Trong một con đường mòn quanh co khúc khuỷa hơn 10 người đan gian nan tiến bước.
Những người này đều mặc quân phục của Thánh an vương quốc, chỉ có 2 người đi đầu, một tu sĩ xinh đẹp cao dong mặc trường bào màu trắng, người còn lại làm nhiệm vụ dẫn đường là một ông già, bộ quần áo mặc trên người cũ kĩ rách nát, râu tóc cũng đã bạc.
Đi trong đoạn đường gập ghềnh một hồi lâu, Ngã nhĩ hoa rốt cục nhịn không được hỏi: “Lão nhân gia, ngài xác định là phí trước chứ?”
Ông già sợ hãi gật đầu, khom người nói: “Vâng, thưa nữ tu sĩ đại nhân! Con đường này tôi rất quen thuộc, không hề sai. Chỉ cần đi về phía trước thêm một đoạn nữa là tới.”
Ngã nhĩ hoa mang theo thuộc hạ đi theo ông lão, gian nan tiến lên từng bước một, rốt cục, sau khi bọn họ đi ra con đường mòn, phía trước chính là thành Ngõa khắc đặc kiên cố, bất quá trạng thái của nó không hề có chút phòng bị, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thành ngõa khắc đặc được thiết kế dựa lưng vào núi, trong ấn tượng của những người bình thường thì thành Ngõa khắc đặc nguy nga khổng lồ như một ngọn núi, không ai có thể đi qua ngọn núi để tiến vào thành, thế nhưng Ngã nhĩ hoa lại làm được. Ở trước mặt hắn, là một khu dân cư nghèo với các đống rác lớn, đường rất khó đi, lại bị rác che khuất, có rất ít người nhìn ra được.
Thảo nào quân đội của Đức lý vương quốc không hề chú ý tới chỗ này, đồng thời cũng không phái binh thủ vệ, nếu như hiện tại ập vào cộng thêm tất cả sự chú ý của quân địch đã đặt hết lên thủ thành, bọn họ có thể đánh úp một phát vào lưng thật đau, dành cho quân địch một sự kinh ngạc bất ngờ.
Tay Ngã nhĩ hoa nắm chặt chiên đao, nhãn thần lành lạnh. Tuy rất muộn xông lên chém giết một trận cho đã, nhưng hắn biết hiện tại vẫn chưa đến lúc, phải nhẫn nại, đồng thời cấp tốc đem thư truyền đi, đợi đến khi quân cứu viện vòng qua con đường mòn kia, đi qua tòa núi gồ gề tiến vào thành Ngõa khắc đặc, khi đó đã có thể nắm chắc phần thắng!
※※※
Màn đêm buông xuống, thành Ngõa khắc đặc, Tát Lạp nhiệt đang thống lĩnh chỉ dẫn quân thủ thành vận tải trang thiết bị dụng cụ lên thủ thành, chuẩn bị nghênh tiếp đượt sóng tấn công mãnh liệt tiếp theo của Thánh an vương quốc.
Ban ngày hôm nay, quân đội Thánh An vương quốc tấn côn thành ngõa khắc đặc cả ngày, nhưng thế công cũng không mãnh liệt, tựa hồ còn muốn bảo lưu thực lực, điều này làm cho Tát Lạp nhiệt âm thầm phỏng đoán, không biết quân địch có tổng tấn công trong vài ngày tới hay không? Hay hiện tại chỉ lấy mục tiêu tiêu hao sinh lực định làm mục đích quan trọng nhất.
Đối với suy đoán này, Tát Lạp Nhiệt cười lạnh, hắn mong chờ chính là mục đích tiêu hao sinh lực địch này, khi thủ thành tận lực hạ lệnh tiêu diệt quân địch, muốn địch quân không đủ sức phát động thêm những lần công kích sau đó. Tuy rằng quân địch có hơn 4 vạn, nhiều hơn 3 vạn so với số binh lực bản thân đang giữ, thế nhưng địch quân có chủ yếu là kỵ binh, khi công thành chiến bọ chúng không có tác dụng gì lớn. Nếu như xuống ngựa, tham chiến vào việc công thành thì thực lực của chúng sẽ không mạnh hơn số bộ binh đang có bao nhiêu, nếu khi thủ thành có thể sát thương một lượng lớn kỵ binh tinh nhuệ của quân địch, thì lúc đó chính mình cũng đã làm một chuyện tốt cho Đức lý vương quốc, dù cho cuối cùng thành mất thân tử, cũng đủ mỉm cười thỏa chí bình sinh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Ở ngoài thành, trống trận “Ù ù” chấn vang, biểu thị quân địch lại muốn triển khai mới thế công mới.
Tát Lạp nhiệt cau mày, trong lòng có chút buồn bực: “Cho đến đêm khuya còn không chịu đình chỉ thế công, rốt cuộc quân muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn dùng xa luân chiến pháp, muốn binh sĩ của ta không còn sức chiến đấu sao?”
Tát Lạp nhiệt cũng không muốn thời gian kéo dài thêm, theo đội nhân mã của quân địch như cơn thủy triều vô bờ bến kéo đến tấn công, tiếng chém giết rung trời vang lên, trên tường thành, binh lính đang đứng chém giết quên cả sống chết với địch nhân, tình hình chiến đấu thoáng chốc trở nên kịch liệt.
Tát Lạp nhiệt đứng ở hậu phương, chỉ huy một đội đội binh lính đi lên trước trợ giúp, cứu viện những khu vực dần dần không chống đỡ được, hắn nhìn thấy trận chiến đang trở nên dần kịch liệt hơn, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lúc ban ngày, quân địch tuy công thành, thế nhưng đều có bảo lưu, chỉ mạnh mẽ hơn việc đánh thử một chút. Thế nhưng lực công kích của quân địch hiện tại mạnh hơn khi trước rất nhiều, lại không ngừng tăng cường độ lên, phảng phất như muốn chỉ một trận này là bình định xong tòa thành.
Chiến tranh tiến hành có khí thế hừng hực, mỗi cm đất trên tường thành đều nhiễm máu tươi của binh sĩ song phương, mà Tát Lạp nhiệt lại không chút hoang mang như củ, liên tục triệu tập binh sĩ chạy tới những khu vực gần thất thủ, vẫn như cũ có thể làm giữ vững thành, đem thế công của quân địch nhất thời hóa giải. Trong lòng hắn cân nhắc bao giờ thế công lần này của quân địch mới kết thúc, lúc đó bản thân sẽ đem việc chỉ huy giao tạm lại cho thuộc hạ, còn mình trở về ngủ một giấc, lấy sức đánh trận ngày mai.
Bất quá múc đích này của táp Lạp Nhiệt đã vô pháp thực hiện, bên trong tòa thành đen như mực phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng chém giết vang trời lở đất, trong sát na xé rách hạu phương yên lặng, khiến của người Táp Lạp Nhiệt lạnh toát cả kinh, xoay người nhìn về phía sau, hắn phát nguyên lai màn đêm phía hậu phương đã tỏa sáng với một mảnh hỏa diễm rực trời!
Con mắt Tát Lạp nhiệt ngay ngố, lúc này mới hiễu rõ ý đồ tấn công của địch nhân, thế công mãnh liệt phía trước chỉ là nghi binh, mục đích là là hấp dẫn sự chú ý của hắn ra hướng khác, mà đòn sát nhân chân chính của quân địch chính là lúc này, vốn hậu phương hắn nghĩ là vô cùng vững chắc thì giờ đã thất thủ rồi.
Tát Lạp nhiệt không hề có thời gian để tự hỏi là hệ thống phòng thủ khiếm khuyết nơi nào, hắn chỉ kinh ngạc cho vì sao địch nhân có thể chém giết từ sau lưng đánh tới, chỗ nọ chính là vách núi cao sưng sững, khỉ bám tay lên còn khó nữa mà?
Thế lửa nổi trội trong bóng tối, tiếng chém giết cũng càng ngày càng vang, các binh lính đang cố thủ trên tường thành nghe thấy tiếng chém giết thì không khỏi rối loạn, ánh mắt nhìn về nơi hậu phương xa xa tâm tình không khỏi rối loạn, quân tâm hiển nhiên đã trở nên bất ổn, những binh sĩ vì tiếng hò hét rung động lùi dần về phía sau, tinh thần đại loạn, vô số binh lính tinh nhuệ chết thảm dưới đao của quân công thành.
Trái lại phía bên quân công thành thì cực kỳ cao hứng, lên tiếng gào thét, liều mình leo lên thang mây, nhảy lên đầu tường, hưng phấn như điên được nhằm phía quân coi thành điên cuồng lao tới, không hề màng tới tính mệnh lao lên chém giết, đem nhóm quân giữ thành thần trí đang loạn chém ngã xuống, tiến từng bước về phía trước, ánh lửa lóe lên trong màng đêm đã khiến cho tinh thần của bọn họ hưng phấn không ngừng.
Tát Lạp nhiệt rút chiến đao, lớn tiếng rống giận, hạ lệnh cấp dưới đem quân lên trợ giúp, nhất định phải đem thế công của quân địch bẽ gãy, còn hắn thì không dám bỏ mặc sự tình của hậu phương, cũng mang một đội nhân mã, đi xuống tường hướng nơi bốc lửa mà đi.
Tát Lạp nhiệt đem chuyện tình giao hết lại cho phó tướng, việc cấp bách hiện tại là đem số quân địch trong thành giết đi, tránh cho cảnh sa chân vào thế không thể cứu vãn.
Trong bóng tối, Tát Lạp nhiệt giơ đuốc, thúc ngựa chạy như bay về phía trước. Lần này xuất động, Tát Lạp nhiệt chọn ra kỵ binh, bất kể như thế nào hắn cũng muốn tiêu diệt hoàn toàn số quân đánh lén này, trả lại sự an bình cho hậu phương.
Đoàn kỵ binh giơ cao ngọn đuốc trong tay như một con Hỏa long, trong đêm đen đi nhanh, tiếng chém giết càng lúc càng kịch liệt, làm Tát Lạp nhiệt lòng nóng như lửa đốt, liên tục giục thuộc hạ thúc ngựa nhanh hơn.
Rất nhanh bọn họ đã chạy đến trung tâm toàn thành, đại hỏa đã nổi lên khắp nơi, khiến cả quảng trưởng sáng trưng như ban ngày.
Nhóm quân linh thủ vệ nơi này, kinh hoảng lập thành phòng tuyến, chống đỡ địch nhân đang điền cuồng lao tới, nhưng sức phòng ngự của bọn chúng quá mực yếu đuối, dưới sự trung kích của chi kỵ binh thì lung lây sắp ngã, tựa hồ chống đỡ không được bao lâu rồi.
Một tiếng khẽ kêu vang lên trong bóng đêm, nhóm kỵ binh mặc quân phục Thánh an vương quốc liền thối lui về hai bên, phòng tuyến bảo hộ vừa được lập ra cũng nhờ thế mà được yên ổn lại đôi chút, thế nhưng nhóm lính này còn chưa kịp thở một cái, thì lại lập tức khẩn trương lên, chỉ thấy bọn họ ngây ngô nhìn về phía trước, thân hình cức ngắc.
Trong bóng đêm, một chiến mã huần tuấn chạy ra, chiến tướng ngồi trên đó rất cao thoạt nhìn có vẻ xinh đẹp, hết lần này tới lần khác lại phảng phất mang theo lực lượng thật lớn, up áp nặng nề khiến bọn chúng dường như không thể thở.
Trên người chiến tướng đang mặc chiến giáp màu vàng, quang mang chiếu rọi khắp nơi, trên đầu của nàng đội một chiếc mũ hoa màu vàng, ở giữa là một đóa hướng dương cực lớn toát ra quang mang vàng rọi, Táp lạp nhiệt nhìn thấy thế thì thở một hơi đau khổ, hắn biết mình đối mặt với người thủ hộ hoa hướng dương: thánh nữ cung chủ cung sư tử, nữ chiến sĩ cực mạnh của Đại Lục: Lai Âu thánh nữ!
Ánh lửa chiếu rọi, thân hình Lai Âu thánh nữ cao lớn mà mang vẻ mỹ lệ chứa sự cường đại, mắt trợn tròn trung, tất cả uy thế theo đó mà bắn ra, dung nhan tuyệt mỹ mang theo sự hưng phấn và kiên định, trong tay cầm thật chặc bảo kiếm, phóng ngựa bay nhanh, hướng về nhóm lính phòng ngự phía trước phóng tới.
Nhóm thủ vệ quân của đức lý vương quốc trong quảng trường, sợ hãi gầm nhẹ, vung trường mâu trong tay lên, liều mình đâm tới phía trước. Bọn họ đối với sự xung kích của Lai Âu thánh nữ không có bao nhiêu lòng tin, cũng chỉ là lấy việc này để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng mà thôi.
Bảo kiếm sắc bén trong tay Lai Âu thánh nữ mua may điên cuồng, ánh sáng cường liệt theo thân kiếm bắn ra, đi qua màn đêm quét ngang qua người nhóm bộ binh, chỉ một thoáng, tên bộ binh đứng trước mặt nàng hét thảm một tiếng, thân thể to lớn bị chém làm hai đoạn, máu tươi và phần còn lại của chân tay bắn ra.
Nhìn như phòng tuyến kiên cố bị Lai Âu thánh nữ đánh tan trong chớp mắt, những kỵ binh đứng sau này lớn tiếng hò reo, giơ chiến đao, thúc ngựa như bay, theo sát nàng tiến về phía trước, chém giết địch nhân.
Dường như cuồng phong đảo qua, bộ binh đứng trên quảng trường như được rửa tội bằng máu, vô số tên kêu thảm té lên mặt đất, máu tươi trên người phun ra điên cuồng, bộ binh tinh nhuệ dưới sự thống lĩnh củaLai Âu thánh nữ không phải là thứ bọn chúng có thể chịu được.
Ở giữa đoàn kỵ binh, Ngã nhĩ hoa mặc trường bào nữ tu sĩ, quơ chiến đao, gia nhập đội hình giết địch, dục vọng tàn khốc trong hắn tăng lên nhanh chóng, cương đao sắc bén đánh xuống, cấp tốc đem một gã địch binh chém bay ra. Với hắn mà nói, ai can đảm cản trước mặt hắn chỉ có một con đường là: CHẾT!
Ngày hôm nay, Ngã nhĩ hoa sau khi nghe được lão nhân khi nói có một bí đạo riêng có thể thâm nhập vào Ngõa khắc thành, lập tức phái ra khinh kị binh trở về báo tin, đồng thời tự mình đi dò đường, quả nhiên phát hiện ra thông đạo đặc biệt để vào thành, Vì vậy hắn sai người lặng lẽ đánh dấu đường đi cho nhóm người đến cứu viện, đem tin tức chính xác báo cáo cho Lai Âu thánh nữ.
Đến buổi tối, Lai Âu thánh nữ sau khi nhận được tin liền mang binh đi tới, đi qua sơn đạo gồ gề, hao hết khí lực đem hai nghìn danh kỵ binh cùng với chiến mã tiến vào khu ổ chuột trong thành Ngõa khắc đặc, với chi quân đội này nàng có thể thay đối thể cục nơi chiến trường!
Ở chính diện của thành Ngõa khắc đặc, là uy vũ quân đoàn dưới sự chỉ huy của Thản đạo nhỉ đoàn trưởng dẫn quân hấp dẫn sự chú ý, mà Lai Âu thánh nữ thì nhân dịp này cho người ngựa khôi phục thể lực, khi đó bóng đêm vừa vặn đã sâu, thì dẫn quân xung phong liều chết đi ra, từ hậu phương đam cho địch nhân một kích trí mạng.
Nhóm binh lính thủ vệ tại quả trường của Đức lý vương quốc bị chém giết cho kinh hồn tán đảm, thây ngã khắp nơi trên đất, dáng dấp vô cùng thê thảm. Lai Âu thánh nữ thu kiếm, đang muốn hạ lệnh duy trì liên tục tiến công thì, một trận trận vó ngựa gấp gáp truyền đến, cắt đứt mệnh lệnh của nàng.
Lai Âu thánh nữ ngẩng đầu thấy đó là một đội kỵ binh tinh nhuệ đang đi tới, theo trong bóng tối thẳng hướng xông lại, chiến đao lấp lánh, trong mắt bọn chúng lập lòe ánh lửa kèm theo đó là quan mang hận thù, bọn chúng nắm thật chặt chuôi đao rõ ràng là đặt hết mục tiêu vào người nàng.
Tiếng dây cung vang lên, tên bây rợp trời, những mũi tên nhọn nhằm hướn Lai Âu thánh nữ bắn tới, phảng phất như muốn dùng loạn tiễn bắn chết nàng, bắn chết tại quảng trường.
Táp lạp nhiệt đang chạy như bay căn răng theo dõi, căm tức nhìn vào Lai Âu thánh nữ đang tàn sát thuộc hạ của mình, nghĩ thầm: “Nếu nàng đã mang theo đại đội kỵ binh lẻn vào thành Ngõa khắc đặc, thì chỉ sợ ngôi thành này không thủ được nữa, còn cơ hội này là lần duy nhất có thể giết được này, lúc đó Thánh an vương quốc sẽ bất ổn, nói không chừng sẽ có 1 tia hy vọng mới.”
Trong bóng tối, vô số tên phá không bắn về phía Lai Âu thánh nữ, mũi tên nhọn lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương. Ngã nhĩ hoa xa xa nhìn lại, trong lòng đại loạn, nhịn không được hét to lên một tiếng, căm tức nhìn về phía quân địch, hận không thể đem toạn bộ bọn này băm thây vạn đoạn, tiêu trừ cỗ uất hận trong lòng!
Chỉ thấy hai chân Ngã nhĩ hoa kẹp chặt bụng ngựa, hướng Lai Âu thánh nữ phóng nhanh ngựa tới, tuy lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng vẫn không thể chạy đến bên người Lai Âu thánh nữ, bảo vệ thánh nữ mỹ lệ thuận khiết và quan trọng nhất đối với hắn lúc này.
Nhìn thấy tên phóng tới và địch binh cách đó không xa, Lai Âu thánh nữ lại là mỉm cười, trong mắt chiến ý dâng cao, xem thường đợt tên này.
Trọng kiếm lăng không chém ra, đấu khí đột nhiên thoáng hiện, như tia chớp đích bổ vào phía trên, số tên bị chấn bay ra xa, rớt lả chả xuống đất, đứt làm hai, không có một mũi tên nào tới gần được người của nàng.
Lúc này, Tát Lạp nhiệt đi đầu làm gương, giơ cao chiến đao chạy như bây tới, hắn căm tức Lai Âu thánh nữ, dùng hết sức lực bình sinh nâng cao chiến đao bổ thẳng xuống đỉnh đầu của nàng, muốn một đao giải quyết đại địch mạnh mẽ này, nhổ bớt một mối họa trong lòng Đức lý quốc vương.
Đấu khí xán lạn hướng Táp lạp nhiệt công tới, Lai Âu thánh nữ rất nhanh đem bảo kiếm đâm về phía Tát Lạp nhiệt. Vài tên binh sĩ đứng chỗ đó ngây ngốc nhìn thân hình khổng lồ của táp lạp nhiệt đằng không bây lên, mang theo một mảng lớn huyết quang văng tung tóe, rơi xa về phía sâu, trong khoảng thời gian ngắn không có người nói chuyện, quảng trường rộng lớn lâm vào yên tỉnh, chỉ có tiếng vó ngựa của Ngã nhi hoa chạy tới, không ngừng chấn vang trong lòng mỗi người.
Trên không trung, ánh mắt Tát Lạp nhiệt trừng lớn thể hiện rõ vè đau khổ tột cùng, xen kẽ với ngữ khí không dám tin tưởng: “Lấy một thân tướng quân mạnh mẽ như ta, ngang dọc sa trường nhiều năm, trước mắt Lai Âu thánh nữ không chống lại một kích, lẽ nào nói thánh nữ tu đạo viện thật là khắc tinh của Đức lý vương quốc, bổn quốc mưu đồ năm qua, chung quy vẫn thất bại dưới ánh sáng chói rọi của nữ thần sinh mệnh hay sao?”
Trước ngực táp lạp nhiệt đã xuất hiện vết nứt thật lớn, trọng giáp bị đấu khí xé rách, thân thể khôi ngô đứt ra từ đó, nội tạng trong cơ thể lòi ra ngoài, hiển nhiên đã chịu vết thương trí mạng.
Thân thể Tát Lạp nhiệt văng vào một nơi xa xa, đụng vào mặt đất, phát sinh một tiếng cộng hưởng, tất cả âm thanh cực kỳ vang vọng trong chiến trường yên tĩnh.
Kết thúc màn này, trong quãng trường đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô ngập trời, kỵ binh của Thánh an vương quốc giơ cao chiến đao, chiến ý cuồng cuộng, vì Lai Âu thánh nữ được mọi người kính trọng nhất đã dùng một chiêu để giải quyết tướng địch, còn binh lính của đức lý vương quốc thì ngược lại, có người thậm chí bi phẫn khóc thét lên, nhìn thấy thi thể của vị thống lĩnh đáng kính, tâm tình của bọn họ như sa vào hầm băng.
Những kỵ binh đi theo Táp lạp nhiệt điên cuống gào thét, giơ chiến đao nhằm phía Lai Âu thánh nữ, nhưng hắn còn chưa tới trước ngựa của nàng, một chiến mã đã lao tới, cương đao lóe lên, đao phong sắc bén ập tới, “Răng rắc” một tiếng chặt vang lên trên cổ hắn, nhất thời người phân làm hai đoạn, tên kỵ binh đó chưa kịp hét lên một tiếng đã rơi xuống ngựa, tử vong ngay tức khắc.
Rút đao chém người chính là Ngã nhĩ Hoa vừa chạy đến, hắn thấy Lai Âu thánh nữ chém giết địch bình ổn sự việc, cả người nhất thời yên tâm rất nhiều, lại hận này đám người kia dám bất kính với thánh nữ, lập tức phóng ngựa xông lên phía trước huy đao chém giết.
Tốc độ và đao pháp của Ngã nhĩ hoa hiển nhiên ở trên bọn này, bỗng nhiên lao ra chém loạn, khiến 3 gã đị quân trong nháy mắt ngã ngựa chết tại chỗ, bất quá hắn vẫn không chịu buông tay, phóng ngựa về phía trước cùng kỵ binh của địch giao chiến kịch liệt.
Rất nhiều kỵ binh bên Ngã nhĩ hoa thấy thế cũng xông lên, hoan hô điên cuồng, đi theo bên cạnh hắn, hướng quân địch trùng kích mãnh liệt.
Dần dần 2000 kỵ binh lần lượt xuống đến, xông thẳng qua lại trong trận địa quân địch, chém giết vô số.
Chính diện tòa thành, chiến đấu đã dần gay cấn, Tát Lạp nhiệt mang theo không quá nhiều binh sĩ, chỉ xung phong liều chết chống đỡ được phút đầu, bất quá chỉ chốc lát công phu, đều bị chém giết không ai sống sót, thây xác rơi đầy đất.
Lai Âu thánh nữ trong mắt phóng ra quang mang, giơ cao bảo kiếm, lớn kêu lên, những kỵ binh đang sôi sục ý chí chiến đấu hướng về cửa thành chạy như bay!
Trong bóng tối, quân địch hỗn loạn khắp nơi chống đối yếu ớt, tất cả đều bị kỵ binh mạnh mẽ đánh tan, chém giết vô số, tiếng khóc tru vang lên, khiến đám binh sĩ đức lý vương quốc đang thủ trong thành sợ đến vỡ mật, tâm thần không yên vung đao loạn xạ, phảng phất trong bóng tối khắp nơi đều là quân địch.
Trên tường thành, phó tướng của Táp lạp nhiệt đang kiệt lực thống lĩnh binh lính thủ thành, tiếc rằng thế công của quân địch ngày càng mãnh liệt, khi quân đoàn trưởng bên đó tự thân đốc thúc việc tiến công, thì khí thế của binh lính Thánh an vương quốc như triều dâng, điên cuồng hô hò hét trèo lên thang mây, xông lên đầu tường, huyết chiến với quân coi thành!
Lúc này tên phó tướng phụ trách việc giữ thành bị hành chon sứt đầu mẻ trán, không ngừng thúc dục quân dự bị tiến lên giúp đỡ, tăng phòng ngự những nơi nguy cấp, nhưng hắn đột nhiên phát đội quân dự bị đã không còn mấy người, mà khu vực sắp vỡ càng ngày càng nhiều, nhất thời làm hắn cảm thấy chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.
Tiếng kêu đột nhiên từ phía sau truyền đến, phó tướng quay đầu nhìn lại, thấy rất nhiều kỵ binh phóng ngựa bôn ba mà đến, trong bóng tối lờ mờ, không rõ có bao nhiêu người.
Phó tướng quá sợ hãi, mắt thấy Tát Lạp nhiệt đi ra ngoài thì chỉ dẫn theo một ít kỵ binh đi, khi trở về lại gia tăng nhiều kỵ binh như vậy, cho nên đoán chắc là địch nhân, về phần số mạng Tát Lạp nhiệt thế nào, trong lòng của hắn đã hình dung ra được.
Phó tướng chạy tới chạy lui trên tường thành, không ngừng hét lớn: “Địch tập, bắn cung! Mau bắn tên! Mau bắn tên...” thanh âm điên cuồng vang lên không ngớt.
Cung tiễn thủ trên tường thành luốn cuống bắn tên ra, hướng đội kỵ binh chạy từ trong ra bắn tới, nhưng là đã trải qua luân phiên khổ chiến, cung tiến thủ cũng bị tiễn thủ bên kia giết không ít, cho nên số lượng tên bắn ra chỉ lưa thưa, không bằng lúc trước.
Đội kỵ binh chạy tới hươ đao chặt gãy tên bắn tới, như một cơn gió cuốn vèo tới cửa thành, dẫn đầu chính là một nữ tu sĩ áo trắng, cương đao trong tay được múa điên cuồng, vào đầu một đao, lập tức đem thủ vệ ở cửa thành chém thành hai nữa, bay lên một cước đá văng thi thể ra, đồng thời quát to: “Mau mở cửa thành ra!” Tiếng quát lạnh của nàng vang lên khắp nơi, vài kỵ binh xuống ngựa, tiến lên.
Nhóm binh lính thủ thành khủng hoảng, đều hò hét nhằm phía kỵ binh quân địch, lại bị nữ tu sĩ kia dẫn binh chém chết, đem vô số lính thủ thành chét chết tại chỗ, mở ra một đường đi. Lúc này đã có nhiều kỵ binh nhảy xuống ngựa hơn, nỗ lực dọn dẹp tạp vật nơi cửa thành, huy đao chém đứt then cửa, mở cửa ra.
Nhóm cung tiễn thủ trên thành thấy thế cũng phóng tên xuống, bất quá chúng đã quên phòng vệ phía sau, nhóm binh lính công thành đã đột phá nhóm bộ binh thủ thành leo lên, vọt tới phía sau các cung tiễn thủ, huy đao đâm thẳng vào cơ thể bọn chúng, rống giận đưa cơ thể chúng ném xuống tường thành, đồng thời hướng hai bên chém giết, mở rộng khu vực chiếm đóc.
“Chầm chậm” thanh âm vang lên, một số chiến sĩ cường tráng đẩy cửa thành, con đường vào thành trong nháy mắt bị phá vỡ, vô số chiến sĩ của Thánh an vương quốc hưng phấn hét lên, đồng loạt xông thẳng vào bên trong, đem số người cứng đầu đang chống đối với chi kỵ binh của bọn họ chém chết!
Ánh mắt tên phó tướng trên tường thành đã biến thành màu đen, trong miệng như ngậm thuốc đắng, tình thế đã quá rõ ràng, bổn phương thất bại thảm hại, ý đồ tử thủ tiêu hao sinh lực của đối phương đã thất bại hoàn toàn.
Ánh mắt phó tướng nhìn vào bóng của một nữ tu đứng cách đó xa xa, theo của áo giáp hoàng kim của nàng, cùng đóa hướng dương thật lớn trên chiếc mũ cài đẩu của nàng, hắn có thể tưởng tượng Táp lạp nhiệt tướng quân kính mến, đại khái đã chết trong tay thánh nữ cường đại của quân địch!
Nỗi bi phẫn cực độ dâng lên trong lòng tên phó trướng, hắn rống giận theo đầu tường xông xuống dới, giơ bảo kiếm trong tay, thất tha thất thểu chạy tới hướng Lai Âu thánh nữ, hắn nghĩ thầm: “Nếu vận mệnh đã định trước, vậy ta cứ oanh oanh liệt liệt chết trong tay Lai Âu thánh nữ của thánh an vương quốc là được!”
Rất tiếc nguyện vọng này của tên phó tướng vô pháp đạt được, trước khi hắn tiếp cận tới trước Lai Âu thánh nữ, một chiến chạy tới như bay, một nữ tu sĩ tóc ngắn xinh đẹp, bạch y trên người đã nhiễm màu hồng, trong mắt tràn đầy sự tàn khốc, bàn tay hữu lực nắm chặc cương đao, lăng không điên cuồng chém tới, tên phó tướng chỉ thấy đao mang chợt lóe, tất cả cảnh vật trước mắt lập tức quay cuồng.
Đầu tên phó tướng bị chém văng lên không trung, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là quân địch tràn vào cửa thành, đang lớn tiếng hoan hô, như thủy triều cuồn cuộn, hướng các nẻo đường trong thành đổ đi.
※※※
Chiến đấu giằng co hầu như tròn một đêm, đến lúc bình minh, vài binh sĩ trong thành dựa vào nơi hiểm yếu tử thủ bị tiêu diệt sạch sẽ, đại bộ phận quân binh cũng có thể an ổn nghỉ ngơi rồi.
Lai Âu thánh nữ lưu lại một chi bộ đội thanh lý chiến trường, sau đó mệnh lệnh những người khác đều tìm nơi nghĩ ngơi, còn nàng dẫn theo Ngã nhĩ hoa bước vào phủ thành chủ, bởi vì nơi này được nàng chọn làm sở chỉ huy lâm thời.
Sau khi Lai Âu thánh nữ và Ngã nhĩ hoa đều tẩy rửa vết máu tươi trên người, hai người nhìn nhau cười, lên giường nghỉ ngơi, bởi quá mức uể oải, hai người ôm thật chặc, nằm ở trên giường lập tức ngủ say.
Ngủ mãi đến giữa trưa, hai người rời giường rửa mặt chải đầu, Ngã nhĩ hoa tận trách công việc của một thị nữ, ân cần hầu hạ Lai Âu thánh nữ rửa mặt chải đầu xong, sau đó cùng nàng đi tới tiền sảnh, chuẩn bị triệu tập chúng tướng thương nghị quân vụ.
Thiên phu trưởng Thản đạo nhĩ đã xuất lĩnh quân tướng đứng chờ, bọn họ vừa thấy Lai Âu thánh nữ đi tới, lập tức cùng kêu lên ca tụng Lai Âu thánh nữ hùng tài đại lược, nữ tu sĩ hữu dũng hữu mưu, lúc này mới đơn giản công phá thành, tránh khỏi tổn thất thật lớn.
Lai Âu thánh nữ mỉm cười phất tay dừng lại lời tán tụng của họ lại, sau đó mời bọn họ ngồi xuống, thương nghị quân tình.
Căn cứ vào quân tình được truyền từ những quân đoàn khác, bọn họ cũng đều tiến triển rất thuận lợi, đang từng bước thu phục vùng đất bị mất, đồng thời chuẩn bị sau khi lấy lại những gì đã mất, hướng Đức lý vương quốc tấn công mạnh, muốn vị nữ vương của Đức lý vương quốc vì lần phái binh xuất kích này nuốt một quả đắng thật mạnh.
Các tướng lĩnh nghe vậy đều hưng phấn hẳng lên, chờ lệnh hy vọng có thể nhanh xuất phát hơn một chút, tránh bị những nhánh quân đội khác tranh công, bất quá lại bị Lai Âu thánh nữ ngăn lại, nàng hạ lệnh ngày hôm nay muốn cho binh sĩ ở lại thành Ngõa khắc đặc khôi phục một ngày, ngày mai hãy xuất quân, để binh sĩ tránh uể oải quá mức, tổn hao đến chiến lực.
Lai Âu thánh nữ hạ lệnh tự sinh ra một cỗ uy thế, chúng tướng nghiêm nghị vâng theo, không người nào dám vi phạm, còn Ngã nhĩ hoa thân làm thị nữ chỉ có thể cung kính đướng bên cạnh, chỉ thấy hắn len lén nhìn dáng vẻ mỹ lệ như uy nghiêm của Lai Âu thánh nữ, trong lòng nhảy “tưng tưng“.
Ngã nhĩ hoa nhìn tới đóa hướng dương trên chiếc mũ Lai Âu thánh nữ đang cài, hắn chợt nhớ tới trước kia đã nghe qua, cung sư tử thủ hộ Hoa hướng dương, người người ngưỡng mộ.
Đúng là như thế, Ngã nhĩ hoa mặc trường bào nữ tu sĩ, đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn Lai Âu thánh nữ một cách thất thần.
Thánh nữ cung sư tử có một cỗ lực lượng tinh thần cường đại có thể ảnh hưởng đến Ngã nhĩ hoa, lại cùng với vẻ mị lực cương liệt của nàng dung hợp một chỗ, khiến Ngã nhĩ hoa dần dần sa vào “tay giặc”, không tự chủ được, trong mắt chỉ có thân ảnh cao sang mỹ lệ của Lai Âu thánh nữ.
“Giống như thánh nữ điện hạ cường đại, với tài năng như thế trên chiến trường khốc liệt nàng có thể bảo vệ tốt cho ta, không cho ta bị quân địch tổn thương!” Ngã nhĩ hoa thầm nghĩ nói.