Thành Phố Hoang Vắng

Chương 18: Chương 18




Không biết là vô tình hay cố ý, suốt cả trận đấu, Tần Vị đều ngồi giữa, Thái Hồng và Tô Đông Lâm ngồi hai bên, ý định tranh thủ cơ hội nói với Đông Lâm về chuyện của Hàn Thanh đã tan thành mây khói. Đương nhiên, vị trí ngồi rất đẹp, khán giả reo hò, tiếng huýt sáo vang trời, tuy không hiểu bóng đá nhưng cảm xúc của Thái Hồng ít nhiều cũng hòa theo đám đông. Còn Đông Lâm và Tần Vị, vẻ mặt của hai người đều rất điềm tĩnh, mỗi người cầm một chai nước lạnh, mắt nhìn về phía trước, im lặng, tựa như đang thưởng thức một vở kịch. Thái Hồng tiu nghỉu, thầm nghĩ làm ơn, dù không hứng thú thì cũng giả vờ một chút có được không? Cô chưa từng nghe có người đàn ông nào không thích môn này cả. Dáng vẻ của hai người khiến Thái Hồng cảm thấy, Đông Lâm đi với cô chẳng qua là vì nể mặt cô, còn Tần Vị đi theo là vì nể mặt Đông Lâm. Thái Hồng vốn định hùa theo đám đông hò hét vài tiếng nữa, thấy hai người họ ngồi im như tượng, bản thân cũng ngại không dám reo hò. Cứ như thế ngồi đến hết trận, cuối cùng Tần Vị mới huýt sáo một cái: “Áo cầu thủ của Hàn Bằng hôm nay không đẹp, thực sự khó coi quá… màu đỏ không hợp với anh ta.”

Tô Đông Lâm chau mày, uống một ngụm nước, không đáp lời.

Chỉ vì muốn nhờ Đông Lâm giúp đỡ mà bắt hai người này phải đi xem bóng đá, trong lòng áy náy, Thái Hồng tỏ vẻ đồng tính: “Đúng đấy, tôi cũng thấy không đẹp, nhưng anh ta đá bóng giỏi thật.”

Tần Vị ngoảnh đầu lại: “Nghe Đông Lâm nói, cô không thích bóng đá?”

“Tôi?” Thái Hồng chỉ tay vào mặt mình. “Tôi thích chứ!” Tất nhiên ý tôi không phải môn thể thao này, mà là mấy anh chàng đẹp trai, manly trên sân cơ.”

“Ặc…” Tần Vị đang uống nước, suýt chút nữa thì sặc.

“Thế… cô cảm thấy tôi có… manly, mạnh mẽ không?” Anh lấy khăn tay ra khẽ lau miệng, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Anh à… uhm… cũng manly lắm, nhưng chưa đủ mạnh mẽ…”, Thái Hồng liếc nhìn cánh tay mảnh mai của anh, nghiêm túc nói. “Anh cần phải rèn luyện thân thể nhiều hơn.”

“Phụt…” Đông Lâm phun cả ngụm nước trong miệng.

Tần Vị mở miệng định phân trần, nhưng đột nhiên nói: “Ơ, chẳng lẽ có người trộm áo khoác của tôi rồi?”

Lúc đó trận đấu đã kết thúc nên rất nhiều người đổ về phía cửa ra, ba người họ quyết định ngồi đợi một lát. Không ngờ mới chưa đến mười phút, chiếc áo vest Tần Vị vắt trên lưng ghế đã không cánh mà bay.

“Áo vest của anh đắt lắm à?” Thái Hồng đứng lên nhìn ngó xung quanh, hy vọng có thể tìm ra vài đối tượng khả nghi. “Để tôi xem bảo vệ ở đâu.”

“Trong áo vest có ví tiền.”

“Tiêu rồi! Trời ơi! Mau gọi điện báo cảnh sát!” Thái Hồng giậm chân, hốt hoảng kêu. “Báo cho ngân hàng nữa! Mau đi tìm quán internet, đổi tất cả mật mã! Coi chừng người khác dùng thẻ tín dụng của anh mua nhẫn kim cương đấy! Không phải chứng minh thư cũng ở trong đó chứ? Di động cũng mất rồi à?”

Tần Vị khẽ cau mày, cúi đầu quan sát dáng vẻ hoảng hốt, hoang mang của cô: “Xin hỏi… là tôi mất ví tiền, hay là cô mất ví tiền?”

“Anh…”

“Thế sao cô lại lo lắng thế chứ?”

“Tôi… tôi lo lắng thay anh mà!”

“Không cần, thư ký của tôi sẽ xử lý chuyện này”, nói rồi anh lấy điện thoại ra. “Tôn Lâm? Là tôi. Tôi bị mất ví tiền, phiền cô xử lý giúp tôi. Cảm ơn!”

Phong cách này, thái độ này, thực sự chỉ có bốn chữ để miêu tả: cao quý, lãnh đạm.

Thái Hồng không khỏi cười khổ. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy một người bị mất ví tiền mà không sốt ruột, lo lắng. Cô thư ký kia cũng chẳng biết là thần thánh phương nào, cú điện thoại ban nãy ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, người không biết chuyện nghe xong chắc chắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chàng Tần Vị này cũng đại khái quá, ít ra cũng phải nói cho người ta biết trong ví có những gì, bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu thẻ tín dụng, là vô tình đánh rơi hay bị người khác trộm mất… Chí ít cũng phải cung cấp chút manh mối cho người ta làm việc chứ!

“Đàn ông độc thân không sợ mất ví tiền!”, Tần Vị cúp máy, “Tôi cũng đâu có làm chuyện gì trái lương tâm.”

“Anh là người độc thân nổi tiếng.”

Tần Vị khẽ cười: “Sao tôi lại nổi tiếng được?”

Thái Hồng khoanh tay, đưa mắt nhìn anh: “Trên người anh, từ trên xuống dưới đều hiện lên hai chữ “nổi tiếng”.”

Tần Vị càng cười to: “Đông Lâm, cậu xem, cô Hà không thích mình.”

“…”

Lại gây sự nữa rồi, Thái Hồng cắn môi.

“Tôi hơi lạnh”, Tần Vị lịch sự nói. “Cô Hà, có thể cho tôi mượn áo khoác của cô không?”

“Áo khoác của tôi?” Thái Hồng giật bắn người.

Đó là một chiếc áo khoác len màu hồng phấn, có in hình hoa mẫu đơn đỏ rực. Thái Hồng không hay mặc lắm nên cũng không giặt thường xuyên, trên đó chắc chắn dính không ít bụi.

Cô ngạc nhiên đến tròn mắt, cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế đưa cho anh.

Lúc này, Tần Vị chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen có họa tiết ngộ nghĩnh, ôm sát cơ thể càng tôn thêm nét mảnh mai, cao ráo của anh. Thái Hồng phát hiện anh có cơ ngực khỏe đẹp, khoác chiếc áo khoác màu hồng phấn lại làm toát lên một phong cách kỳ lạ, nhưng cũng làm tăng thêm chút gì đó rất nghệ sĩ.

Mê trai không đúng lúc gì hết! Thái Hồng cúi đầu nhìn đất.

“Đi ăn cơm nào.” Đông Lâm nói.

“Đúng! Đúng! Nói rồi nhé, để em mời!” Thái Hồng vội giơ tay. “Nói đi, ăn ở đâu?”

“Khách sạn Hoa Viên ở phố Huệ Đông vừa khai trương nhà hàng Tây, nghe nói rất ngon. Tần Vị thích ăn đồ Tây, Thái Hồng, em ăn rất nhiều món Tứ Xuyên rồi, đi cùng bọn anh thưởng thức món mới cũng tốt.”

“Chỗ đó ư?” Cánh tay giơ cao khẽ run run, giọng của Thái Hồng cũng bớt hăng hái, đó là nhà hàng cao cấp, chắc chắn giá không rẻ.

“Anh mời”, Đông Lâm nói, “Có hai thằng đàn ông ở đây, làm sao có thể để em mời được chứ?”

“Em nhất định phải mời! Nói phải giữ lời.” Thái Hồng nhún vai, thầm nghĩ, Hàn Thanh, vì cậu mình sẽ bất chấp tất cả. “Danh dự của em quan trọng lắm đấy.”

Thái Hồng đi ăn cùng Đông Lâm ở không ít nhà hàng, sơn hào hải vị gì cũng từng ăn thử, cộng thêm từ nhỏ cô đã được bà mẹ sành ăn dạy tất cả những lễ nghi dùng tiệc của giới thượng lưu. Tuy chưa từng ăn mấy món Tây nhưng cô phân rõ cái nĩa nào ăn salad, nĩa nào ăn món chính, nĩa nào ăn món tráng miệng… Cũng biết bát đĩa trên bàn sẽ được đưa tới đưa lui, uống canh trước rồi mới ăn các món khác, sau cùng có cà phê và đồ ngọt…

Nhà hàng quả nhiên là mới, còn phảng phất mùi sơn của đồ nội thất. Ánh đền mờ ảo, trong sảnh đầy những ngọn nến.

Đông Lâm yêu cầu một phòng riêng, ba người ngồi xuống, xem thực đơn. Thái Hồng gọi cho mình canh rau cải, hai món khai vị, món chính là cá hồi nướng và một ly vang đỏ. Sau đó, cô phát hiện bồi bàn lại mang lên một bộ ly rồi nhỏ giọng nói với Tần Vị: “Thưa ngài, champagne mà ngài yêu cầu.”

Tần Vị lướt nhìn nhãn hiệu trên chai rượu, khịt khịt mũi, nói: “Champagne mà tôi nói không phải loại này, là loại champagne sản xuất ở vùng chuyên sản xuất champagne của Pháp.”

Thái Hồng thầm kêu khổ: “Tần thiếu gia, anh bớt bày vẽ một chút có được không hả?”

Sau khi xin lỗi, bồi bàn lui xuống, lát sau mang lên một chai khác: “Đây là champagne của công ty NM nhập khẩu từ nước Pháp, ngài thấy có được không?”

Anh gật đầu, để bồi bàn rót rượu. Một giây sau anh lại chỉ vào lá rau trong đĩa của mình: “Xin hỏi, đây là rau gì?”

“Một loại rau sống.”

“Tươi không?”

“Chắc chắn là rất tươi.”

“Tại sao tôi nhai đến hai phút mà vẫn không nuốt được?”

Bồi bàn cuống quýt xin lỗi, nhanh chóng mang đĩa salad xuống, đổi một đĩa mới mang lên.

Thái Hồng cắm đầu uống canh, không ngừng chửi thầm: “Đúng là đồ khó chiều, cái tên Tần Vị này đúng là biết kiếm chuyện mà.”

Tán gẫu được vài câu, món chính tiếp tục được đưa lên, anh bồi bàn lại như hồn ma xuất hiện lần nữa. Khẽ bước đến bên Tần Vị, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi đã quấy rầy. Thưa ngài, ở ngoài cửa có một vị tiểu thư nói có thứ cần chuyển cho ngài. Không biết ngài có tiện không?”

Tần Vị thoáng ngẩn người, bất ngờ nói: “Được, để cô ấy vào đi.”

Cánh cửa phòng bật mở, người bước vào là một bà bầu, vè ngoài thanh tú, gương mặt nhỏ nhắn, mặc chiếc đầm bầu kiểu dáng tinh nghịch.

Thái Hồng và Đông Lâm ngơ ngác nhìn nhau.

“Tôn Lâm?” Tần Vị đứng bật dậy. “Có chuyện gì mà em phải đích thân đến đây vậy?”

“Chuyện là thế này?”, cô gái thở hổn hển. “Em sợ anh cần dùng tiền gấp nên mang đến đây cho anh. Em đã gọi đến tất cả các ngân hàng rồi, đây là thẻ phụ và thẻ thành viên dự phòng, còn có một số tiền mặt.”

“Ngồi xuống đây, anh không cần tiền gấp”, thái độ của Tần Vị dịu dàng một cách bất ngờ. “Bồi bàn, mang cho tôi một ly cam ép.”

“Thôi, thôi!”, Tôn Lâm phẩy tay. “Các anh ăn vui vẻ, em về đây. Không tìm được chỗ đậu xe, ông xã em vẫn còn ở ngoài kia đợi.”

“Xấu hổ quá! Để anh tiễn em, tiện thể nói lời xin lỗi chồng em!” Tần Vị đỡ lấy cô với vẻ nhẫn nại, rồi dìu cô bước từng bước ra cửa.

Con người đúng là không thể trông mặt mà bất hình dong, hóa ra anh chàng đại thiếu gia này cũng có lúc khiêm tốn, dịu dàng.

Thái Hồng cảm hấy nghi hoặc, hỏi Đông Lâm: “Cô gái đó là thư ký của anh ta?”

“Ừ.”

“Sắp sinh rồi đúng không? Vẫn phải đi làm sao?”

“Có phải em muốn nói, Tần Vị là nhà tư bản đáng ghê tởm, từ đầu đến chân đều nhuốm đầy máu và những thứ dơ bẩn?”

“Không, không! Có vẻ anh ta vẫn còn chút nhân tính.” Thái Hồng chợt nhớ ra nhiệm vụ của ngày hôm nay, phải tranh thủ nắm lấy cơ hội. “Đúng rồi, chuyện của Hàn Thanh nhờ anh vậy, cô ấy đã đồng ý đến công ty của anh làm việc rồi.”

“Ừ, rất tốt. Bảo cô ấy mai đến tìm anh.”

“Em giúp cô ấy viết xong hồ sơ rồi.”

“Bạn chung trường đại học cần gì hồ sơ! Vẽ chuyện!”

“Thì cũng phải có gì đó để ăn nói với phòng nhân sự chứ? Dù sao cũng coi như đi cửa sau rồi.”

“Sao lại là đi cửa sau? Cái này là cửa chính, cửa lớn nữa kia.” Đông Lâm cười, phẩy tay. “Cũng chẳng phải việc gì quan trọng, anh nói là ok là được rồi. Anh tin tưởng con người Hàn Thanh mà.”

“Uhm…” Thái Hồng trầm ngâm. “Còn một chuyện…”

Đang định mở lời, di động của Đông Lâm chợt đổ chuông.

“Xin lỗi, anh nghe máy đã.” Anh đứng dậy, đi ra góc phòng.

Thái Hồng đang nghĩ xem nên thuyết phục thế nào để Đông Lâm chuyển Hàn Thanh sang bộ phận khác, tránh Hạ Phong đa nghi. Nhưng Tô Đông Lâm nghe điện thoại đến năm phút, đúng lúc đó Tần Vị cũng quay lại.

Lại tán gẫu tiếp.

Bị cắt ngang bởi đủ các lý do, mọi người mất hết cả hứng, ai cũng cỏ vẻ thờ ơ. Tần Vị là người thích bắt bẻ, không ngờ lại không ngớt lời khen món bít tết của nhà hàng này: “Uhm, tuy món salad chẳng ra làm sao nhưng món bít tết đúng là thượng hạng. Đông Lâm, lần sau cậu cũng gọi một suất đi, sau này chúng ta phải thường xuyên đến đây mới được.”

Câu này chẳng biết sao lại chạm trúng nọc của Đông Lâm, mặt anh đanh lại, ném chiếc khăn ăn lên bàn, giận dữ nói: “Tần Vị, nghe nói cậu đã đuổi hai phó tổng của công ty Chu Mục rồi?”

“Ừ.”

“Hai phó tổng này là bạn bè của mình, trước giờ luôn làm việc với mình. Cậu đuổi việc người ta mà chẳng thèm thông báo với mình lấy một tiếng, có phải không nể mặt mình không?”

“Không phải mình vẫn còn giữ lại một phó tổng kỹ thuật cho cậu sao?”

“Mới nhậm chức một tuần đã chém đổ hai đại tướng của mình. Tần Vị, cậu có phải hơi quá đáng rồi không?”

Tần Vị xòe hai bàn tay, cười toe toét: “Ai bảo mình là CEO chứ? Mình có quyền ra quyết định như vậy. Mới xem xong tất cả các bản báo cáo, không thể không nói, hai người đó làm nát bét doanh số của Chu Mục. Cho bọn họ từ chức là khách sáo lắm rồi. Theo tính cách của mình…”

“Ok, lúc trước cậu đưa ra đề nghị đầu tư vào Chu Mục là nhìn thấy tiềm năng của nó, hai phó tổng đó là do một tay cha mình cất nhắc, bây giờ cậu chơi một cú đánh phủ đầu với mình, mình làm sao ăn nói với hai người họ đây?”

“Thật chẳng ra làm sao”, Tần Vị nhấp một ngụm rượu. “Trước đó cậu cũng đâu có nói là mình không được động đến người của công ty, tiền đầu tư rót vào tài khoản rồi mới quay sang nổi cáu với mình. Nói cho cậu biết, để Tần thị đồng ý đầu tư nguồn vốn lớn nhất năm nay cho cậu, mình phải nói khô hết cả họng. Ông già và ông nội đều chẳng phải người dễ đối phó gì. Cậu gửi gắm hy vọng, mình cũng gửi hy vọng vào nó đấy chứ. Chuyện này cứ vậy đi, đừng nhắc đến nữa.”

“Shit, Tần Vị, mình thèm số tiền đó của cậu chắc? Mình chẳng tha thiết cậu đầu tư vào đâu. Vốn đầu tư mạo hiểm hơn thế mình cũng có thể kiếm được kia.”

“Quy mô có bấy nhiêu mà cậu đòi đầu tư mạo hiểm? Cậu làm thử cho mình xem đi!”

“Mình sẽ làm cho cậu xem, có ngon cậu rút vốn về trước đi!”

“Hợp đồng đã ký rồi, không có lợi nhuận mình chẳng đời nào rút vốn đâu. Cậu tưởng mình đến để chơi chắc?”

“Ha! Số tiền bị cậu chơi sạch thì ít sao?”

“Đông Lâm, chuyện công ra chuyện công, không đáng để cậu nổi nóng với mình…”

“Còn nữa, tháng này vất vả lắm mới có nhiều đơn đặt hàng như thế, lượng công việc có nhiều hơn nhưng cố gắng chút cũng sẽ chạy kịp thôi. Vì sao cậu lại bắt rút bỏ một phần tư số đơn đặt hàng? Lại chuyển mười mấy đơn hàng sang quý sau? Mấy đơn hàng đó đều là công sức của phòng kinh doanh…”

“Xin lỗi, thân là chủ đầu tư, mình chỉ quan tâm mấy bản báo cáo. Cái mình cần là một đường đô thị tăng trưởng ổn định, chứ không phải đường parabol lên xuống đến chóng mặt…”

Tô Đông Lâm đang định bật lại, Thái Hồng bỗng đứng lên, giơ hai tay ra nhấn đầu hai người hướng vào bàn: “Đều là anh em, bạn bè, đừng cãi nhau nữa!”

“Thái Hồng, em đừng xen vào, chuyện này anh đã nóng máu từ nãy rồi…”

“Mình là CEO của công ty Phần mềm Chu Mục, bên nắm quyền cổ phần là Tần thị, mình muốn đuổi ai thì đuổi, cậu không xen vào được.”

“Đúng là mình không xen vào được. Nếu cậu đã muốn đuổi thì đuổi sạch luôn đi, giờ mình gọi hết phòng kỹ thuật về, để xem cậu xử lý thế nào.”

“Này! Này!” Thái Hồng thấy hai người càng nói càng căng thẳng, mặt mày cau có, có vẻ chiến tranh sắp bùng nổ, cô quát to: “Hai anh thôi đi, bây giờ không được nói gì nữa! Chuyện gì cũng nên suy nghĩ thật kỹ. Xin hãy giữ im lặng hai phút.”

Trong thoáng chốc, cả Đông Lâm và Tần Vị đều ngậm miệng lại.

Thái Hồng nhìn đồng hồ: “Trong hai phút này, em muốn nói một chuyện. Chuyện liên quan đến Đông Lâm, không liên quan đến Tần Vị.”

“…”

“Đông Lâm, Hàn Thanh không thể làm việc ở phòng hành chính của công ty anh được, như thế hàng ngày cô ấy phải chạm mặt anh, Hạ Phong sẽ không đồng ý. Em nghĩ anh nên chuyển cô ấy sang phòng khác thì hơn.”

“Không chuyển được.” Đông Lâm nói. “Chỗ anh chỉ có mỗi phòng đó là còn thiếu người.”

“Anh có đến mấy công ty, sao không nhét được một người vào chứ?”

“Em nghĩ anh đang làm từ thiện đấy à?”

“Anh…”

“À, đúng rồi”, như sực nhớ ra điều gì, Đông Lâm nói. “Thư ký của A Vị sắp nghỉ sinh rồi, cũng phải đến mấy tháng đúng không? Hay là… cậu cho Hàn Thanh vào làm thay cô ấy đi?”

“Hàn Thanh là ai?” Tần Vị cười nhạt. “Mình không quen.”

“Thế hai phó tổng kia cậu quen hả?”

“Cậu lại nữa rồi…”

“Thế này đi, chuyện đuổi người mình chịu vậy, còn chuyện Hàn Thanh giao lại cho cậu.”

“Đợi chút, vụ này là sao? Đuổi việc với Hàn Thanh có liên quan gì?” Tần Vị ngẫm nghĩ, lại nói. “Được thôi, mình nể mặt cậu để cô ấy qua chỗ mình làm. Trước tiên phụ giúp Tôn Lâm, khi nào Tôn Lâm nghỉ thì vào thay. Xin hãy nói rõ với cô ấy rằng làm việc với tôi rất cực khổ, thường xuyên đi công tác, đương nhiên về lương bổng cũng sẽ khiến cô ấy hài lòng.”

Thái Hồng vui mừng khôn xiết, đến nỗi suýt nữa nhảy ào vào ôm anh một cái: “Thật sao? Tốt quá! Xin hỏi… làm thế nào để liên lạc với anh? Tần Vị, anh có danh thiếp không?”

“Đông Lâm sẽ cho cô số điện thoại của tôi.”

Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, Thái Hồng thở phào nhẹ nhõm. Bất ngờ Tô Đông Lâm lại nói: “A Vị, chuyện của công ty Chu Mục chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu.”

“Mình đuổi hai phó tổng của cậu nhưng mình cũng tự cho một thư ký nghỉ, cậu có biết trong công việc, mình dựa dẫm vào cô thư ký này đến mức nào không? Cho cô ấy nghỉ với tự hoạn chẳng khác gì nhau. Cậu còn dám nói chưa xong? Rốt cuộc cậu có thôi đi không hả?”

“Được thôi, không tính sổ với cậu nữa, cùng lắm mình chuyển hai người họ sang công ty khác.”

“Cậu tỉnh lại đi, với hai ông thần chỉ biết ăn không ngồi rồi đó… Cậu còn coi họ là bảo bối nữa chứ…”

Lại gây sự nữa rồi!

“Ăn nào, ăn nào! Hai người nói nhiều thế không mệt sao?” Thái Hồng bất đắc dĩ xen vào giảng hòa.

Trong lúc đấu khẩu ầm ĩ, cửa bỗng bật mở, một thanh niên mặc đồng phục đầu bếp bước vào, đến bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi: “Xin phép quấy rầy một lát. Tôi là bếp trưởng của nhà hàng tối nay, quý vị cảm thấy món ăn hôm nay thế nào? Có vừa ý với món bít tết không ạ?”

Thái Hồng đang uống canh, cảm thấy giọng nói nghe quen quen. Ngẩng đầu nhìn, suýt nữa bị nghẹn. Không chỉ mình cô ngạc nhiên, Đông Lâm và Tần Vị cũng vô cùng sửng sốt. Không ngờ vị bếp trưởng đó lại là Quý Hoàng.

Gương mặt Thái Hồng bỗng đỏ bừng.

Còn Quý Hoàng lại thản nhiên như không, trong mắt như ẩn chứa ý cười: “Ồ, là mọi người à?”

Thái Hồng hấp tấp đứng dậy, nhưng cảm thấy chân run lẩy bẩy, miệng cũng lắp ba lắp bắp: “Thầy… thầy Quý, để tôi giới thiệu một chút. Đây là Tô Đông Lâm… bạn thời đại học của tôi. Đây là Tần Vị… bạn của Đông Lâm, tôi mới quen hôm nay. Đông Lâm thường sống ở nước ngoài… Ở Mỹ… Gần đây mới về nước, cũng nhiều năm rồi không gặp, nên… uhm… hẹn nhau ra đây gặp mặt ấy mà.”

Quý Hoàng tỏ vẻ đã hiểu: “Bạn cũ gặp mặt, vậy tôi không quấy rầy nữa, mọi người cứ trò chuyện tự nhiên.”

“Đợi đã!” Thái Hồng tiếp tục giới thiệu. “Đây là thầy Quý Hoàng, đồng nghiệp của em.”

Tần Vị khẽ cười nhạt, nói: “Thầy Quý, không ngờ thầy lại có thể làm món bít tết ngon thế này. Tôi rất thích món đó của thầy, liệu có thể hỏi thầy một câu không?”

“Xin mời.”

“Khi thầy đang làm một miếng bít tết, làm sao để biết nó chín hay sống?”

“Thường là dùng tay sờ”, Quý Hoàng nói. “Cách thức rất đơn giản. Xòe rộng bàn tay ra, như thế này…”

Anh đưa tay trái ra làm mẫu: “Ngón cái giữ lấy đầu ngón trỏ, rồi sờ phần thịt phía dưới ngón cái, cảm giác đó là chín ba phần. Ngón cái giữ lấy ngón giữa, cũng sờ như thế, đó là chin bốn, năm phần. Giữ lấy ngón áp út là chín bảy phần, giữ lấy ngón út là well-done, chín hết. Luyện tập vài lần là biết thôi.”

“Cảm ơn thầy đã chỉ bảo. Thầy Quý, thầy mau trở về làm việc của thầy đi, đây là món bít tết ngon nhất mà tôi từng được ăn.” Tần Vị nói.

“Cảm ơn lời khen của cậu.”

“Đúng rồi”. Tô Đông Lâm nói. “Tôi và Tần Vị đều đã đăng ký lớp yoga khóa sau của thầy, bắt đầu ngày mùng Ba tháng Mười hai đúng không?”

“Hai người khách sao quá, thực ra khóa học này cũng mới bắt đầu thôi, không cần thiết phải đăng ký sớm thế.”

“Xí chỗ trước ấy mà. Hai chúng tôi đều là học sinh trung thành của thấy đấy.”

“Cảm ơn. Các bạn từ từ thưởng thức, tôi phải về bếp rồi.” Quý Hoàng lịch sự gật đầu chào, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Từ đầu chí cuối, Thái Hồng cảm thấy Quý Hoàng của tối này không phải là Quý Hoàng buổi chiều cùng cô thảo luận “tính chủ thể”. Không biết là do anh đã thay bộ trang phục khác, hay do biểu cảm của một đầu bếp chuyên nghiệp trên khuôn mặt anh? Trông anh vẫn phong độ như thường, nhưng không thấy giống thầy giáo mà giống một đầu bếp cao cấp hơn, huống hồ trên người anh còn phảng phất mùi tiêu đen.

Quý Hoàng tuyệt đối không phải người có yêu cầu cao đối với cuộc sống, đồ dùng và ăn ở đều rất giản dị. Rốt cuộc anh làm thêm bao nhiêu công việc? Anh túng tiền đến thế sao?

Trong giây phút ngắn ngủi đó, Thái Hồng ngây ra như phỗng, chẳng hiểu sao lại thấy hụt hẫng vô cùng. Và sự hụt hẫng đó lại liên quan với dáng vẻ điềm tĩnh, ung dung của Quý Hoàng, khiến cô càng cảm thấy hoang mang.

Đây chắc chắn là một việc làm thêm khác mà anh phải cố che giấu nhà trường? Nếu nó truyền đến tai những giáo viên trong trường chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người ta. Mỗi năm trong khoa Văn, số tiến sĩ vì đấu đá nhau hay không có đất dụng võ, đốt sách nhảy lầu không ít. Dù là lời đồn rất nhỏ nhưng đến thời khắc quan trọng cũng sẽ bị đào bới thành chuyện lớn. Trong môi trường học thuật cạnh tranh khốc liệt này, ai cũng biết thời gian có ý nghĩa như thế nào, kinh nghiệm có ý nghĩa gì… Một người mỗi ngày chạy đôn chạy đáo làm thêm, liệu có đủ thời gian để nghiên cứu? Liệu có thể duy trì được vị trí dẫn đầu trong cái giới này không? Hay khí chất ngạo mạn của một đấng anh tài kia chỉ là sự giả tạo?

Trong phút chốc, cô cảm thấy mình quá mù mờ về người đàn ông này, thật sự là quá mù mờ. Dám chắc Quý Hoàng không phải khí trơ rồi, chẳng lẽ anh là… khí độc?

“Ê này, còn ngẩn ngơ gì nữa?” Tô Đông Lâm huých huých vào người cô.

“Không có gì”, Thái Hồng định thần lại, tỏ vẻ điềm tĩnh. “Chỉ là em hơi bất ngờ khi phát hiện đồng nghiệp của mình ở đây.”

“Cảm giác đó chắc chắn giống như khi cậu đang hát karaoke thì phát hiện cô gái hầu rượu cậu là bạn học của mình.”

“Đừng có nói nghiêm trọng thế. Đúng rồi, sao hai người lại biết anh ấy?”

“Thầy ấy là thầy dạy yoga của bọn anh.”

“Chính là lớp trung cấp đấy hả?”

“Ừ. Cũng được gọi là “lớp sếp tổng”, vì trong đó có rất nhiều người là CEO. Học phí có hơi đắt nhưng tập cái này giảm stress rất hiệu quả, bọn anh ai cũng thích.”

“Nhưng mà, Quý Hoàng… Ý em là thầy Quý… không biết bọn anh là sếp tổng đúng không?”

“Không biết, khi đăng ký cũng đâu cần điền nghề nghiệp. Trong giới có người tập rồi, cảm thấy tốt nên giới thiệu cho bọn anh.” Đông Lâm quan sát cô, nụ cười thấp thoáng trên môi. “Con người thầy Quý này cũng rất được, anh và Tần Vị đều thích anh ta, đúng không A Vị?”

Thái Hồng cười mỉa: “Chẳng qua chỉ là thầy dạy yoga, sao lại có thể nhìn ra nhân phẩm của người ta thế?”

“Thầy ấy không bao giờ cười, nhưng rất hài hước. Có thể thấy thầy ấy rất nghèo nhưng rất có chí khí. Em nói đó là giảng viên đại học anh cũng chẳng thấy làm lạ. Cách nói năng, phong thái, trình độ đều bày cả ra đó. Chỉ nói ngắn gọn một câu thôi, thầy ấy đúng là một vật phẩm của tinh hoa văn hóa.”

“Cực phẩm.” Tần Vị bổ sung.

“Sao em cảm thấy lời của hai anh còn ẩn ý gì đó?” Thái Hồng bất giác hỏi.

Tô Đông Lâm cười hì hì: “Tiêu rồi, anh bị “out” rồi. A Vị, giới thiệu một chút, người ban nãy chính là soul-mate của Thái Hồng. Cô nhóc này được mình dạy dỗ bấy nhiêu năm, mắt nhìn người không tồi. Nhưng mà Thái Hồng…” Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt lắng sâu. “Tô Đông Lâm này sẽ không “out” một cách dễ dàng như thế đâu. Chỉ có thể nói, chiến tranh leo thang rồi.”

Thái Hồng uống một ngụm cà phê, lảng tránh ánh mắt của anh, từ tốn ăn một miếng bánh kem: “Đông Lâm anh sao lại có thể “out” được cơ chứ? Về căn bản là anh có “in” đâu mà đòi “out”, đúng không?”

“Tuy anh không hiểu mấy cái tự sự học mà em ra rả hằng ngày”, Tô Đông Lâm nói. “Nhưng em đúng là giỏi hư cấu nhỉ, xin hỏi anh mới từ Mỹ về hồi nào vậy hả?”

Mặt Thái Hồng thoắt xanh thoắt đỏ, quyết định nói thật: “Xin lỗi, em sợ anh ấy hiểu lầm. Em thích anh ấy, cho nên… đành để anh chịu ấm ức “hư cấu” một chút vậy.”

“Hư cấu?” Tô Đông Lâm bật cười, không kiềm chế được vỗ tay hai cái. “Thái Hồng, em thú vị nhỉ! Em có biết tại sao ban nãy em lại lúng túng như thế không?”

“Không biết, xin được chỉ giáo…”

“Bời vì anh ta nghèo đến mức khiến em cảm thấy không quen, đúng chứ?” Bỗng chốc, nụ cười của Tô Đông Lâm biến thành một con dao sắc lẹm. “Cái này em phải học cách thích ứng đi. Phải biết rằng, người bị hư cấu không phải anh, mà chính là thầy Quý của em đấy. Những chỗ em không biết, em đều dùng hư cấu để bổ sung vào… Đó là cái tài của em đấy.”

“Ơ này, Đông Lâm, anh là Lâm muội muội chăng?” Thái Hồng quắc mắt nhìn anh. “Chẳng lẽ anh thật sự là Đại Ngọc, mỗi ngày không móc mỉa em vài câu sẽ là khó ở sao hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.