nhíu mày nghe đối phương trả lời.
“Thực xin lỗi, anh Đoạn, người ngài muốn hỏi không thuộc thẩm quyền của chúng tôi. Thông tin về hắn được xếp vào mức độ bảo mật cao nhất, ngay cả bộ trưởng của chúng tôi cũng không thể truy cập được. Vì vậy, nếu anh thực sự muốn xem, cần phải có một lệnh cấp cao hơn.”
“Cấp bậc cao hơn?”
“Đúng vậy.” Người bên kia vẫn giữ nụ cười việc công giải quyết theo phép công:“ Ngài biết đấy, dù là người hay quỷ đều cần phải tuân theo những điều luật tương ứng, hay nói cách khác là --- quy củ. Ngài muốn xem thông tin của người kia, tất nhiên phải cần ít nhất sự đồng ý của quan chức cùng cấp, tức là quan chức ở ba quận còn lại. Hơn nữa, có rất ít thông tin về hắn,có thể xem được thông tin cũng có hạn.
Việc này phiền phức hơn so với trong tưởng tượng. Đoạn Chương trong lòng cẩn thận suy nghĩ, dùng tay sờ soạng chiếc nhẫn ngọc màu đen trên ngón trỏ, hồi lâu mới nói: “Anh không thể tiết lộ cả tên của hắn sao?”
Đối phương lắc đầu, nụ cười bất lực: “Không phải không thể nói ra, là tôi cũng không biết được. Theo như tôi biết, rất ít người có thể biết tên của hắn, lúc ấy mọi người quen gọi hắn là --- đồ tể.”
(Truyện được edit duy nhất trên Wattpad Ổ Mèo Chanhttps://www.wattpad.com/user/Chan0507)
Đồ tể?
Đoạn Chương cân nhắc cái tên náy, hai mắt híp lại, sau đó hứng thú nhìn nam nhân trước mặt, hỏi: “Hình như là anh đã nhìn thấy hắn?”
Người đàn ông có khuôn mặt bình thường, anh ta mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên một tia ưu sầu và có chút hoài niệm, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ quá đỗi bình thường bỗng trở nên sống động: “Tôi thật may mắn khi được nhìn thấy một lần từ xa. Thật là vô cùng khí phách và... rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp?” Đoạn Chương bất ngờ với cách dùng từ của anh ta.
Người đàn ông kia cũng không tiếp tục giải thích, có lẽ đây là một khoảnh khắc khó quên được trong nhân sinh, lại không biết trong nháy mắt nên giải thích chó người khác biết, tựa như khi còn bé nhìn thấy một khắc, một mảnh lê hoa bạch.
Mười phút sau, Đoạn Chương mang theo đặc trợ ly khai phòng hợp. Khi đi đến cửa lớn, anh không khỏi liếc nhìn lại văn phòng đặc biệt nằm khuất trong thành phố nhộn nhịp này, trong lòng không có chút nào nuồn bực vì vấp phải trắc trở, ngược lại càng thêm tò mò.
Đối với vị ân nhân trong truyền thuyết kia, anh tò mò muốn biết.
Đối với chuyện ly kỳ xảy ra ở Thanh Đảo, anh càng tò mò muốn hơn nữa.
Tất cả bản ghí chép cuộc trò chuyện cùng theo dõi đều bị tiêu hủy, hơn nữa lại biến mất theo một cách rất quỷ dị. Anh cung đặc trợ vô duyên vô cớ mất đi khoảng thời gian nửa giờ đồng hồ, tựa như trải qua một giấc mơ hoang đường.
Còn có con cua hoàng đế chẳng biết ở đâu ra, cụng không nhớ được là ai tặng để trong phòng khách, còn không ai phát hiện.
Qúa nhiều điều khó hiểu tụ tập lại một cụm, liền sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu. Những bong bóng đầy màu sắc lao ra khỏi ống nghiệm, khoảnh khắc tiếp theo đó có thể là một vụ nổ hoặc cũng có thể là cảnh huy hoàng rực rỡ.
Ân nhân không có tên sẽ là ai?
Anh đã gặp phải chuyện gì ở Thanh Đảo?
“Thật thú vị.” Đoạn Chương lên xe, khóe miệng hơi cong lên: “Về nhà cũ.”