Thành Phố Của Mặt Trời

Chương 5: Chương 5: Thủ lĩnh Edge




Trong khoang điều khiển.

Lãng Mục Ninh không thoải mái sờ sơ sau lưng của mình.

Sĩ Khanh người hợp tác đi cùng anh ta hỏi:“Làm sao thế? Mau đi ra ngoài đi.”

“Quần áo của con người mặc vào thật khó chịu.”

“Chắc là do đằng sau lưng bị che kín ấy mà, làm xong công việc rồi, trở lại doanh trại thay là được mà.”

“Nhưng tôi vẫn còn muốn ở lại đây nhấm nháp “hương vị” một chút nữa!”

Khóe miệng Sĩ Khanh co rút.

“Vậy ngài cứ từ từ mà thưởng thức, tôi còn rất nhiều việc cần phải ghi lại, hơn nữa các khu rất nhanh sẽ tới đây nhận người .”

“Cứ theo lệ thường mà làm là được, hy vọng lần này bọn họ có thể nhanh chóng hoàn thành, cho người theo chân mấy người đó giải thích tình huống rồi mới được đem con người đi. Nếu không lại phát sinh ra chuyện nan giải như lần trước....... Ôi chao, sao cậu lại cứ thế mà đi hả !”

Lời đề xuất của Lãng Mục Ninh đã muộn rồi.

Trên sân bay,hàng trăm con người đang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một một vật thể hình tam giác đen xì đang bay tới chỗ họ.

Cuối cùng, vật thể đó dừng lại trên đầu của bọn họ, không phát ra bất kỳ tiếng động . Nó ở trên đầu bọn họ một thời gian khá lâu không hề nhúc nhích, giống như là những người trong đó đang tiến hành chọn người.

Nhóm con người không khỏi nghi hoặc, cái này cuối cùng là máy móc hay là sinh vật? Nếu là máy móc, bọn họ đã đưa những thứ gì đến thế giới này vậy, vì sao một nơi nhìn như kỳ nguyên sinh lại có được những máy móc tân tiến đến thế. Nếu là sinh vật,thì những nghi ngờ về nơi này không bao giờ hết, nhưng loài vật mang hình dáng kỳ lạ như vậy làm sao có thể sinh trưởng và phát triển tại đây.

Sau đó bọn họ cũng chả còn thời gian mà nghĩ đến chuyện này nữa đâu, bọn họ muốn biết rõ cũng chả có cách nào mà biết được.

Khoảng tầm mười phút trôi qua, vật thể đó mở ra một cánh cửa tròn, bên trong cánh cửa là ánh sáng xanh lóng lánh. Sau đó cột sáng đó chiếu lên vài người, cùng lúc đó chỗ những người đó đứng biến mất trống rỗng, giống như họ đã hoàn toàn bốc hơi đi vậy!

Đám người lâm vào tình trạng hỗn loạn, khủng hoảng.

“A -- a -- a -- ăn thịt người !”

“Mẹ ơi cứu con, tôi không muốn, không muốn!”

“Mẹ nó … Đây là thế giới phép thuật hay là thế giới viễn tưởng thế!”

“Ông trời hãy tha thứ cho những hành vi phạm tội của con......”

Vương Văn Đạt nắm chặt tay Phan Mẫn tránh ánh sáng của vật thể bay đó leo lên câu thang của máy bay, sau sau đó mạnh mẽ kéo Phan Mẫn vào trong máy bay, nhưng cột sáng đó vẫn chiếu xuyên qua thân máy bay, chiếu lên người của anh, Phan Mẫn trơ mắt thấy Vương Văn Đạt biến mất trước mặt cô.

Lãng Mục Ninh vừa từ trong khoang máy bay đi ra , thì gặp được đợt đột kích thứ ba, bước chân của anh dừng lại ở trên bậc thang, khóe miệng không tự chủ được mà co rút lại......

“Này sao mỗi lần đi đón con người mới, thì đều gặp được cảnh tượng náo nhiệt như vậy chứ .” Anh nói với người trợ lý phía sau,“Cảnh cáo bọn họ một tiếng, không cần thô bạo như vậy, làm cho nhóm người này sợ hãi không tốt đâu .”

Nhưng mà phía sau đã không có một bóng người, người trợ lý đã đứng bên dươi chờ anh ta từ bao giờ rồi.

Lãng Mục Ninh thở dài,“Tôi đã nói bảo rồi mà hợp tác cái gì chứ… chán muốn chết , khó được có dịp gặp được loại máy bay công suất nhỏ này của loài người, vậy mà lại không được thử.”

Nhưng không thể trách đám đồng loại như hổ đói sói khát kia của anh được, đã hơn hai mươi năm chờ đợi rồi, bọn họ nghe được thông tin phong phanh “hàng đến”, tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên đâu.

Anh nâng tay kéo tay áo, trên cổ tay đeo mọt loại đồng hồ giống như máy tính lazer, một hàng chữ hiện lên , biểu hiện con ngườinào được gia tộc nào đưa đi rồi, cùng với màu sắc được đánh dấu của bọn họ.

“Người đợt này tương đối bình thường, chỉ có hai người màu cam . Nhưng cũng tốt, màu vàng và màu xanh tuy là bình thường, như vậy sẽ không gây chuyện.”

Thì ra cái cánh cửa bọn họ vừa đi qua là cửa kiểm tra , cũng được coi là cửa đăng kí và phân loại sức mạnh của bọn họ, khi đèn sáng lên, những thông tin con người sẽ được đưa vào máy tính trung ương, được người của bọn họ điều tra.

Các khu buôn bán và các phân khu quân sự rất cần còn người vào tiến hành phục vụ, từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu đón nhận con người tới đây sinh sống, ước chừng có gần mười triệu cư dân. Nhưng theo định kỳ bọn họ vẫn cần phải nhập thêm một sô người có chuyên ngành xã hội và những kỹ thuật viên tiên tiến, đón nhận thêm người mới chính là cách nhanh nhất.

Lần đón nhận này, phần lớn là các y bác sĩ trẻ tuổi, sở dĩ cần đến bọn họ, chính là lo lắng với thân thể những con người đang sinh sống tại nơi này thể chất quá yếu không thể tiếp nhận được cách chữa trị tiên tiến của bọn họ, chỉ có thể dựa cách điều trị lạc hậu của nhân loại, máu me, các phương pháp chữa bệnh, trị bệnh vô cùng chậm chạp.

Hiển nhiên là các khu buôn bán hay khu quân sự đều thiếu những nhân tài chữa bệnh này, trong khoảng thời gian liên tục có thêm mấy cái đĩa bay tới, cũng không nói thêm lời nào trực tiếp mở cửa, dùng ánh sáng đón người rồi bỏ đi......

Người trên sân bay liên tục giảm bớt, bọn họ không hề biết vận mệnh của mình như thế nào, lo sợ, nghi hoặc chạy trốn cột ánh sáng giết người này , vô luận tránh góc nào cũng chạy không thoát khỏi vận mệnh.

Trên sân dần vắng bóng người, chỉ còn hành lý rơi rụng đầy đất, nơi này trông như vừa có cơn lũ quét qua.

Phan Mẫn đi ra khỏi máy bay, đi đến giữa sân, ngay hôm nay đã xảy ra không biết bao nhiều chuyện cô không còn thời gian để hiểu cảnh ngộ của mình nữa. cô nhìn đống hỗn độn trước mắt này, ngồi xổm xuống.

Sân bay không một bóng người, cuối cùng vẫn là chỉ còn một mình cô.

Chắc là còn một vài người khác chứ, không biết họ đang trốn ở chỗ nào rồi, chỉ có cô chịu chấp nhận số phận, buông tha tất cả, sự nản lòng hiện rõ lên trên gương mặt của cô.

Đám người dị tộc tò mò nhìn hành động của cô.

Những sinh vật to lớn xung quanh cũng không để ý cô , giáo sư và các bạn học của cô bây giờ thế nào rồi còn sống hay đã chết, có lẽ là giống như trong phim viễn tưởng, cơ thể bị hút vào trong đĩa bay, rồi bị những người trong đó bắt giữ .

Cảm giác được có người đang đến bên cạnh mình, Phan Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lãng Mục Ninh.

Ánh mắt mờ mịt ngơ ngác như vậy, giống như con chó nhỏ mà Lãng Mục Ninh nuôi ở doanh traị, bộ dáng của nó khi chờ chủ về là như thế này. Anh nhịn không được mà vươn tay muốn xoa đầu của cô, nhẹ nhành hỏi:“Sợ hãi à, cô có khỏe không?”

Phan Mẫn rốt cục bị động tác này làm cho hoảng sợ, ý chí luôn muốn sống là bản năng của con người, khi đầu óc cô còn chưa kịp ý thức được thì thân thể cô đã phản kích lại rồi. Lãng Mục Ninh đột nhiên cảm thấy đầu “ong ong” một tiếng, dừng động tác lại.

Anh không tin nhìn vào tay của mình, không có dấu hiệu bị tổn thương, nhìn sinh vật nhỏ bé yếu ớt ở trước mặt mình đây, cũng không có gì có dấu hiệu nguy hại, đồng hồ trên cổ tay anh có báo lại, số tư liệu của cô là được đánh dấu màu xanh, hoàn toàn vô hại, lực sinh mệnh là cấp G, là cấp bậc yếu ớt không có tính uy hiếp.

Chẳng lẽ vừa rồi anh bị ảo giác sao, hay do vừa bay qua không gian cho nên đầu vẫn còn bị chấn động?

Kỳ thật ngay cả bản thân Phan Mẫn cũng không chú ý tới điều này, đây không phải là cô cố tình công kích, mà là do dao động cảm xúc tạo nên.

Lãng Mục Ninh mặc đồng phục cơ trưởng màu tím, dáng vẻ anh tuấn, nhưng thân hình và màu mắt của anh khác xa với con ngườibình thường.

Một lát sau, Phan Mẫn đột nhiên nói:“Các người sử dụng ngôn ngữ giống với chúng tôi sao.”

“Đúng vậy.” Lãng Mục Ninh đem trong lòng nghi hoặc tạm thời áp chế xuống, suy nghĩ cách giải quyết với cô,“Tuy rằng phương thức nghênh đón hơi dọa người một chút, nhưng cô có thể yên tâm , chúng tôi không có ác ý.”

Khi anh ta nói xong những lời này, con chim lớn bên cạnh đột nhiên ngẩng mặt lên trời hắt xì một cái, tiếng vang to đến mức làm cho Phan Mẫn sợ run lên, theo ngay phía sau đó chính là mưa nước miếng bay tới, màu sắc xanh xanh dinh dính trên người Phan Mẫn từng mảnh từng mảnh.

Vì thế Phan Mẫn im lặng ...... Lãng Mục Ninh biết chỉ số sinh mệnh của cô rất thấp, yếu ớt vô hại, hai tay lại nắm lại run rẩy như đang sốt rét.

“Này này, cô không phải đang sợ đấy chứ?”

Lậy trời ,xin cô đấy sinh vật nhỏ yếu này đừng vì chuyện này mà ngỏm nhé, lần nhiệm vụ này của bọn họ được đề ra là không được để cho bất kỳ ai bị chết cả , bất kể người bị chết là đồng tộc hay con người, người phụ trách và những người có liên quan đều phải chịu trách nhiệm.

Phan Mẫn có một căn bênh thích sự sạch sẽ “nho nhỏ”, sở dĩ nói là “nho nhỏ ”, là vì cô chưa tắm 3 lần 1 ngày, bị người khác chạm vào người là phải đi tắm ngay lập tức. Mức độ sạch sẽ của cô chỉ là nước bọt mà thôi -- thí dụ như ngày bé, mẹ cô nếm thử qua chiếc thìa súp xem còn nóng hay không, tiểu Phan Mẫn đã bày ra vẻ mặt kiên cường bất khuất không chịu há miệng, bất luận ba mẹ cô có dụ dỗ thế nào cũng không được. Sau khi đọc hiểu về các loại bệnh có thể lây lan qua đường nước bọt, cô lại càng có tật giật mình,nếu bên cạnh cô có người hắt xì, cô sẽ nín thở, quay đầu bước đi, cách xa chỗ đó tầm trăm bước chân.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Phan Mẫn bị nhiều nước miếng văng trúng người như vậy.

Nhịn không được , thật sự là cô nhịn không được , không thể nhẫn nhịn được nữa, thà để cô chết luôn đi còn hơn!

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Phan Mẫn liền run lên.

Nhóm kỵ sĩ đang cưỡi ngựa như biết đươc điều gì, tất cả nhảy hết xuống đất, cung kính đứng xếp thành hàng trên mặt đất chờ.

Hơn mười con chim lớn lùi lại mấy bước, kính sợ hai chân quỳ xuống, hai cánh khẽ phủ hết lên đầu.

Sau đó nghe được trên bầu trời truyền đến một cái âm thanh không biết nên miêu tả thế nào.

“Tôi đến lấy người.” Giọng nói rất dịu dàng, đồng thời cũng đạm mạc lạnh lẽo.

Cô chỉ thấy trên bầu trời thoáng đãng có một người đứng đó, ánh sáng chiếu vào, đại khái có thể thấy rõ hình dáng của người đó.

Mái tóc đen bị gió thổi tung lên, anh lặng lẽ quan sát con người còn lại trên mặt đất, hai mắt dùng miếng vải che lại, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được ánh nhìn như xuyên thấu của anh.

“Thủ lĩnh tầng thứ chín...... Edge......” Lãng Mục Ninh thấp giọng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.