Từ trên chiến trường bình nguyên đột nhiên xuất hiện hơn bảy ngàn chiến sĩ cường hãn của sư kỵ binh đoàn đang thúc giục những chiến mã lao vụt tới, phẫn bộ cùng bất lực tìm kiếm một lối thoát tránh khỏi dải phấn hồng sắc hoa mang kia, thế nhưng bọn họ chỉ có thể cảm thấy thất vọng bởi vì đạo phấn hồng kia kéo dài đến cả hai bên ngọn núi, khiến cho ý đồ vượt qua của bọn họ khó lòng mà thực hiện được.
Các chiến sĩ dưới cơn phẫn nộ cùng nhau xông lên thẳng về phía hoa mang phấn hồng sắc, thế nhưng bất chợt lại ngửi phải một mùi hương ngây ngất kỳ lạ, nối đuôi nhau liên tiếp ngã xuống đất mà hôn mê bất tỉnh.
Các trưởng nhóm lớn tiếng ra lệnh, ngăn cản hành vi lỗ mãng của bọn họ dù là tâm tình của bọn họ lúc này so với các chiến sĩ còn khẩn trương hơn gấp mấy lần. Sắc mặt mỗi người đều nhăn nhó thống khổ, bất lực mà nhìn nhau nhưng cũng không có ai có thể nghĩ ra biện pháp nào toàn vẹn.
Tại nơi phòng thủ hoa mang, Kỳ Na Na công chúa kiên trì chờ đợi, tuy rằng sư kị binh đoàn vẫn bảo tồn sức chiến đấu cường đại của bọn họ nhưng hiện giờ chỉ cần chờ tới khi 2 vạn danh kỵ binh của tây nỗ vương quốc xuất hiện, sau đó cùng phấn hồng quân đoàn hai mặt vây công thì mấy ngàn danh kỵ binh này chỉ còn con đường chết.
Kỳ Na Na công chúa mỉm cười, ôm chặt thân thể mỹ lệ mê người của Lai Âu thánh nữ vào lòng, đôi ngọc thủ thon dài đã chạm vào bên trong lớp áo giáp của Lai Âu thánh nữ, vuốt ve cặp vú mềm mại co dãn, trên tay truyền đến xúc cảm kì lạ làm cho đôi mắt nàng ta trở nên mơ màng, hơi thở dồn dập, chân ngọc kẹp chặt lại, mật thủy không ngừng chảy ra, làm cho nội khố cô gái ướt át một mảnh.
Mặc dù trong không khí tràn ngập mùi mê hương, nhưng Kỳ Na Na công chúa đã sớm ăn giải dược, không cần e ngại hiệu quả của mê dược. Tuy là luyện chế mê dược rất hao tốn công sức, nhưng bù lại chế tạo ra thuốc giải lại rất dễ dàng, thủ hạ của nàng là các tướng sĩ của quân đoàn phấn hồng cũng đã được ăn giải dược, bởi vậy không có ai bị trúng mê dược mà hôn mê.
“Cơ hội tốt như vậy, có nên hay không nhân cơ hội này đem hai vạn danh kỵ binh của tây nỗ vương quốc mà tiêu diệt luôn không nhỉ?” Đôi lông mày khả ái của Kỳ Na Na công chúa khẽ nhíu lại, do dự suy nghĩ, sau đó nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Vẫn còn hai thánh nữ cung điện Kim Ngưu xạ thủ là chưa có bắt được, quân lực dưới trướng các nàng có thực lực rất cường đại. trong tình huống này có lẽ không nên xé bỏ hiệp nghị với tây nỗ vương quốc.”
Rất nhanh sau đó, tâm tư của Kỳ Na Na công chúa vô pháp duy trì sự suy nghĩ đến đại sự quốc gia, ngón tay tinh xảo của nàng đang ở bên trong lớp quần áo của Lai Âu thánh nữ, xoa xoa đầu vú đáng yêu khiến cho tâm lý nàng như nai con chạy loạn. cúi đầu nhìn lấy nàng thánh nữ xinh đẹp mê người này, cơ hồ không thể nhịn được muốn đem trinh tiết của mình cho địch nhân xinh đẹp này.
Đột nhiên một tiếng kêu thê lương truyền đến, làm cho lý trí của nàng thanh tỉnh lại, Kỳ Na Na công chúa ngẩng đầu lên, kinh ngạc đến cực điểm khi chứng kiến một con kên kên từ trên trời hạ xuống “Bịch” một tiếng rơi vào trên nóc xe ngựa, sương sọ bị nát bấy, chết thảm trên nóc xe.
Đây là ám hiệu mà nàng đã ước định cùng với khống thú sư, không tới lúc thật nguy kịch thì tràng diện máu tanh thảm thiết như vậy sẽ không xuất hiện trước mặt nàng. Trong nháy mắt sắc mặt Kỳ Na Na công chúa đại biến, đem ngọc thủ đang đặt trong lòng Lai Âu thánh nữ rút ra, ngửa mặt lên trời hét lớn “Toàn quân lui lại! Sắp xếp đội hình chia làm trung đội, tiểu đội, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại kinh thành.”
Mặc dù trong lòng các tướng sĩ phấn hồng quân đoàn tràn đầy nghi hoặc, nhưng quân lệnh như núi, lại thêm đối với Kỳ Na Na công chúa tràn đầy sự tôn kính cùng phục tùng một cách mù quánh nên bọn họ rất nhanh chấp hành quân lệnh rồi chỉnh đốn lại đơn vị nhanh chóng xoay người về phía sau, hướng phương bắc nhanh chóng rời đi.
Trên chiến trường, các chiến sĩ nằm mê man rải rác khắp nơi trên mặt đất. bọn họ đều là những chiến sĩ cường hãn của sư kỵ binh đoàn, nhưng lại bị trúng phải hoa mang, hít mê hương mà hôn mê ngã xuống đất. về phần phấn hồng quân đoàn do rời đi quá vội vã, chỉ kịp mang đi những chiến mã của bọn họ chứ không ai kịp thời bắt bọn họ giải về kinh thành.
Tốc độ lui về của phấn hồng quân đoàn thật khiến cho người khác phải sợ hãi. Toàn bộ đội hình sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề mà rút lui. Chỉ trong một lát, hiện trường đã không còn một binh lính nào của phấn hồng quân đoàn, mà ở bên ngoài dải hoa mang, các chiến sĩ chỉ có thể ở xa xa phóng ngựa qua lại giương mắt đứng nhìn thân ảnh kẻ địch rời đi, nhất thời không hiểu kẻ địch đang giở trò gì.
Kỳ Na Na công chúa bỏ chạy thật đúng lúc. Ngay sau khi nàng suất lĩnh toàn quân rút lui, không lâu sau đó thì có một con mãnh hổ từ bình nguyên chạy thẳng đến, hướng về phía hoa mang phấn hồng sắc mà đánh tới.
Đột nhiên chứng kiến mãnh hổ xuất hiện ở trên bình nguyên, các tướng sĩ sư kỵ binh đoàn cũng giật mình kinh ngạc, một số ít đã rút ra chiến đao, chuẩn bị xông tới giết chết mãnh hổ cho hả giận.
Các trưởng nhóm đồng thời cũng là bằng hữu của bọn họ lớn tiếng quát ngăn lại hành động lỗ mãng này của bọn họ bởi vì bọn họ thấy được một thân ảnh quen thuộc đang cưỡi trên lưng của mãnh hổ. Thần sắc lo lắng trên khuôn mặt trong sáng, dũng cảm của cô gái đó khiến cho bọn họ không nhịn được cảm động mà rơi lệ.
“Thánh nữ điện hạ đang ở nơi nào?” Ngã Nhĩ Hoa thúc giục con hổ lao tới, nhìn thần sắc có nét hổ thẹn của các tướng sĩ mà giận dữ hét. Trong lòng hắn mơ hồ có một điểm bất hảo, sự khó chịu làm cho đầu hắn như muốn bạo tạc ra.
Không một ai trả lời Ngã Nhĩ Hoa, tất cả các chiến sĩ đều đứng đó cúi đầu, nước mắt xấu hổ từ trong mắt chảy xuống, cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt với vị nữ tu sĩ tâm địa thuần khiết và tận tâm trung thành với Lai Âu thánh nữ này.
Ngã Nhĩ Hoa phẫn nộ chất vấn nhưng không có ai có thể trả lời cho hắn biết, cuối cùng hắn chỉ có thể thúc dục con hổ lao vọt tới trước một đội trưởng quen mặt, một tay túm lấy hắn, tay kia ghìm dây cương lại, hét lớn “Nói cho ta biết, các ngươi đem thánh nữ điện hạ bảo vệ đi nơi nào rồi?”
Nước mắt xấu hổ chảy xuống, thiên kỵ trường nghẹn ngào cắn chặt răng, gian nan nói “Phấn hồng quân đoàn… Bọn họ bỏ chạy, mang theo thánh nữ đi rồi…”
Ngã Nhĩ Hoa thống khổ, phẫn nộ lớn tiếng rống lên, hai tay dùng sức hung hăng ném tên thiên kỵ trường xuống đất. Hắn dự cảm có điềm xấu nên đã liều mình chạy tới nơi thế nhưng tiếc là hắn lại tới chậm một bước.
Ngã Nhĩ Hoa cúi đầu không cam lòng, giận dữ nhìn con hổ đang cưỡi, hắn biết nó đã cố hết sức rồi. Chạy lâu như vậy đã khiến nó mơ hồ đã gần như là kiệt sức, bất quá nó vẫn ráng sức mà mang hắn tới đây.
Ngã Nhĩ Hoa cũng đã từng muốn gọi một con ác điểu mang theo chính mình chạy nhanh tới nhưng dù cho là đại bàng hay là kim điêu đều không thể mang theo người mà phi hành, cho nên hắn chỉ có thể dùng con hổ là tọa kỵ nhanh nhất của hắn. Tuy rằng đã tới chậm nhưng cuối cùng không thể trách tội này lên con mãnh thú đáng thương ấy.
Nhìn một mảnh bình nguyên im ắng trước mặt, trong bụi cỏ vẫn còn lưu lại tản mác thi thể của các kỵ binh, Ngã Nhĩ Hoa hít một hơi thật sâu, dùng sức vỗ vỗ mãnh hổ, lớn tiếng quát “Chúng ta mau đuổi theo!”
Mãnh hổ lao như tia chớp về phía trước, điên cuồng nhằm hướng hoa mang phấn hồng sắc chạy tới. Những tiếng kinh hô kịch liệt từ trong miệng của hơn bảy ngàn binh sĩ phát ra, bọn họ hoảng sợ lớn tiếng kêu gọi tu nữ Ái Nhĩ Toa, khẩn cầu nàng không nên mạo hiểm một mình bởi vì sợ rằng cũng sẽ có kết cục giống như những chiến sĩ đã ngã xuống ở trong đám phấn hồng hoa kia. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không có cách nào cứu viện.
Vì lo cho an nguy của Lai Âu thánh nữ mà Ngã Nhĩ Hoa cái gì cũng không màng nữa, liều mình thúc hổ lao nhanh về phía trước. Thế là trong nháy mắt hắn đã lao vọt vào bên trong dải hoa mang phấn hồng sắc.
Các chiến sĩ lớn tiếng kêu gào, đôi mắt hổ rưng rưng, tu nữ thuần khiết bởi lòng trung thành vô hạn đối với Lai Âu thánh nữ mà đã dứt khoát lao vào vòng nguy hiểm…Một màn cảm động này đã vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ mọi người.
Một mùi thơm tạt vào mặt làm cho Ngã Nhĩ Hoa nhất thời mê muội, hắn ở trên lưng hổ lay động hai cái, rất nhanh tỉnh táo lại, mạnh mẽ thúc dục mãnh hổ đuổi theo phía trước.
Ánh mắt Ngã Nhĩ Hoa quét qua mặt đất, trên thi thể của các chiến sĩ không hề có bất kì một vết thương nào, bọn họ chỉ là nhắm mắt mê man, trên ngực vẫn phập phồng theo nhịp thở. Theo như những lời rống to của bọn lính khi hắn lao đi, Ngã Nhĩ Hoa có thể xác định những binh lính này chỉ là do trúng mê hương mà bất tỉnh lăn ra trên đất mà thôi.
Nhưng cái loại mê hương này đối với Ngã Nhĩ Hoa không có tác dụng gì nhiều. hắn mặc dù tu luyện qua đấu khí thánh nữ sư tử, nhưng mặt khác có được tinh nguyên của hai vị thánh nữ, làm cho hắn đối với mê hương có sức chống cự mạnh mẽ, hơn nữa loại đề kháng này thì dù cho là các luyện dược sư ở sở viện chuyên tâm nghiên cứu về sự vận hành của sư tử cung đấu khí cũng không có cách nào có thể đoán ra.
Chỉ thấy trên bình nguyên còn sót lại những dấu bánh xe còn địch nhân thì sớm đã trốn xa rồi.
Ngã Nhĩ Hoa ra sức niệm chú văn, cùng thú điểu ở xa tiến hành liên lạc, dò xét hướng đi của địch nhân. Nhưng hắn lại nhận được tin báo địch nhân đã chia ra mà chạy ở ngã rẽ, hắn căn bản không cách nào biết được bọn bắt cóc Lai Âu thánh nữ đi theo con đường nào, hơn nữa địch nhân rời đi cũng đã lâu, cho dù có đuổi theo, lấy lực lượng của một mình hắn liệu có thể tiêu diệt tất cả địch nhân sau đó thuận lợi đoạt lại Lai Âu thánh nữ từ trong tay của địch nhân không?
Nhưng Ngã Nhĩ Hoa cũng không muốn vì vậy mà buông tay, hắn ra sức thúc dục mãnh hổ, đột nhiên, một thân ảnh tu nữ mặc trường bào khiến cho hắn chú ý tới. Ngã Nhĩ Hoa lập tức thúc dục con hổ chạy tới bên người vị nữ tu.
Ngã Nhĩ Hoa cúi đầu, đem thân thể mềm mại kia ôm lên trên lưng hổ, vén những sợi tóc tán loạn trên mặt nàng ra, nàng đúng là Đài Ti. Đài Ti còn đang hôn mê, đôi mắt đẹp đang nhắm lại, lông mi thật dài che phủ lấy hai mắt, nước mắt từ trong đôi mắt chậm rãi chảy ra, như là tự trách chính mình không thể bảo vệ Lai Âu thánh nữ mà vô cùng hối hận hổ thẹn.
Nước mắt chua xót cũng từ trong mắt Ngã Nhĩ Hoa chậm rãi chảy xuống, hắn dùng lực ôm Đài Ti ôn nhu xinh đẹp vào long thật chặt, ngẩng đầu hướng lên trời thét ra một tiếng rống bi phẫn cùng thống khổ cực điểm.
Ngã Nhĩ Hoa cuối cùng cũng không hoàn toàn mất đi lý trí. Chỉ bằng vào sức của hắn, không có binh lính tướng sĩ hỗ trợ, hắn tuyệt đối không có cách nào cứu ra Lai Âu thánh nữ.
“Duy có một điều may mắn chính là Lai Âu thánh nữ là bị công chúa địch quốc Kỳ Na Na bắt đi. Thân là một nữ nhân, nàng hẳn sẽ không dung túng binh lính xâm phạm thân thể thuần khiết của Lai Âu thánh nữ? nhưng là nếu như Lai Âu thánh nữ bị giam vào ngục, thì trước sắc đẹp của nàng liệu có tên cai ngục nào có sắc đảm làm ra những chuyện ngoài ý muốn không?” Ngã Nhĩ Hoa miên man suy nghĩ.
Ngã Nhĩ Hoa ôm Đài Ti ngồi ngơ ngác trên lưng hổ, vừa nhìn thấy vô số những chiến sĩ đang cưỡi trên lưng ngựa thì đã biết bọn họ đều là vì mình mà đến. Dù có rất nhiều người ngồi trên lưng ngựa không còn vững nhưng bọn họ vẫn không do dự quyết tâm hướng hoa mang phấn hồng sắc chạy vào.
“Phác thông, phác thông” ngay lúc này một loạt âm thanh vang lên tức thời một loạt chiến sĩ uy vũ quân đoàn lập tức ngã xuống hôn mê tại chỗ, trong khi những chiến mã lại có thể tiếp tục chạy về phía trước. Một lát sau lại thấy những chiến mã quay lại, vây quanh những chiến sĩ dùng miệng bọn chúng kéo thân thể bọn họ lên trên lưng, phát ra một trận gào thét.
Các chiến sĩ uy vũ quân đoàn ở phía sau sợ hãi kêu lên một tiếng, ghìm cương ngựa lại, không muốn dẫm vào vết xe đổ của đồng đội, mà các chiến sĩ sư kỵ binh quân đoạn thì chạy tới, lớn tiếng căn dặn bọn hắn cẩn thận những bẩy rập ẩn dấu phía trước, không nên tự tiện xông lên.
ở phía bắc của dải hoa mang phấn hồng sắc, ngã nhĩ hoa ôm Đài Ti, đờ đẫn nhìn bọn họ. nhìn qua dải hoa mang đang ngăn cách, các chiến sĩ quân đoàn uy vũ đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn ngã nhĩ hoa, lúc này bọn họ đều rất kính mến nữ tu sĩ điên cuồng, trong lòng bọn họ, chỉ có sự dũng cảm cùng với sự thần kỳ của tu nữ Ái Nhĩ Toa là hi vọng duy nhất giúp họ giải cứu đồng đội.
Ánh mắt cầu khẩn của bọn họ cuối cùng đã làm cho tảng băng trong lòng ngã nhĩ hoa tan ra, hắn thở dài một hơi, giơ cao bàn tay trái, nhất thời trên tay tỏa sáng một đạo bạch quang, chiếu vào trên đầu những chiến mã.
Các chiến mã đang mang theo chủ nhân đang hôn mê của bọn chúng trên lưng đều ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn vào đạo quang mang thật thánh khiết kia, thật giống như bị thánh quang bắn thẳng vào trong lòng, trong mắt dần dần hiện ra một tia thần sắc.
Một lát sau các chiến mã chỉnh tề cùng nhau cúi đầu, hé miệng cắn vào quân phục của chủ nhân, dùng sức đem bọn họ hướng về phương nam kéo đi.
Thân thể các chiến sĩ trong bụi hoa rậm rạp cũng bị các chiến mã theo hướng nam kéo đi. Bọn họ dần dần vượt qua đạo phấn hồng hoa mang, lập tức được các đồng đội vây lấy, vô số chiến sĩ nhảy xuống chiến mã ôm lấy các chiến hữu của mình, lớn tiếng kêu gào tên bọn họ, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng mở mắt nhìn bọn họ.
Các chiến sĩ không có chú ý tới sau khi bọn họ nhảy xuống chiến mã, bọn chúng liền tự động cất bước về phía trước, nhẹ nhàng lướt qua phấn hồng sắc hoa mang, tìm kiếm những chiến sĩ bị hôn mê khác, lại há mồm cắn quân phục bọn họ, kéo thân thể chiến sĩ hướng phía nam kéo đi.
Mê dược của luyện dược sư chủ yếu nhắm vào loài người, đối với điểu thú lại không có tác dụng gì. Dưới dự khống chế của ngã nhĩ hoa, rất nhiều các chiến mã tại phương bắc của dải hoa mang tìm kiếm thân thể các chiến sĩ đang nằm trên mặt đất, cắn quần áo bọn họ, kéo về phía nam.
Các chiến sĩ sư kỵ binh đoàn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn ngã nhĩ hoa, làm sao mà thần kì như thế? Cảm thấy hết sức khó tin, nhưng các chiến sĩ uy vũ quân đoàn vẫn lớn tiếng cất tiếng hoan hô ngã nhĩ hoa, đối với bọn họ mà nói, tu nữ thần kỳ mặc kệ là làm ra chuyện tình kỳ quái nào bọn họ đều không thắc mắc.
Các chiến sĩ được kéo trở về rất nhanh đã được cứu tỉnh, nước lạnh tạt lên trên khuôn mặt giúp cho các chiến sĩ đang hôn mê đều tỉnh lại, mê man nhìn bốn phía, từng khuôn mặt kích động của những chiến hữu, của những huynh đệ đồng sanh cộng tử dần xuất hiện trong mắt.
Bất quá cũng có rất nhiều chiến sĩ không có cách nào cứu tỉnh bởi vì lúc bọn họ té xuống ngựa đã bị gãy cổ, không kịp đợi cứu trợ đã hồn về Thiên Giới. các chiến hữu của bọn họ khóc lóc bi thương, đem thi thể bọn họ đặt vào trong bao, vì chính những huynh đệ bất hạnh bỏ mình của mình mà khóc lóc thương tiếc.
Ba nghìn danh chiến sĩ có rất nhiều người té bị thương nhưng nhờ có ngã nhĩ hoa cố gắng đè nén tâm tình bi thương để sử dụng trị liệu thuật cứu chữa, tình hình thương tích bọn họ tốt hơn rất nhiều, tiếp tục cưỡi ngựa hành quân đã không còn vấn đề gì.
Sau khi quét dọn chiến trường, tất cả địa kỵ binh cùng địa bộ binh cùng nhau tập kết một chỗ, dựng lên một doanh trại kiên cố, còn những tướng soái trừ bách phu trưởng ra, tất cả đều đang tập trung ở trong lều lớn, thương nghị đối sách sau này.
Trong trướng tràn đầy không khí thê lương, quân đội bọn họ lần này đã gặp phải một thất bại thảm hại, vạn phu trưởng cùng các tướng lãnh đều chết trận, tất cả đều là do nọc độc của độc xà mà bị chết, mà thiên phu trưởng cũng đã chết mất vài người. mà tổn thất trầm trọng nhất chính là người bọn họ kính trọng nhất Lai Âu thánh nữ, người đứng đầu quân đội, cư nhiên bị địch nhân bắt đi mất!
Khi ở chiến trường có rất nhiều những chiến sĩ chính tai nghe thấy công chúa địch quốc quát to một câu nói, nói cách khác, thánh nữ bọn họ hiện đang trên đường bị áp giải đến kinh thành địch quốc.
Ngã nhĩ hoa đờ đẫn ngồi trong trướng, nhìn hơn ba mươi bị đồng liêu đang ngồi vây quanh một chỗ thương nghị quân tình, còn Đài Ti thì đang đứng phía sau hắn, hai hốc mắt đỏ hồng, bởi vì chính mình thủ hộ cho Lai Âu thánh nữ thế nhưng để cho nàng bị địch nhân bắt đi mà không khỏi thống khổ cùng áy náy vạn phần, đồng thời đối với thân phận thiên kỵ trường của tỷ muội Ái Nhĩ Toa mà cảm thấy kinh ngạc.
Tình hình tổn thất rất nhanh đã được thống kê rõ ràng. Trong cuộc chiến ở bình nguyên sư kỵ binh đoàn tổn thất ba nghìn thớt chiến mã cùng gần ngàn danh chiến sĩ, uy vũ đoàn có năm nghìn danh bộ binh bị trâu giẫm chết, giẫm bị thươn, trong đó có kể cả binh sĩ bị thương nhẹ và bị trọng thương, về phần kỵ binh thì không có tổn thất gì quá lớn, trong khi đó tổn thất của quân địch lại không có gì đáng kể.
Chiến lợi phẩm bọn họ thu được lại đồng dạng kinh người, địch quân mang theo gần hai vạn thớt chiến mã cùng với một lượng lớn quân nhu vật tư thì bị bọn họ giết chết cùng sở hữu hai vạn năm nghìn tên địch binh, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là do bị trâu giẫm chết.
Nói cách khác, trong trận đấu này, dã ngưu mới là bộ phận chủ lực, tổn thất của tuyệt đại bộ phận của song phương đều là do dã ngưu tạo thành, điều này thật sự có chút châm chọc.
Sau khi tổn thất cùng chiến lợi phẩm được công bố rõ ràng, các tướng lĩnh đều rơi vào trầm mặc, bọn họ đem ánh mắt tôn kính hướng tới ngã nhĩ hoa. Hôm nay ở trong trận chiến, điều làm người ta cảm thấy kinh hỉ nhất chính là ái nhĩ toa tu nữ, nếu như không có lời của nàng, sợ rằng mọi người ở đây đều đã bị giết hại hoặc là trở thành tù binh của quân địch.
Ngã nhĩ hoa lúc này còn đang đắm chìm vào trong suy nghĩ, dần dần thấy ánh mắt chú ý của mọi người, đôi mắt đờ đẫn của hắn cũng bắt đầu trở nên kiên định, mặc kệ thế nào bây giờ hắn cũng đã biết một phương chỉ còn có hơn 3 vạn chiến sĩ, với thực lực bọn hắn hiện giờ hoàn toàn có thể liều mạng.
Ngã nhĩ hoa đứng dậy, dùng một thanh âm trầm ổn như đinh đóng cột nói “Chúng ta phải đi trước một bước vào trong đô thành vương quốc đem Lai Âu thánh nữ điện hạ cứu ra!” chưa từng có người nào hoài nghi lời nói của hắn có phải là xuất phát từ sự trung thành hay không, mà cũng không có người nào to gan dám phản tu nữ ái nhĩ toa nổi tiếng điên cuồng này.
Các thiên phu trường cùng thiên kỵ trường còn sống sót cũng đứng lên tỏ vẻ đồng ý, phát thệ cho dù có chết cũng phải đem Lai Âu thánh nữ từ trong tay địch nhân cứu ra.
Các bách phu trưởng đứng ở dưới cũng đều gật gật đầu, trong đó có một người bách phu trưởng bước ra lớn tiếng nói “quân đoàn trưởng của chúng ta đã chết trận, mà thánh nữ điện hạ vừa lúc lại không có ở đây, ta đề nghị do ái nhĩ toa tu nữ đại nhân đảm nhận trọng trách quân đoàn trưởng!” Text được lấy tại [.c]om
Đại đa số mọi người phát ra những tiếng kêu đồng tình, phụ họa cho bách phu trưởng, mà mười tên bách kỵ trường dưới trướng ngã nhĩ hoa thì càng hưng phấn cực độ, đều lớn tiếng tỏ vẻ đây là một đề nghị sáng suốt. thân là bộ hạ của ngã nhĩ hoa, bọn họ đối với sự ương ngạnh anh dũng, thánh khiết hồn nhiên cùng với vũ kỹ cao siêu của ái nhĩ toa tu nữ sớm đã bội phục tới cực điểm, đối với nàng cũng tôn kính như là đối với thánh nữ, nếu như có thể ủng hộ ái nhĩ toa tu nữ thành người đứng đầu quân đội thì đó sẽ là vinh quang lớn nhất của bọn hắn.
Các bách phu trưởng của uy vũ quân đoàn cũng tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý, bởi vì bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến ngã nhĩ hoa chỉ huy mấy vạn dã ngưu tiêu diệt địch nhân một cách thần kỳ, mà bách phu trưởng của sư kỵ binh đoàn mặc dù kinh ngạc đối với sự yêu quý của mọi người dành cho ái nhĩ toa tu nữ nhưng cũng không có ai phản đối, bởi vì đồng đội bọn họ rất nhiều người là nhờ ngã nhĩ hoa tự mình cứu trở về từ trên chiến trường, nếu nói về công lao thì tuyệt đối không ai có thể cùng với ngã nhĩ hoa so sánh.
Trong trướng bồng trung tâm đang có hơn ba mươi thiên phu trưởng cùng với thiên kỵ trưởng đang trao đổi suy nghĩ, cuối cùng cũng đứng lên hướng tu nữ mặc trường bào ngã nhĩ hoa khom người chào thật sâu, dùng thanh âm chân thành nhất thỉnh cầu ái nhĩ toa tu nữ đảm nhiệm chức trách tân nhậm quân đoàn trưởng, chỉ huy tất cả những chiến sĩ còn sống sót của sư kỵ binh đoàn cùng uy vũ quân đoàn đánh tới đế đô địch nhân, đem Lai Âu thánh nữ giải cứu từ trong tay địch nhân.
Đài Ti sớm đã kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn một màn kinh người trước mắt này.
Không lâu lúc trước ái nhĩ toa chỉ là một tu nữ bình thường ở trong thánh nữ tu đạo viện, vậy mà bây giờ cư nhiên trở thành một người được mọi người trong quân đội tôn kính nhất, còn được đề cử trở thành quân đoàn trưởng, trong tay cầm mấy vạn đại quân. Biến hóa lớn như vậy làm cho Đài Ti cảm thấy thật sự khiếp sợ, trong đầu cũng có chút choáng váng.
Đối với yêu cầu chân thành của các tướng lĩnh, ngã nhĩ hoa cũng không có chối từ, chỉ thấy hắn hướng về các vị đồng liêu khom người chào, bình tĩnh tiếp nhận chức vị quân đoàn trưởng.
Các bách phu trưởng dưới trướng hết sức phấn khởi lớn tiếng tung hô, có thể có được một tu nữ dũng cảm thánh khiết như ái nhĩ toa làm lãnh đạo khiến cho bọn họ thật sự mừng rỡ.
Sau khi bọn họ được nhìn qua đủ chuyện thần kỳ mà ái nhĩ toa tu nữ đã làm ra thì trong lòng bọn họ đã tràn ngập tin tưởng đối với tương lai, thậm chí là tin tưởng nắm chắc vài phần có thể giải cứu Lai Âu thánh nữ.
Đối với các chiến sĩ không cách nào xác định được tương lai của mình mà đang lo lắng đứng ở ngoài trướng chờ đợi khi nghe được tin cũng lớn tiếng hoan hô, tiếng hoan hô dần dần lan truyền khắp nơi, cuối cùng cả quân doanh ngập tràn vào một niềm vui sướng. ý chí chiến đấu của binh lính dâng trào, phát thệ muốn được ái nhĩ toa tu nữ đại nhân lãnh đạo tiến vào địch quốc giải cứu Lai Âu thánh nữ, làm cho quang huy của sinh mạng nữ thần một lần nữa tỏa sáng khắp ngõ ngách đại lục!
Tại bên trong lều lớn, ngã nhĩ hoa đang được vạn người kính ngưỡng lúc này lại đang ngửa đầu nhìn về phương bắc, đó là vị trí của Lai Âu thánh nữ, trong lòng hắn nghĩ “Bây giờ ta đã là quân đoàn trưởng rồi, không biết Lai Âu thánh nữ, người đã từng tùy ý đùa bỡn thân thể thuần khiết của ta nhưng lại bội tình bạc nghĩa kia nếu thấy được một màn này không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?”