Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 249: Chương 249: Vì phụ nữ mà mở ra một cánh cửa sổ




Tuy rằng phía trước Hàn Nghệ nói, người hiểu phụ nữ nhất là đàn ông. Nhưng người phụ nữ tin tưởng mãi mãi vẫn là phụ nữ. Bởi vì phụ nữ hoài nghi đàn ông, cũng là điều bẩm sinh. Giống như là đàn ông khát khao phụ nữ vậy.

Tuy có rất nhiều phụ nữ quyết một lòng với đàn ông, nhưng quyết một lòng với hoài nghi là hai việc khác nhau.

Cho nên Peter Zhu không chỉ một lần nói cho Hàn Nghệ. Không nên bởi vì phụ nữ hoài nghi mà cảm thấy tức giận hoặc không kiên nhẫn. Điều này giống như phụ nữ chấp nhận chòm râu của đàn ông vậy. Cần phải thấu hiểu, nếu như bạn thực sự không thể chấp nhận, vậy bạn nên đi tìm một người đàn ông khác.

Đương nhiên, Peter Zhu nói những điều này với Hàn Nghệ. Cũng chỉ là vì Hàn Nghệ lúc chấp hành nhiệm vụ, đối mặt với phụ nữ không nên quá mẫn cảm, chứ không phải trong cuộc sống. Bởi y cho rằng Hàn Nghệ trong cuộc sống sẽ không cho phụ nữ cơ hội hoài nghi. Bởi vì Hàn Nghệ là một người theo chủ nghĩa không kết hôn.

Hàn nghệ đã dự định mở rộng thị trường phụ nữ, thì hắn phải có một nữ chủ nhân đứng ra. Lưu Nga tuy không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng nàng ta là sự lựa chọn duy nhất. Cho nên hắn hy vọng Lưu Nga có thể một mình đảm đương.

Từ sau khi Hàn Nghệ vào Phượng Phi Lâu, cùng với sự xuất hiện của kịch nói, cày Hùng Phi, máy dệt Tinh Tinh. Dã tâm của Lưu Nga cũng lớn dần theo. Cho nên nàng ta nóng lòng muốn tạo quan hệ tốt với đám quý tộc kia. Sau khi nghe xong ý kiến của Hàn Nghệ, nàng liền đi ra ngoài.

Một lát sau, vải đỏ từ từ mở ra.

“Bán gậy! Bán gậy!”

Mặc dù chỉ nghe hai tiếng hô, nhưng tiếng vỗ tay đã vang lên.

Có thể thấy được những nữ nhân này mặc dù chưa xem qua tiểu phẩm. Nhưng cũng nghe qua đồn đại liên quan tới tiểu phẩm.

Sau đó là tiếng cười không ngớt. Bởi bọn họ lần đầu tiên xem tiểu phẩm. Một vài nữ nhân cười nghiêng ngả, ngay cả Nguyên Mẫu Đơn cũng không nhịn được cười. Lén lút mà cười.

Điều này cho Tiểu Mập bọn họ lòng tin rất lớn. Hơn nữa bọn họ đều diễn rất nhiều lần, diễn càng ngày càng thành thục, mỗi hành động đều mang theo tiếng cười. Đặc biệt là giọng nói Dương Châu của Hùng đệ, chỉ nghe thôi mà thấy mà thấy buồn cười. Cho dù đó là mỹ nữ tới từ Dương Châu là Dương Phi Tuyết.

Nhưng vui vẻ thường là ngắn ngủi. Nếu như nói tiểu phẩm có nhược điểm, thì chính là quá ngắn.

Thời gian một bữa cơm tiểu phẩm đặc sắc “Bán gậy” kết thúc trong tiếng vỗ tay của khán giả.

Nhưng không có ai rời đi. Một bộ phận đang đợi còn một bộ phận đang đợi bữa cơm trưa miễn phí.

Bữa cơm trưa kia đúng hẹn mà tới, từng nắm cơm tinh xảo, tuy là giá rẻ nhưng cũng đạt được sự coi trọng của đám phụ nữ quý tộc kia.

Mà Lưu Nga hòa mình vào trong đám phụ nữ quý tộc đó như cá gặp nước. Không ít người hỏi nàng nội dung của, thậm chí khá nhiều người hỏi thăm Lưu Nga thông tin của Hàn Nghệ, điều này làm cho Lưu Nga phục Hàn Nghệ sát đất. Dù sao thì Hàn Nghệ chỉ mới nói chuyện với bọn họ có một lát.

Sau khi hưởng thụ bữa cơm trưa miễn phí của Phượng Phi Lâu cung cấp. Không ít nông phụ rời đi, không thể nói bọn họ không muốn xem. Chỉ là bọn họ không có tư cách để hưởng thụ tất cả những thứ này. Nhưng có một vài phụ nữ tới đây, trời mới biết là bọn họ lén ra ngoài, hay là cuối cùng cũng không nhịn được nữa! Lặng lẽ để các quan niệm thế tục sang một bên.

Một lát sau, màn đỏ một lần nữa mở ra, cuối cùng cũng xuất hiện trong sự kỳ vọng của đám nữ nhân.

Chớ tưởng bọn họ chưa từng xem, nhưng bọn họ hiểu rõ câu chuyện này như trong lòng bàn tay, trong lòng trông ngóng có một ngày có thể tận mặt nhìn thấy. Hôm nay cuối cùng cũng được toại nguyện. Hơn nữa lúc nãy Hàn Nghệ nói chuyện cũng nhắc tới. Lần này diễn khác nhiều so với lần trước.

Điều này làm cho bọn họ càng thêm mong đợi.

Một màn kịch phân thành hai màn kịch để diễn, có thể thấy Hàn Nghệ là một người tiết kiệm cỡ nào.

Lần này do Mộng Dao, Mông Tư đảm nhiệm diễn vai chính. Trước đó, bọn họ hết sức ngưỡng mộ Mộng Nhi và Mộng Đình, Hàn Nghệ vẫn luôn nói với bọn họ, bảo bọn họ phải kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ cho bọn họ làm diễn viên chính. Hàn Nghệ đã thực hiện lời hứa của mình. Sắp xếp như thế này cũng khiến Mộng Nhi, Mộng Đình bọn họ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Bối cảnh một cái chợ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây đối với các phụ nữ mà nói, thật sự là vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Mới bắt đầu cũng không có gì thay đổi, Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh cũng là bởi vì Đại, Tiểu thố mà gặp nhau, nhưng về sau thì không giống nữa, lúc ở chợ hai người chưa hề có giao tiếp gì.

Cái này làm cho các phụ nữ sửng sốt. Đây không giống với đám đàn ông nói a.

Về sau Thôi Tinh Tinh rời đi, còn Hùng Phi mua Đại, Tiểu thố.

Trong này Hàn Nghệ đã tham khảo bối cảnh của “tân bạch nương tử truyền kỳ“. Cho Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh mấy lần bước qua nhau, thể hiện ra sự thần kỳ của duyên phận. Đám nữ nhân nhìn thấy Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh nhiều lần bước qua nhau không khỏi xót xa. Cuối cùng xảy ra mưa lớn, hai người gặp nhau trên một chiếc thuyền.

Không thể không nói một câu, Hàn Nghệ đã tham khảo hoàn toàn. Đến tên của Tây Hồ hắn cũng đưa vào kịch. Mặc dù hắn thừa biết Tây Hồ hiện tại không gọi là Tây Hồ nữa rồi.

Hùng Phi là người quân tử, Thôi Tinh Tinh xuất thân quý tộc. Dĩ nhiên bọn họ biết là nam nữ hữu biệt, ban đầu hai người không có bất cứ giao lưu gì. Một người che ô đứng bên ngoài, một người ngồi bên trong.

Phụ nữ chính là thích loại quân tử này.

Nhưng Hàn Nghệ không thích như vậy, cứ như vậy thì cơ hội của y ít đi rất nhiều.

Đúng lúc này, tiếng đàn bỗng nhiên vang lên.

Đại thúc lái thuyền bỗng nhiên hát lên A A. Ồ Đại thúc này là do Tang Mộc diễn.

“Chuyện gì thế?”

Đám nữ nhân kinh ngạc. Bởi bọn họ chưa từng nghe là trong kịch nói này còn có tiếng ca.

Điều càng làm cho bọn họ khiếp sợ, đó là sau khi thuyền phu kia a mấy tiếng. Không ngờ mở miệng hát lên: Tây hồ tháng ba cảnh đẹp a Mưa xuân như tửu liễu như khói a.

Lại thấy một tiểu cô nương hái xen bên hồ hát: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.

Thuyền phu lại hát: Vô duyên đối diện bất tương phùng.

OMG!

Ngươi đã hát thì thôi, lại còn làm ra nam nữ hát đối. Như vậy làm cho đám nữ nhân kia nhất thời sao mà chịu được, ai đấy đều ngẩn tò te.

Đây là một ca khúc mà ai cũng thích “Độ Tình”, ca khúc nằm trong “tân bạch nương tử truyền kỳ“.

Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng, dù sao đều tham khảo rồi, thêm điểm này cũng không sao. Đây là lần đầu tiên đưa ca khúc vào trong kịch nói.

Trước đây sở dĩ không có người đưa vào, thứ nhất là không đủ nhân sự để thực hiện. Hiện giờ Phượng Phi Lâu có rất nhiều ca kỹ. Trong bọn họ có rất nhiều người đánh đàn tốt và hát hay. Thứ hai là, đàn ông thời hiện tại hiểu rất ít về tình yêu, không biết lãng mạng. Nhưng phụ nữ thì không thế, bọn họ bẩm sinh có cảm tình phong phú.

Chính vì những nguyên nhân này, Hàn Nghệ mới quyết định làm thử. Có điều công tác bảo mật của hắn làm rất tốt. Trừ những thành viên quan trọng ra, những người khác đều không biết có chuyện này.

Rất nhanh, đám nữ nhân kia hết sửng sốt. Ca khúc mang tới từ hậu thế này khác rất nhiều so với các ca khúc đương đại. Nếu như chỉ hát không, có lẽ người khác chỉ coi như là một tiểu khúc, nghe một chút thì thôi. Nhưng xuất hiện ở trong kịch nói, hơn nữa kết hợp hoàn hảo với kịch bản như vậy. Có thể thu hút được chú ý của bọn họ, mà còn không tạo phản cảm. Bởi vì bọn họ kết hợp xem kịch với nghe ca từ.

Mười năm tu được cùng thuyền

Trăm năm tu được cùng chung gối hồng.

Đây là một cảnh hết sức lãng mạng.

Không có nữ nhân nào là không hy vọng có một mối duyên quý giá như vậy. Cùng với tiếng ca, bọn họ đã đem bản thân hòa mình vào trong kịch.

Hát đến đoạn cuối, không ít phụ nữ hừ hừ hát theo.

Cùng với sự xuất hiện của Tang Mộc trên sân khấu, âm thanh khàn khàn, mặt dày mày dạn, cứ treo mãi trên xà không chịu rời đi. Tiếng vỗ tay cứ thế vang lên.

“Lưu tỷ, ca khúc này do ai nghĩ ra vậy?” Một nữ nhân Lệnh Hồ gia hỏi Lưu Nga.

Lưu Nga cười nói: “Còn có thể là ai nữa, chính là Hàn tiểu ca.”

“Ca khúc này dường như giống với tác phong của Hàn Nghệ, giống hệt vậy, rất tinh quái.”

Không ít nữ nhân khanh khách cười.

Lệnh Hồ nương tử lại hỏi: “Hắn còn biết sáng tác?”

Lưu Nga gật gật đầu nói: “Ta cũng hỏi qua hắn như vậy, nhưng cô biết là hắn trả lời thế nào không?”

“Nói như thế nào?”

“Hắn nói, ta không nên hỏi một thiên tài như hắn vấn đề đơn giản như vậy. Đây là sỉ nhục trí thông minh của hắn. Lưu Nga nói vậy, bản thân cũng không nhịn được mà cười lên. Đây đích thị là do Hàn Nghệ nói, nàng không thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.”

Đám nữ nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó cũng cười lên khanh khách. Hiển nhiên, tính hài hước độc đáo của Hàn Nghệ rất được đám nữ nhân này yêu thích.

Hàn Nghệ nấp ở phía sau quan sát phản ứng của khán giả. Nghe thấy tiếng vỗ tay, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng không mất mặt của “Người bạn của chị em phụ nữ“. “

Hát xong, cuối cùng Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh cũng có giao lưu. Có điểm không giống với do Mộng Nhi bọn họ diễn là: Thôi Tinh Tinh ở trong này thiên về tài trí rộng rãi, còn Thôi Tinh Tinh do Mộng Đình diễn thiên về hoạt bát đáng yêu. Tính cách của nhân vật nữ chính thay đổi, làm cho nội dung của vở kịch cũng thay đổi mê ly hơn. Nhưng kỳ thực là những tình tiết chính không thay đổi, chỉ là thêm một số chi tiết khi hai người gặp và hiểu nhau.

Đây chính là bởi vì đối tượng phục vụ không giống nhau.

Đàn ông đương nhiên là hy vọng mình có thể như Hùng Phi, tinh nhanh, tài hoa, vì thế Hàn Nghệ phải nhược hóa Thôi Tinh Tinh, xây dựng Thôi Tinh Tinh thành một nữ nhân được mọi người yêu thích, làm nổi bật nên tính cách của nàng, cũng không cố ý làm nổi bật năng lực của nàng.

Nhưng hiện tại là phục vụ phụ nữ. Bọn họ hòa mình vào Thôi Tinh Tinh. Đương nhiên là bọn họ hy vọng Thôi Tinh Tinh là một người phụ nữ hoàn mỹ, tài trí, hào phóng, lanh lợi. Hơn nữa, trọng điểm cũng không giống nhau. Bộ trước trọng điểm ở chỗ Hùng Phi vì tình yêu mà đấu tranh bất khuất, cho nên hồi thứ nhất đã tạo ra xung đột. Nhưng bộ thứ hai không có, chỉ là chi tiết hóa cảnh tượng bọn họ gặp nhau và hiểu nhau.

Nếu là người khác, e rằng cứ thế mà diễn, nhưng Hàn Nghệ thì khác. Đây xuất phát từ bản năng nghề nghiệp của hắn. Tạo ra trò bịp bợm cũng phải nắm chắc các chi tiết, cho dù chỉ là một nút thắt nhỏ. Cho nên mới bắt đầu hắn đã lên kế hoạch rất kỹ càng, dù sao cũng phải nắm chắc tất cả các chi tiết.

Độ hoàn mỹ của chi tiết, quyết định thành công của bộ 《 Tân Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 này.

Hơn nữa, bởi vì Mông Dao và Mông Tư trước đó cũng tham gia diễn xuất, rất có kinh nghiệm. Diễn tốt hơn so với Mộng Nhi, Mộng Đình lần đầu diễn, diễn xuất cũng thành thục hơn.

Đúng là yêu kịch này muốn chết rồi.

Đây chính là tiếng nói từ đáy lòng của đám nữ nhân kia.

Nhưng sau khi Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh bước xuống thuyền, vải đỏ liền hạ xuống.

“Sao lại thế này?”

Đối với việc vải đỏ kéo lên và hạ xuống, phản ứng của phụ nữ cũng giống như với đàn ông.

Lưu Nga vội vàng giải thích nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, kịch nói hôm nay tới đây là kết thúc.”

“Á? Vậy là hết rồi sao?”

“Nhưng bọn ta đang xem ghiền.”

“Đúng vậy, Lưu tỷ, mau đi kêu bọn họ diễn thêm chút nữa. Bọn ta cũng không biết là lúc nào mới quay lại đây xem kịch được nữa.”

Lưu Nga cười nói: “Xin các vị yên tâm, điểm này đích thân Hàn tiểu ca sẽ nói rõ, mọi người nhìn xem, Hàn tiểu ca đã bước lên sân khấu rồi.”

Đám nữ nhân vội nhìn qua, chỉ nhìn thấy Hàn Nghệ đã đứng trên sân khấu.

Hàn Nghệ đầu tiên là chắp tay chào, sau đó cười nói: “Vì sao ta lại thích làm bằng hữu với phụ nữ, một nguyên nhân rất quan trọng, chính là bởi vì phụ nữ dịu dàng hơn đàn ông. Ta nhớ lần đầu tiên diễn kịch, lúc vải đỏ hạ xuống, ta vừa bước lên sân khấu chưa kịp nói câu nào. Đám người phía dưới đã bắt đầu tiến hành thảo phạt ta, chỉ thiếu là cầm trứng thối ném ta. Trời à, đến giờ hồi tưởng lại, đúng là ác mộng cả một đời ta cũng không xóa hết được. Đem ra so sánh, ta thích không khí dịu dàng và thông cảm này hơn.”

“Lời này nói quá hay.”

Cũng không biết vì sao, hiện tại Hàn Nghệ vừa mở miệng, đám nữ nhân kia đều rất xúc động, đây chính là sức hấp dẫn của ngôn ngữ. Ra sức vỗ tay, như vậy mà không vỗ tay đúng là có lỗi với thân phận phụ nữ của bản thân.

“Đa tạ, đa tạ mọi người thông cảm và ủng hộ.”

Hàn Nghệ chắp tay, tiếp tục nói: “Trong một lần ngẫu nhiên, ta may mắn cùng với một vị mỹ nữ, một phụ nữ hào phóng nói chuyện vài câu. Nàng ta chất vấn ta, nàng ta hỏi ta: Cái gọi là văn hóa của Phượng Phi Lâu có công bằng hay không? Bình đẳng không? Ta nói: có, bởi vì điều này ta không chỉ nói qua một lần. Ta hy vọng mọi người đều có thể xem kịch. Nàng ta lập tức nói: không lẽ phụ nữ bọn ta không phải là người sao?”

Đám nữ nhân nghe vậy, bất giác sửng sốt, như đang suy nghĩ, lại như đang tán thành.

Trong lầu cũng bởi vậy trở nên lặng ngắt như tờ.

Hàn Nghệ tiếp tục nói: “Ta không biết nên trả lời như nào. Nàng ta lại nói, nếu đàn ông có thể đi Phượng Phi Lâu xem kịch nói, tại sao phụ nữ không thể? Phụ nữ cũng là người. Nếu cái này ngươi cũng không làm được, thì ngươi có tư cách gì để nói tới công bằng, bình đẳng? Đối mặt với chất vấn của nàng. Ta lúc đó chỉ biết lẳng lặng rời đi.”

Nói thật. Lúc đó ta cũng không dám nghĩ tới đưa phụ nữ tới Phượng Phi Lâu, ta cảm thấy đây là một loại tội ác, chỉ nghĩ thôi mà lương tâm ta đã thấy có lỗi. Nhưng ta nghĩ lại, nữ nhân đó lại nói hết sức có lý, chỉ cho phép đàn ông tới xem, phụ nữ không thể tới xem. Đây là một cách làm không công bằng. Về điểm này khiến ta mâu thuẫn trong một thời gian. Ta rốt cuộc nên làm thế nào? Là gánh tội lên lưng hay là bỏ qua nguyên tắc.

- Vì thế ta quyết định đi điều tra, đi hỏi các phụ nữ khác có phải là cũng nghĩ như vậy.

Nói tới đây, hắn khẽ thở dài một cái, nói: - Kết quả điều tra khiến tâm tình của ta trở nên hết sức phức tạp, bởi vì ta phát hiện phần lớn phụ nữ bình thường lúc ở nhà rất cô đơn. Bọn họ cần có bằng hữu, cần có vui vẻ. Bọn họ đều rất hy bọng có thể đi xem kịch. Nhưng bọn họ không thể. Điều này làm cho ta quyết định, nhất định làm cho phụ nữ có thể xem kịch.

Bởi vì ta biết cái sai không phải ở bọn họ, mà ở ta. Bởi ngõ bắc trước đây là một nơi rất dơ bẩn. Ta rất thông cảm với bọn họ. Cũng may, lúc đó ta đã có cơ hội mua lại cả ngõ bắc. Ta đã không hề do dự mang gần như toàn bộ tiền của ta ra, mua lại cả ngõ bắc. Nhằm tạo ra một nơi vui chơi sạch sẽ cho phụ nữ. Giống như mọi người nhìn thấy, tất cả những thứ hiện giờ ngõ bắc đang tiến hành đều là quang minh chính đại.

So với khiến mọi người tới xem kịch. Ta càng mong muốn tạo ra một nơi phụ nữ có thể giao lưu lẫn nhau hơn. Lúc nãy ta nhìn thấy mọi người mới đến ngõ bắc, vô tình nhìn được bạn lâu năm hoặc thân nhân. Niềm vui tự phát đó, sự giao tiếp không thể ngừng lại đó, loại xúc động không lời nào tả được đó. Khiến ta càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình. Ta cảm thấy phụ nữ cần một nơi như thế này, nơi này có thể khiến phụ nữ chín chắn hơn, thông minh hơn, và hiểu được quý trọng nhiều hơn.

Tại hạ vô cùng muốn hỏi một câu. Tại hạ vô cùng vô cùng tôn trọng lễ pháp. Nhưng luật pháp cũng không hơn tình người, huống chi là lễ pháp? Chúng ta tới đây không phải muốn làm những chuyện xấu xa. Chúng ta chỉ muốn nói chuyện với bằng hữu, học tập lẫn nhau, xem kịch. Tại sao lễ pháp lại không vì chúng ta mà mở cánh cửa sổ này. Cho chúng ta hít thở không khí mới mẻ thấm vào lòng người.

Ta cho rằng làm đàn ông, đều phải ủng hộ. Bởi vì ta tin chắc một điều, thiên chức của đàn ông chính là bảo vệ phụ nữ. Làm cho phụ nữ vui vẻ, chỉ khi phụ nữ vui vẻ, đàn ông mới hạnh phúc.

Nói xong lời cuối cùng, hắn cử động hai tay, hết sức có sức truyền cảm.

“Nói hay lắm.”

Chỉ nghe một tiếng rất rõ ràng.

Hàn Nghệ phản ứng cực nhanh, lập tức chắp tay, nói: “Đa tạ.”

Lập tức những tiếng cười lớn vang lên.

Đợi tiếng cười ngừng, Hàn Nghệ đứng giữa sân khấu, hít thở sâu một cái, điều chỉnh tâm trạng. Lúc nãy lúc hắn nói thực sự là hết sức xúc động. Không phải giả vờ. Nhưng điều này với hắn mà nói không phải chuyện gì khó, trịnh trọng nói: “Bây giờ ta tuyên bố, Phượng Phi Lâu chúng ta kể từ hôm nay, khởi động kế hoạch “ngày phụ nữ“. Tức là đàn ông một ngày, phụ nữ một ngày. Ta không quản là tương lai có phụ nữ tới không, không quản là phải nhận khiển trách như thế nào. Chỉ cần Phượng Phi Lâu không đóng cửa, hoặc là trên đời không còn phụ nữ. Bằng không kế hoạch “ngày phụ nữ” này sẽ tồn tại mãi mãi. Lý do rất đơn giản.”

Nói rồi hắn đưa tay ra trước, nói: “Bởi vì các người cần một cánh cửa sổ như này.”

Lúc hắn nói xong, hội trường lặng ngắt như tờ.

Một lát sau, tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên, dần dần cũng nhiều tiếng vỗ tay hơn.

Đến cuối cùng, tất cả nữ nhân đều đứng lên, nhìn Hàn Nghệ trên sân khấu, tiếng vỗ tay nhiều hơn.

Hàn Nghệ từng nói, nếu như ngươi muốn nhận được tôn trọng. Đầu tiên ngươi phải học tôn trọng người khác. Có thể ngươi tôn trọng nhưng không nhất định nhận được người khác tôn trọng. Phật tổ cũng chưa từng nói ngươi niệm kinh là có thể thành phật. Có những thứ đưa ra, không cần lập tức có hồi báo. Nhưng ngươi không biết tôn trọng người, ngươi nhất định không được người khác tôn trọng. Đây là một quy luật bất biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.