Thánh Nữ Tu Đạo Viện

Chương 46: Chương 46: Phá được hiểm quan.




Phật như lai từng nói: “Yêu vốn là hận.”

Ngã nhĩ hoa thấm thía lời phật dặn, trong lòng tràn đầy oán hận với Lai Âu thánh nữ, tựa như một thiếu nữ bị phản bội tình cảm, đau khổ không thôi, tình yêu say đắm đối với Lai Âu thánh nữ đã chuyển hết qua phẫn hận, chôn dấu thật sâu trong nội tâm, cho dù là đi tới uy vũ quân đoàn, vây quanh hắn là ánh mắt của chúng nam nhân binh sĩ, cũng không thể làm tâm tình này lộ ra.

Ngã nhĩ hoa đã bị lực lượng tinh thần của thánh nữ cung sư tử ảnh hưởng quá mức, cho nên có đối với nàng có cảm giác sùng bái và yêu say đắm, còn Lai Âu thánh nữ vì giết choc quá nhiều nên trong lòng sinh ra ma tính, bởi vậy cùng đã xảy ra tình yêu cấm kỵ với tỳ nữ Ái nhĩ toa, hai người vì tình cảm bị ma xui quỷ khiến, mặc dù chuyện 2 người con gái luyến ái nhau cũng có, nhưng gặp kết cục thế này thì đúng là khiến người khác thở dài.

Đang nhấm nháp tư vị hoan ái, Lai Âu thánh nữ vốn muốn cùng Ái nhĩ toa chung sống cả đời, nhưng lại bị giọt nước mắt của nữ thần sinh mệnh làm cho chấn kinh, phát hiện ma tính của bản thân, Vì vậy đuổi Ngã nhĩ hoa đến quân đoàn uy vũ nhậm chức, chính mình thì tiếp tục giữ thân thờ tụng sinh mệnh nữ thần, nỗ lực khu trừ ma tính trong lòng, để cho bản thân hồi phục lại hình dáng thánh nữ thuần khiết khi xưa.

Còn Ngã nhĩ hoa bị vứt bỏ phẫn hận không hiểu nguyên do, tinh thần lực của thánh nữ cung sư tử đã ảnh hướng quá lớn đối với hắn, bị thương tạo trong lòng hắn quá sâu sắc, khi hắn cưỡi chiến mã hành quân, nhìn lên phía trước thì thấy ở đó toàn dung nhan mỹ lệ của Lai Âu thánh nữ.

Ỷ lại lâu như vậy, lại có được niềm hoan ái liên tiếp, nên lúc này Ngã nhĩ hoa cảm thấy cực kỳ bi phẫn khi bị vứt bỏ.

Hiện giờ Ngã nhĩ hoa thuộc biên chế trong quân đoàn uy vũ, lão đầu có chòm râu sum suê kia chính là Thản đạo nhĩ quân đoàn trường, hắn đem kế hoạch đã bàn với Lai Âu thánh nữ nói lại lần nữa cho Ngã nhĩ hoa, cấp cho Ngã nhĩ hoa một chức Bách phu trưởng, thoạt nhìn là chuẩn bị biến hắn thành một chiến tướng anh dũng.

Sau khi chiến đấu, chi quân đội này trú ở bản địa tịnh dưỡng một ngày, bổ sung nhu yếu phẩm, chiêu lính, nên quân đoàn uy vũ bây giờ có gần 3 vạn người, hành quân về phía trước.

Ngã nhĩ hoa đi trong quân đoàn uy vũ, hướng nơi Lai Âu thánh nữ rời đi, trong lòng rủa thầm: “Lai Âu thánh nữ, nàng chờ xem! Ta nhất định phải khiến cho hành vi bội bạc tình cảm này của nàng phải trả một cái giá thật lớn!”

Ngã nhĩ hoan ngẩn đầu nhìn trời, tự chữi mình: “Đường đường là một đấng nam nhi, lại bị một cô gái chiếm tiện nghi còn chưa tình, lại còn có suy nghĩ trở thành nữ nhân? Lẽ nào giống như tiểu ma nữ đã nói, lực lượng tinh thần của Thánh nữ có thể gây ảnh hưởng lớn sao? Ghê tởm! Không chỉ chiếm tiện nghi của ta, còn dùng tinh thần lực gây ảnh hưởng xâm chiếm thân thể “thuần khiết” này, khiến ta thực sự yêu nàng, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ! Hừ! Cư nhiên dám biến ta thành người có lòng dạ đàn bà, ngày nào đó ta sẽ thu nàng vào tay, nhất định phải cho nàng nếm thử thế nào là sự lợi hại của nam nhân!”

Ngã nhĩ hoa nghĩ đến việc dùng thân phận nam nhi xuất hiện trước mặt Lai Âu thánh nữ, dùng sức mạnh bao d*m chinh phục nàng, trên mặt hắn biểu hiện sự thoải mái, bất quá vẫn chưa cười ra tiếng.

Tuy thực lực hiện tại của Ngã nhĩ hoa kém Lai Âu thánh nữ quá xa, bất quá quyết với ý chí thề báo thù, dù cho có trải qua ngàn khó vạn hiểm, tổng hội vẫn có hy vọng đạt được mục tiêu của chính mình.

Tâm tư Ngã nhĩ hoa lại chuyến lên trên người của Sinh mệnh nữ thần, hắn mắng thầm: “Nữ thần đáng chết! không ngờ sụ khống chế tinh thần đối với các thánh nữ lại lợi hại như vậy, khiến các nàng lúc nào cũng trở nên nghe lời, hại ta không dễ dàng “làm thịt” các nàng, đáng hận nhất chính là lại ban tinh thần lực cho thánh nữ cung sư tử gây ảnh hưởng đến ta, hại ta thiếu chút nữa biến thành nữ nhân, cuối cùng lại lấy danh nghĩa thành khiết vứt bỏ ta đằng sau, lẽ nào ta dễ khi dễ như thế? Ta phi! Ngày nào đó ta nhất định sẽ nắm hết thánh nữ mà người đang có vào tay, biến các nàng trở thành ma nữ, đem hình phạt của các nàng giống như Lai Âu thánh nữ mới có thể hài lòng!”

Ngã nhĩ hoa tự sướng đến ngày thần công của mình đại thành, nắm được Lai Âu thánh nữ thì dầy vò trả thù thế nào, sau đó dùng cùng với kế hoạch đã thương định với tiểu ma nữ, hạ gục nàng ta xuống.

Nhớ tới bản thân từ quỳ trên đất hầu hạ hạ thân của Lai Âu thánh nữ, Ngã nhĩ hoa càng nghĩ càng giận, phát thệ nhất định sẽ khiến nàng giống như mình, quỳ trên mặt đất mút “thần côn” của mình, đến lúc đó biểu tình kinh ngạc của nàng chắc chắn sẽ rất thú vị!

Ba vạn đại quân từ từ di chuyển, không trong đội quân cung thờ Sinh mệnh nữ thần này, dĩ nhiên còn có người dám xúc phạm đến thần như vậy, toàn tâm toàn ý muốn cữi hết sinh mệnh nữ thần đến thánh nữ của người, toàn tâm toàn ý báo thù.

Nơi địch nhân chiếm đóng vẫn cách nơi đây khá xa, Ngã nhĩ hoa lại một lần nữa nhận mệnh xuất phát. Lúc này đây hắn là thủ lĩnh của một chi quân đội trăm người, nhận được mệnh lênh đi tra xét tình báo, xem một bên trong quan ải của quân địch đóng bao nhiêu người, trang bị thế nào, nếu như đánh, phải dùng phương pháp gì.

Đội ngũ được phái ra không chỉ có nhánh quân này của Ngã nhĩ hoa, bọn họ đồng thời còn phụ trách việc quấy rối, nếu như gặp phải quân đội đi cướp lương của địch nhân, phải tìm cách “đâm, chọt” không thể để bọn kia lấy được lương thảo quá thoải mái.

Ngã nhĩ hoa mang quân đội hướng quan ải xuất phát, trở thành thủ lĩnh của tiểu đội, khí hắn ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ khôi khỏi xuất ra một cổ uy nghiêm.

Đa số thủ hạ của Ngã nhĩ hoa còn rất trẻ tuổi, nhìn thấy vị này nữ tu sĩ xinh đẹp này có chút câu nệ. Làm tín đồ của sinh mệnh nữ thần, bọn họ tin tưởng khinh nhờn thần thánh sẽ bị trời phạt, bởi vậy không người nào dám có ý nghĩ xấu sa với vị nữ tu sĩ này, ngược lại đưa hắn thành người phát ngôn của sinh mệnh nữ thần, đối với hắn tất cung tất kính.

Quan ải nọ có tên là Mạn tự quan, thập phần hiểm trở, dễ thủ khó công, trước đây quân địch công phá nó phải dùng nhiều thời gian, hy sinh nhiều người mới công phá được nó.

Ngã nhĩ hoa mang theo đội ngũ đến phụ cận Mạn tư quan, gặp được một ít tiểu đội của quân địch đi ra thăm dò tình hình, lấy ưu thế binh lực vây quanh bọn chúng, xông vào chém giết, giết hơn 100 tên địch thấy đao pháp càng ngày càng lưu loát.

Trong số địch quân này, cũng có một hai người là cao thủ, nhưng dưới đao pháp nhanh -chuẩn- lực của Ngã nhĩ hoa thì không ai có thể chống lại được một kích, chết thảm dưới tay của hắn, mà ngoài những người đó ra thì số còn lại lại không ra gì, 1 chiêu của hắn cũng không chống được.

Giết nhiều người như vậy, được phát tiết mãnh liệt, phiền muộn trong lòng Ngã nhĩ hoa dần giảm bớt, theo thời gian đích trôi qua, tâm tình cũng từ từ tốt hơn.

Bởi võ lực cường đại, nên đám thuộc hạ của Ngã nhĩ hoa ngày càng kính nể hắn, đối với mệnh lệnh của hắn đều nhất nhất phục tùng, Ngã nhĩ Hoa nhìn thấy ánh mắt bọn họ như thế trong lòng có chút xấu hổ.

Lúc này, Ngã nhĩ hoa cưỡi ngựa đi dạo gần Mạn tự quan, phía sau hơn trăm chiến sĩ đi theo, chợt thấy xa xa có bụi mù dâng lên, chim choc hoãng loạn, tựa hồ như có đoàn người kéo qua.

Chỗ đó ở hướng bắc của Mạn tự quan, trong lòng Ngã nhĩ hoa khẽ động, mang người đuổi theo xem có chuyện nhì.

Chiến mã chạy rất nhanh, chỉ trong một chốc là đuổi đến nơi đó, Ngã nhĩ hoa không dám đến quá gần, chỉ đứng nhìn từ xa, phát hiện chỗ đó đều là binh lính của Đức lý vương quốc, khoảng mấy ngìn người đang tiến lên hướng bắc.

“Chuyện gì xảy ra, bọn họ muốn triệt binh sao?” Ngã nhĩ hoa buồn bực hỏi, theo xa phía sau, rốt cuộc cũng thấy một binh lính đang lơ là.

Binh sĩ kia đang muốn tiến vào ruộng để đi tiểu, hắn còn chưa tháo thắng lưng thì một thanh đao lạnh ngắt gác ngang cổ của hắn, hắn ngẩng đầu vừa nhìn thấy không ngờ là một tu sĩ thờ cúng sinh mệnh nữ thần, làm sắc mặt hắn trắng bệch, cuống quít xin tha thứ.

Ngã nhĩ hoa hạ giọng, ép hỏi nói: “Nói mau! Các ngươi muốn đi đâu? Vì sao phải đi? Lực lượng phòng thủ trong Mạn tư quan bây giờ còn bao nhiêu?”

Binh sĩ ấp úng đích không chịu nói, Ngã nhĩ hoa cười lạnh một tiếng, hàn quang trong mắt bạo phát, dừng ở ánh mắt của hắn, đem ma pháp tinh thần từ trong mắt tiền vào thăm dò, trầm giọng hỏi lại: “Ngươi phải nói cho đúng, không được nói láo, biết không?”

Nhãn thần binh sĩ kia trở nên dại ra, ngốc ngốc nói: “Chúng ta nhận được mệnh lệnh phải triệt binh, trong Mạn tư quan bây giờ còn 500 người, chuẩn bị chống lại các ngươi, tạo thời gian cho bọn ta bỏ chạy.”

“Bọn họ thực sự muốn buông tha mạn tư quan?”Ngã nhĩ hoa kinh ngạc nghĩ, ép hỏi lại mấy lần thấy không hề sai, sau đó tiện tay đánh bất tỉnh tên lính, thúc ngựa trở về, đem tin tức này nói cho đám thuộc hạ.

Hơn trăm chiến sĩ kinh ngạc nghị luận, Ngã nhĩ hoa cũng thầm nghĩ: “Thản đạo nhĩ suất lĩnh quân chủ lực phỏng chừng mai mới tới, nếu như chờ bọn họ, chỉ sợ không thể truy đuổi theo sau quân địch. Bọn chúng muốn nhẹ nhàng rút chạy về phía trước là điều tuyệt đối không thể chấp nhận, gì thì gì cũng phải để chúng trả giá lớn một chút!”

Đối với việc giết choc để làm vơi đi nỗi phiền muộn khiến Ngã nhĩ hoa quyết tâm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, cố sức vỗ tay một cái, quát lên: “Sỉ nhục! Người đâu, truyền mệnh lệnh của ta, lập tức phái vài người đi đến vài đội binh mã khác gần đây, nói chúng ta đi công kích Mạn tư quan, muốn bọn họ nhanh tới trợ giúp. Lại phái thêm một người đến chỗ Thản đạo nhỉ quân đoàn trưởng, đem hướng đi của địch nhân báo cho hắn biết. Chúng ta lúc này dùng cơm, đợi đến khi bầu trời tối đen, tiến lên đoạt lấy Mạn tư quan, mở đưởng cho đại quân thuận lợi trung kích quân địch!”

Bộ hạ chiến sĩ đều lấy làm kinh hãi, nhưng là thấy ánh mắt thong dong của Ngã nhĩ hoa, đều không nói thêm gì, chỉ là yên lặng xuất ra lương khô gặm nhắm, chuẩn bị khí lực cùng hắn cùng đi vào Mạn tư quan chém giết, vì đồng bào bị địch quân chém giết báo thù rửa hận! Bạn đang xem tại Y - .truyeny

Ngã nhĩ hoa cũng ăn một ít, đợi khi bầu trời tối đen hoàn toàn, thì mang theo đội ngũ tiến tới Mạn tư quan trước, cho tên lính bị bắt kia kêu gào.

Trước mắt một binh sĩ nhô đầu ra, lớn tiếng hỏi: “Người nào?”

Tên binh sĩ đã bị ma phá tinh thần khống chế, kêu lên: “Chúng ta là quân lính dưới trướng cảu Bì nhĩ tướng quân, bởi vì tướng quân đại nhân để quên một bộ văn kiện quan trọng trong phòng, giữa đường người nhớ tên nên sai bọn ta quay về lấy.”

“Chờ một chút.” Binh sĩ quay về, một lát sau một tên có vẻ là tiểu đội trưởng nhô đầu ra, cầm cây đuốc xuống quơ quơ, thét ra lệnh những người đang trực đốt đốc.

Đám binh lĩnh Ngã nhĩ hoa dẫn theo cũng đã thay y phục, đều là quân trang trên người những tên bị giết trước đó, Ngã nhĩ hoa hạ đao tương đối cẩn thận, không chỗ nào quá rách nát, chỉ cần rửa sạch máu, nhìn qua sẽ không có bất cứ sơ hở nào.

Tiểu đội trưởng nhìn bọn họ, do dự nói: “Lúc này quá tối, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho các ngươi tiến quan! Điều này Bì nhĩ tướng quân có thể hiểu rõ, có thể thông cảm.”

Ngã nhĩ hoa mặc khôi giáp, bước lên 1 bước hô lớn: “Thượng quan, chỗ ta có tín vật cảu Bì nhĩ tướng quân, mời xem một chút!”

Ngã nhĩ hoa giơ tay lên, ngón cái tay trái có một chiếc nhẫn bạch ngọc khắc chữ thiên cân xứng, đồng thời ngưng mắt nhìn về phía tiểu đội trưởng nọ, trong lòng mặc niệm chú văn, điên cuồng thôi động ma lực trong cơ thể, đem tinh thần ma pháp hướng về phía tên đội trưởng xa xa bắn xuyên tới.

ở trong quân đội một thời gian ngắn, Ngã nhĩ Hoa cũng dần biết, trên thế giới này, ma pháp sư hệ tinh thần cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy lực chống cực của người thường đối với ma pháp hệ tinh thần không hề mạnh, nếu như đột nhiên thi triển tinh thần ma pháp công kích, rất có thể 1 chiêu thành công.

Tuy là như vậy, nhưng Ngã nhĩ hoa không bảo đảm có thành công với khoảng cách này hay không, hắn cũng chỉ còn cách nỗ lực thôi động tinh thần ma pháp, hy vọng có thể ảnh hưởng đến phán đoán cảu tên tiểu đội trưởng kia.

Tiểu đội trưởng của quân địch nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay Ngã nhĩ hoa, bỗng nhiên hơi hơi ngẩn ngơ, đứng bất động một chỗ một lát mới lên tiếng: “A! Thì ra là thế, ta hiểu được. Người đâu, mở cửa thành!”

Đám lính bên cạnh có chút chần chờ, lại bị tiểu đội trưởng lớn tiếng mắng: “Các ngươi không nghe à? Ta nói mở cửa thành ra! Vị thượng quan này muốn đi tới chỗ nào cũng mặc hắn, không được ngăn cản!”

Lúc này, phụ trách canh cửa chính là tên tiểu đội trưởng này, đám binh sĩ không chút chậm trễ, vội vã mở cửa để đám người Ngã nhĩ hoa tiến vào.

Ngã nhĩ hoa dạo một vòng quanh đây, lặng lẽ bày kết giới, dẫn người đi đến đóng cửa, nhìn thấy tên tiểu đội trưởng kia, mỉm cười.

Lúc này, tinh thần ma pháp hết hiệu quả, có lẻ khoảng cách xa thì hiệu quả sẽ yếu đi, tiểu đội trưởng của quân địch đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhìn Ngã nhĩ hoa giật mình kêu lên: “Ngươi là ai? Sao lại chạy tới đây?”

Ngã nhĩ hoa cũng không nói nhiều, rút cương đao bên hông ra, cho hắn một đao, đao lập tức lóe lên không trung đem yết hầu của một tên binh lính đứng cạnh cắt đứt.

Nếu thủ lĩnh động thủ, nhóm bộ binh cũng lập tức nghiêm túc, rút vũ khí hướng quân địch chém tới.

Quân địch kinh hoàng kêu to, kêu gọi đồng đội ra cứu viện, bất quá Ngã nhĩ hoa đã bày ra kết giới cách âm, ngă cản âm thanh truyền đi, tuy hắn chưa quen thuộc những kết giới khác, thế nhưng muốn bày kết giới cách âm, hắn làm rất chuẩn.

Trong quan có trăm tên binh sĩ, đều là lưu lại chuẩn bị làm tử sĩ chống lại với đại quân truy kích, căn cứ tình báo, bọn họ biết ngày mai địch nhân mới đến, bọn họ cũng chỉ cần cần cầm cự với quân địch một ít thời gian, cho đồng đội rút lui về nước an toàn là được rồi, bởi vậy bọn chúng tối ngày hôm nay đều ngủ say, chuẩn bị ứng phó với tràn chém giết thảm khốc trong ngày mai.

Tràn chiến đấu ở đây khiến đám binh sĩ đang ngủ say trong quan không hề chú ý, kể cả khi Ngã nhĩ hoa dẫn người đuổi tận chém tuyệt bọn họ vẫn không chú ý chút nào.

Tàn sát người trên tường thành một cách lặng lẽ, tiến nhập vào doanh trịa bọn lính, ngã nhĩ hoa lại lặng lẽ bày kết giới, trong doanh trại chỉ có những tiếng kêu đau đớn mơ hồ vàng lên, nhưng không thể truyền đến phòng ốc bên ngoài.

“Giết người như thái rau.” Đây là câu nói Ngã nhĩ hoa nghĩ đến, hắn không thích giết người đang ngủ, chỉ ưa thích việc giết choc khi chiến đầu, nhưng là vì thắng lợi của cuộc chiến, hắn không thể không làm.

Đang ở cửa quan, mở rộng cánh cửa thành vài thước, vài quân lính tiến dần lại đây, nhóm binh sĩ canh giữ trước cửa thành đi lên tiếp ứng, dẫn bọn họ đi vào trong thành, tham gia vào trường chém giết.

Trên thực tế những tiểu đội được phái đi này cũng phát hiện dấu hiệu quân địch rút đi, nhưng đội trưởng của bọn hắn không đủ dũng khí, trước khi đại quân đến tiến hành công kích Mạn tư quan này.

Sáng sớm Thản đạo nhĩ mang người chạy đến, thấy được chính là một tòa quan ải vắng vẻ, quân địch cả thành bị giết chết trong đêm, thi thể ném ra giữa đường cái.

Lưu lại hơn 10 binh sĩ không may bị thương trong cuộc dạ tập, vì lúc đó quân địch cũng có người giậc mình tỉnh giấc, cùng bọn họ liều chết tử đấu, những chỉ có thể cung cấp cho quân đoàn uy vũ tổn thất cực nhỏ, còn bọn chúng trả giá bằng chính sinh mạng của mình.

Về phần nữ tu sĩ Ái nhĩ toa thần dũng hơn người lãnh đạo cuộc dạ tập lần này, đã mang theo hơn ba trăm chiến sĩ xuất phát. Tọa kỵ của bọn họ là những chiến mã vơ vét được trong quan, truy đuổi theo hướng quân địch trốn chạy, đồng thời để lại cho Thản đạo nhĩ một câu, mời hắn nhanh chóng phái ra quân tiếp việc để truy kích.

Hành động anh du của nữ tu sĩ Ái nhĩ toa đã cảm động đến Thản đạo nhĩ, lập tức mang theo rất nhiều kỵ binh theo hướng bắc truy đuổi ồ ạt. Hắn chỉ hy vọng trước khi nữ tu sĩ Ái nhĩ toa khởi xướng đợt công kích hắn có thể đuổi theo kịp bọn họ, để tránh việc Ái nhĩ toa bị thương trong chiến đấu, đồng thời hắn còn thầm hạ quyết định: nếu nữ tu sĩ Ái nhĩ toa này có thể ngăn địch thành công, sẽ phong nàng lên làm thiên phu trưởng!

Bất quá Thản đạo nhĩ nói đã chậm, trời còn tờ mờ sáng Ngã nhĩ hoa đã mang theo 300 người, cưỡi khoái mã đuổi theo quân địch, đồng thời phát hiện bọn chúng đang cắm trại ở một nơi hoang dã.

Thời gian ngắn trước ánh bình mình là lúc tối nhất, Ngã nhĩ hoa và cách chiến sĩ chỉ có thể nghĩ ngơi một chút, lập tức cỡi chiến mã, giơ cao cương đao và cây đuốc chạy ào vào doanh trại địch.

Trong bóng tối, các chiến sĩ chạy như bay hươ cương đao, đem cây đuốc sáng bóng ném vào buồng trướng của quân địch, nhìn thấy nó bốc cháy hừng hực.

Quân địch liền tỉnh giấc mộng, bỗng nhiên thấy doanh trướng cháy khét đều hô lên kinh hoàng, lao ra doanh trướng chạy trối chết, bất quá nghênh tiếp bọn chúng chính là những cương đao sáng loáng!

Quân địch kêu gào thảm thiết ngã xuống mặt đất, những tên may mắn không bị giết chạy loạn như ruồi, kinh hoàng gào thét sợ hãi, trong màn tối hỗn loạn không ngừng truyền đến tiếng hô vang thảm thiết, khiến binh lính của Đức lý vương quốc không biết phía địch có bao nhiêu người, tưởng rằng mình đã bị vây chặt.

Càng ngày càng nhiều binh lính bắt đầu lao ra doanh trướng chạy loạn, cầm vũ khí đâm chém nhưng không tìm được mục tiêu. Vốn vẫn đang trong lãnh thổ nước địch khiến bọn họ rất lo lắng, huống hồ trong truyền thuyết địch nhân lại cường đại, ngay cả quân đoàn số ai thần dũng của đế quốc cũng bị họ đánh bại, hầu như toàn quân bị diệt, khiến cho chúng run như cầy sấy.

Trong bóng tối, Ngã nhĩ hoa thống lĩnh kỵ binh, truy sát quân địch trong bóng tối, cương đao lăng không chặt chém, máu tươi phụt ra, vô số địch nhân chết dưới đao của bọn họ, tiếng kêu thảm thiết rung động nơi hoang dã.

Thế nhưng trời sáng lại rất nhanh, quân địch sau khi thất kinh thấy nhóm người chạy vào chỉ có vài trăm, so với người của mình thì ít hơn nhiều lắm, quân tâm dần dần bắt đầu bình tĩnh trở lại, cũng cầm đao thương đâm loạn nữa, tránh cho trong lúc vô thức đả thương người nhà.

Trên mặt đất nằm đều là binh lính của Đức lý vương quốc, bọn chúng có người bị đám Ngã nhĩ hoa chém chết, càng nhiều hơn là chết dưới loạn đao của người nhà, mà lúc này, ngã nhĩ hoan thấy trời xuất hiện nắng ban mai, quyết định thật nhanh, mang theo 300 người phóng ra khỏi quân doanh.

Lúc này, tướng quân Bì nhĩ đang kinh hồn liền giận tím mặt, đối với sự nhục nhã như vậy là không thể chịu được, lập tức hạ lệnh kỵ binh chuẩn bị, tự mình mang theo sáu trăm tên kỵ binh truy sát, phát thệ muốn cho những tên quấy rối này trả một giá thật lớn!

Bởi vì thời gian không đủ, Ngã nhĩ hoa không thể bố trí cạm bẫy bên ngoài doanh trịa này, thế nhưng hắn có thứ dễ dàng hơn —— khống thú thuật.

Bôn ba một đêm, nhóm người của Ngã nhĩ hoa đều kiệt sức, ngựa hết hơi, rất nhanh đã bị tướng quân Bì nhĩ đuổi theo, thế nhưng ngay sau đó, đám truy binh này đột nhiên dừng lại, chiến mã hất toàn bộ kỵ binh xuống dưới!

Đám kỵ binh bị rượt đuổi liền quay đầu, đem cương đao chém lên đầu mấy tên địch đang rớt xuống ngựa, còn Bì nhĩ tướng quân đứng mũi chịu sào, bị Ngã nhĩ hoa dùng một đao chém đứt yết hầu, chỉ thấy hai tay của hắn chăm chú bưng cổ đang chả máu, không dám tin tưởng nhìn Ngã nhĩ hoa, té trên mặt đất chết đi nhưng cặp mắt vẫn không nhắm lại.

Ngoài hắn ra đám thủ hạ của hắn đều nhất loạt té ngựa, cho dù may mắn không bị thuộc hạ Ngã nhĩ hoa chém giết, bọn họ cũng không còn tâm tư truy đuổi. Đám chiến mã như bị sợ hãi, hướng bốn phương tám hướng chạy trốn, còn đám kỵ binh đứng một chỗ chuẫn bị đón nhận vận mệnh ập xuống.

Mất đi chủ tướng và chiến mã, số binh sĩ còn lại đều ngây ra như phỗng, nhìn đám kỵ binh kia đang diễu võ dương oai, bọn chúng chỉ có thể lập đội hình cố thủ, bởi vì bọn chúng biết, một khi xông ra bên ngoài, trên thảo nguyên này thì bọn họ chỉ có giơ cổ chờ đám người kia tới chém.

Nhưng bọn chúng không thể cố thủ vĩnh viễn, khi Thản đạo nhĩ xuất lĩnh quân mã chạy tới, binh lính Đức lý vương quốc chỉ có thể ai oán một tiếng, hai mặt nhìn nhau, bởi vì nếu như hiện tại không đầu hàng thì chỉ có con đường chết.

Ngã nhĩ hoa người đầy máu ngồi trên lưng ngựa miểm cười, thản nhiên nhìn về hướng bắc, hắn biết mình phải đi theo quân đoàn uy vũ đi về hướng bắc đến Đức lý vương quốc, đem ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt vào trong lãnh thổ bọn chúng.

Ở tại đó, Ngã nhĩ hoa nhìn thấy Lai Âu thánh nữ mỹ lệ khiến hắn khắc cốt ghi tâm, cùng với Kim Ngưu, xạ thủ thánh nữ hai cung, hắn muốn nắm trong tay quốc gia này, trả thù Sinh Mệnh nữ thần thì phải chinh phục hai người này.

Địch nhân trong ải muốn chạy trốn, là bởi vì chiến báo truyền đến, các lộ quân đội của thánh an vương quốc đều dành thắng lợi trong lãnh thổ bọn họ.

Ngã nhĩ hoa tin rằng Lai Âu thánh nữ sẽ thừa thắng truy kích, dẫn quân tiến vào lãnh thổ Đức lý vương quốc, để vị nữ vương vì lần khởi xướng chiến tranh này trả một giá thật đắt!

※※※

“Ái ngươi toa...” Lai Âu thánh nữ phóng ngựa rong ruổi ở vùng hoang vu, nhìn đường xá trước mắt, trong lòng thầm nhắc lại tên của thiếu nữ nọ.

Đài ty, Kỵ mã đi theo bên người Lai Âu thánh nữ, đã khôi phục khỏe mạnh cung kính hỏi: “Thánh nữ điện hạ, sắc trời đã tối, chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi?”

Lai Âu thánh nữ phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh hoàng hôn của mặt trời, đạm nhiên đáp: “Được, bảo binh sĩ hạ trại, đêm nay chúng ta cắm trại ở đây.”

Đài Ti gật đầu đáp ứng, thúc mã quay lại truyền lệnh, nhưng trong lòng hiếu kỳ nghĩ: “Ta từ lần hồi phục trở về, lúc nào cũng phát hiện thánh nữ điện hạ luôn ngây người, không biết nàng suy nghĩ cái gì?”

Lai Âu thánh nữ ghìm ngựa đứng lại chốn hoan vu, nhìn con đường rộng lớn phía trước, trong lòng một mảnh mờ mịt: “Ta suất lĩnh quân đội đã dựa theo kế hoạch truy kích quân địch, đã tới gần biên giới của Đức lý vương quốc, hơn nữa căn cứ tình báo, phía trước quân địch đã tập trung 3 vạn người, tựa hồ muốn cùng ta tử chiến ở bình nguyên này.”

Lai Âu thánh nữ tuy rằng cũng đề phòng quân địch có quỷ kế gì hay không, thế nhưng mọi tin tình báo đưa đến đều không cho thấy quân địch có quân tiếp viện, quân đội của đức lý vương quốc đều được phái ra tiền tuyến, giao chiến với các quân đoàn được Thánh an vương quốc phái tới, ngăn trở bước tiến của bọn họ. Dựa theo chữ số tính toán, có thể chiến đầu với nàng là một đoàn quần gần 3 vạn người.

Đứng trong bình nguyên mênh mông, chỉ bằng vào vạn thiết kỵ của Lai Âu thánh nữ, nếu như muốn đánh tan quân địch cũng không phải là không thể nào, thế nhưng cũng phải trả cái giá rất lớn, bởi vậy nàng hạ lệnh triệu hoán quân đoàn uy vũ đến tham chiến, 4 vạn đối phó 3 vạn, phần thắng chắc chắn hơn.

Bất quá cứ như vậy, Lai Âu thánh nữ lại nhìn thấy Ái nhĩ toan trên chiến trường, sau khi hội chiến sẽ tập hợp binh mã lại một chỗ, sau này lại có thể sớm chiều gặp mặt, nghĩ tới chuyện kia, tâm tình nàng lại khó xử, không biết đối mặt với nữ tu sĩ ái nhĩ toa đã từng thân mật cùng mình như thế nào?

Lai Âu thánh nữ lấy tay bóp trán, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ ưu tư, sau hồi lâu, nàng quyết định không suy nghĩ nhiều, nếu mình đã quyết tâm làm tín đồ thành tín nhất của Sinh Mệnh nữ thần, vậy vô luận như thế nào chỉ có thể đi trên con đường này, nhìn thấy Ái nhĩ toa thì sẽ hành xử theo lễ tiết nữ tu sĩ bình thường, nghĩ đến đó nàng cảm thấy yên lòng hơn.

Lúc này, trong đại quân của quân đoàn uy vũ, hậu phương của Lai Âu thánh nữ, Ngã nhĩ hoa cũng ngồi trên ngựa nhìn trời chiều, yên lặng hồi tưởng lại dung nhan mỹ lệ của Lai Âu thánh nữ, ngọc thể mê người và từng tiếng thở gấp rên rỉ dưới thân nàng.

Ngã nhĩ hoa càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nỗ nắm chặt quyền, âm thầm phát thệ nhất định phải rửa sạch mối nhục, muốn người vứt bỏ mình là Lai Âu thánh nữ và người sai nàng làm việc đó là Sinh mệnh nữ thần phải trả một cái giá thật lớn!

“Thiên kỵ trưởng đại nhân!” Phía sau truyền đến âm thanh hô hoán của bộ hạ, Ngã nhĩ hoa quay đầu lại, thấy một chiến mã chạy như bay đến, lập tức thấy một tiểu binh mang ánh mắt cung kính nhìn hắn, vừa khom người vừa nói: “Quân đoàn trưởng đại nhân mời thiên kỵ trưởng đại nhân đến bàn quân tình.”

Ngã nhĩ hoa lạnh nhạt ứng tiếng, thúc ngựa tiến về hướng quân đoàn trưởng Thản đạo nhĩ, gió đêm thổi, trường bào nữ tu sĩ lây động theo gió, thoạt nhìn thật là tiêu sái phiêu dật, mờ mờ ảo ảo mang theo ý tứ cô đơn.

Hiên tại Ngã nhĩ hoa là thiên kỵ trưởng trong quân đoàn uy vũ, lấy nữ tu sĩ hệ chiến đấu leo lên địa vị thiên kỵ trưởng, không phải là chưa từng có trong quân, huống hồ công lao Ngã nhĩ hoa lại to như thế, nhiều lần chiến đấu có biểu hiện thật tốt, đạt được đề bạt đặc biệt cũng là chuyện thường tình.

Ngã nhĩ hoa đi vào trong doanh trước, thầm hướng quân đoàn trưởng Thản đạo nhĩ hành lễ, sau đó ngồi ở một bên, người ở đây đã quen với hình ảnh cao ngạo của nữ tu sĩ này, xuất phát từ sự thành kính đối với Sinh Mệnh nữ thần họ cũng làm lơ chuyện này, trái lại đối với dáng vẻ cao ngạo này của nữ tu sĩ, bọn họ còn mang thêm vẻ ngưỡng mộ.

Không được một hồi, tất cả thiên phu trưởng, thiện kỵ trưởng trong quân doanh đều đi tới, toàn bộ tụ tập trong quân trướng của Thản đạo nhĩ.

Thản đạo nhĩ sau khi thấy mọi người tập trung đầy đủ, thì tuyên bố bắt đầu quân nghị, đem mệnh lệnh của Lai Âu thánh nữ nói lại, đồng thời cổ vũ nói: “Chỉ cần đánh tan chi quân đội này, thì thanh thế quân ta cực lớn, khi tiến vào trong lãnh thổ của Đức lý vương quốc cũng ít chướng ngại hơn, chúng tướng sĩ cần đồng lòng hợp lực, diệt hết quân địch!”

Chúng tướng dưới trướng lập tức đứng lên phát thệ, thề phải hàng phục vương quốc, tiêu diệt quân địch, đáng vào kinh đô của Đức lý vương quốc, bắt nữ vương Ai tư đặc lạp của bọn họ, áp tải đến thánh an vương quốc, lấy đó làm sự nghiệp!

Ngã nhĩ hoa đứng trong đám người, khuôn mặt lạnh lùng, hắn đối với việc thuần phục vương thất không có hứng thú: “Nhưng nếu có thể nhìn thấy Lai Âu thánh nữ trong lần hội chiến lần này, nàng sẽ dùng thân phận gì để gặp mặt ta?” Nghĩ tới đây, trong lòng hắn phát ra từng tràn cười lạnh.

※※※

mấy ngày sau, quân đoàn uy vũ đã tiến đến gần nơi hai bên hội chiến, hơi chút nghĩ ngơi và hồi phục mới tiếp tục hướng chiến trường xuất phát.

Lai Âu thánh nữ từ đã dẫn quân đến khu vực bình nguyên là chiến trường từ lâu, chỉ đợi quân đoàn uy vũ đến mới hội chiến, cho nên giảm tốc độ hành quân, mà tốc độ của quân địch tựa hồ cũng không nhanh, tình báo truyền đến, lần này quân địch suất lĩnh là quân đoàn phấn hồng, người thống lĩnh muốn tử chiến vời bọn họ là nhị công chúa của Đức lý vương quốc, tên là Kỳ Na Na một thiếu nữ trẻ tuổi.

Chính vụ trong Đức lý vương quốc luôn gia nữ vương Ai tư đặc lạp xử lý, nàng vốn là công chúa của Đức lý vương quốc, khi phụ hoàng qua đời truyền lịa ngôi nữ vương, rồi 15 năm trước chồng chết, lẻ loi một mình mang theo hai người con gái, lại đem quốc vụ trong Đức lý vương quốc xử lý ổn thỏa, được người người ca ngợi. Chỉ là lúc này đột nhiên phát binh công kích Thánh An vương quốc, làm ọi người không rõ nguyên nhân, chẳng lẽ không biết thánh nữ tu đạo viện cường đại thủ hộ cho Thánh an vương quốc hai sao?

Hai nữ nhi của Ai tư đặp lạp nữ vương, rất kỳ lạ lại không làm theo tục tảo hôn của đại lục, 11 12 tuổi phải gả ra ngoài, người con lớn tên là Tắc thiến Lỵ Á năm nay mười tám tuổi, bởi vì cung phụng nữ thần chiến tranh, quyết tâm muốn làm nữ tu sĩ thờ nữ thần chiến tranh thề không xuất giá, mà muội muội của nàng Kỳ Na Na năm nay mười sáu tuổi, tuyên bố muốn lấy tỷ tỷ làm gương, cũng không chịu xuất giá, mà Ai tư đặc lạp nữ vương cũng không muốn ép các nàng, để các nàng tùy ý hành sự theo sở thích.

Kỳ Na Na công chúa rất hứng thú với chiến tranh, lấy một phần lực lượng cảu Đức lý vương quốc thành lập quân đoàn phấn hồng, lúc này nghe nói là nàng nghe lệnh của nữ vương, dẫn quân xuất chinh đến đây đón đánh quân đoàn do Lai Âu thánh nữ thống lĩnh.

Đối với tiểu cô nương ham chơi như vậy, các tướng sĩ trong quân đoàn uy vũ đều cười nhạt, không để nàng vào mắt. Nghĩ đến việc một công chúa mảnh mai kiến tập một quân đoàn, thì chưa giao chiến đã có thể nhìn thấy việc bị đánh tan?

“Bắt được công chúa Kỳ Na Na, nhất định sẽ khiến mẫu thân của nàng khiếp sợ, đến lúc đó bất kể là chiêu hàng hay là tiếp tục tiến công, đều rất có lợi với quân ta.” Các tướng lĩnh quân đoàn uy vũ đều nghĩ như vậy, ý chí chiến đấu trong lòng dâng lên, giục bộ hạ đi nhanh về phía trước, giống như sợ công lao sẽ bị người khác đoạt mất.

Nhưng Ngã nhĩ hoa mang theo ngìn kỵ binh của mình hành quân trong đám người, chung quy cảm thấy tinh thần không yên, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.

Hắn từng nghe tiểu ma nữ nói qua, người chiếm được thánh nữ tinh đồng, năng lực cảm ứng nhiều lúc sẽ vượt qua thường nhân. Bởi vậy đối với cảm giác bất an phát sinh, hắn cảm thấy lần hành quân này tuyệt đối không dễ, nhưng rốt cuộc sẽ gặp chuyện gì, hắn cũng vô pháp biết rõ, chỉ có thể mang theo một bụng nghi ngờ, dẫn người hành quân theo.

Đại quân tiến ào ào tới vùng núi phụ cận, quân đoàn uy vũ đi qua con đường dưới chân núi, cước bộ người người thỏa mái, phảng phất thắng lợi đã ở trước mắt, lẳng lặng chờ mình đến gặt.

Ngã nhĩ hoa dẫn người đi bên trong, trong tai chợt nghe thanh âm “Ù ù”, hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy trâu rừng khắp núi đồi kéo đến cuồn cuộn, bỗng nhiên biết mình được những cảm giác bất an của mình từ đâu mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.