Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 295: Chương 295: Hình bóng hậu phương




Dịch: mafia777

***

Hàn Nghệ vẫn luôn tin chắc một điều, nếu Trung Quốc cổ đại coi trọng phát minh sáng tạo, thì Trung Quốc sẽ cường đại đến một mức độ không thể tưởng tượng. Bởi vì dưới tình huống không coi trọng mấy thứ này, Trung Quốc ở thời kỳ nhà Đường, cũng đã thuộc hàng mạnh nhất, nếu mà còn coi trọng phát minh thì sẽ còn mạnh hơn.

Kỳ thật dù ngươi không đi cổ vũ thì cũng thôi đi, nhưng trên thực tế một ít truyền thống giáo dục của Trung Quốc cổ đại lại còn khiến khá nhiều kỹ thuật biến mất.

Phàm là người mở ra sách sử Trung Quốc, thì sẽ thường thấy nhắc tới một vài ghi chép vô cùng trâu bò, nhưng câu kế tiếp, hơn phân nửa đều là thất truyền đã lâu.

Ở Trung Quốc, mỗi một lần thay đổi triều đại, đều sẽ có một đống kỹ thuật biến mất. Bởi vì bí quyết tổ truyền là ở trong đầu người chết, cho nên người đã chết rồi, kỹ thuật cũng liền biến mất. Điều này quả thật làm người người tiếc hận, trong đó nghe nói mất nhiều nhất vẫn là lĩnh vực Trung y. Ở hậu thế, Trung y vẫn bị Tây y áp chế, trên cơ bản rất khó để xoay chuyển, nhưng Trung y cổ đại rốt cuộc có lợi hại hay không, không người nào biết được, bởi vì rất nhiều bí phương cũng đã biến mất khỏi dòng xoáy lịch sử.

Nếu mà có luật độc quyền, nhất định rất nhiều bí phương có thể công khai. Điều này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc thúc đẩy quốc gia dân tộc tiến bộ.

Lý Trị chắc chắn đã động tâm rồi. Vì nước vì dân thì tạm thời không nói đến, bởi vì lúc này luật độc quyền hoàn toàn chỉ là đón ý nói hùa trúng vào lợi ích của y. Thứ nhất, chính là làm suy yếu thế lực sĩ tộc, đưa kỹ thuật của bọn họ vào triều đình, sau đó phân cho dân chúng, cũng tương đương với việc phân tán thế lực của bọn họ, tăng cường lực ảnh hưởng của triều đình. Mặc dù có kỳ hạn, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với việc bị bọn họ nắm hoàn toàn trong tay.

Thứ hai, có thể mượn cái này để thoát khỏi cái bóng của Lý Thế Dân, nếu đưa ra luật độc quyền này, thì đây sẽ là một chính sách chưa hề có từ trước đến nay. Ở trong chính sách của Trinh Quán, không có chút nội dung nào đề cập tới phương diện này, đây là chính sách hoàn toàn thuộc về thời đại Lý Trị.

Thứ ba, luật độc quyền này có thể phát hiện càng nhiều nhân tài, mượn cơ hội đề bạt càng nhiều thứ tộc.

Về phần đến rốt cuộc có thể uy hiếp đến hoàng quyền hay không, xin nhờ đấy, thời đại này, Hoàng đế là chí cao vô thượng. Nếu là pháp luật, như vậy sẽ có rất nhiều không gian thao tác, hơn nữa triều đình cũng nhờ vậy mà nắm giữ hết thảy kỹ thuật, càng có lợi cho việc củng cố hoàng quyền.

Cùng một điều luật, nhưng ở xã hội phong kiến và xã hội dân chủ, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng mà, Lý Trị sẽ vì những lời này của Hàn Nghệ, mà đáp ứng sao?

Trừ phi là đang đóng phim. Cái này nói thì dễ, nhưng khi làm thì không phải khó bình thường đâu. Điểm đầu tiên, sĩ tộc chắc chắn sẽ không đồng ý, mà đại thần trong triều đều là quý tộc, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản. Đừng nói Lý Trị hiện tại quyền lực không lớn, cho dù quyền lực lớn, y cũng không thể không suy tính ích lợi nhiều mặt.

Không đồng ý là đương nhiên.

Lý Trị cười ha hả, nói: “Thằng nhóc ngươi tuổi không lớn lắm, nhưng lại rất giảo hoạt. Vậy mà lại muốn mượn cái này để lấy tiền từ triều đình.”

“Hàn Nghệ không dám.”

Hàn Nghệ vội vàng nói.

“Hôm nay xem như cho qua, nhưng đừng nói trẫm không nhắc nhở ngươi, việc này nếu để người khác biết, cẩn thận ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ đấy.” Lý Trị nói.

“Đa tạ bệ hạ.”

Hàn Nghệ chắp tay nói.

Hắn đương nhiên biết Lý Trị không sẽ lập tức làm liền. Hắn nói những lời này, mục đích chủ yếu, không phải là để lập tức tạo phúc cho bách tính, hay là làm một Chúa cứu thế, phổ độ chúng sinh, hi sinh vì nghĩa, mà là để thể hiện năng lực của mình.

Lý Trị và Võ Chiêu nghi hiện tại đang cần không phải là người nịnh bợ, cũng không phải là kẻ bưng trà rót nước. Cái bọn họ cần là nhân tài, bởi vì đối thủ của bọn họ quá mạnh. Người vô dụng, đối với bọn họ mà nói, căn bản là không cần, họ đã có rất nhiều nô tài và nô tỳ rồi.

Long trung đối, vì sao sản sinh ở long trung, cũng chính là vì Gia Cát Lượng nóng lòng muốn thể hiện mình. Ông ta muốn mau chóng để cho Lưu Bị biết rằng mình rất tài năng. Nếu mà còn ẩn giấu, có lẽ Lưu Bị sẽ tiếp tục để ông ta làm ruộng rồi.

Người khiêm tốn chân chính, thường thường đều là kẻ cực kỳ cực kỳ trâu chó. Tựa như Trưởng Tôn Vô Kỵ vậy, nhất định phải khiêm tốn, nếu ông ta kiêu ngạo, thì ngay lập tức sẽ cách cái chết không xa. Nhưng loại người giống như Hàn Nghệ, nhất định phải kiêu ngạo, phảo hổ báo hơn. Điều này cũng giống như mua bán đồ vật này nọ vậy, ở thời điểm bắt đầu, ngươi kiểu gì cũng phải hét thật to, khách nhân mới đến mua. Còn ngươi mà cứ ở đó ra vẻ thâm trầm, thì có quỷ mới đến chỗ ngươi mua. Gia Cát Lượng để Lưu Bị ba lần đến mời, cũng không phải là vì khiêm tốn, mà là đang làm giá, luận về chuyện trang bức ấy nha..., khả năng không ai qua nổi ổng.

Lý Trị dường như cũng không để ý việc này, nhìn xung quanh một hồi, nói: “Mộng Nhi đi đâu rồi, bài này còn chưa đánh xong đâu.”

Võ Mị Nương nhanh chóng bảo người đi gọi Mộng Nhi lại.

Bốn người lại lại tiếp tục chơi bài, ván bài đầu tiên, Lý Trị nhờ lụm được bài tốt, đánh cho đám Hàn Nghệ một điểm cũng không kiếm được, trực tiếp qua cửa.

Lý Trị vui vẻ cười to nói: “Hàn Nghệ, ván bài này ngươi đã thua 30 cái máy dệt vải rồi.”

Nếu không phải ta giờ trò gian lận, cho ngươi bài tốt, ngươi có thể thắng ta à? Hàn Nghệ cười nói: “Xem như là làm việc thiện đi.”

Đây đương nhiên chỉ là Hàn Nghệ nói cho Lý Trị vui vẻ, nhưng cũng không chơi ngu đến mức lấy của cải nhà mình ra để làm Lý Trị vui vẻ, kế tiếp song phương đánh có qua có lại, có thua có thắng.

Điều khiến Hàn Nghệ kinh ngạc chính là, Võ Mị Nương này hẳn là chưa bao giờ chơi cái trò này, có lẽ cũng chỉ là từ trong miệng Lý Trị mà học được cách chơi bài, nhưng kỹ thuật chơi bài của nàng ta hoàn toàn không giống một người mới học. Rất nhiều nước đi, cách đánh đều vô cùng tinh diệu, lại hết sức ăn ý với Lý Trị, đủ thấy tâm tư của nàng ta cẩn mật đến mức nào.

“Đúng rồi, Hàn Nghệ này, khi ta ở trong cung, ta nghe nói ngươi còn có một cái biệt hiệu, đó là 'Người bạn của chị em phụ nữ', không biết có việc này không?”

Võ Chiêu nghi lật lên một lá bài, đột nhiên hỏi.

Hàn Nghệ hơi có vẻ ngượng ngùng cười: “Đúng là có việc này.”

Lý Trị rất hâm mộ, y thích nhất chính là loại hình ngự tỷ đó, nói: “Cái biệt hiệu này thật ra rất có ý tứ đấy, không biết là từ đâu ra.”

Hàn Nghệ nghiêm túc nói: “Đây cũng là vì ta khá hiểu phụ nữ.”

Võ Mị Nương cười khúc khích, nói: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, lại không biết xấu hổ nói lời này.”

Cô có bản lĩnh thì tới vụng trộm với ta, ta sẽ cho cô biết, ta hiểu rõ bao nhiêu về phụ nữ. Hàn Nghệ bị người ta xem thường, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, nhưng cũng chỉ là khó chịu trong lòng, ngoài miệng thì vẫn khiêm tốn nói: “Đúng đúng đúng, Chiêu Nghi nói rất đúng.”

Lý Trị lại tựa hồ khá có hứng thú, nói: “Hiện tại lại khiêm tốn, thì đã trễ rồi, ngươi nói một chút cách nhìn của ngươi đối với phụ nữ xem nào? Trẫm ngược lại cũng muốn nhìn xem, ngươi có thật xứng đáng với cái biệt hiệu đó không.”

Hàn Nghệ nói: “Nếu ta nói sai rồi, bệ hạ có thể đừng trị tội ta không.”

“Đương nhiên, ngươi cứ việc nói là được.” Lý Trị cười nói.

Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: “Cá nhân ta cảm thấy, sau lưng một người đàn ông thành công, nhất định sẽ có một người phụ nữ vĩ đại.”

Nét mặt Võ Mị Nương lập tức lộ vẻ vui mừng.

Một câu nói kia, thật sự là nói đến tâm khảm của nàng đấy, thật quá chuẩn xác mà, yêu chết tiểu tử này mất, nói quá hay, nói quá hay.

Lý Trị cũng lẩm bẩm lặp lại mấy lần câu này, hỏi: “Nói rõ xem?”

Hàn Nghệ nói: “Có câu cửa miệng là, 'Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ'. Nhưng mà, trị quốc, bình thiên hạ, cũng phải ở sau tề gia. Nói cách khác phải tề gia trước, rồi mới đi trị quốc. Mà mấu chốt của việc tề gia, thì hoàn toàn ở nữ nhân. Một nữ nhân hiền lành, sẽ đem chuyện trong nhà xử lý gọn gàng ngăn nắp, như vậy nam nhân mới có thể không mang lo âu mà ra ngoài làm việc. Ở bên ngoài mệt mỏi, về đến nhà, cũng là nữ nhân chuẩn bị bữa ăn ấm áp đặt trước mặt nam nhân. Ở bên ngoài bị ủy khuất, thì nhất định cũng là nữ nhân ở bên cạnh an ủi, khuyên giải.

Đại đa số thời điểm, nam nhân cũng không để ý những điều này, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Cho dù là ở bên ngoài thành công rồi, làm rạng rỡ tổ tông rồi, nam nhân cũng sẽ không nghĩ tới nữ nhân, cảm thấy đây đều là công lao của mình. Nhưng nữ nhân lại không một câu oán hận, đây là một loại lặng lẽ hiến dâng, đây là một tình cảm vĩ đại. Nhưng nam nhân khi thất bát, mới phát hiện phía sau còn có một bóng hình một mực yên lặng lặng dõi theo ngươi. Bất kể là đi tới, hay lui về, bất kể là gió thổi, hay là mưa giông, cũng không có bóng hình nào vĩ đại hơn họ cả. Vì vậy, ta cho rằng làm là một người đàn ông thành công, sau lưng nhất định phải có một người phụ nữ vĩ đại đang đứng. Nam nhân và nữ nhân là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một ai cũng không được.”

Lý Trị nghe vậy, người nghĩ tới đầu tiên, chính là mẫu thân của mình, cũng chính là Trưởng Tôn Hoàng hậu. Trưởng Tôn Hoàng hậu này, có tiếng là hiền hậu nha. Nhớ lại ngày đó Trưởng Tôn Hoàng hậu ở phía sau không một tiếng động giúp Lý Thế Dân quản lý hậu cung, xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi việc. Tuy rằng Lý Thế Dân cũng là thê thiếp thành đàn, nhưng bà ấy vẫn chưa từng có một câu oán hận, thậm chí còn bày mưu tính kế, theo bên cạnh nhắc nhở Lý Thế Dân.

Nghĩ tới đây, Lý Trị đột nhiên có một loại cảm giác, thành công của cha mình, có lẽ không thể bỏ qua công lao của mẹ mình.

Trong tiềm thức, liền thừa nhận quan điểm này của Hàn Nghệ. Nhưng lại không khỏi nghĩ đến chính mình, bên cạnh mình rốt cuộc có một phụ nữ nào vĩ đại như vậy không, có cảm tình với y sâu nhất, đơn giản chính là Vương hoàng hậu, Tiêu Thục Phi, cùng với Võ Chiêu nghi đang ngồi ở đối diện.

Đột nhiên, ánh mắt của Lý Trị liền nhìn về phía Võ Mị Nương.

Võ Mị Nương là loại nữ nhân khôn khéo thế nào chứ. Trước đó nàng thấy Lý Trị suy nghĩ đến xuất thần, cũng đã đoán ra Lý Trị đang suy nghĩ cái gì, nhưng kết quả là gì, nàng cũng không dám khẳng định. Nhưng mà, một ánh mắt này, đối với nàng mà nói, mang quá nhiều ý vị. Bởi vì một ánh mắt này, trực tiếp bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng Lý Trị, đây không phải là gạt người, cũng không phải là tâm hoa nộ phóng, thế là cũng liếc mắt đưa tình nhìn Lý Trị. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhu tình mật ý nói không nên lời.

Ủa gì zậy? Cứu ta một mạng đi chứ, kịch nói vẫn còn chưa bắt đầu, ta đã kiếm điểm cho cô. Nếu cô mà không đề bạt ta, cô ấy à, cũng đừng nghĩ đến làm hoàng đế nữa, chạy đi làm ni cô đi. Hàn Nghệ sao có thể không biết hai người bọn họ đang làm cái quỷ gì, nhàn rỗi cũng nhàm chán, thế là cũng đưa mắt ra hiệu cho Mộng Nhi một cái, giống như đang nói, chúng ta cũng ôn nhu một phe, thế nào?

Mộng Nhi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, bí mật trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.

Qua một lát, Lý Trị đột nhiên phản ứng lại, Hàn Nghệ và Mộng Nhi vẫn còn ở bên cạnh đấy, không khỏi có vẻ cực kỳ xấu hổ. Võ Mị Nương thì càng như thế, dù sao nàng cũng là một nữ nhân.

Căn cứ vào phong độ thân sĩ, Lý Trị nhất định phải đi ra hóa giải xấu hổ, bật cười ha hả, nói: “ 'Người bạn của chị em phụ nữ', quả nhiên là danh bất hư truyền, nói rất đúng, nói rất hay.” Nhưng dứt lời, liền lập tức nói sang chuyện khác: “Ngươi đánh cây gì đó?”

“10.”

Hàn Nghệ đáp.

Lý Trị nói: “Vậy trẫm đánh cây K.”

Hàn Nghệ chớp chớp mắt nhìn, nói: “Bệ hạ, 10 là chính chủ, tương đương ngài tặng không điểm cho ta rồi.”

“Hả?”

Vẻ mặt Lý Trị lập tức trở nên quẫn bách.

Trong lòng Hàn Nghệ chảy một phen mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, có phải ta nên nói cho y biết, hồng nhan là hoạ thuỷ nha.

Võ Mị Nương, Mộng Nhi thấy cái vẻ mặt quẫn bách của Lý Trị, đều che miệng cười khanh khách.

Lý Trị cũng cười ha ha.

Xem như là để hóa giải sự xấu hổ này.

Trải qua một phen chém gió trước đó của Hàn Nghệ, ván bài này đánh càng thêm có ý tứ. Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã sắp lặn xuống Tây Sơn rồi, ván bài này cũng đến lúc phải kết thúc.

Hàn Nghệ tổng cộng thua 110 cái máy dệt vải.

Mà Lý Trị thì vừa vặn thua 100 cái máy dệt vải.

Bài này nếu đánh ở huyện Mi, máy dệt vải này đương nhiên phải về thuộc về tất cả dân chúng huyện Mi.

Hai bên cũng không ký kết bất kỳ khế ước cá cược nào, một người thì không sợ đối phương quỵt nợ, còn người kia thì cho dù đối phương quỵt nợ, hắn cũng không dám nói nhiều nửa câu.

Hà tất phải làm điều thừa thải.

Sau khi đánh bài xong, Hàn Nghệ và Mộng Nhi liền cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.