Dịch: mafia777
Hàn Nghệ thở dài một hơi.
Bởi vì quân tướng sĩ làm phản vừa quỳ như vậy, vậy cuộc chiến hôm nay khẳng định là không đánh nữa rồi, nếu không như thế, hiện tại Trần Thạc Chân cũng không phải là nghĩ phải tiến công như thế nào, mà là lo lắng đối phương có thể đánh bất ngờ hay không, dù sao binh lính của ả đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.
Quả nhiên, hơn hai mươi danh thám tử tiến đến tìm hiểu này, lập tức xoay người rất nhanh chạy về hướng trận địa của mình.
Hàn Nghệ nhìn thấy trong phản quân cũng không có bất kỳ chỉ thị gì, những người này liền trở về, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, Trần Thạc Chân nhất định ở bên trong, nhưng đáng tiếc chính là, hắn cũng không nhìn thấy bộ mặt thật của Trần Thạc Chân.
Những người này trở về không đến một lát, quân địch bắt đầu rút lui.
Cho tới giờ khắc này, trái tim đang treo trên cổ họng kia của Dương Triển Phi mới vững vàng hạ xuống, cả người giống như như quả bóng cao su xì hơi, tựa vào trên tường, lau mồ hôi trên mặt, rồi vỗ một chưởng lên vai của Hàn Nghệ, nói: - Tiểu tử ngươi thật sự là liệu sự như thần a, sao ngươi lại nắm chắc bọn họ nhất định sẽ quỳ xuống?
Hàn Nghệ ha ha nói: “Chuyện tham bái thần Phật không phải mỗi tín đồ đều nên làm đấy sao.”
Dương Triển Phi vẫn còn lắc đầu sợ hãi than: “Nhưng điều này cũng quá thần kỳ rồi.”
Hàn Nghệ cười nói: “Ngươi đứng ở chỗ này, thì nhìn không rõ lắm, nếu ngươi đứng dưới thành, thì ngươi liền biết thần Phật thần kỳ đến cỡ nào.”
Dương Triển Phi gật gật đầu, nhưng nhiên đó cũng đã không còn quan trọng nữa, vừa lau mồ hôi, vừa nói: “Thật không giấu diếm ngươi, mới vừa rồi đã làm cho ta sợ muốn hỏng, nhưng tiểu tử ngươi giống như tuyệt không sợ hãi.”
Hàn Nghệ nói: “Ta chỉ là một nông dân, tối đa cũng chính là người chêt chim hướng lên trời, nào có có quý giá như nhị công tử ngươi.”
Dương Triển Phi đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười mắng: “Tiểu tử ngươi đang mắng ta rất sợ chết.”
Hàn Nghệ nói: “Ta cũng không có ý tứ này, ý của ta là, nhị công tử không giống như ta, ta chỉ có một mình, nhưng nhị công tử ngươi còn phải lo lắng cho dân chúng toàn thành, áp lực này có thể tưởng tượng được, nếu là ngươi tuyệt không lo lắng, vậy ngược lại ngươi sẽ rất hỏng bét.”
“Thế còn tạm được.”
Dương Triển Phi lại nói: “Vậy ngươi nói ngày mai bọn họ còn có thể đến tiến công không?”
Hàn Nghệ mặt sắc mặt ngưng trọng nói: “Nhất định có. Loại mưu kế này, chỉ có thể gạt được nhất thời, hơn nữa, nhị công tử ngươi cũng biết đấy. Bọn họ cũng không có đường lui nữa, nếu không nhanh chóng đánh hạ Dương Châu, như vậy tình hình của bọn họ sẽ trở nên vô cùng hỏng bét, cho nên bất kể như thế nào, ngày mai Trần Thạc Chân nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp cường công. Đây chính là một trận chiến đối cứng, có chịu đựng được hay không, phải xem nhị công tử ngươi rồi.”
Dương Triển Phi gật gật đầu nói: “Cái này ta hiểu, ngươi yên tâm, trừ phi ta chết, nếu không tuyệt sẽ không để cho bọn họ bước vào thành trì một bước.”
Tuy nói Tôn tử có vân, dùng binh đánh giặc là hành động dối trá.
Nhưng chiến tranh trước sau vẫn là chiến tranh, vẫn là một đao một thương chém giết đi ra, ngươi dù dối trá thế nào. Ngươi cũng không thể lừa dối khiến toàn bộ kẻ thù treo cổ tự sát, một trận chiến này chung quy là vẫn không thể tránh khỏi.
Nhưng dưới tình huống như thế này, có thể kéo dài thêm được một ngày, đã là vô cùng khó khăn rồi, Hàn Nghệ có thể nói là đã giúp y một đại ân, Dương Triển Phi cũng không dám yêu cầu xa vời nhiều lắm, nhanh đi về, bắt đầu tổ chức dân chúng, chuẩn bị cho một trận ngạnh chiến vào ngày mai, dù sao nhân mã trong tay y cũng hữu hạn. Nhất định phải động viên toàn thành, cùng đánh một trận.
Mà Hàn Nghệ cũng công thành lui thân rồi, khả năng hắn giúp đỡ được cũng đã giúp, những gì bây giờ hắn có thể làm đã là rất hữu hạn. Khả năng cũng giống như bánh tính bình thường, cầm tảng đá lên tường thành thủ thành.
“Nhanh mang nước lại đây.”
Hàn Nghệ nói xong, thiếu chút nữa là quên mất những thần tăng này, hôm nay bọn họ là những công thần lớn nhất nha
Người đã sớm ở bên cạnh đợi mệnh, vội vàng đưa siêu lên.
Đừng nói gì khác, những thần tăng kia thật sự khát chết rồi. Khẩn trương uống nước, một bình thủy chỉ một hơi là cạn.
“Hàn công tử, chúng ta có thể xuống rồi chứ?”
Dương Uy đầy vẻ đáng thương nói, mới vừa rồi bọn họ thật đúng là bị hù chết, bởi vì có thể bọn họ trốn không thoát, nói như thế, nếu như đối phương xông lên, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ, đây quả thực là một loại giày vò a.
Hàn Nghệ nói: “Đương nhiên không được a, kiên trì một hồi nữa đi, dù sao cũng đã ngồi lâu như vậy rồi, phỏng chừng nước tiểu cũng đã ra quần rồi, đừng có đi để ý những thứ này nữa.”
“Hàn công tử, Hàn công tử, vậy còn ta thì sao?”
Chỉ thấy “Thần Phật” đang treo lơ lửng trên cao nhất vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: “Ngươi cũng chờ một chút đi, đợi cho sau khi vầng sáng biến mất, sẽ thả ngươi đi xuống, ta nói các ngươi cũng thật là, các ngươi sống lớn đến như vậy rồi, đã từng được làm thần tiên chưa, hiện giờ cho các ngươi đã nghiền một lần, còn ngại tam ngại tứ nữa, tiếp tục đợi đi.”
Nói xong, hắn lại đi một vòng xung quanh những người vây tường thành này, rất an ủi những gia hỏa đang dùng tính mạng làm “Thần tăng”, sau đó liền đi xuống.
Sau khi Dương Triển Phi trở lại trong phủ, ngay lập tức sai người tản ra tin tức, nói đã phá tiên pháp của địch nhân, và còn dọa lui đối phương nữa.
Bởi vì hôm qua âm Binh làm cho binh lính, dân chúng của Dương Châu đều có một bóng ma vô cùng lớn, nếu chưa trừ diệt được bóng ma này, chỉ sợ cuộc chiến này rất khó đánh, cho nên đây là điều vô cùng cần thiết, dân chúng không biết nguyên nhân gì, vừa nghe chúng ta có thần tăng tương trợ, trong lòng làm sao còn có nửa phần sợ hãi, trong thành Dương Châu lập tức thành một mảnh vui mừng, sĩ khí cũng là theo đó mà tăng vọt.
Ngược lại, phản quân bên kia nhất định là đã hạ sĩ khí, chỉ xem Trần Thạc Chân có thể gặp chiêu phá chiêu hay không thôi.
Lúc Hàn Nghệ vừa mới về tới tiểu viện mà Dương Triển Phi giúp hắn chuẩn bị để nghỉ ngơi, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Dương Phi Tuyết đã sớm tai bâc thềm đợi liền xông tới, muốn Hàn Nghệ kể cho bọn họ nghe chuyện lý thú hôm nay xảy ra ở ngoài thành.
Hàn Nghệ bởi vì cũng rất hưng phấn, dường như tìm được một phần tình cảm mãnh liệt xưa kia, vì vậy cũng không thấy mệt mỏi, đem nhất nhất mọi việc hôm nay ở ngoài thành nói cho bọn họ biết.
Kỳ thật trò xiếc hôm nay Hàn Nghệ chơi, cũng chính là thuật bay lơ lửng đơn giản nhất ở hậu thế, là một vài Vu sư Ấn Độ hậu thế nghĩ ra được, mấu chốt ở ngay tại mặt trên pháp khí mà các “Thần tăng” này cầm, kỳ thật pháp khí này đều là trực tiếp dùng nước thép nóng chảy đổ vào phía trên lỗ châu mai, cái này có lay cũng không động, mà ở bộ phận trung gian của pháp khí kỳ thật còn có một cây gậy đồng gấp khúc, gậy đồng vừa vặn từ trong tay áo lọt vào, lách ra sau lưng vòng xuống dưới mông, mà dưới mông còn có một miếng sắt bản hoặc là gương đồng, gắn liền với cây gậy đồng này.
Những thần tăng này trước tiên cởi hết áo khoác, quần, đem gậy đồng kết nối với miếng sắt kia, sau đó người mới ngồi lên, mặc quần áo, ngồi ở trên miếng sắt kia, một bàn tay cầm pháp khí, nhìn qua, cũng giống như đang bay lơ lửng vậy.
Mà hai người kia bay lơ lững giữa trời, cách làm cũng giống như vậy, phía dưới đều là cố định. Chỉ là lợi dụng pháp trượng hoặc là những thứ pháp khí khác khéo léo liên kết cùng một chỗ, loại xiếc nho nhỏ này ở hậu thế thường xuyên gặp được.
Về phần “Thần Phật” kia, kỳ thật cũng chỉ là thủ thuật che mắt, chỉ dùng dây đỏ kéo lên. Những dây đỏ này được gọi là ẩn tuyến, ẩn tuyến này phân ra hai loại, một loại là có chứa công nghệ cao, còn có một loại chính là thủ thuật che mắt, tại sao phải trước đó phải kéo lên một khối vải đỏ, đó chính là để yểm hộ hai sợi dây đỏ sau lưng thánh Phật, nếu dùng vải đen thì dùng dây đen, như vậy chỉ cần ngươi không đứng gần quá, cho dù là ngươi lấy kính viễn vọng nhìn, ngươi cũng không nhìn ra cái dây đỏ kia.
“Thần Phật” kia có thể duy trì tạo hình trên không trung không thay đổi, là bởi vì hai chân họ đã bị buộc cùng một chỗ rồi, mà vầng sáng kim hồng sắc kia thì lại là dựa vào nguyên lý ánh mặt trời phản xạ.
Đây kỳ thật chính là một trò ảo thuật vô cùng vụng về, chẳng qua vụng về là đối với các nhà ảo thuật lớn ở đời sau mà thôi, ở đây vẫn là vô cùng cao minh đấy, Hàn Nghệ cũng có thể chơi được những trò ảo thuật càng cao minh hơn. Nhưng thời gian cho hắn chuẩn bị quá ít, hơn nữa trước mắt khoa học kỹ thuật cũng vô cùng lạc hậu, có thể làm được như thế đã rất không dễ dàng rồi.
Dương Phi Tuyết nghe xong, lại là lão khí hoành thu nói: “Bản cô nương quả nhiên không có nhìn lầm người, bản lĩnh Hàn Nghệ gạt người này, quả thật là không ai sánh bằng.”
“Dùng binh đánh giặc là hành động lừa dối, dùng binh đánh giặc là hành động lừa dối.”
Hàn Nghệ không sợ phiền mà sửa chữa cách nói của nàng, hắn cũng không biết vì sao Dương Phi Tuyết luôn thích dùng lừa để hình dung hắn.
Dương Phi Tuyết cười khúc khích: “Thật không biết ngươi vì sao phải giải thích, ta đây chính là đamg khen ngươi, bởi vì loại lừa này của ngươi là tốt. Cũng giống như giết người vậy, nếu là giết cái giống người hung ác, thì có chém thành trăm ngàn mảnh cũng không thể giải hận, nếu giết người tốt. vậy tự nhiên là không nên rồi.”
Hàn Nghệ rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng lời này nghe ra cứ cảm thấy là lạ ấy, liền dứt khoát nói sang chuyện khác: “Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm khen ngợi người khác, ngày mai còn có một trận ngạnh chiến, chỉ mong cứu binh có thể kịp thời chạy tới thôi.
Lời này vừa nói ra, mọi ngượi lại mang vẻ mặt sầu muộn. Nếu là ngày mai cứu binh còn không chạy tới, Dương Châu vẫn còn vô cùng nguy hiểm đó.”
Đêm đó.
Đêm đã khuya, Hàn Nghệ ngồi ở trong viện, nhìn lên bầu trời đầy sao, khe khẽ thở dài, lại uống một chén rượu vào bụng.
“Vì sao ngươi lại thở dài?”
Nghe được một thanh âm êm tai, Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vân từ trong nhà đi ra, nói: “Cô còn chưa ngủ à?”
Tiêu Vân đi lên trước, ngồi ở bên cạnh Hàn Nghệ, quan tâm nói: “Ta lại không mệt, nhưng ngược lại là ngươi, hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, còn không về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Hàn Nghệ cười khổ nói: “Ta sợ nếu ta nhắm mắt lại, liền không thể nhìn đến sao trời xinh đẹp như vậy nữa, còn được uống rượu ngon như vậy nữa.”
Đôi mắt Tiêu Vân vẽ một cái, nhìn xéo qua Hàn Nghệ nói: “Còn có gì nữa không?”
“Còn có?”
Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức cười nói: “Còn có chính là không cần tiếp tục chịu sự hành hạ của cô nữa.”
Trên mặt Tiêu Vân lập tức trở nên âm tình bất định.
Hàn Nghệ vội nói: “Được được được, cô đừng làm ta sợ, còn có chính là không thể còn nhìn thấy tiên nữ cô nữa, thế này được rồi chứ?”
“Thế còn tạm được.”
Kỳ thật Tiêu Vân rất dễ nói chuyện, Hàn Nghệ nói miễn cưỡng như vậy, mà nàng vẫn còn có thể đón nhận, lại nói: “Tuy nhiên ngươi cũng không cần lo lắng, mặc dù ngày mai thành thật sự bị phá, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Hàn Nghệ lắc đầu nói: “Thôi đi, cô có thể bảo vệ chính cô không việc gì là được rồi, không cần phải để ý đến ta.”
“Như vậy sao được.”
Tiêu Vân nghiêm mặt nói: “Hàn thúc lúc trước có ân với ta, nếu ta không cứu ngươi, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa.”
Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói: “Kỳ thật khi cha ta còn sống cô có thể đồng ý gả cho ta, là đã trả ân tình này rồi, nếu trước khi cha ta đi, ta vẫn còn lẻ loi một mình, chỉ sợ ta cha đi cũng sẽ không an tâm. Còn có, kỳ thật lấy điều kiện của cô, cũng không cần phải ở bên cạnh ta, cần gì cứ phải bó buộc mình như thế.”
Tiêu Vân sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngươi rốt cục thừa nhận ta là một thê tử vô cùng ưu tú rồi.”
“No no no.”
Hàn Nghệ rung đùi đắc ý nói: “Ta chỉ thừa nhận cô là một nữ nhân vô cùng ưu tú, nhưng thê tử sao, tự cô nói xem cô kém đám người Dương Nhị thẩm bao xa.”
Tiêu Vân khó chịu nói: “Đến lúc này rồi, ngươi còn nói ta như vậy, nhỡ ngày mai thành bị phá, chúng ta có thể tiếp tục sống sót hay không cũng không biết, ngươi không phải gạt người rất lợi hại sao, vậy ngươi lừa gạt ta cũng tốt a.”
Hàn Nghệ ngẫm lại thấy cũng phải, nói: “Được, ta đây liền lừa lừa cô.”
Tiêu Vân gật đầu nói: “Tốt, vậy ngươi mau lừa đi.”
Hàn Nghệ sống hai đời, vẫn là lần đầu tiên có người lôi ra loại yêu cầu này với hắn, bất giác có chút buồn cười, lại thấy ánh mắt chờ đợi của Tiêu Vân, vì thế ho nhẹ một tiếng, thâm tình chân thành nhìn Tiêu Vân, nói: “Tiêu Vân, cô biết không, kỳ thật cô thật sự là một cô gái tốt hiếm có, luận bộ dạng, cô khuynh quốc khuynh thành, mỹ mạo vô song, luận dáng người, cô dáng vẻ thướt tha mềm mại, từng bước sinh liên, luận tài học, cầm kỳ thư họa không gì cô không giỏi, có thể nói là Gia Cát trong nữ nhan. Càng thêm khó được chính là, cô tâm địa thiện lương, vừa đối đãi với người khác khoan hậu, ôi, là ta cảm thấy bản thân không xứng với cô, lại sợ hãi sẽ mất đi cô, vì vậy đem một phần cảm tình chân thành tha thiết ẩn giấu ở đáy lòng, kỳ thật Hàn Nghệ ta có thể lấy được cô thật sự là tam sinh hữu hạnh, cho dù ngày mai khó lòng thoát chết, ta chết cũng được nhắm mắt rồi.”
Tiêu Vân nghe vậy sắc mặt biến đổi, đôi mắt ngưng tụ sương mù: “Ngươi nói đều là sự thật sao?”
“Đương nhiên đều là giả rồi, cô chỉ cần nghe ngược lại, đó mới là sự thật.”
Hàn Nghệ ha hả cười, cầm lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Vân ngẩn ra, đỏ bừng cả khuôn mặt, cơn tức giận xông thẳng lên trán, vỗ bàn một cái đứng dậy, chỉ vào Hàn Nghệ nói: “Hàn Nghệ, ngươi thật sự là quá đáng ghét, ta ta không tha cho ngươi.” Nói xong liền làm bộ vung tay lên.
Nữ nhân này thật sự là không nói đạo lý gì cả, là cô muốn ta lừa gạt cô, hiện tại lại muốn tính sổ với ta, thật sự là buồn cười.
“Sao băng kìa!”
Hàn Nghệ đột nhiên chỉ vào bầu trời đêm nói.
Tiêu Vân hừ nói: “Ngươi còn muốn gạt ta.” Lời tuy như thế, nhưng nàng cũng buông tay xuống.
“Thật sự, thật sự, lại có sao băng rồi, cô mau nhìn đi.”
Tiêu Vân quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy đuôi ảnh của sao băng, ngạc nhiên vui mừng nói: “Thật sự có sao băng a”
Hàn Nghệ vội vàng nói: “Ước nguyện nhanh lên.”
“Ước nguyện cái gì?”
“Cô không biết sao, nhìn thấy sao băng thì ước nguyện, sẽ vô cùng linh nghiệm đấy.”
Hàn Nghệ nói xong liền khẩn trương nhắm mắt lại, làm ra một động tác ước nguyện.
Tiêu Vân thấy hắn nói vô cùng kì diệu, không khỏi cũng thấy tin, khẩn trương nhắm mắt lại để ước nguyện.
Hàn Nghệ vụng trộm mở một con mắt, thấy cô nàng này bị lừa, trong lòng thực nhẹ nhàng thở ra, muốn ở chỗ này đánh nhau, vậy thì cũng quá là mất mặt, sao băng này tới thật sự rất là lúc này mà.
Trôi qua một lát, Tiêu Vân mở mắt ra, thấy Hàn Nghệ vẫn còn nhắm hai mắt, nói: “Này, ngươi còn chưa ước xong sao.”
Hàn Nghệ lúc này mới mở mắt ra, rất là ra dáng nói: “Vừa mới ước xong rồi.”
Tiêu Vân mang theo mấy phần mong đợi hỏi: “Ngươi đã ước nguyện gì đấy?”
Hàn Nghệ cười ha hả nói: “Ồ, ta chính là hy vọng sao băng kia, đánh lui kẻ thù.”
Tiêu Vân nghe vậy, vẻ mặt thất vọng, nói: “Nguyện vọng này của ngươi nếu có thể trở thành sự thật, Tiêu Vân ta liền làm trâu làm ngựa cho ngươi.”
“Ế, đây chính là cô nói đó.” Hàn Nghệ cười, lại hỏi: “Vậy cô ước nguyện cái gì?”
“Ta mới không nói cho ngươi.”
Tiêu Vân hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, đột nhiên lại nói: “Lại có sao băng.”
Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên: “Oa thật là có sao băng, hôm nay sẽ không có mưa sao băng đó chứ.”
“Hàn Hàn Nghệ, sao băng này hình như càng càng lúc càng lớn.”
“Sao có thể chứ, cô hoa mắt rồi hả.”
“Thật sự, ngươi xem, sao băng này thế nào còn có thể bốc lửa a.”
“Ảo giác đây đây nhất định là ảo giác.”
“AA.A.A.. Hàn Nghệ, ngươi mau nhìn đi, sao băng này hình như bay tới hướng chúng ta rồi.”
“Sẽ không linh nghiệm như vậy chứ.”