Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 166: Chương 166: Nhờ giúp đỡ




Dịch: mafia777

Dương Mông Hạo nói như vậy thì chắc chắn không thể sai được rồi.

Thôi Tập Nhận? Không trùng hợp như vậy chứ!

Hàn Nghệ lập tức bật cười không nói gì.

“Vậy…Vậy thì đã sao?”

Tiểu Dã không sợ chút nào, còn kích động nói: “Tiểu Béo…Tiểu Béo đâu có làm hại Oánh Oánh, còn…Còn giúp Thôi Oánh Oánh nuôi Đại Thố và Nhị Thố lớn như vậy. Gã ta sao có thể…Ức hiếp Tiểu Mập như vậy được…Đúng là không ra gì.”

Dương Mông Hạo gãi đầu nói: “Ngươi không biết đó thôi! Thôi đại ca rất yêu thương Oánh Oánh, đừng nói là các ngươi mà chỉ e chúng ta cũng không dám tìm Thôi Oánh Oánh đi chơi ý chứ. Bình thường nếu gặp nhau thì nhiều nhất cũng hàn huyên vài câu thôi chứ đâu dám nói nhiều. Tiểu Mập, sao ngươi lại quen Thôi Oánh Oánh vậy?”

Hùng Đệ rơi lệ, không nói gì.

Hàn Nghệ thở dài, nói: “Bây giờ những điều này đâu còn quan trọng nữa.”

“Cũng đúng!”

Dương Mông Hạo gật đầu, nói: “Tiểu Béo! Ta khuyên ngươi đừng đến tìm Thôi Oánh Oánh nữa. Thôi đại ca có thể tha cho ngươi lần này, cũng đã là may mắn lớn lắm rồi. Nếu như chọc giận đến Thôi đại ca thì đến cả cha ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”

“Ừm! Ta biết rồi!”

Hùng Mệ móp méo miệng, gật đầu, nói: “Ta đi tắm rửa cho Đại Thố, Nhị Thố đã.”

Nói xong, y cúi đầu, dẫn theo hai con thỏ vào trong nhà.

Tiểu Dã tức giận nhìn Dương Mông Hạo nói: “Ai…Ai thèm cha ngưoi giúp.”

Cậu ta mấy ngày này vốn qua tập luyện nên đã không còn nói lắp nữa. Trừ khi trong lòng quá nóng vội mới nói lắp thôi. Phải biết rằng tình cảm giữa cậu và Tiểu Mập thậm chí còn sâu nặng hơn so với Hàn Nghệ. Nay thấy có người ức hiếp Tiểu Mập nên cậu vô cùng tức giận. Nói xong, cậu cũng đi theo Tiểu Béo vào trong nhà.

Dương Mông Hạo vẻ mặt xấu hổ, ban nãy mình nói khoác quá mức rồi.

Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, thấy gã không tức giận nên khẽ gật đầu, cuối cùng phát hiện ra điểm sáng, nói: “Thiếu công tử, rất xin lỗi! Tiểu Dã là như vậy đấy, nói năng rất thẳng thắn.”

Dương Mông Hạo lắc đầu, nói: “Không sao! Chỉ là chuyện này ta thật sự không giúp được gì.”

Nói xong, gã liền bổ sung một câu: “Đoán chừng cũng không có ai giúp được.”

Hàn Nghệ gật đầu, nói: “Điều này thì ta hiểu.”

Dương Mông Hạo lại nói: “Còn nữa Hàn Nghệ! Ngươi phải khuyên Tiểu Béo đừng đi tìm Oánh Oánh nữa. Nếu không thì có thể sẽ liên lụy đến các ngươi đó.”

Hàn Nghệ thật sự không có tâm trạng nói nhiều nữa, ừ một tiếng: “Ta biết rồi! À phải rồi, thiếu công tử có thể giúp ta tìm ít cây trúc đến đây được không?”

Thôi gia!

Thôi thị ở Thanh Hà là một gia tộc vô cùng hiển hách.

Ở thời đầu nhà Đường, Thôi gia từng được xếp số một trong “Thị tộc chế”, thậm chí còn vượt qua cả Lý thị Lũng Tây của Lý Uyên. Đây không phải là người của Thôi thị tự xếp như vậy mà do các ái khanh của Lý Thế Dân như Phòng Huyền Linh, Cao Sĩ Liêm xếp. Nếu không phải Lý Thế Dân dựa vào mình là Hoàng đế, miễn cưỡng cho Lý thị Lũng Tây của ông ta lên vị trí số một thì đó thật sự đã thành truyện cười lớn. Địa vị của Hoàng đế còn không cao bằng một sĩ tộc. Từ đó có thể thấy được sự tôn quý của địa vị.

Nhưng Hùng Đệ chỉ là một dân thường nhỏ bé, địa vị thấp hèn, đừng nói là Thôi thị mà ngay cả những tiểu sĩ tộc Tần gia cũng tuyệt đối không cho phép khuê nữ nhà mình qua lại với đám tiện dân.

Trên đường đến Trường An, Dương Phi Tuyết đã từng nói với Hàn Nghệ, những sĩ tộc xưa cũ vô cùng coi trọng hôn nhân dòng họ. Giống như Thôi gia, Vương gia, Lư gia đều là thông hôn lẫn nhau, tuyệt đối không tùy tiện thông hôn với người ‘ngoại đạo’.

Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rất rõ, nếu tiểu cô nương kia là người của Thôi gia thì Hùng Đệ xác định là không có hy vọng gì rồi, kể cả là bạn cũng không thể nữa. Hàn Nghệ thật sự bất lực với chuyện này. Bởi vì trong bối cảnh xã hội này, đến Hoàng đế cũng không thể thay đổi, huống chi hắn, chỉ có thể nói là thiên ý trêu người thôi.

Những câu chuyện như cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử trong truyện đều là gạt người mà thôi.

Quay về phòng thì chỉ thấy Hùng Đệ vừa lau nước mắt vừa giúp Đại Thố và Nhị Thố tắm rửa.

Hàn Nghệ đi lại ở cửa nhưng không vào. Từ trước đến nay đều là Tiểu Mập an ủi hắn, nhưng hắn lại không biết an ủi Tiểu Mập thế nào. Dù sao hắn cũng chưa từng thất tình, hơn nữa hắn căn bản cũng không hiểu được an ủi người khác như nào, chỉ có thể giúp Đại Thố và Nhị Thố làm một chiếc lồng mới thôi.

Mặc dù Hùng Đệ cười nói cảm ơn Hàn Nghệ nhưng ai có thể nhìn ra trong lòng y đang buồn đến mức nào.

Một Hùng Đệ luôn nói nhiều không ngớt mà trong hai ngày này buồn không nói một lời. Y luôn trốn trong phòng cùng Đại Thố và Nhị Thố nhưng mỗi lần Hàn Nghệ chủ động nói chuyện cùng y thì y lại vẫn cười trả lời lại. Chính điều này mới khiến trong lòng Hàn Nghệ càng khổ sở hơn, vì hắn thật sự không thể giúp gì cho y cả.

Hiện giờ Hùng Đệ như vậy, Hàn Nghệ làm sao còn tâm trí nghĩ đến việc của Phượng Phi lâu nữa. Hắn cả ngày ngồi ở trong đại viện, suy nghĩ xuất thần.

“Hàn đại ca!”

Tiểu Dã đột nhiên đi tới.

Hàn Nghệ quay đầu nhìn cậu.

Tiểu Dã nói: “Hàn đại ca! Tiểu Béo rất đáng thương, tối hôm qua đệ nhìn thấy huynh ấy ôm Đại Thố và Nhị Thố khóc thầm, chúng ta giúp huynh ấy đi.”

Hàn Nghệ nhìn Tiểu Dã, ngập ngừng, một lát sau hắn mới thở dài nói: “Tiểu Dã! Ta cũng muốn giúp đệ ấy nhưng có nhiều chuyện đệ không hiểu được. Chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể giúp đâu.”

Tiểu Dã có chút không vui, nói: “Vậy thì cứ mặc kể Tiểu Béo như vậy sao?”

Hàn Nghệ lại thở dài, cúi đầu nói: “Qua mấy ngày, đệ ấy sẽ khá lên thôi!”

Tiểu Dã nhau mày liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó bĩu môi rồi đi vào nhà luôn.

Rõ ràng là cảm thấy bất mãn với Hàn Nghệ. Cậu ta tuổi còn nhỏ, đâu có hiểu những chuyện này. Cậu ta chỉ biết là làm người phải trọng nghĩa khí, vì Tiểu Mập và Hàn Nghệ là huynh đệ tốt nhất của cậu nên cậu cho rằng khi huynh đệ gặp nạn thì phải ra tay tương trợ. Vì vậy cậu thấy Hàn Nghệ không làm được gì nên cảm thấy khó chịu.

Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không trách Tiểu Dã, người phải trách là trách chính bản thân hắn. Thật ra trong lòng hắn cũng thấy rất khổ sở, hắn tất nhiên muốn giúp Hùng Đệ, chỉ cần có cơ hội thì hắn đều sẽ thử. Nhưng khả năng hắn chỉ có vậy, căn bản không thể thay đổi được tình hình này. Ngoài việc hối hận tự trách thì thật sự là bó tay không có biện pháp gì.

Có lẽ bình thường không cảm nhận được, thậm chí có lúc còn cho rằng Hùng Đệ nói nhiều quá. Nhưng khi Hùng Đệ yên tĩnh không nói thì Hàn Nghệ mới dần dần phát hiện ra, Hùng Đệ quan trọng đến mức nào. Kể cả cả phòng không vui nhưng chỉ cần Hùng Đệ giữ trạng thái vui vẻ thì mọi người rất nhanh đã có thể vui vẻ trở lại. Nhưng nếu như Hùng Đệ không vui thì cả phòng cũng nặng nề vô cùng. Kể cả đám Tang Mộc cũng bị ‘lây nhiễm’, đến đánh cờ họ cũng không còn tâm trạng nữa. Mấy đại lão gia ngồi trong phòng nhìn nhau mà không có cách nào cả.

Sáng sớm, Hàn Nghệ đi ra ngoài phòng vận động vài cái, hét lớn vào phòng: “Tiểu Dã! Tiểu Béo! Đi ra chạy bộ thôi!”

Hắn cảm thấy để Tiểu Mập vận động một chút cũng tốt, mệt rồi thì sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

“Ân công! Tiểu Dã và Tiểu Béo sáng sớm đã đi chạy bộ rồi.”

“Vậy sao?”

Hàn Nghệ sửng sốt. Thầm nghĩ “Chẳng lẽ là Tiểu Dã giận ta nên mới không gọi ta đi cùng’.

Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng thở dài, nói với Tang Mộc: “Ta đi chạy bộ đây!”

Chạy một vòng quanh Dương phủ rồi quay về trong tiểu viện, nhìn chung quanh, thầm nói: “Hai tên tiểu tử vẫn chưa về sao?”

Trùng hợp là Đông Hạo từ trong phòng đi ra, Hàn Nghệ vội vàng hỏi: “Đông Hạo! Có nhìn thấy Tiểu Dã và Tiểu Béo đâu không?”

Đông Hạo lắc đầu nói: “Không! Sao thế?”

“À! Không có gì.”

Hàn Nghệ lắc đầu, rót một chén nước, nhưng chén này vừa mới đưa đến bên miệng thì hai mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên. Hắn đặt chén nước lên bàn, chạy nhanh vào phòng của hai tiểu tử kia. Hắn mở cửa ra thì chỉ thấy Đại Thố trong lồng còn Nhị Thố không thấy đâu. Hắn hung hăng đập mạnh dưới chân: “Không xong rồi!”

Tang Mộc chạy tới, nói: “Ân công! Sao thế ạ?”

“Không sao! Không sao!”

Hàn Nghệ lắc đầu, nói: “Các ngươi ở nhà đợi, ta đi ra ngoài một chuyến. À! Đợi lát nữa mà Tiểu Dã với Tiểu Béo về thì các ngươi bảo họ đợi ta ở nhà nhé. Nhớ chưa?”

Tang Mộc liền gật đầu.

Hàn Nghệ không nói thêm gì, cất bước đi ra cửa. Hắn ra khỏi tiểu viện, lập tức đến phòng của Dương Mông Hạo.

Lúc này tên ngốc Dương Mông Hạo vẫn còn đang ngủ nướng và nghĩ đến đại nghiệp ‘vạn tử ngàn tôn’ của mình.

Cốc, cốc, cốc!

Một trận tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức gã dậy.

“Ai đấy?”

“Là ta! Hàn Nghệ đây!”

“Hàn Nghệ?”

Dương Mông Hạo xoa mắt, từ trong chăn ấm áp bò dậy. Gã vừa ngáp vừa ôm đầu đi đến trước cửa. Gã mở cửa ra, mắt vẫn còn đang buồn ngủ, nói: “Hàn Nghệ! Sáng sớm như này đã có việc gì vậy?”

Hàn Nghệ nói: “Thiếu công tử! Công tử có thể dẫn tôi đến Thôi gia được không?”

“Được thôi…Cái gì?”

Dương Mông Hạo lúc này mới giật mình tỉnh lại, nói: “Ngươi muốn đến Thôi gia?”

Hàn Nghệ nói: “Ta nghi là Tiểu Dã và Tiểu Béo đã lén đến Thôi gia rồi. Ta sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ngươi…Ngươi vừa nói gì?”

Dương Mông Hạo vội vàng nói: “Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nhất định đừng để Tiểu Béo đến tìm Thôi Oánh Oánh.”

“Việc này đều trách ta nhưng việc rất cấp bách, chúng ta mau đi ngăn họ lại đi.”

“Được được! Ngươi đợi ta một lát, ta vào mặc quần áo rồi đi.”

Dương Mông Hạo vội vàng mặc quần áo lên, sau đó đưa Hàn Nghệ lén đi ra từ cửa sau. Hai người còn không dám ngồi xe ngựa, chạy chậm về phía Thôi gia.

“Á? Đó không phải là Tiểu Dã sao?”

Hai người đi được một đoạn thì Dương Mông Hạo đột nhiên chỉ về phía trước nói.

Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Dã đang chạy lại phía này nhưng không thấy Tiểu Mập. Một dự cảm không may mắn trào dâng trong lòng, hắn vội gọi: “Tiểu Dã!”

“Hàn…Hàn đại ca!”

Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi chạy nhanh thêm, không kịp thở nói: “Hàn đại ca, Tiểu Mập…Tiểu Mập bị người của Thôi gia bắt rồi.”

Dương Mông Hạo kích động nói: “Các ngươi thật sự chạy tới Thôi gia sao, các ngươi không muốn sống nữa à?”

Tiểu Dã lén nhìn Hàn Nghệ, nói: “Hàn đại ca! Huynh đừng trách Tiểu Béo. Cái này…Cái này đều là chủ ý của đệ, là đệ giật giây Tiểu Mập đi tìm Thôi Oánh Oánh nhưng…Nhưng đệ vô dụng, không cứu được Tiểu Béo ra.”

Hùng Đệ rất vụng về, Tiểu Dã lợi hại đến đâu đi nữa, trừ phi đánh được hết người của Thôi gia, nếu không, một khi bị phát hiện thì không thể nào cứu được Hùng Đệ ra.

Hàn Nghệ tất nhiên sẽ không trách Tiểu Dã, hắn thậm chí không muốn hỏi cả lý do. Bởi vì bất luận lý do là gì thì hắn sẽ đều đi cứu Tiểu Mập ra. Hắn vươn tay ra, xoa đầu nhỏ của Tiểu Dã, nói: “Không sao đâu! Cái này cũng không trách đệ được, muốn trách thì phải trách ta. Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu được Tiểu Béo ra.”

Dương Mông Hạo nói: “Cứu thế nào?”

Hàn Nghệ nói: “Thiếu công tử, công tử đi về trước đi, ta sẽ nghĩ cách.”

Dương Mông Hạo nói: “Sao ta có thể về được? Ta không có cách nhưng ta không thể không biết nghĩa khí như vậy. Hay là…Hay là đến nhờ cha ta.”

Gã càng nói đến phần sau thì càng nhỏ giọng.

Hàn Nghệ trong lòng hiểu được Dương Mông Hạo khó xử nên cười nói: “Thiếu công tử, tâm ý của công tử ta xin lĩnh. Tôi bảo ngươi đi về trước, chính là không muốn kéo Dương gia vào chuyện này. Nếu như vậy thì chuyện sẽ ngày càng náo loạn lên.”

Dương Mông Hạo cầm lấy cái ót nói: “Nhưng ta muốn đi cùng các người.”

Hàn Nghệ gật đầu nói: “Ta biết, nhưng chuyện này Thiếu công tử thật sự không tiện tham gia vào. Ta sẽ nghĩ cách.”

Dương Mông Hạo mặt hiện vẻ do dự.

“Được rồi! Cứ như vậy đi! Chúng tôi đi trước đây!”

Hàn Nghệ hướng về phía Tiểu Dã vung tay lên nói: “Tiểu Dã! Chúng ta đi.”

Dương Mông Hạo buồn bực nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời khỏi, vẻ mặt sầu muộn.

“Hàn đại ca định cứu Tiểu Béo như thế nào. Hay là…Hay là chúng ta bắt Thôi công tử, bắt họ một đổi một.”

Tiểu Dã vừa bước nhanh vừa nói.

Hàn Nghệ nói: “Cái này không thể được, nếu như vậy thì không thể cứu vãn được đâu. Hãy tin ta, ta sẽ cứu được Tiểu Béo!”

Hàn Nghệ dẫn Tiểu Dã đến Quan Kỳ hiên.

Vương Bá của Quan Kỳ hiên thấy Hàn Nghệ đến, bước nhanh đón, chắp tay cười nói: “Hàn tiểu ca.”

Hôm đó ở Quan Kỳ hiên, Vương Huyền Đạo có cái nhìn khác về Hàn Nghệ. Y đã coi trọng như vậy thì tất nhiên sẽ không thể không tiếp đón chu đáo được.

Hàn Nghệ nói: “Vương Bá, Vương công tử có ở đây không?”

Vương Bá sửng sốt, lắc đầu nói: “Đại công tử chưa tới, sao thế ạ?”

Hàn Nghệ nói: “Ngươi có thể đưa ta đi tìm Vương công tử được không, ta tìm công tử ấy có chuyện rất gấp.”

Vương Bá ngẩn người, đưa tay nói: “Mời nhị vị theo tôi!”

Vương Bá dẫn Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi tới một tòa nhà với nhà cao cửa rộng. Ông ta bảo Hàn Nghệ và Tiểu Dã chờ ở cửa, sau đó đi vào thông báo.

Một lúc lâu, cửa phủ rất nặng đã mở ra. Vương Huyền Đạo từ bên trong đi ra, lộ ra vẻ keo kiệt mỉm cười nói: “Hàn tiểu ca, sao hôm nay lại rảnh đến chỗ ta thế này?”

Hàn Nghệ nói: “Vương công tử! Lần này mong ngươi nhất định phải giúp ta!”

Vương Huyền Đạo sắc mặt không khỏi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.