Thành Phố Của Mặt Trời

Chương 7: Chương 7: Dân mới nhập cư… bác sĩ Phan




Thành phố thực dân hành tinh Kent thuộc tinh hệ 82AI hệ Mặt trời

Phan Mẫn từ từ tỉnh ngủ, cô cảm giác được mình đã ngủ một giấc thật ngon, thoải mái ngồi dậy vươn vai, sau đó mới mở to mắt. Ánh sáng sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ sát mặt đất chiếu vào, in lên trên thảm một bóng người thật dài.

Cái thảm đẹp thiệt, trên nền đỏ thẫm dầy dặc những hoa văn màu vàng nâu, màu sắc ấm áp nhưng lại tạo nên cảm giác ôn hòa, cả đại sảnh rộng lớn đều được trải kín thảm như vậy. Phan Mẫn giật mình ….Không phải cô đang nằm mơ đó chứ, trong ký túc xá làm gì có thảm, huống chi là cửa sổ sát đất.

Bên ngoài cửa sổ là cây cối xanh tươi, liễu rủ theo gió đong đưa, xa xa còn có một số cây cối có hình thù kỳ quái.

Cô ngẩng đầu, những hình trang trí trên nóc nhà, là hình sao trời và hình mây. Sau đó cô chậm rãi mê man nhớ lại chuyện mình gặp phải.

Cô lập tức nhảy dựng lên, phát hiện trên người vẫn còn dính nước dãi của con chim lớn, hơn nữa nó đã chuyển sang trạng thái khô cứng.

Kẹt một tiếng, cánh cửa đại sảnh được mở ra, đi vào là một người đan ông trung niên tầm 40 tuổi, ông ta mặc quần dài áo sơ mi gọn gàng, dáng người và màu mắt của người này trông rất bình thường, không khác biệt lắm so với người Phương Đông. Nhưng sau khi trải qua những bất ngờ sợ hãi ban đầu, Phan Mẫn không thể xác định chính xác phán đoán của mình được.

“Bác sĩ Phan, cô tỉnh rồi à?” Người kia nói,“Xin chào cô, tôi là Trần Trung Quý quản gia của thủ lĩnh. Thực sự có lỗi vì đêm qua phải tạm thời an bài cô nghỉ ngơi ở đây, ý của thủ lĩnh chính là chờ khi cô được tắm rửa sạch sẽ những thứ trên người , rồi sau đó an bài cho cô một phòng trên lầu ba.”

Tiếng được sử dụng là tiếng Anh.

Trần Trung Quý nhìn thấy Phan Mẫn không trả lời, hơn nữa bộ dáng lại mơ hồ, lẩm bẩm:“Tinh thần không tập trung, chẳng lẽ hệ thống tư liệu bị sai à?” Sau đó ông ta thay đổi ngôn ngữ thông dụng ở khu vực Đông Á hỏi lại cô,“Cô còn có chuyện gì thắc mắc hay không?”

Phan Mẫn đánh liều hỏi:“Ông là...... Người trái đất à?”

Trần Trung Quý cười cười,“Đúng vậy, nhưng tôi đã là đời thứ 5 sinh sống tại đây rồi . Ngày hôm qua không làm cho cô sợ hãi chứ, thủ lĩnh của chúng tôi không hiểu nhiều về đối nhân xử thế cho lắm, nhưng nói chung ngài ấy vẫn được coi là một vị chủ nhân tốt.”

Là người Trái Đất! Phan Mẫn thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết được cô ở trong này có thể nhìn thấy đồng hương thì cảm giác nó tuyệt đến thế nào, khi bị Edge tha xuống thế giới dưới lòng đất, cô có cảm giác cơ thể đã hoàn toàn tuyệt vọng,bị rời khỏi thế giới quen thuộc của mình cho nên nỗi sợ âp đến giống như bị nhấn chím dưới đáy đại dương, vô cùng bất lực.

Sự căng thẳng được giảm bớt , cô mới nhận ra rằng mình rất bất lịch sự khi ngồi duới đất nói chuyên với người lớn, cô vội đứng lên, cố gắng chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn , nhưng thật đáng tiếc bộ dạng bây giờ của cô muốn chỉnh tề là không thể được.

“Xem ra cô cần phải được tắm nước nóng.”

Nói xong, Trần Trung Quý làm tư thế mời, sau đó dẫn cô đi lên hành lang.

Phan Mẫn đi theo phía sau ông ta, trên đường đi không gặp được người nào khác,cô cảm thấy hơi hơi có chút xấu hổ, đành phải tự mình bắt chuyện:“Ông đừng quá lịch sự với tôi như thế, tôi vẫn chỉ là một sinh viên thôi, ông không cần phải nói kính trọng như vậy với tôi đâu .”

“Đấy là cô không biết chúng tôi cần bác sĩ đến thế nào đâu, nói lịch sự như vậy là đại biểu cho sự tôn trọng của chúng tôi với cô.”

“Nhưng mà......”

Trần Trung Quý cười cười,“Xin cô hãy lượng thứ cho tâm tình của những người con đã xa trái đất quá lâu như chúng tôi.”

“Nơi này có rất nhiều người trái đất à?”

“Đúng vậy. Cho nên chúng tôi rât cần bác sĩ từ bên ngoài tới, người không biết y học của chúng tôi đã lạc hậu đến mức nào đâu, bây giờ gãy xương vẫn còn cần phải bó thạch cao, nghe nói kỹ thuật này thịnh hành từ hồi thế chiến thứ 2?”

“Bó thạch cao?” Phan Mẫn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa thể hiểu nổi, lúc trước khi ngủ mê , cô nghe nói thành phố thực dân này đã có kỹ thuật vô cùng tân tiến.

“Điều này không có gì là kỳ quái, cấu tạo thân thể của người Kent và chúng ta không giống nhau, lại càng không cần phải nói đến vấn đề di truyền, ngay cả các tế bào cũng khác biệt nhau, cho nên chúng tôi không thể sử dụng các thiết bị chữa trị của người Kent được...... Sau này từ từ cô sẽ hiểu.”

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi lên tầng ba bước đến gần một cánh cửa, đó là một cánh cửa được khắc hoa theo kiểu phục cổ.

“Đây là chỗ ở của cô. Trông rất cổ kính phải không, đây là do lão quản gia mười đời trước thiết kế đó. Nhưng ở bên trong cũng không cổ lắm đâu.” Trần Trung Quý nói xong, bảo Phan Mẫn vươn tay, đặt lên miếng bảo thạch màu lam trên vách tường.

Cánh cửa phát ra tiếng, một cái giọng nữ vang lên:[ xác nhận thân phận….xác nhận chính xác ….cửa đã được mở.]

“Đây là ‘Elisa’ máy tính trung ương của tầng thứ 9.”

[ Rất vui khi được gặp cô, bác sĩ Phan, thông tin thân phận của cô đã được chuyển vào kho dữ liệu dự trữ vào ngày 23 hôm qua, đời di dân thứ nhất, về quyền lợi nghĩa vụ và giờ giấc làm việc của cô , chúng tôi sẽ gửi thông tin chính xác cho cô vào ngày mai.]

Cánh cửa tự động mở ra, đầu tiên là một phòng ngủ cũng trang trí theo kiểu phục cổ, hơn 100m2.

“Thật ra ngày hôm qua chúng tôi đã đem căn phòng này dọn dẹp lại sạch sẽ rồi, nhưng mà do thủ lĩnh thấy trên người cô vẫn còn dính bẩn, cho nên ra lệnh cô nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới cho ngủ trên giường, nên tôi mới tự xắp xếp để cho cô nghỉ lại ở đại sảnh.” Trần Trung Quý nhấn mạnh hai chữ “tự xắp xếp”.

Tuy rằng trên người bẩn thỉu khó chịu, nhưng cô vẫn muốn tìm hiểu xung quanh một chút, cô vẫn còn một chút thắc mắc trong lòng, Phan Mẫn mới hỏi:“Thủ lĩnh, ngài ấy có khó ở chung không?”

“Xét về phương diện tổng thể mà nói, cũng không tệ lắm .” nhìn biểu tình của Trần trung Quý nhìn thế nào thấy cũng có vấn đề, Phan Mẫn càng nghi ngờ hơn.

“Cô yên tâm đi, chúng ta rất khó có dịp được nhìn thấy thủ lĩnh.” Trần Trung Quý mở hai tay,“Ở lâu rồi cô sẽ hiểu, không phải ở bên ngoài có câu gừng càng già càng cay sao. Ha ha.”

Thật lạnh, Phan Mẫn méo miệng ,“đúng … đúng vậy đấy.”

“Như vậy, ở trong này có thể có không….ừm… , nhân …. quyền?”

“Thành phố thực dân đảm bảo người Kent được quyền lợi của người Kent,người trái đất cũng được hưởng nhân quyền. Ít nhất cũng sẽ không bị làm thức ăn dự trữ.”

Được rồi, chính là công dân bậc hai, cô có thể khẳng định là, đãi ngộ tốt hơn so với trâu bò lợn gà .

“Bởi vì còn có một ít thủ tục cần phải hoàn thiện, cho nên cô có thể nghỉ ngơi một lát, công việc sẽ bắt đàu từ thứ hai. Đúng rồi, căn cứ vào thời gian công việc có thể được thêm điểm, điểm khi tích lũy đến mức độ nhất định có thể được ngày nghỉ, nếu như có đủ điểm, thậm chí còn có đổi điểm để đi vào cánh cửa không gian đi ra bên ngoài du lịch.”

“Có thể đi ra bên ngoài nữa á?”

“Đúng vậy, nhưng chỉ là ngắn hạn thôi .”

“Chẳng lẽ không có người ….một đi không trở lại sao?”

“Có -- nhưng bọn họ đều đã chết. Hơn nữa, Nếu như người Kent muốn tìm chúng ta là rất đơn giản, cô vẫn còn chưa hiểu hết tình huống ở đây, vào lúc các cô đăng ký nhập cảnh, đồng thời cũng đã được trang bị thêm thiết bị định vị rồi.”

“......”

Trần quản gia nói các cách sử dụng đồ vật trong phòng cho Phan Mẫn, sau đó lập tức rời khỏi phòng của Phan Mẫn.

Tạm thời đem chuyện trở về xã hội nhân loại sang một bên, bây giờ một mình cô một không gian! Phan Mẫn hưng trí bừng bừng đi thăm quanh phòng một vòng. Chuyện xảy ra rất bất ngờ, cô đã xác định bản thân mình chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng sau đó lại được đưa đến không gian khác, bây giờ còn co một nơi thuộc về riêng cô! Có lẽ công việc sau đó của cô chác cũng rất đáng được chờ mong, có lẽ khi tích đủ “Điểm Công” thì cô có thể đi tìm giáo sư và các bạn học của mình rồi.

-- hơn nữa, Bây giờ cô là bác sĩ Phan!

Nhưng bây giờ phải đi tắm rửa ngay lập tức.

Khi Phan Mẫn đi theo chỉ thị của máy tính đến phòng tắm, bạn Phan của chúng ta giống y như con nhà quê mà há hốc miệng kinh ngạc. Phòng tắm được thiết kế theo kiểu động đá, trần nhà rủ xuống những khối đá nhũ, nước chảy róc rách. Phía dưới là bể nước nóng màu trắng ngà, bể nước nóng có màu này có thể thấy được nó rất giàu khoáng chất, bể nước đang tỏa hơi nóng .

[ đây là được thiết kế theo mệnh lệnh của quản gia tiền nhiệm, phòng tắm được tạo theo phong tục hoặc sở thích của người đó, nếu như cô có sở thích đặc biệt nào khác, có thể nói với máy chủ, máy chủ sẽ hoàn thành cho cô trong khi cô đi làm việc.]

Phong tục tập quán của nhân loại...... Như thế này là phong tục của người nguyên thủy à? Cô có cảm giác là thành phố thực dân này thực sự không theo kịp thời đại rồi.......

“Nhưng lãng phí nhiều nước như vậy không sao chứ? Một mình tôi dùng nhiều nước thế này tôi cảm thấy bất an lắm!” Phan Mẫn chỉ vào dòng nước suối, liếc mắt cũng phải hơn mười khối nước chứ ít đâu.

[ Tất cả nước thải trong thành phố sẽ được xử lí thỏa đáng thưa cô.]

Nói cách khác, tất cả các loại nước thoải sẽ được xử lí thành không khí, sau đó lại oxy hoá thành nhất H2O, Phan Mẫn đã lâu không có phân tích các phần tử hóa học như thế này rồi.

[ Xin mời cô bóc chất dính màu xanh trên người để vào cái rổ trước mặt thưa cô.]

“Này cũng có thể tái chế sao?”

[ Đương nhiên ạ, nước bọt của lục ưng, có thể lấy làm chất dịch bồi dưỡng.]

“Dịch bồi dưỡng?”

[ Câu hỏi cấp độ hai, không thể trả lời.]

“Được rồi, tôi sẽ phối hợp với cô giữ bí mật công việc.”

[......]

Giường thật mềm mại, đồ ăn thích hợp với khẩu vị, hơn nữa còn có TV .

Thì ra người ngoài hành tinh cũng sử dụng loại TV lạc hậu thế này.

Phan Mẫn ấn điều khiển, hết chỗ nói rồi.

Ở một ít kênh sư dụng ngôn ngữ của hành tinh Kent mà cô chả thể hiểu nối, một số kênh khác là kênh của người trái đât, còn có hẳn một số bộ phim truyền hình tình cảm của người Kent nữa [ Lý Âu người hành tinh Kent và Lệ Diệp người Thái Dương hệ],[ quan chấp chính và người quản gia ],[ tình yêu của người ngoài hành tinh] và các thể loại sướt mướt khác.

Phan Mẫn chỉ cần thời gian không tới 10 phút, có thể đại khái hiểu được, toàn bộ nội dung bộ phim tình cảm đó, sự khác nhau giữa các nền văn hóa dân tộc, chủng tộc không hòa hợp, tính cách hai người không hơp nhau, hay là một sô tình yêu mãnh liệt bất chấp......

Có lẽ người Kent và người trái đất sinh sống ở đây đã có một số điểm chung nhất định , cho nên sau vài chục năm lại cần thêm một số người Trái Đất mới, bọn họ còn có thể vì người Trái Đất sinh sống ở đây tìm thêm nhiều y bác sĩ cho họ.

Đây là bộ phim kiểu gì thế, sao lại buồn cười thế này!

[ Đây là chuyện có thật đó, chẳng qua chuyện xảy ra ở khác thời đại mà thôi.]

“...... Tôi bắt đầu cảm thấy thành phố này thật chân thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.