Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 309: Chương 309: Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục




Dịch: mafia777

***

Cuối cùng cũng làm quan rồi.

Là điểm cuối sao?

Hiển nhiên không phải, kỳ thật Hàn Nghệ vẫn luôn không thiếu cơ hội, dù sao hắn cũng là người có năng lực. Trước đây khi ở Dương Châu, hắn đã được Dương Tư Nột coi trọng rất nhiều, nhưng lúc đó hắn không muốn làm quan lắm, hơn nữa còn vô cùng bài xích. Hắn mong muốn một cuộc sống tự do tự tại, không có tiền thì ra ngoài làm một phi vụ, dù sao bây giờ có rất nhiều kẻ ngốc giàu có. Nói cách khác, hắn vẫn muốn duy trì cách sống kiếp trước, không muốn thay đổi bất cứ điều gì.

Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện Tần Vũ, hắn đột nhiên phát hiện, trong thời đại này muốn duy trì cách sống của kiếp trước, thì gần như là không thể. Hơn nữa vì có đám Hùng Đệ, Tiểu Dã, Tiêu Vân, khiến hắn càng cảm thấy mình cần phải có một số thay đổi.

Sau đó chính là Dương Tư Huấn, nếu hắn biểu hiện tốt ở trong phủ Quan quốc công, thì cũng sẽ gia nhập quan trường, nhưng hắn biết loại người như Dương Tư Huấn này không đáng để làm chỗ dựa, thế lực và năng lực đều không đạt tiêu chuẩn, làm việc cũng tương đối bảo thủ, hơn nữa hắn cũng sợ liên lụy đến Dương Phi Tuyết, Dương Mông Hạo.

Về sau chính là Chử Toại Lương bảo hắn đến công bộ. Lúc trước quả thật hắn từng muốn dựa vào bọn người Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương, thế nhưng chức quan mà Chử Toại Lương cho thực sự là quá nhỏ, gần như có thể bỏ qua, chẳng khác nào một đội trưởng đội kỹ thuật, không có quan hệ gì với quan trường, cái này vẫn kém quá xa mong muốn của hắn.

Cho đến bây giờ, hắn chính thức bước vào quan trường, tuy hắn chẳng hiểu chút gì đối với chức Giám sát Ngự sử này, nhưng nhìn từ thái độ phản đối của những đại thần khác, chức quan này chắc là rất quan trọng, hơn nữa còn là hoàng đế cưỡng hành đề bạt hắn, đây chính là điều hắn mong muốn.

Đến hôm nay, cuối cùng hắn đã trèo lên vũ đài lớn nhất của thế giới hiện giờ.

“Tiết tướng quân, Tiết tướng quân, xin dừng bước.”

Hàn Nghệ ra ngoài đại điện, lập tức nhấc chân đuổi theo Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý thật không muốn dừng lại, nhưng không thể không dừng, bây giờ Hàn Nghệ đã la Giám sát Ngự sử, trong đó cũng bao gồm cả giám sát gã, quay người lại, nói: “Hàn ngự sử, ngài đang gọi ta?”

Tên này nhìn có vẻ chính trực gần chết, nhưng làm người lại cẩn thận như thế. Hàn Nghệ lẩm bẩm một câu, gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Chúc mừng Tiết tướng quân lên chức Bách Kỵ tướng quân.”

Tiết Nhân Quý liên tục chắp tay nói: “Cùng vui, cùng vui.”

Hàn Nghệ lại nói: “Đêm hôm đó may mà Tiết tướng quân ngài đã tin tưởng ta, nếu không thì ta cũng chỉ là phí công một hồi.”

Tiết Nhân Quý vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, thật ra ta vẫn phải cảm ơn ngài. Nếu không phải ngài, ta bây giờ đừng nói là thăng quan, không rơi đầu đã là may mắn lắm rồi.”

Nói đến đây, gã đột nhiên có cảm giác là mình đã nợ Hàn Nghệ rất nhiều, sắc mặt không khỏi kèm theo một tia áy náy.

Hàn Nghệ nói như vậy, chính là hy vọng gã có cảm giác này, nói: “Tiết tướng quân, có chuyện ta muốn hỏi ngài một chút.”

Tiết Nhân Quý nói: “Mời nói.”

Hàn Nghệ hơi do dự, mới nói: “Xin hỏi Giám Sát Ngự Sử này là làm cái gì?”

Tiết Nhân Quý cả kinh, nói: “Ngài không biết?”

Hàn Nghệ lắc đầu.

Tiết Nhân Quý nói: “Vậy... vậy lúc nãy trong đại điện ngài nói...”

Hàn Nghệ cười khổ nói: “Ta cũng chỉ là hiểu được ý nghĩa của hai chữ Giám Sát, nhưng cụ thể là làm gì thì ta không biết.”

Tiết Nhân Quý nghe được lời này, chỉ có thể khen Hàn Nghệ là một thiên tài, chẳng biết cái gì cũng dám ăn nói ba hoa trước mặt hoàng đế và văn võ bá quan, đúng là quá dũng cảm, nghĩ thầm đây cũng không phải là chuyện nhạy cảm gì, vì thế lập tức nói cho hắn biết chức trách của Giám sát Ngự sử.

Giám Sát Ngự Sử này thuộc Giám Viện trong ba viện Ngự Sử Đài. Ngự Sử Đài này chính là một cơ quan tư pháp, thụ lý vụ án tố tụng đặc thù, nói đơn giản, chính là chuyên mách lẻo người khác. Danh nhân lịch sử Địch Nhân Kiệt chính là người thống quản Ngự Sử Đài, còn Giám sát Ngự sử mà Hàn Nghệ đảm nhiệm, cũng chính là, phân sát bách liêu, tuần án quận huyện, giám sát hình ngục, túc chỉnh triều nghi.

Nói tóm lại, vẫn là một kẻ mách lẻo thôi.

Người văn võ bá quan thống hận nhất chính là Giám Sát Ngự Sử này, đặc biệt là những quan viên châu huyện, bởi vì bọn họ ở xa, không có cách nào để biện giải hay phản bác.

Nhưng mà, Giám sát Ngự sử này quyền lực tuy lớn, nhưng phẩm giai thấp, cũng không có tư cách ra vào cửa chính triều đình, chỉ có thể ra vào bằng cửa hông, hơn nữa không tấu sự thì không được đến điện đình.

Điểm này thì Hàn Nghệ lại thích, hắn cũng không hy vọng chạy đi thượng triều mỗi ngày, tự do một chút, hắn mới có thể phát huy năng lực của bản thân. Dụng ý của Lý Trị đã vô cùng rõ ràng rồi, chính là muốn cài một người của mình trong bách quan. Tại sao Chử Toại Lương bọn họ đề nghị cho Hàn Nghệ đến nhậm chức trong quân, Lý Trị không có đáp ứng? Đó chính là bởi vì hiện giờ quân đội vẫn là hơn nửa đang nằm trong tay hoàng đế, Lý Trị không thiếu những người này, thứ Lý Trị thiếu chính là thế lực trong triều, với lại chức quan này phẩm giai không thể cao, dù sao Hàn Nghệ chỉ là người xuất thân hàn môn, nhưng nhất định phải có quyền lực, nếu không thì cài vào cũng không có tác dụng gì.

Suy đi nghĩ lại, cũng chính chỉ có Giám sát Ngự sử là thích hợp nhất.

“Đa tạ Tiết Tướng quân đã giải thích.”

Hàn Nghệ chắp tay nói.

“Không có gì.”

Tiết Nhân Quý liền chắp tay, nói: “Hàn ngự sử tuổi còn trẻ, nhưng lại can đảm hơn người, đối mặt với những quyền quý như Quốc cữu công bọn họ mà vẫn có thể ung dung chống đỡ, Tiết mỗ nhân đúng là tự thấy hổ thẹn.”

Tiết Nhân Quý này tuy là xuất thân bởi Hà Đông Tiết thị, nhưng chi mạch này của gã đã gia đạo sa sút trong thời kỳ cuối Tùy đầu Đường, hết sức nghèo khó, gã cũng là từ tiểu binh đi lên, nhưng quý tộc chính là quý tộc, đây là trời sinh, có nghèo cũng là quý tộc. Thê tử của gã chính là Hà Đông Liễu thị, cho nên Lý Trị muốn đề bạt Tiết Nhân Quý còn dễ dàng hơn nhiều so với đề bạt Hàn Nghệ, dù sao gã có một vầng hào quan của Hà Đông Tiết thị trên đầu, cũng không có ai sẽ phản đối. Nhưng Tiết Nhân Quý vẫn vô cùng cẩn thận, dù sao chi mạch này của gã có thể nổi lên lần nữa, dựng lại vinh quang của tổ phụ hay không, tất cả đều nằm trên vai gã, cho nên lúc nãy gã chỉ muốn cách xa Hàn Nghệ một vạn tám ngàn dặm, tránh bị Hàn Nghệ làm liên lụy, một là tên này thực sự quá đáng sợ, hai là dù sao gã cũng là người xuất thân quý tộc, không phải người cùng đường với tên tiểu tử nghèo Hàn Nghệ này. Trong lòng Hàn Nghệ sao có thể không hiểu, mỉm cười nói: “Không phải ta can đảm hơn người, mà là ta biết, người ta hiệu trung là ai.”

Câu nói này rất có hàm ý a, Tiết Nhân Quý không khỏi sửng sốt.

Lúc nãy Hàn Nghệ điên rồ như vậy là vì tại sao? Đương nhiên không phải là vì bản thân, mà là vì Lý Trị. Lý Trị đề bạt hắn, đương nhiên hắn phải đấu tranh vì Lý Trị. Một là, muốn chứng minh Lý Trị không nhìn lầm người. Hai là, muốn chứng minh mình không sợ những kẻ quyền quý này, dám đối kháng chính diện với bọn họ.

Đây là điều Lý Trị mong muốn nhìn thấy, nếu như y đề bạt một người sợ đám quyền quý Trưởng Tôn Vô Kỵ như cọp, vậy thì chi bằng không đề bạt. Bây giờ Lý Trị cần người dám liều, dám nói, và còn hoàn toàn hiệu trung với y.

Đề bạt Hàn Nghệ như thế, đề bạt Tiết Nhân Quý cũng là như thế, việc này thể hiện một kiểu tín nhiệm, ta là hoàng đế, cho Tiết Nhân Quý ngươi đến bảo vệ ta, đây là tín nhiệm cực lớn, Tiết Nhân Quý ngươi nhất định phải rõ một điều, ngươi là người của ai.

Trong lòng Tiết Nhân Quý tràn ngập sự hổ thẹn. Trước đó gã muốn tránh Hàn Nghệ, muốn rũ bỏ quan hệ với Hàn Nghệ, đây thực sự là một hành vi vô cùng ngu xuẩn. Đơn giản mà nói, bây giờ bọn họ chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, đều nhìn vào Lý Trị, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, nếu như Hàn Nghệ không có kết cục tốt, gã có thể đi đâu được, vội vàng chắp tay nói: “Được Hàn ngự sử nhắc nhở, Tiết mỗ đã hiểu rồi, thật là khó mà báo đáp.”

Ngươi có thể hiểu được thì không còn gì tốt hơn, còn muốn rũ bỏ quan hệ với ta, ngươi rũ sạch không? Hàn Nghệ chắp tay, cười nói: “Không dám, không dám.”

Sở dĩ hắn nói câu này với Tiết Nhân Quý, đơn giản cũng chính là vì hắn cũng là tứ cố vô thân trong triều, người hắn biết đều là kẻ địch, hắn cần thiết phải có đồng minh, mà Tiết Nhân Quý là một danh nhân, trong tình huống không biết, đương nhiên hắn nghiêng về phía cùng Tiết Nhân Quý kết làm đồng minh.

Việc này có người vui, có người buồn a!

Trong một lầu các, năm sáu người đang ngồi, chính là thành viên trung tâm của tập đoàn Quan Lũng, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Lai Tể, Hàn Viện, Liễu Thích.

“Không thể phê, việc này quyết không thể phê chuẩn. Đừng nói đến Hàn Nghệ kia xuất thân hèn mọn, lại là một kẻ mở thanh lâu, chỉ dựa vào tuổi tác của hắn cũng không thích hợp làm Giám sát Ngự sử, đây không phải trò đùa thì là gì, bất luận thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục dâng tấu, thỉnh cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh.”

Liễu Thích có vẻ kích động dị thường.

Chử Toại Lương cũng hết sức tán đồng, quay sang Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với vẻ hơi bất mãn: “Phụ Cơ huynh, lúc nãy huynh không nên thiếu kiên quyết, dù sao không có phê chuẩn của Tam Tỉnh, Hàn Nghệ cũng không thể nhậm chức.”

Về chế độ của triều Đường, đặc biệt là thời kỳ đầu Đường, bất cứ chỉ thị nào của hoàng đế đều nhất định phải thông qua Tam Tỉnh dự thảo, xét duyệt, phê chuẩn mới có thể có hiệu lực, đồng nghĩa với việc phải có được sự đồng ý của trưởng quan Tam Tỉnh, đặc biệt là các Tể Tướng, vậy nên, nếu như Tam Tỉnh không phê thì chỉ thị này không thể thực hiện, thánh chỉ chỉ là thứ bỏ đi, không phải hoàng đế nói cái gì thì là cái đó. Trong thời kỳ đầu Đường, hoàng quyền không quá tập trung, nhìn chung khoảng thời gian ba bốn trăm năm triều Đường, thời điểm hoàng quyền tập trung nhất, chính là khoảng giữa sau thời kỳ Lý Trị và thời kỳ Võ Tắc Thiên, đến thời kỳ Đường Huyền Tông lại bắt đầu bị Tiết Độ Sứ nắm giữ.

Hiện giờ Tam Tỉnh đều nằm trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ, đều là người của ông ta, hơn nữa ông ta còn là cữu cữu của hoàng đế, nếu như ông ta không gật đầu, việc này không thể thành.

Đây cũng là lý do vì sao Lý Trị đợi sau khi Trưởng Tôn Vô Kỵ thiếu kiên quyết mới chuồn đi.

Tại sao Liễu Thích lại kích động như vậy, nói cho cùng chẳng qua chỉ là một chức quan bát phẩm, căn bản không uy hiếp được bọn họ. Đây đều là từ thói quen được nuông chiều mà ra, bởi vì từ khi Lý Trị lên ngôi đến nay vẫn luôn phối hợp cùng bọn họ, căn bản là bất cứ chuyện gì cũng đều tuân theo ý của bọn họ mà làm, đây là lần đầu tiên, Lý Trị vượt qua Tam Tỉnh, trực tiếp phong thưởng, và còn không màng đến sự phản đối của bọn họ, cưỡng hành bổ nhiệm Hàn Nghệ làm Giám sát Ngự sử.

Đây tuyệt không phải là một tín hiệu quá tốt.

Hàn Viện ngồi bên cạnh, đột nhiên nói: - Tử Thiệu huynh, huynh cũng không cần kích động, ta thấy việc này vẫn là có thể cữu vãn được, trước đó trên đại điện, Hàn Nghệ còn đắc tội với đám người Thôi Nghĩa Trung, bọn họ nhất định cũng sẽ dâng tấy thỉnh cầu bệ hạ thu hồi thành mệnh, nếu như chúng ta và bọn họ cùng dâng tấu, đến lúc đó cả triều văn võ đều phản đối, bệ hạ không thể không thu hồi thành mệnh.

Lai Tể cũng gật gật đầu, nói: “Bá Ngọc nói có lý, chuyện này vẫn chưa chắc chắn.”

Lúc nãy những đại thần bọn họ chỉ là bị Lý Trị và Hàn Nghệ đánh cho trở tay không kịp, lúc đó ai cũng không dám làm người tiên phong, đều đang quan sát, nhưng sau khi bình tĩnh lại, bọn họ nhất định là liên hợp với nhau, cùng nhau chống lại Hàn Nghệ, sức mạnh đoàn kết lớn mà, mọi người cùng nhau dâng tấu, Lý Trị cũng không thể đắc tội với cả triều văn võ chứ.

Nếu tập đoàn Quan Lũng và tập đoàn Sơn Đông đồng thời phản đối, Lý Trị cũng chỉ có thể thu lại phong thưởng này.

Nói đến đây, mọi người lại đều nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ cần ngươi gật đầu, cũng không cần ngươi ra mặt, việc này còn không thành sao.

Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi nói: “Vì một Giám sát Ngự sử nhỏ nhoi mà đi cãi vã với bệ hạ, việc này đáng không?”

Chử Toại Lương kích động nói: “Vấn đề là việc này căn bản không hợp lý a.”

“Không có gì hợp lý với không hợp lý cả.” Trưởng Tôn Vô Kỵ xua tay, lại nói: “Bất kể nói thế nào, tóm lại Hàn Nghệ cũng đã cứu bệ hạ, bao gồm cả tính mạng của chúng ta, đây là điều không thể tranh cãi. Bệ hạ muốn phong thưởng ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này về tình về lý đều hết sức bình thường. Nếu như đến điểm này mà bệ hạ cũng không thể làm được, vậy há chẳng phải sẽ khiến người thiên hạ chê cười, đừng nhìn chuyện này nhỏ, nhưng chuyện liên quan đến tôn nghiêm hoàng thất, nếu vì chuyện này mà chọc giận bệ hạ, đây tuyệt đối không phải hành động khôn ngoan.”

Đám người Lai Tể, Hàn Viện liếc nhìn nhau, lại thoáng gật đầu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp tục nói: “Hiện giờ bệ hạ vẫn còn trẻ, chưa trưởng thành, nếu chúng ta càng phản đối, có thể bệ hạ sẽ càng làm trầm trọng thêm, có lẽ cả triều văn võ dâng tấu sẽ bức bách bệ hạ thu hồi thành mệnh, nhưng bệ hạ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách thay đổi tình hình, đến lúc đó có thể sẽ không phải Giám sát Ngự sử, thậm chí là Ngự sử đại phu, lúc đó chúng ta phải làm thế nào? Hiện giờ bệ hạ có lý do báo ân, còn Hàn Nghệ cũng thể hiện tài năng của bản thân, chúng ta cứ coi như là thuận nước đẩy thuyền cho bệ hạ, đừng làm bệ hạ tức giận thêm nữa, nếu không thì có thể đến bước cứu vãn cũng không có.”

Chử Toại Lương liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, sau đó cũng ngồi xuống.

Liễu Thích đột nhiên nói: “Nhưng ta thấy hành động lần này của bệ hạ, không chỉ đơn giản là báo ân như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.