CHƯƠNG 51
Lấy hai tay hắn ra, Bạt Thác Vô Nhược tựa trán vào lòng ngực dày rộng của Hoàng Phủ Duật. “Ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?”
“Đừng bắt trẫm phải trả lời những vấn đề như thế.”
“Ân, hảo.” Bạt Thác Vô Nhược thỏa mãn trả lời.
Ít nhất, câu trả lời của Hoàng Phủ Duật không phải là tuyệt đối phủ nhận.
“Hảo cái gì mà hảo, người này.” Thì thào nói vài câu, Hoàng Phủ Duật cúi đầu, in lên môi y.
Y ngẩng đầu, hé miệng thuận theo, mềm nhẹ đáp lại nụ hôn của Hoàng Phủ Duật. Ngón tay níu lấy hoàng bào, tim trong ngực phù phù đập rất nhanh.
Xa cách gần một tháng, Bạt Thác Vô Nhược có vẻ phi thường khẩn trương.
Nụ hôn lần này, thực dài, thực ôn nhu.
Bạt Thác Vô Nhược say mê trong sự ngọt ngào của Hoàng Phủ Duật, không thể tự kềm chế.
Cũng không biết là ai chấm dứt nụ hôn này trước, chờ khi y lấy lại tinh thần, thần tình đã đỏ bừng nửa dựa vào người Hoàng Phủ Duật.
Hoàng Phủ Duật vuốt ve chỗ da thịt lộ ra bên ngoài của Bạt Thác Vô Nhược, vuốt ve một hồi lâu, tham nhập bên trong áo.
“Ngươi ── muốn?” Bạt Thác Vô Nhược hơi hơi thở dốc.
“Thừa nhận được?”
Dù sao không hoan ái vẫn hảo hơn, hiện giờ bụng đã lớn thật sự, sợ là không thể đụng chạm kịch liệt.
“Có thể.” Nói hết câu, lại có chút chần chờ, “Nhưng ── bụng rất xấu …… Vẫn là không cần tốt lắm……”
Hoàng Phủ Duật nghe thấy y ấp úng, liền vội vàng kéo vạt áo y xuống, giãy giụa yếu ớt của Bạt Thác Vô Nhược đều bị hắn phớt lờ như không thấy, không bao lâu, đã lột sạch tất cả y phục trên người y.
“Rất xấu…… Đừng ──”
Buông y ra, Hoàng Phủ Duật nửa quỳ trước người, khuynh thân hôn lên cái bụng viên tròn, từng nụ hôn thi nhau rơi xuống.
“Không xấu, tuyệt không.”
Nước mắt ấm áp từ hốc mắt Bạt Thác Vô Nhược chảy ra, y che môi, cảm động.
“Cám ơn, cám ơn……”
“Tạ ơn cái gì?”
Y lại lắc đầu, rồi lại gật đầu, nước mắt rơi càng hung, “Không có, không có…… Cám ơn, đáng giá…… Hết thảy đều đáng giá……”
Hắn cúi người, liếm đi những giọt nước mặn chát chảy ra từ hốc mắt, ôm lấy y, nhét vào trong áo.
Kéo đệm chăn qua, đắp lên.
Tình dục bất tri bất giác tiêu hoãn.
Hắn chỉ ôm lấy Bạt Thác Vô Nhược, không có hành động tiếp theo.
“Hoàng Phủ Duật?”
“Đừng lộn xộn, hôm nay trước hết bỏ qua cho ngươi, chờ ngươi sinh xong nói sau.” Giúp Bạt Thác Vô Nhược điều chỉnh thoải mái tư thế, để cho y nằm xuống.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Sinh xong……
Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Y chống đỡ được đến khi đó sao?
Không xác định.
Vì không muốn áp phải đứa nhỏ trong bụng, Bạt Thác Vô Nhược nghiêng người, nửa ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Duật.
Mở mắt, “Ngươi sẽ bồi ở bên cạnh ta sao?”
“Lời trẫm đã nói qua, quyết không nuốt lời.”
Nhẹ nhàng, y lần thứ hai nhắm mắt.
Đủ, có câu hứa hẹn này của hắn, thật sự đủ .
Ôm Bạt Thác Vô Nhược, con ngươi đen nhắm chặt khẽ mở.
Tiếng hít thở trầm ổn vang lên ở bên tai.
Bạt Thác Vô Nhược đã muốn tiến vào trạng thái ngủ say.
Buông lỏng lực đạo, một tay nhẹ sờ trước bụng Bạt Thác Vô Nhược, cảm thụ nhịp đập của sinh mệnh trong thân thể người nọ.
Đứa nhỏ ở bên trong nằm ngủ thật bình yên.
Rất nhanh sẽ gặp mặt.
Cảm giác thật kỳ diệu tràn ngập trong ***g ngực của hắn, cứ tràn đầy, tràn đầy.
Niềm kiêu hãnh của một kẻ sắp làm phụ thân.
Bàn tay vuốt ve trên bụng hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.
Cẩn thận để Bạt Thác Vô Nhược đang dựa vào trước ngực nằm xuống, động tác rời khỏi long sàng thật nhẹ nhàng, ém kỹ đệm chăn.
Còn có rất nhiều chính sự chờ hắn đi xử lý, tấu chương một tháng nay cũng còn chưa phê duyệt. Hoàng Phủ Duật hồi cung liền lập tức đi đến Hoa Sinh điện, dù thế nào cũng phải nhìn thấy Bạt Thác Vô Nhược thân thể không việc gì, sau đó mới có thể an tâm đi xử lý chuyện thuộc bổn phận của hắn.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của y một lúc, Hoàng Phủ Duật mới dời tầm mắt, cước bộ rời đi.