Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 197: Chương 197: Không có gì không mua được




Dịch: mafia777

Tuy rằng ban đầu là mỹ nhân kia mời Hàn Nghệ lên ăn một bữa cơm chiều, nhưng dưới bầu không khí như vậy, Hàn Nghệ cảm thấy bữa cơm này không cần phải ăn nữa. Vì thế hắn lựa chọn tử vong, à không, là rời đi.

"Mãnh hán huynh."

Hàn Nghệ đi ra cửa, bỗng nhiên dừng lại, nhìn mãnh hán kia mỉm cười nói.

Mãnh hán kia liếc mắt nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ rút từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, cười hỏi: "Biết nó không?"

Mãnh hán kia cúi đầu liếc nhìn ngọc bội trong tay Hàn Nghệ, trong mắt có chút kinh ngạc.

"Đây là của chủ nhân ngươi."

Hàn Nghệ thở dài, nói: "Ngươi cầm trả lại cho chủ nhân ngươi, nhân tiện nói với nàng một câu. Ta là người đã có vợ."

Mãnh hán kia quái dị liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.

"À, tùy tiện nói giúp ta một tiếng là được, thật xin lỗi." Hàn Nghệ tiếc nuối lắc đầu, lại đưa tay về phía trước.

Mãnh hán kia chần chừ một lát, giơ tay đón lấy ngọc bội.

"Cáo từ."

Hàn Nghệ chắp tay cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Béo và Tiểu Dã. "Chúng ta đi thôi."

Ba người bèn rời khỏi Nữ Sỹ Các.

Vừa mới ra khỏi phạm vi Nữ Sỹ Các, Hùng Đệ rất tò mò nói: "Hàn đại ca, huynh làm như thế nào vậy."

Tiểu Dã ha hả nói: "Tay của Hàn đại ca nhanh quá."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Dã, đệ nhìn rõ hết rồi?"

Tiểu Dã gật đầu cười.

"Nói như vậy thì ta còn chưa đủ nhanh." Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, kỳ thực là thay đổi sang một cơ thể khác có chút ảnh hưởng tới tốc độ tay của hắn, lại nhìn Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo, cái này không coi là bản lĩnh gì, đệ cũng đừng hiếu kỳ nữa."

Công phu móc túi này, Hàn Nghệ đã sớm luyện tập thành thục. Hoàn toàn có thể làm cho đối phương không có bất cứ cảm giác gì mà vẫn lấy được vật phẩm trên người họ. Nhưng hắn rất ít dùng chiêu này. Bởi điều này đối với hắn đều là trò chơi trẻ con, thủ đoạn không lên được sân khấu.

Những náo nhiệt lúc nãy dường như không ảnh hưởng đến tâm tình của Hàn Nghệ. Ba người không vội vã trở về, mà tìm một tửu lầu nhỏ ngồi.

Lúc ăn cơm, Hùng Đệ cùng Hàn Nghệ, Tiểu Dã đem cả quá trình nói lại một lượt. Giống như dự tính của Hàn Nghệ, bọn họ đều là quan tâm tới "Bạch sắc sinh tử luyến" cùng Đại Thố với Nhị Thố.

Đương nhiên, khi Hàn Nghệ chưa tới. Bọn họ đối xử rất tốt với Hùng Đệ, đem rất nhiều thức ăn ngon ra chiêu đãi Hùng Đệ. Đáng tiếc là Hùng Đệ không hề biết dòng họ của bọn họ, chỉ biết tên của bọn họ. Những năm này dòng họ là rất quan trọng.

Sau khi nói xong, Hùng Đệ liên tục xin lỗi Hàn Nghệ và Tiểu Dã. Bởi vì y gọi bọn họ lên, vì thế y cảm thấy rất áy náy.

Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không để ý tới những điều này, bảo Hùng Đệ đừng quá lưu tâm. Tiểu Dã thì càng không để ý rồi dù sao cũng là bạn chí cốt.

Sau khi ba người ăn xong một bữa ở tửu lầu, lại mua thêm cho Mộng Nhi bọn họ một chút quà, sau đó mới đi về.

Tuy giọng điệu của mỹ nhân kia khiến Hàn Nghệ khó chịu, nhưng Hàn Nghệ lại rất càm kích nàng, bởi nàng đã nhắc nhở Hàn Nghệ.

Kịch nói tuy mới xuất hiện mấy ngày, nhưng quá hot, vượt xa với tưởng tượng của hắn. Mà kịch nói không đơn giản là mấy người lên diễn là được, muốn tiếp tục kéo dài thì cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Nhưng mà với quy mô hiện tại của Phượng Phi Lâu rất khó để chèo chống được cho kịch nói trở nên ngày càng hot.

Giống như nói, nếu như hai quan viên ngang cấp đồng thời mời đoàn kịch của Phượng Phi Lâu đến phủ của bọn họ biểu diễn. Thì bọn họ phải làm thế nào? Bên nào bọn họ cũng không thể đắc tội.

Còn nữa, Trường An nhiều phu nhân quý tộc như vậy, đây là một đoàn thể không thể bỏ qua, đủ loại giáo huấn nói cho Hàn Nghệ, đắc tội với một nữ giới nguy hiểm hơn rất nhiều với đắc tội với một nam giới.

Cái này tuyệt không phải là một vấn đề nhỏ, Hàn Nghệ nhất định phải thận trọng đối đãi, giải quyết càng sớm càng tốt.

Cho nên, Hàn Nghệ cho rằng Phượng Phi Lâu cần phải nhanh chóng mở rộng quy mô, bằng không sẽ sinh ra phiền phức lớn.

Lúc quay về tới ngõ Bắc, Hàn Nghệ chợt cảm thấy không quen. Bởi những ngày này ngõ Bắc náo nhiệt chưa từng có. Nhưng hôm nay ngõ Bắc vắng ngắt, nhà nhà người người đều đóng cửa. Thỉnh thoảng nhìn thấy mấy đứa trẻ con lén lút đi từ bên trong ra.

Dù sao đây cũng là nơi bướm hoa. Hơn nữa ngõ Bắc lại là một số hộ cá thể sử dùng hình thức gia đình. Mỗi hộ chỉ có hai cô kỹ nữ, nhiều lắm cũng không vượt quá ba người. Khác biệt rất nhiều so với sự cởi mở của thanh lâu chiếu trên ti vi. Tất cả hoạt động đều tiến hành ở trong nhà, vì thế bất cứ lúc nào cũng rất yên tĩnh.

Xem ra hiện tượng náo nhiệt của mấy ngày này chỉ là biểu hiện bề ngoài. Nếu như những hộ cá thể ở đây muốn thay đổi triệt để thanh danh của ngõ Bắc thì rất khó.

"Hàn đại ca, sao huynh không đi nữa."

Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đột nhiên dừng lại không đi, tò mò hỏi.

Hàn Nghệ ngẩn ra, đáp một tiếng, ba người tiếp tục đi về phía Phượng Phi Lâu.

"Tiểu Nghệ ca, Tiểu Béo, Tiểu Dã, các người về rồi."

Vừa vào tới cửa, đúng lúc gặp Trà Ngũ.

Hàn Nghệ ừ một tiếng, bỗng nhiên như nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi nói: "Bọn Tang Mộc đã về chưa?"

Trà Ngũ ồ một tiếng, nói: "Bọn Tang Mộc về lâu rồi, bây giờ đang ở trong lầu tập luyện cùng Mộng Nhi bọn họ. Có điều nhìn bọn họ có vẻ không vui."

Bị người truy sát khắp phố còn vui được sao. Hàn Nghệ nghe thấy Tang Mộc bọn họ về nhà an toàn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Đúng rồi, chẳng phải ta cho bọn họ nghỉ một ngày sao? Sao Mộng Nhi bọn họ lại đi tập luyện rồi?"

Trà Ngũ nói: "Nhưng bọn họ không cảm thấy mệt, ăn cơm trưa xong thấy nhàm chán. Vì thế đi vào trong lầu tập luyện."

Sáng tác và thành tích hỗ trợ lẫn nhau, giống như Mộng Nhi bọn họ trước đây. Chơi một ngày đàn cũng không có mấy người xem. Càng về sau bọn họ không còn hứng thú chơi đàn nữa.

Hiện giờ kịch nói này thành công chưa từng có. Bọn họ dĩ nhiên là rất hứng thú với kịch nói. Bắt đầu biết không thỏa mãn với bản thân, hiểu được đã giỏi thì còn phải giỏi hơn nữa. Bởi bọn họ sợ mất đi những tiếng vỗ tay. Điều này rất bình thường, vì thế bọn họ không những hưởng thụ mà còn đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với bản thân. Không cần Hàn Nghệ đứng bên thúc giục.

Hàn Nghệ đương nhiên là hiểu được tâm tư của bọn họ, lại hỏi: "Lưu tỷ đâu?"

Trà Ngũ nói: "Hai ngày gần đây Lưu tỷ thường đi ra ngoài. Vừa ăn cơm xong lại đi rồi."

Hàn Nghệ biết rằng Lưu Nga phải đi bàn chuyện làm ăn, gật gật đầu, nó: "Đã như vậy thì chúng ta cũng qua xem xem."

Mấy người lại đến Phượng Phi Lâu. Lúc này Mộng Nhi, Mộng Đình và đám người Tang Mộc đang tập luyện ở bên trên, đều hết sức tập trung tinh thần. Đến Hàn Nghệ bọn họ tới cũng không biết.

Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, đệ cùng Tiểu Dã đi giúp bọn Mộng nhi tỷ tỷ tập luyện."

Hàn Nghệ cười nói: "Các đệ đi đi."

Hắn tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống. Chỉ vào vị trí bên cạnh nói với Trà Ngũ: "Ngươi cũng ngồi đi."

"Vâng."

Trà Ngũ lúc này mới ngồi xuống.

Hàn Nghệ thuận miệng hỏi: "Ngươi đã ở hẻm Bắc bao lâu?"

Trà Ngũ nói: "Ta từ nhỏ đã sống ở hẻm Bắc, chỉ là cha mẹ ta mất sớm. Sau đó nhà cửa bị chiếm mất, ta lưu lạc ở hẻm Bắc, giúp người ta làm việc để mưu sinh. Sau này may mà Lưu tỷ thu nhận và giúp đỡ ta. Cho ta miếng cơm ăn."

Hàn Nghệ gật gật đầu, hết sức nghiêm túc nói: "Hiện giờ ta dự định mở rộng quy mô, tới lúc đó khẳng định là chiêu mộ rất nhiều người. Ta muốn cất nhắc ngươi làm tổng quản, chuyên quản lý đám người này. Ngươi có lòng tin làm tốt không?"

Trà Ngũ sửng sốt, xúc động nói: "Thật vậy sao?"

Hàn Nghệ gật đầu.

"Ta..ta..ta có lòng tin."

Trà Ngũ hưng phấn đến mức nói còn không rõ ràng.

Hàn Nghệ cười nói: "Có là tốt rồi, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt, như vậy đi, ta cho ngươi thời gian năm ngày. Ngươi ra ngoài chiêu mộ cho ta 50 người."

"50 người?"

Trà Ngũ kinh ngạc nói.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu. Tương lai người của Phượng Phi Lâu chúng ta càng ngày càng nhiều. Nhưng ta có một yêu cầu, trong đám năm mươi người này nhất định phải có năm thợ mộc, năm đầu bếp, tuổi không được vượt quá bốn mươi tuổi. Còn bốn mươi người còn lại, nam nữ mỗi loại một nửa. Tốt nhất là trẻ tuổi, dung mạo thì không có yêu cầu gì lớn, nhưng cũng không được quá xấu, hơn nữa không được vượt quá ba mươi tuổi. Đãi ngộ của chúng ta không những bao ăn bao ở hơn nữa mỗi tháng còn có mười văn tiền công. Ngươi có lòng tin làm được không?"

Trà Ngũ lập tức nói: "Ta có thể làm được"

Gần như không có chút do dự. Bởi ở xã hội hiện tại, đây là mức đãi ngộ rất tốt rồi. Đừng nói năm mươi người, đến năm trăm người cũng không có vấn đề gì.

Hàn Nghệ nói: "Vậy tốt, coi như là khảo nghiệm đối với ngươi, nếu ngươi làm được. Thì năm mươi người này sẽ do ngươi quản."

Trà Ngũ cười nịnh nói: "Đa tạ tiểu Nghệ ca, đa tạ tiểu Nghệ ca."

Hàn Nghệ vỗ vai y, cười nói: "Làm cho tốt, sau này đừng nói năm mươi người, năm trăm người cũng không thành vấn đề."

Trà Ngũ ừ một tiếng, lại nói: "Vậy bây giờ ta sẽ đi làm ngay."

"Bây giờ?"

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười nói: "Ngươi đi đi."

Trà Ngũ vội vàng rời đi. Người giống như y, 99% làm tôi tớ cả đời, không có khả năng vươn lên. Y đã sớm mất đi kỳ vọng vào tương lai, chỉ cầu có một miếng cơm ăn.

Lúc Phượng Phi Lâu muốn bán đi, y nhiều đêm không ngủ ngon. Y không phải nữ giới, tìm việc rất khó khăn. Chỉ có thể đi làm nô lệ cho người khác. Bây giờ Hàn Nghệ cho y một cơ hội, y không quý trọng sao được.

Hiện tại người hầu rượu trong Phượng Phi Lâu, phần lớn không thể coi như người của Phượng Phi Lâu. Hoặc là một ít người hầu rượu của tửu quán nhỏ, hoặc là một ít tiểu thương, chỉ có một phần nhỏ là chiêu mộ trong những ngày gần đây.

Loại quan hệ không minh bạch này, cũng không phải kế lâu dài.

Nguyên nhân chính là do tính cách được chăng hay chớ của Hàn Nghệ. Hắn cũng không hề vội vàng, chuẩn bị cũng không phải là đầy đủ, cũng chưa từng thúc giục bọn họ chiêu mộ người hay gì đó. Không phải hắn không biết làm kinh doanh, chỉ là hắn không muốn phí tâm trí vào việc này, hoặc có thể nói hắn không ý thức tới việc này.

Cho đến hôm nay, hắn cảm nhận được ảnh hưởng của kịch nói, trong lòng mới bắt đầu lo lắng. Lên tinh thần để kinh doanh Phượng Phi Lâu cho tốt, coi như quản lý một ngành kinh doanh. Mà không phải là coi như một môn nghệ thuật, bằng không Phượng Phi Lâu sẽ phải đối mặt với các nguy cơ lớn nhỏ. Đến lúc đó chỉ sợ phải càng hao tổn tâm trí.

Trà Ngũ đi rồi, Hàn Nghệ ngồi ở trên ghế, nhìn Mộng Nhi bọn họ tập luyện trên sân khấu. Nhưng trong đầu lại nghĩ chuyện làm thể nào để mở rộng Phượng Phi Lâu.

"Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca."

Đang lúc Hàn Nghệ suy nghĩ nhập thần, chợt nghe phía trên có người gọi hắn. Hắn vừa quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Nga, vội nói: "Tỷ về rồi."

Lưu Nga gật gật đầu, thần thái hơi có vẻ mỏi mệt.

"Vất vả rồi."

Hàn Nghệ vội nói: "Mau ngồi xuống đi."

Lưu Nga ngồi xuống.

Hàn Nghệ nói: "Tỷ tới thật đúng lúc, có chuyện ta muốn cùng tỷ thương lượng một chút."

Lưu Nga nói: "Chuyện gì?"

Hàn Nghệ hỏi: "Hàng xóm của chúng ta là những người như thế nào?"

Lưu Nga đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói:" Hơn phân nửa đều là một ít tiểu địa chủ, hơn nữa cũng chẳng phải người tốt."

Hàn Nghệ ồ một tiếng, hứng thú hỏi: "Vậy bọn họ xấu xa như thế nào?"

Nhắc tới chuyện tào lao, nói xấu người khác, thì Lưu Nga như hồi xuân, bắt đầu líu lo

Hóa ra Đường triều thi hành chế độ nô lệ, loại chế độ này là tàn lưu của chế độ nô lệ trước đây. Phân dân thường và tiện nhân. Hàn Nghệ là dân thường, tương đối tự do. Còn Tiện nhân tức là nô lệ, không có tự do. Luật pháp Đường triều quy định rõ ràng nô lệ giống với súc sinh.

Khác biệt duy nhất chính là, nếu địa chủ muốn giết súc sinh, không cần thông báo quan phủ, nhưng nếu muốn giết nô tì, nhất định phải đi báo quan phủ lập hồ sơ trước, nêu ra lý do giết nô lệ, sau khi được quan phủ tán thành là có thể giết chết nô lệ đó.

Người sang đều có tỳ thiếp, bản thân lại có tiền, không làm những thủ đoạn này. Đại địa chủ nếu làm nghề này, cũng là làm thanh lâu giống như Hoa Nguyệt Lâu. Phổ thông bách tính không có tiền và người. Đám hộ cá thể thì có đám tiểu địa chủ đứng sau thao túng, bọn chúng lợi dụng các loại thủ đoạn để đưa đám nữ nhân tới để kiếm tiền cho mình.

Nữ nhân làm nghề này, đặc biệt là kỹ nữ ở ngõ Bắc. Bất kể là thân xác hay tinh thần đều không có tự do. Giống như một công cụ kiếm tiền. Đám địa chủ này thường đánh mắng và ép đám kỹ nữ này đi tiếp khách.

Tâm địa tốt không thể làm nghề này.

Phải nói, Lưu Nga cũng trong nghề này, cũng coi là có tâm địa tốt. Bởi nàng ta xuất thân là ca kỹ, đương nhiên là đối tốt hơn với đám ca kỹ. Đây cũng là lý do vì sao Mộng Nhi bọn họ bằng lòng đi theo Lưu Nga. Đương nhiên lúc bình thường luyện tập ca kỹ, cũng có thể có đánh mắng. Đây là điều khó tránh.

Loại chuyện này Hàn Nghệ đã gặp nhiều, bất kể quốc gia nào cũng có tình trạng này. Có thể sẽ kéo dài tới lúc loài người diệt vong, không thể nào ngăn chặn được. Chỉ có thể giảm thiểu loại chuyện này phát sinh. Mà khác nhau ở chỗ, hiện giờ pháp luật không cho phép chuyện này.

Sau khi nói xong, Lưu Nga nhìn Hàn Nghệ trầm ngâm không nói, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi hỏi cái này để làm gì."

Hàn Nghệ nói: "Ta muốn mua hẻm Bắc." Giọng điệu hết sức bình thản.

Nhưng chính câu nói bình thản này làm cho Lưu Nga sửng sốt hồi lâu không lấy lại được tinh thần, một hồi lâu cô ta mới lắp bắp nói: "Ngươi...Ngưoi nói cái gì?"

Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: "Ta nói, ta muốn mua hẻm Bắc."

Lưu Nga kinh ngạc nói: "Mua hẻm Bắc?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Lưu Nga nói.

Hàn Nghệ nói: "Không xảy ra chuyện gì, ta chỉ là muốn kinh doanh mà thôi."

Lưu Nga nói: "Vậy tại sao muốn mua hẻm Bắc."

Hàn Nghệ nói: "Đầu tiên, nếu tiếp tục lưu giữ các hộ cá thể ở ngõ Bắc, ta sợ rằng thanh danh của ngõ Bắc sẽ rất khó xoay chuyển."

"Thứ hai, đám hộ cá thể này rất thần bí. Người ở chỗ bọn họ tốt xấu lẫn lộn, đối với chúng ta mà nói, là một loại nguy hiểm tiềm ẩn."

Cuối cùng, cũng là điểm trọng yếu nhất, ta nói rồi kịch nói không phải chỉ đơn giản như vậy. Lợi ít của nó vượt xa hơn với thế, muốn gặt hái hết lợi ích của nó, nhất định phải có một bộ đồ nghề hoàn chỉnh. Ta hy vọng cả ngõ Bắc đều phục vụ cho Phượng Phi Lâu của chúng ta.

Lưu Nga nghe vậy cũng cảm thấy khá có đạo lý. Nhưng nét mặt ngượng nghịu, nói: "Nhưng mà muốn mua toàn bộ ngõ Bắc, thì cần rất nhiều tiền, hơn nữa. Bọn họ không chắc đã bán, từ lúc chúng ta khai trương lại Phượng Phi Lâu tới nay. Việc kinh doanh của bọn họ cũng tốt theo."

"Không bán?"

Hàn Nghệ ha hả cười: "Trên đời này không có thứ gì không bán, cũng không có thứ gì không mua được. Phải xem bản thân có đủ thông minh hay không."

Lưu Nga vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ hỏi: "Ta nghĩ những nữ nhân kia nhất định đều rất hận chủ của bọn họ."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Không ít ca kỹ đều hận chủ của bọn họ thấu xương."

Hàn Nghệ cười nói: "Vậy tỷ hiểu rõ được đám hàng xóm của chúng ta bao nhiêu?"

Lưu Nga nói: "Ồ, vẫn có chút giao thiệp, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng. Kỳ thực lúc Phượng Phi Lâu khai trương trở lại, bọn họ cũng tới chúc mừng, chỉ là lúc đó ngươi đang bận, ta mới không quấy rầy ngươi. Ngươi hỏi những thứ này làm gì?"

Hàn Nghệ chính nghĩa hào hùng, nói: "Giải cứu bọn họ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.