dịch: mafia777
Tiền tuy rằng không cần phải kiểm tra từng đồng xem có được đúc bằng đồng hay không, nhưng một trăm ngàn đồng cũng không thể một lúc mà kiểm xong ngay được.
Vương Đại Kim ngược lại cũng không quá gấp gáp. Ông ta lo lắng duy nhất chính là chỗ vàng này đủ nặng hay không, đủ tinh khiết hay không. Xác minh hai điểm này không vấn đề gì, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi phịch xuống đất, uống một ngụm trà, nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi ông ta mệt muốn chết. Tuy đây không phải cái gì việc tốn thể lực nhưng cần tinh thần tập trung cao độ, không là mệt người.
“Không biết vàng của ta có thể thỏa mãn hai ngài không?”
Tang Mộc nhìn xung quanh, cười hỏi. Tuy là hỏi, nhưng trong giọng nói lại thể hiện sự tự tin.
Thẩm Tiếu cười nói: “Nếu bàn về vàng, ta không dám vọng ngôn, nghe Vương thúc nói vậy.”
“Không sao, không sao.”
Vương Đại Kim khách khí: “Chẳng là vàng của Tang Mộc tiên sinh chất lượng rất tốt, ta rất hài lòng.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tang Mộc gật gật đầu, nói tiếp: “Hai ngày trước ta từng nói, chúng ta đến lần này chỉ là thăm dò đường, kỳ thật cũng không mang vàng theo nhiều, nhưng nếu thuận lợi, tôi sẽ có thể mang nhiều nữa vàng bạc đến. Không biết hai ngài hứng thú hợp tác với ta?”
Thẩm Tiếu nói: “Hợp tác với Tang Mộc tiên sinh không phải là một vụ mua bán nhỏ, còn phải bàn với cha ta.”
Tang Mộc nhìn về phía Vương Đại Kim.
Vương Đại Kim có chút do dự, nói: “Tuy rằng vàng của Tang Mộc tiên sinh rất tốt, giá cũng rất hợp lý, nhưng ở Dương Châu này vàng bình thường rất khó bán. Thỉnh thoảng, lần một lần hai thì còn được, nhưng nếu nhiều ấy mà, tạm thời chúng ta thật không tiêu dùng được, mà để ở nhà thì lại sợ trộm đến hỏi thăm.”
Tang Mộc cười nói: “Yên tâm, chúng ta đã nghĩ cách tốt rồi, chúng ta hy vọng có thể mở một cửa hàng trang sức ở Dương Châu, chuyên làm trang sức cho người giàu có. Trong tay của ta hiện tại có vài người thợ thủ công lành nghề, bọn họ có thể tạo ra trang sức tinh xảo. Không lo không bán được.”
Vương Đại Kim mắt sáng lên, thầm nghĩ, như vậy thì rất khả thi. Bèn nói: “Vậy, không biết Tang Mộc tiên sinh tính toán hợp tác như thế nào?”
Tang Mộc nói: “Chúng ta hy vọng có thể tìm một cái vị thương gia có thực lực ở Dương Châu, cùng mở một cửa hàng trang sức ở Dương Châu. Về vàng bạc, thợ thủ công đều do chúng ta phụ trách, lợi nhuận phân đôi.”
Vương Đại Kim cười nói: “Tang Mộc tiên sinh quá hào sảng đi. Cái gì cũng đều là ngài ra mà lợi nhuận lại chia đôi.”
Ý là, ngài đây cũng không thật, chăng lẽ thiên hạ lại có thể như chiếc bánh đánh rơi sao.
Tang Mộc lắc lắc đầu nói: “Các hạ chỉ biết một điều, mục đích của chúng tôi là muốn đổi lấy tiền của quý quốc, đổi hết vốn rồi chúng tôi trở về Phù Tang. Về phần lợi nhuận không đáng kể này, chúng tôi không hề coi trọng.”
Những lời nói ấy quả là vô cùng hợp lý, Vương Đại Kim trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện mua bán này ta cũng có chút hứng thú.”
Tang Mộc nói: “Vậy thì tốt.”
“Từ từ.”
Thẩm Tiếu đột nhiên nói: “Kỳ thật vụ mua bán này cá nhân ta cũng cảm thấy hứng thú vô cùng. Hơn nữa ta quen biết rất nhiều ca kỹ, nếu Tang Mộc tiên sinh hợp tác với ta, trang sức đó căn bản không lo không bán được.”
“Thật sao?”
Tang Mộc nói: “Nếu nói như vậy thì thật thực sự là quá tốt.”
Vương Bảo hừ nhẹ: “Ngươi có thể làm chủ sao?”
Thẩm Tiếu lắc đầu nói: “Cho nên ta hy vọng Tang Mộc tiên sinh chớ quyết định vội, chờ ta một hai ngày, đợi ta trở về sẽ báo cho nhà ta biết. Ta tin nhà ta sẽ đồng ý thôi.”
Vương Đại Kim ha hả nói: “Thẩm công tử nói không sai. Viêc này ba nhà chúng ta có thể từ từ trao đổi. Nói không chừng, đến lúc đó ba nhà chúng ta có thể cùng hợp tác thì sao.”
Tang Mộc liên tục gật đầu nói: “Các hạ nói có lý.”
Nhưng đừng tưởng rằng đây là Vương Đại Kim nhượng bộ. Kỳ thật không phải vậy, bởi vì ông ta biết, Thẩm gia dù sao cũng là gia tộc có tiếng lâu đời, nội lực vô cùng hùng hậu. Ông ta sợ việc kinh doanh này sẽ bị Thẩm gia cướp đi, vì thế tạm thời đề xuất ý kiến tam gia hợp tác. Nhưng nếu quả thật có thể có lợi, ông ta tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực loại Thẩm gia. Đây chính là phong cách của ông ta.
Ba bên lại có việc để bàn luận một phen. Lời của Tang Mộc rõ ràng có tình có lý. Vương Đại Kim trong lòng rất háo hức, đối với chuyện này càng tin thêm vài phần. Vì theo lời lẽ của Tang Mộc xem ra là được tính toán đã lâu, tuyệt đối không phải nói chiếu lệ hay là nhất thời hứng khởi mà nói.
Đang lúc mấy người bàn bạc đầy hứng khởi thì Đông Hạo dẫn đầu theo vài người dưới lầu lên, nói: “Chủ nhân, tiền của Thẩm công tử không có vấn đề gì.”
Tang Mộc gật gật đầu
Vương Bảo nói: “Tiền của bọn ta còn chưa kiểm đếm rõ ràng hay sao?”
Đông Hoạt nói: “Tiền của các ngươi là Tá Vụ đang kiểm đếm. Hình như có chỗ chưa rõ ràng.”
Vương Bảo nói: “Nhưng chúng ta tới trước mà.”
“Các hạ có điều không biết. Tá Vụ làm việc không bằng Đông Hạo. Tang Mộc nói xong vừa cười nói: - Tuy nhiên, chỉ là râu ria thôi. Nếu là các hạ không có lòng thành thì cũng sẽ không mang theo nhiều tiền tới đây như vậy, không cần để ý đến Tá Vụ nữa. Ta tin tưởng hai vị. Như này, chúng ta vì lần đầu hợp tác thành công cùng với tương lai có khả năng hợp tác cạn một chén. Nào, Đông Hạo, rót rượu.”
“Vâng”
Đông Hoạt cầm một bầu rượu, rót cho Thẩm Tiếu, Vương Đại Kim, Vương Bảo, Tang Mộc mỗi người một chén rượu. Đến Hàn Nghệ thì không rót, vì dù sao hắn hôm nay chỉ đến làm trợ thủ cho Thẩm Tiếu, không có tư cách cùng bọn họ uống một chén rượu này. Tuy nhiên, cũng không ai đi chú ý Hàn Nghệ. Hắn lẳng lặng đứng sang một bên.
Tang Mộc nâng chén lên. Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu thấy, cũng đứng dậy. Mấy người giơ chén lên hô: “Uống.”
“Uống.”
Vương Đại Kim đương nhiên không sợ Tang Mộc đánh thuốc độc vào rượu. Đây chính là khách sạn, không phải rừng núi hoang vắng, bên ngoài vẫn là nhiều người như vậy ở, cho dù Tang Mộc đầu độc ông ta thì y cũng không chạy thoát được.
Nhưng Hàn Nghệ đang cúi đầu đứng ở một bên, hai tay thật cẩn thận ôm hòm vàng, ánh mắt đột nhiên xéo qua liếc về phía hòm vàng đối diện trên bàn, khóe miệng đột nhiên lộ nụ cười rất giả tạo.
Nhưng rượu còn chưa kịp uống, Tá Vụ liền đi vào với vẻ mặt hung dữ.
Tang Mộc đặt chén rượu xuống, dùng Hán ngữ nói: “Tá Vụ, sao ngươi kiểm đếm lâu như vậy?”
Tá Vụ liếc nhìn Vương Đại Kim nói: “Ngươi hỏi bọn họ.”
Tang Mộc liếc nhìn Vương Đại Kim.
Vương Đại Kim sửng sốt, nói: “Không biết các hạ có ý gì?”
Tá Vụ hừ nói: “Các ngươi thật đúng là xảo quyệt. Bọn ta đã đồng ý giảm một trăm quan, các ngươi chưa hài lòng, nói là chín trăm quan, cuối cùng cũng chỉ có tám trăm chín mươi năm quan, ước chừng thiếu năm quan.”
Vương Đại Kim kinh ngạc nói: “Sao lại có thể thế?”
Tá Vụ nói: “Cái này phải hỏi các ngươi rồi, chăng lẽ lai là ta cố ý vu cáo hãm hại các ngươi. Thủ hạ của ngươi tận mắt thấy ta kiểm đếm, Cần thì ngày gọi bọn họ đi lên mà hỏi.”
Vương Đại Kim nghe thế nhướng mày, thầm nghĩ, hẳn là y không nói sai. Ánh mắt đột nhiên hướng sang Vương Bảo bên cạnh. ánh mắt người sau lưng có chút trốn tránh.
Hàn Nghệ thật đúng là liệu sự như thần. Ta cùng với Vương Bảo quen nhau lâu như vậy mà hình như cũng chưa biết nhiều về Vương Bảo. Thẩm Tiếu ha hả nói: “Ta tin đây chỉ là một hiểu lầm. Vương thúc không đến mức làm cái việc nhỏ nhặt như việc trôm văt moc tui như vậy. Khi nói, ánh mắt lại nhìn về phía Vương bảo.”
Nhìn như giải vây nhưng kì thực lại có ý châm chọc.
Vương Đại Kim trong lòng sao không rõ, đứa con này của ông ta quá tham rồi, chín trăm quan tiền, nhiều như vậy, Vương Bảo chắc chắn nghĩ đối phương sẽ không cẩn thận đếm kỹ nên xén bớt, nên cảm thấy vô cùng bối rối.
Tang Mộc gặp không khí có chút bối rối, vội xua đi nói: “Không việc gì, không việc gì. Nhiều tiền như thế, trong thời gian ngắn, khó tránh khỏi sẽ có sai số.”
Vương Bảo liên tục gật đầu, chột dạ nói: “Tang Mộc tiên sinh có thể hiểu, thật sự là quá tốt.”
Vương Đại Kim cũng nói: “Thật sự có lỗi. Năm quan tiền này đợi ta bảo người mang tới.”
Tang Mộc phẩy tay nói: “Không cần phải phiền toái như vậy. Chỉ cần tám trăm chín mươi năm quan. Đợi ta sai người ta trả lại năm quan cho Thẩm công tử.”
Tá Vụ bực mình nói:“Đại ca, năm quan tiền này là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ rõ ràng là lừa chúng ta, coi ta như lũ ngốc.”
“Ngươi câm miệng.”
“Đại ca, ngươi có phải là gia rồi nên hồ đồ, rõ ràng là bọn họ sai, ngươi lại còn bảo ta câm miệng.”
Ba!
Tang Mộc cho Tá Vụ một bạt tai, giận dữ hét bằng tiếng Phù Tang.
Vương Đại Kim đã biết huynh đệ bọn họ không hợp nhau, đối với việc này cũng không lạ lẫm, lườm Vương Bảo một cáí, cơ bản là thuận lợi, ngươi gây rắc rối một cái là thành nhiều chuyện.
Nhưng lần này Tá Vụ cũng không bỏ qua. Đứng lên tranh luận với Tang Mộc với tinh thần kích động.
Tang Mộc thấy Tá Vụ dám cãi lại, lại là đưa tay định đánh. Ai ngờ, Tá Vụ đột nhiên đỡ lấy tay Tag Mộc, đẩy mạnh ra trước. Tang Mộc khong ngờ Tá Vụ dám đánh lại, lảo đảo vài bước, rồi ngồi dưới bệt đất.
Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu đều cả thất kinh.
Đông Hạo vội vàng tiến đến, giơ tay lên, định ngăn cản Tá Vụ. Nhưng Tá Vụ vẫn còn nổi điên, nhấc chân liền đá, Đông Hạo nghiêng người tránh nhưng cũng không dám trả đòn. Nhưng Tang Mộc ngồi dưới đất rít gào vài câu, thì phản kích, xuất một quyền.
Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu thấy bọn họ động thủ thì tránh. Trong phòng trở nên hỗn loạn. Hàn Nghệ thấy Tá Vụ lùi về phía mình, mắt lóe sợ, liền thuận thế hướng Vương Đại Kim bên kia mà tránh.
Rất nhanh, Tá Vụ đã bị Đông Hạo ấn xuống đất.
Tang Mộc trong cơn tức giận, xông lên trước, đá Tá Vụ một cái, miệng tức giận mắng vài câu, sau đó sửa sang lại hạ quần áo, hướng tới Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu chắp tay nói: “Các ngài, thật sự xin lỗi, năm quan tiền kia coi như xong. Trong nhà không vui, không tiện lưu các vị ở lâu. Ta lần nữa xin lỗi.”
Thẩm Tiếu vội nói: “Dạ dạ dạ, ta cáo từ trước.”
Nói xong, y liền cùng Hàn Nghệ đang ôm hòm gỗ vội vã đi ra cửa.
Vương Đại Kim cũng nói: “Tại hạ cáo từ trước.”
Vương bảo vội vàng cầm lấy hom gô và Vương Đại Kim đi ra.
Vừa tới đến trước cửa, chợt nghe bên ngoài có người hô: “Chủ nhân, thiếu chủ, các ngài không có sao chứ?”
Vương Đại Kim mở cửa, phất tay nói: “Không việc gì, không việc gì, chúng ta đi thôi.”
Hai nhóm người ra khỏi khách sạn, liền lên xe ngựa của mình dời đi.