Thành Phố Của Mặt Trời

Chương 2: Chương 2: Chiếc thìa cong veo, cuộc sống bắt đầu vặn vẹo




Thần kinh của Phan Mẫn hơi căng thẳng , cô bê khay thức ăn trên tay đứng trong căn-tin nhìn xung quanh không biết nên ngồi ở đâu.Xung quanh đông nghịt người khiến cho cô cảm thấy khó thở, một đám đông sinh viên xếp hàng dài ở dãy buffet , dãy hàng lộn xộn , có sinh viên nào đó bị bạn bè trêu chọc bê bát mì tới trước mặt, cho nên ói hết ra, mùi trong không khí thật khó ngửi.

Phan Mẫn có thể hiểu được lý do vì sao mà bạn học kia lại như thế, có lẽ bọn họ là những sinh viên mới lần đầu tiên được vào học tập ở phòng giải phẫu được” mở mang kiến thức”, cô cũng từng có một khoảng thời gian sống dở chết dở như thế, tất cả các loại đồ ăn bún, mì, kể cả cháo trắng cô cũng không nuốt nổi. Nhưng bây giờ đã là một cô sinh viên lâu năm, khoa đường ruột, khoa tiết niệu thậm chí cả khoa phụ sản ,cô cũng bình yên vượt qua được, tất cả các loại đồ ăn đỏ lòe như máu me đầm đìa… dinh dính nhơn nhớt cũng không làm khó được cô nữa.

Nhưng tất cả những lí do này không phải thủ phạm thực gây nên sự căng thẳng thần kinh của cô. Trên thực tế, Phan Mẫn là cô sinh có tính tình rất tốt, các bạn cùng lớp luôn đồng ý với ý kiến trên, tính tình cô hiền hòa chưa bao giờ cãi nhau với ai, chưa bao giờ dùng thái độ hận đời hận mình với cuộc sống đã vốn bất công của cô cả.

Tất cả lí do là vào tối hôm qua.

Tối qua, cô thực tập ở bệnh viện như mọi khi xong xuôi thì đi về, khi trở lại kí túc xá cô mới cùng các bạn học khác ăn cơm tối hơi muộn.

Bởi vì bị tắc đường, từ bệnh viện chỗ Phan Mẫn thực tập về đến ký túc xá, đã mất hơn một giờ, cho nên từ căn-tin mua cơm về đã hơn 8 rưỡi.

Bầu trời âm u cả một ngày, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà dần dần đổ mưa, trận mưa nhỏ rất nhanh thành trận mưa to. Các hành lang vang lên tiếng gọi nhau bốn phía “Mau thu quần áo vào”, Phan Mẫn kéo chiếc bàn nhỏ chuyên dụng trên giường ra, trùm chăn ăn cơm cá kho, cảm thấy an toàn và thoải mái.

Trong TV đang chiếu môt trương trình đang rất được chào đón gần đây”Ảo thuật quanh ta” .

Phan Mẫn với các bạn cùng phòng vừa ăn, vừa hưng trí bình luận nội dung của trương trình kia.

Trên ti vi xuất hiện một người đàn ông, có lẽ anh ta không muốn để lộ gương mặt thật của mình, cho nên đeo một cái mặt nạ vô cùng xấu xí, anh ta đang giới thiệu quá trình thực hiện màn ảo thuật “Làm con người biến mất” . Sau khi biểu diễn xong, anh ta lấy ra một cái thìa trông rất bình thường, rất giống những cái thìa bình thường khác mà Phan Mẫn thường mua ở siêu thị.

Phan Mẫn tò mò nhìn màn hình, muốn biết anh ta dùng thìa này để làm gì.

Màn biểu diễn bắt đầu.

Chỉ thấy vị ảo thuật gia trên ti vi kia tập trung nhìn thẳng vào chiếc thìa. Mới bắt đầu không có gì khác biệt xảy ra, vài giây sau cũng vẫn vậy, Phan Mẫn hắt xì một cái, một cô bạn cùng phòng sốt ruột nói :“A, anh ta thực ra muốn làm cái gì thế, nếu chỉ có như vậy thì anh ta nên chuyển qua diễn kịch câm đi thôi.” Sau đó với tay cầm lấy chiếc điều khiển chuẩn bị đổi kênh.

Đúng lúc này, chiếc thìa cuối cùng cũng xảy ra chút khác biệt. Ở đoạn giữa của chiếc thìa đó giống như bị mềm đi, bắt đầu từ từ ngả xuống, cuối cùng cong oặt lại.

“Cái này là gạt người, gạt người! Tại sao chỉ đứng im một chỗ mà cũng làm ra được ảo thuật chứ......” Bạn học cầm chiếc điều khiển tự mình thì thào.

Các chị em khác trong phòng ồn ào:“Chờ lát nữa phỏng vấn sau sân khấu, xem anh ta tiết lộ quá trình màn ảo thuật này là được rồi.”

Phan Mẫn cầm chiếc thìa đặt ở trước mắt, lại còn nhìn xung quanh nghiên cứu xem liệu chiếc thìa có sắp đặt cơ quan nào hay không.

Chắc không phải là siêu năng lực đó chứ, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ phản khoa học . Ai da không thể nào đâu, siêu năng lực gì đó là lừa người mà thôi, Phan Mẫn lắc đầu cười cười, nhưng là vẫn là không tự chủ đem ánh mắt tập trung lên trên chiếc thìa.

Hay là mình cứ thử xem sao? Cô nghĩ .

Người trẻ tuổi tinh thần dào dạt, nhất là người giống Phan Mẫn các cô gái thanh xuân của khoa đường ruột tiết niệu, các cô chỉ có thể đem tuổi thanh xuân dành vào nghiên cứu mà thôi.

Lúc này, bên ngoài một tia sét đột nhiên chém thẳng xuống dưới, ngoài cửa sổ bỗng sáng lên chói mắt. Các sinh viên lập tức trở nênhoảng sợ. Ngay sau đó, điện của ký túc xá phụt tắt, mọi người lâm vào hoàn cảnh không nhìn rõ năm ngón tay.

Trong các phòng ngủ của ký túc xã nữ chợt im phăng phác, chắc hẳn là toàn bộ sinh viên bị giật mình đến ngây người, sự im lặng bao trùm đến đáng sợ. Ba giây trôi qua, không biết ai lên tiếng trước bắt đầu có tiếng thét inh tai, toàn bộ ký túc bắt đầu sôi trào .

“Cái gì vừa xảy ra đấy!”

“Không phải tòa nhà của chúng ta có cột thu lôi à, sao lại có thể như vậy được?”

“Đừng nói nhiều nữa, mau đi tìm đèn pin đi.”

“Bên ngoài không phải có có máy phát điện à, sao lại có thể mất điện được thế !”

“Thôi cậu đừng nói nữa, cái đó đã bao nhiêu năm không dùng tới rồi,chắc ngỏm lâu rồi .”

Phan Mẫn cũng bị hoảng sợ. Cô chỉ cầm cái thìa, muốn vạch trần đáp án của màn ảo thuật kia mà thôi, hai mắt vẫn còn nhìn thẳng vào chiếc thìa,nhưng cơ thể đã cứng ngắc.

Trong bóng đêm, chỉ nghe được thấy tiếng chân hỗn loạn bên ngoài.

“Đây tìm được rồi, từ khi bắt đầu đi thực tập không có thức đêm nữa , không biết còn pin hay không nữa.” Bạn học của Phan Mẫn lên tiếng.

Sau đó có tiếng bật công tắc, phòng ngủ cũng được chiếu sáng nhờ ngọn đèn pin, nhưng trông có vẻ thật ảm đạm.

Thật ra giờ tắt đèn của ký túc vẫn là 11 giờ đêm, các cô nhiều khi phải chuẩn bị cho các kỳ thi, cần phải học đêm trau dồi kiến thức, cho nên hầu như ai cũng có một cái đèn pin, độ chiếu sáng cũng đủ dùng, lại còn tiết kiệm điện. Chẳng qua bởi vì năm nay các cô đã là sinh viên thực tập, việc học tương đối buông lỏng, cho nên đèn pin đã lâu không được nạp điện .

“Phan Mẫn cậu ngây người làm gì thế, mau đem đèn pin của cậu ra đây, đèn của tớ không sáng được lâu đâu.” Bạn cùng phòng kia gọi.

Bởi vì cuộc sống của Phan Mẫn rất có quy luật, đồ đạc của cô được xếp gọn gàng ngăn nắp, cho dù mấy tháng không dung tới đèn pin, nhưng đến kỳ cô vẫn nạp điện cho nó. Latop của cô cũng thường xuyên nạp điện, khi cắm dây điện thì tuyệt đối không dung đến pin. Cho nên có chuyện gì bất ngờ xảy ra việc đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là cô.

Phan Mẫn ngơ ngác A một tiếng, bỏ thìa xuống.

Một tiếng vang nhỏ, Phan Mẫn kinh ngạc nhìn về phía bát cơm inox của mình, sau đó ngẩn người.

Trong bát cơm cô nhìn thấy một chiếc thìa cong vẹo.

“Phan Mẫn cậu làm sao thế, mau mau, lấy đèn ra đi!”

“A, a, được rồi!” Phan Mẫn yên lặng giấu chiếc thìa biến dạng vào sau lưng.

Sự cố mất điện được khắc phục rất nhanh, nhưng tiết lộ cách làm màn ảo thuật đó đã sớm qua mất rồi. Có lẽ chuyện giải thích quá trình làm ảo thuật của vị ảo thuật gia đó đã không còn quan trọng với cô nữa rồi .

Cô vụng trộm giấu chiếc thìa đó vào trong hộp, cô không muốn ai phát hiện được ra chuyện này, cả đêm cô rơi vào trạng thái hoảng hốt, cô luôn tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là ảo giác, ảo giác mà thôi, cũng may các bạn cùng phòng không ai phát hiện ra tâm trạng của cô lúc này.

Sau khi xem những chương trình thí nghiệm động vật trên ti vi, Phan Mẫn cũng sợ nếu như bị lộ ra cô cũng sẽ giống như bọn chúng.

Theo thường lệ 11 giờ tắt đèn, Phan Mẫn hiếm khi có ngày quên đánh răng trước khi ngủ.

Ngọn đèn hành lang hắt vào trong khung cửa sổ.

Phan Mẫn vụng trộm lấy cái thìa ra, hy vọng vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp, chẳng qua khi cái thìa kia tự uốn cong, đúng lúc cô nhìn thấy nó mà thôi. Nhưng sau 5 lần thử nghiệm lại, lần nào chiếc thìa cũng cong như vậy.

Khóe miệng Phan Mẫn run run , hoảng sợ nhìn cái thìa đang trong hình dang chữ S kia, trong lòng yên lặng nói với “Nó”: “Mày có phải là sinh vật dạng thìa chưa được phát hiên ra đúng không......”

Một lúc lâu sau, đương nhiên chiếc thìa không có trả lời lại được, nó vẫn sừng sững nằm trong tay cô.

Sau đó Phan Mẫn không nhớ được mình trải qua đêm hôm qua như thế nào , thí nghiệm cả một đêm, chiếc thìa đáng thương từ chữ “U” biến thành chữ “S”, từ chữ “S” biến thành chữ “M”, sau đó cô phát điên và nó biến thành dấu “&”. Nếu chiếc thìa kia có sinh mệnh, thì chắc chắn cô sẽ vui vẻ vì mình phát hiện ra loại sinh vật dạng thìa mới này.

Khi còn nhỏ, Phan Mẫn cũng mơ giấc mộng làm chúa cứu thế, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, giấc mộng thời ấu thơ cũng đã trôi qua, cô bây giờ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn giống như những người bình thường khác, hơn nữa sự giống nhau này làm cho cô cảm thấy an toàn và an tâm. Cô không muốn bởi vì khác biệt mà bị cô lập, cho nên cô không hề từ chối hay phản bác bất cứ điều gì, cho dù là những điều cô không muốn, cô cũng muốn cùng các bạn sinh viên khác đi KTV, đi dạo mua sắm. Nhưng cô lại càng thích một mình trong ký túc xá không làm cái gì hết.

Nói trắng ra là, Phan Mẫn cũng tự hiểu bản thân mình cô chỉ là một công dân bình thường nhỏ bé.

Cô chẳng qua chỉ là sinh viên mới qua tuổi 20, học tập bình thường, tính cách yếu đuối, một nữ sinh không có gì nối bật hết. Một buổi tối, một hành động lơ đãng, lại đem hững suy nghĩ nhận thức bình thường của cô bị đảo lộn .

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Phan Mẫn không cần phaỉ bò ra khỏi giường vào sáng sớm, không cần phải chen chúc khổ sở trên đường đến nơi thực tâp. Nhưng mà cho dù đang đứng ở căn-tin ầm ỹ, cô vẫn không thể tìm được cảm giác chân thật.

Cô ngây ngốc đứng ở góc căn-tin.

Trên vai đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, sau đó truyền đến âm thanh quen thuôc:“Này, Phan Mẫn, sao em lại đứng như phỗng ở đây?”

Phan Mẫn bị giật mình, vẻ mặt hoảng hốt xoay người. Cô bây giờ gống như con thú nhỏ động một cái có thể quay sang cắn người ngay.

Thì ra là vị học trưởng tiền bối đáng kính Văn Đạt, thỉnh thoảng anh ấy còn tới dậy thay cho giáo sư của lớp Phan Mẫn, nghe nói gia cảnh anh ta rất tốt, có thân thích mở một bệnh viện tư nhân ở nước ngoài nữa, là bạch mã hoàng tử trong lòng các em gái năm dưới.

Thật ra chỉ cần anh ấy đứng ở bên cạnh Phan Mẫn cũng đã đủ làm cô bị chói mắt , chung quanh không ít ánh mắt tụ về chỗ cô, dù sao Vương Văn Đạt ở học viện y khoa này chính là người nổi tiếng.

“Em làm sao thế, sao lại đứng bất động một góc thế này?”

“Không, không có gì ạ.” Phan Mẫn cười gượng , lặng lẽ lùi từng bước ra phía sau.

“Sao mặt em trắng thế, em bị ốm à?”

Phan Mẫn nóng lòng muốn thoát khỏi anh ta, mong chóng nghĩ ra một cái cớ,“Chỉ là vừa rồi em chạy nhanh quá, cho nên đang đứng nghỉ mà thôi.”

Vương Văn Đạt nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, cô cứ như thế biến thành mục tiêu của cả căn-tin , làm cho cả người cô không được thoái mái.

Cuối cùng Vương Văn Đạt nở nụ cười,“Em chạy nhanh thế làm gì, muốn đi ăn cũng đâu phải vội vàng thế .”

“Học trưởng anh tìm em có chuyện gì không ?” Phan Mẫn đành lên tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này.

“Anh nghe nói em xin đi Châu Phi làm bác sĩ tình nguyện?”

Bởi vì trường học của cô và một số bệnh viện của Châu Phi ký hiệp ước, nên hàng năm các giáo sư đều sẽ dẫn theo một số trợ giáo sang bên đó khám chữa bệnh, còn mang theo một số thực tập sinh qua , để có thể tăng kinh nghiệm. Bởi vì vậy học sinh trong trường đều tranh nhau báo danh, Phan Mẫn cũng tùy tiện mà đăng ký, nhưng cảm thấy trình độ của mình chưa đến mức toàn diện, tám chín phần mười là không được chọn .

Phan Mẫn gật gật đầu.

“Vậy tốt rồi, anh cũng thế, học muội mong em sẽ chăm sóc cho anh nhiều hơn nhé.” Vương Văn Đạt cười nói.

Phan Mẫn hiện ra vẻ mặt kỳ quái, cô không hiểu ý của Vương Văn Đạt.

“Em còn chưa biết à,” Vương Văn Đạt bị biểu hiện mơ hồ này của cô làm cho tinh thần sảng khoái, rất muốn xoa đầu cô, nhưng là cuối cùng vẫn nhịn xuống thành thật mà nói,“Em có tên trong danh sách đó.”

Phan Mẫn giống như đang mơ vậy .

Cô mới là sinh viên năm thứ 4, trên cô còn có rất nhiều tiền bối năm thứ 5, thạc sĩ, tiến sĩ , cùng với những sinh viên được đào tạo chuyên ngàng đặc biệt. Sao lại chọn một Phan Mẫn thấp bé nhẹ cân như cô thế nhỉ.

Hai ngày nay rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, bùng nổ vận may à!? Cô chỉ đứng bất động thế mà cũng trúng đạn sao, cô lần này báo danh cũng chỉ là báo cho vui thôi mà.

Nhưng là mặc kệ cô có suy nghĩ như thế nào, thì nửa năm sau, Phan Mẫn vẫn ngoan ngoãn xắp xếp va li , lên máy bay đi Châu Phi.

Sau đó, cô và toàn bộ hành khách đều mất tích trong đại dương bao la......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.