Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 246: Chương 246: Để chúng ta vui sướng mà dệt vải




Làm con cháu Nguyên gia, ngươi có thể không hiểu trị quốc, cũng có thể không hiểu đánh trận, nhưng không thể không hiểu buôn bán.

Tuy rằng thương nghiệp Đường triều vẫn là trạng thái nguyên thủy, nhưng Nguyên gia bọn họ là phú hộ lớn nhất Trường An. Bọn họ lũng loạn trái cây, rau xanh và hoa tươi của cả Trường An. Bọn họ còn có khối điền sản khổng lồ, ngươi là con cháu Nguyên gia, ngươi cần phải biết cách quản lý những tài sản đó.

Vì thế Nguyên Mẫu Đơn chỉ cần nghe thấy mấy câu của Hàn Nghệ, là biết hắn chuẩn bị giở trò gì.

120 văn tiền, hơn nữa còn chia ra trả trong một năm. Điều này đối với bách tính phổ thông là rất dễ chấp nhận. Không có bất kỳ áp lực gì.

Nhưng vấn đề là, đám nông phụ này không rõ, cùng là máy dệt, tại sao giá tiền lại khác nhau nhiều như vậy.

Đáp án sẽ rất nhanh được công bố. Chỉ thấy hai tên giúp việc khiêng một chiếc máy dệt đến cạnh Hàn Nghệ. Kéo tấm vải ra, nhìn chiếc máy này đơn giản hơn nhiều so với chiếc lúc nãy, hơn nữa còn ít chi tiết hơn rất nhiều, cho người cảm giác rất trực quan. Chỉ là không có bánh, bằng không đã không phải khiêng ra.

“Đây là một chiếc máy dệt Tinh Tinh rẻ tiền nhất, chỉ cần 120 văn tiền có thể mua về.”

Hàn Nghệ chỉ tay lên chiếc máy dệt Tinh Tinh, lại nói: “Điểm đầu tiên, nó không có bánh, nhưng bốn chân nó vững chắc.

Không ít thiếu nữ nghe được lời này, đều che miệng mỉm cười.”

Hàn Nghệ nói: “Nhưng rốt cuộc bánh có tác dụng như thế nào? Cái này quyết định bởi không gian dệt vải của các người. Nếu như phòng ở của ngươi lớn ngươi có thể tùy ý di chuyển, một người là được, hết sức nhẹ nhàng. Thậm chí ngươi còn có thể di chuyển theo ánh mặt trời. Làm cho bạn luôn ở chỗ sáng nhất. Nhưng ngược lại, nếu như phòng của ngươi nhỏ, thì tác dụng của bánh xe này không lớn lắm. Nhưng đối với bọn ta mà nói, sản xuất một chiếc bánh, thì phải hao phí rất nhiều công phu. Vậy nên giá tiền dĩ nhiên đắt hơn một chút.”

Đồng thời chiếc máy dệt Tinh Tinh này cũng không có thiết kế ghế ngồi thiên thu. Trọng lượng nhẹ hơn không ít. Nếu như thực sự muốn di chuyển, cũng không phải là khó. Có điều, tuy không thiết kế ghế ngồi nhưng độ thoải mái cũng không vì thể mà giảm đi.

Nói xong, hắn bước ra bên trái máy dệt, cúi người xuống khẽ kéo. Chỉ thấy một cái ghế tựa xuất hiện, quay 180 độ, cài vào, một chỗ ngồi xuất hiện. Nếu như so với ghế ngồi thiên thu thì chiếc ghế ngồi cố định này kém hơn một chút. Còn so với các loại máy dệt trước đây thì khẳng định là thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa loại ghế ngồi này cũng được thiết kế ẩn bên trong, không tốn diện tích

“Đồng thời, nó cũng có thiết kế ngăn kéo.”

Hàn Nghệ nói: “Nói là như vậy, nhưng thiết kế ngăn kéo cần tiêu hao không ít sức lực, giá tiền dĩ nhiên cũng đắt. Tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng tới dệt vải. Ngoài ra, về phương diện vật liệu cũng hơi kém hơn một chút. Nhưng ta có để bảo đảm một điều. Tuy gỗ và dây thừng không bằng so với chiếc bên này, nhưng nó tương đối vững chắc.”

Nói xong hắn đưa hai tay nắm lấy chiếc máy dệt mà lắc.

Như vậy làm cho các nữ nhân phía dưới không khỏi giật mình.

Bịch một tiếng

Hàn Nghệ bỗng nhiên đẩy đổ chiếc máy dệt.

“ A.”

Rất nhiều nữ nhân kinh hãi kêu lên.

Hai tên giúp việc rất nhanh nâng chiếc máy dệt lên, chỉ thấy vẫn đầy đủ nguyên vẹn.

Rất nhiều nữ nhân đều phát ra tiếng ngạc nhiên than phục.

Hàn Nghệ nói: “Mọi người nhìn thấy rồi, nó vững chắc như vậy, trừ khi dùng lửa đốt, hoặc mang búa ra đập. Bằng không, nó có thể ở bên các ngươi rất lâu, không chỉ có thế. Nó còn có một thiết kế rất độc đáo.”

Nói xong, hắn bước lại phía đuôi máy dệt, nói: “Trước đây lúc chúng ta dệt vải, phía sau còn có chỗ treo sợi rất tốn diện tích. Dẫn tới có một số người phải dựng lều để dệt vải. Để giải quyết vấn đề này, bọn ta đã lắp đặt ở đây một thiết kế gấp. Sợi có thể quấn lên trên đây, bởi bọn chúng có thể quay. Chỉ cần các người không dùng lực quá lớn, sẽ không xuất hiện việc kéo đứt sợi. Đồng thời có thể dành ra vị trí để đặt bàn ăn.”

Thiết kế này chính là thiết kế vì người nghèo, tiết kiệm không gian. Bởi nhà của bách tính tương đối nhỏ. Cái này đột nhiên làm cho rất nhiều nông phụ thích thú. Chỉ là bọn họ còn có chút gò bó, không dám tùy tiện vỗ tay. Nhưng lúc này đám nữ nhân xuất thân hèn mọn này lại bắt đầu vỗ tay.

Hàn Nghệ nói: “Trong lúc thiết kế loại máy dệt Tinh Tinh giá rẻ này, ta đưa ra ba yêu cầu, thứ nhất vững chắc. Cá nhân ta cũng rất ghét trong lúc làm việc, thường vì lý do của bản thân mà gây đình trệ công việc. Ta phải bảo đảm nó lúc nào cũng phải vận hành tốt. Thứ hai, chiếm ít diện tích. Nếu đã nhỏ nhắn, thì phải phát huy hết cỡ ưu điểm nhỏ nhắn của nó. Thứ ba chất lượng của vải dệt ra. Chỗ này ta muốn nhấn mạnh một chút. Vải dệt ra từ chiếc máy dệt Tinh Tinh giá rẻ này, giống hệt với chiếc bên cạnh ta, không có bất kỳ khác biệt nào. Nếu như các người tiết kiệm, hơn nữa cũng không cần một số công dụng. Chiếc máy dệt giá rẻ này chính là sự lựa chọn tốt nhất của các ngươi.”

Bên dưới lại có tiễng vỗ tay vang lên.

Không cần nghi ngờ, đây là người do Hàn Nghệ sắp xếp.

Bỗng nhiên, một nữ nhi thân hoa lệ nói: “Vậy máy dệt Tinh Tinh của ngươi đắt nhất là bao nhiêu tiền?”

“Mười quan tiền.”

Hàn Nghệ đưa một ngón tay ra.

Không khí trong lầu như lạnh đi, như vậy thì đắt quá. Đến con cháu quý tộc còn cảm thấy cái giá này kinh người. Nhưng đối với gia tộc siêu lớn thì đây không coi là gì. Còn đối với đại đa số gia tộc, thì đó vẫn coi là đắt. Nếu như tiết kiệm thì một hộ nghèo có thể ăn một năm với số tiền đó.

Hàn Nghệ cười nói: “Nếu vị nương tử này đã hỏi, vậy tiếp theo ta giới thiệu một chút. Chiếc máy dệt Tinh Tinh đắt tiền nhất.”

Chỉ thấy hai tên giúp việc đẩy một chiếc máy dệt cực lớn dài chừng tám thước ra. Đây đúng là quá lớn, riêng bánh đã là 16 cái.

Hàn Nghệ một tay kéo tấm vải đỏ xuống.

Dưới đài lập tức có tiếng kinh hãi kêu lên

Phía dưới máy dệt này không phải giá bằng gỗ, nhìn lên giống như là đặc ruột. Vô cùng to lớn, rắn chắc.

Nếu như chỉ nhìn kích thước, đây tuyệt đối trị giá mười quan.

“ Đầu tiên ta muốn nói, đây mới chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện, bởi vì chế tạo chiếc máy dệt này phải hao phí quá nhiều công đoạn. Hơn nữa một số công đoạn cần thời gian, tỉ như quét sơn. Nhưng ta quá xúc động, thậm chí là nóng lòng muốn cho nó ra trình diện mọi người. Tương lai, chiếc máy dệt này sẽ được quét loại sơn thượng hạng nhất, đồng thời chạm khắc hoa văn tinh xảo. Những công dụng ta vừa nói nó đều có. Ngoài ra, nó còn có công dụng mà rất nhiều máy dệt khác không có. Ta dám bảo đảm. Hiện giờ chế tác của nó là tinh xảo nhất trên đời này. Bất kỳ chi tiết nhỏ nào ta cũng suy xét rất thấu đáo. Nếu như ngươi muốn yên tĩnh làm việc, nó có thể phát ra âm thanh nhỏ tới mức dường như ngươi không thể nghe thấy trong lúc làm việc. Không cần nghi ngờ, loại máy này chuyên dùng để đệt các loại tơ lụa thượng hạng. Mọi chi tiết của nó đều rất nhẵn nhụi, giống như tơ lụa vậy.”

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nó: “Ta cho rằng trạng thái làm việc tốt nhất, đó là người làm việc có thể hưởng thụ trong đó. Mà chiếc máy dệt Tinh Tinh này làm cho ngươi cảm thấy dệt vải là một niềm vui, không còn buồn tẻ nữa.”

“Dệt vải là một niềm vui?”

“Nói cho cùng, thì chẳng phải là dệt vải sao?”

Mọi người đều hết sức hiếu kỳ.

Hàn Nghệ ngồi xuống, nói: “ Ồ, thật là thoải mái, giống như mọi người đang nhìn thấy. Ta hiện giờ đang ngồi trên một chỗ rất rộng rãi như chiếc giường treo, có thể đủ cho một thiếu nữ trưởng thành nằm trên mà nghỉ ngơi. Hơn nữa sau này sẽ lắp thêm đệm êm, vô cùng thoải mái. Khiến người ngồi xuống mà không muốn đứng lên, không biết mọi người có chú ý tới chưa? Hai bên trái phải còn có hai cái quạt hương bồ to. Cái này dùng để làm gì? Tiếp theo ta sẽ biểu diễn cho mọi người.”

Dứt lời, hắn đặt chân lên hai cái bàn đạp gỗ, trong lúc chân đạp hai cái bàn đạp, hai cái quạt lần lượt hoạt động.

Thiết kế này quả là nghịch thiên, một trải nghiệm hoàn mỹ.

Bên dưới mọi người đều ra sức vỗ tay.

Hàn Nghệ ha hả cười nói: “Tin là mọi người đều biết, trong mùa hè nóng bức, chúng ta vẫn có thể thoải mái dệt vải. Nhưng nếu chỉ có vậy mà bán mười quan thì vẫn đắt quá. Đầu tiên, liên kết của bàn đạp là dùng dây cung chứ không phải dây gai. Hoặc là dùng dây thừng bình thường nhưng rất có đàn hồi, hơn nữa cũng rất chắc chắn. Lúc ngươi giẫm châm lên nó, rất nhanh ngươi có thể thấy được một cảm giác tuyệt diệu không thể tả được. Cái này chỉ có thể các ngươi tự mình đi trải nghiệm. Ngoài ra chiếc bàn đạp này cũng hết sức tinh xảo, trong mùa hè nó rất mát. Nhưng trong mùa đông, ngươi có thể bọc vỏ bông cho nó.”

Nói tới đây, lập tức có hai người bước lên bọc vỏ bông cho bàn đạp. Vừa lắp xong trông giống như đôi dép lê.

Hàn Nghệ cởi giày giẫm lên, cảm thán nói: “Thật sự là ấm áp, nhưng hiện giờ là mùa xuân, có chút nóng.”

Nói xong hắn lập tức rút ra chân, làm cho mọi người cười ồ lên.

Hàn Nghệ đứng dậy, bước ra phía trước máy dệt, nói: “Một người dệt vải thì rất nhàm chán, nếu như bên cạnh có người nói chuyện cùng thì tốt biết mấy. Vì thế, bọn ta còn thiết kế một chiếc ghế rất tinh diệu.”

Nói rồi, hắn ngồi xuống ghế vào đưa tay sang một bên, nói: “Mọi người mời nghĩ xem, ở đây có một tay kéo, chỉ cần ngươi kéo một cái. ngươi sẽ nghe thấy cạch một cái.”

Nói xong hắn liền kéo, chỉ nghe cạch một tiếng.

Không ít nữ nhân khanh khách cười.

Ngay cả Nguyên Mẫu Đơn người ăn nói ý tứ như vậy cũng cười ra tiếng. Nhưng nhìn thấy hàn nghệ rút một phần ba cái bên cạnh ra không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại là một chiếc ghế tựa.

Đương nhiên là thời kỳ này không có ghế tựa.

Cái này đơn giản chỉ là sử dụng nguyên lý của ngăn kéo.

“ Là một chiếc ghế tựa thoải mái. Chỉ có mỗi chiếc ghế này thì có tác dụng gì? Nếu như có một chiếc bàn thì có thể viết chữ, chơi đàn thì tốt biết bao.”

Hàn nghệ cười, kéo tay kéo phía trên ra ngoài, lại thấy xuất hiện một tấm gỗ hình chữ nhật, nói: - “Chỗ này vừa vặn có thể đặt một chiếc đàn, đồng thời có thể ở đây viết chữ. Ngoài ra trên máy dệt còn có hai lỗ tròn. Một cái dùng để đặt chén trà, một cái dùng để đặt nghiên mực. Về vấn đề mực, xin mọi người yên tâm, vì chiếc máy dệt được thiết kế như đường rãnh máng, cho nên hai bên tương đối cao. Toàn bộ được bố trí trong lòng máng. Không đến nỗi quá cao. Đương nhiên, quan trọng nhất là nó có thể ngăn ngừa vật bẩn rơi lên bố vải.”

Đây quả thực là quá tinh diệu. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm động.

Hàn Nghệ tranh thủ thời cơ, bước vào giữa, lại kéo một cái, ở giữa lại xuất hiện một miếng gỗ hình vuông. Trên tấm gỗ đó đã vẽ trước bàn cờ. Lại bước về phía sau kéo một cái, một chiếc ghế chạy ra. Sau đó khẽ chấn động phía dưới cái ghế, lập tức một cái dựa lưng được rút ra, cắm ngang vào, lại rút ra hai thanh gỗ khẽ cắm vào rồi lật ra. Trong chốc lát một chiếc ghế tựa biến thành một cái giường nhỏ.

Chỉ nghe hắn rất xúc động nói: “Nếu như chồng của bạn hoặc là bạn thân của bạn, muốn đánh cờ. Dĩ nhiên là cũng không có vấn đề gì. Một bên khác còn có vị trí chuẩn bị cho trẻ con. Bạn có thể vừa dệt vải, vừa có thể hưởng thụ cùng con. Hơn nữa hai cái quạt hương bồ này có thể di chuyển về bốn phía. Ta tin rằng chồng của các người rất thích ở chỗ mà không phải tự mình quạt. Đương nhiên, chồng của các người có thể vừa chơi cờ vừa nói với ngươi là hắn kỳ thực là đang bên cạnh ngươi. Chiếc máy dệt này không chỉ dệt vải, mà nhiều hơn là một loại niềm vui. Cho chúng ta vui vẻ dệt vải đi.”

Cái này thật không thể tin nổi.

Các nữ nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Không còn dè dặt, trực tiếp đứng lên, sôi nổi hò reo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.