Thành Phố Hoang Vắng

Chương 20: Chương 20




Thì ra nụ hôn đầu có cảm giác như thế này!

Thái Hồng lâng lâng. Cô đã xem nhiều bộ phim của Hollywood, cũng từng tìm hiểu các cách hôn khác nhau nhưng tiếc là cô chưa được thử bao giờ. Khi tình huống thực sự xảy ra thì cô lại lóng nga lóng ngóng, rõ ràng người chủ động là cô nhưng trông cô lại như đang bập bõm, vẫy vùng trong vòng tay ôm của Quý Hoàng. May mà cả hai đều rất kiềm chế, không hề có chút thô bạo, điên cuồng. Nụ hôn nồng sâu, chậm rãi, dịu dàng và cũng không vượt quá giới hạn. Dù sao cũng là lần đầu tiên, cả hai người đều biết dừng lại đúng lúc, dè dặt, thận trọng. Chỉ là con tim của Thái Hồng không sao bình tĩnh được, trống ngực đập thình thịch liên hồi. Nếu không phải Quý Hoàng ôm ghì cô trong tay, có lẽ cô đã ngã nhoài vì hồi hộp.

Một lúc sau, anh buông cô ra. Thái Hồng cúi đầu bước về phía trước, mặt mày nóng ran, bước chân chậm rãi và dè dặt, ngượng nghịu, rụt rè y như nàng dâu nhỏ theo chồng về nhà.

Anh phải đứng lại đợi cô. Sau đó rất tự nhiên, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Nhịp tim Thái Hồng càng lúc càng nhanh, cô cố gắng rút tay về, bàn tay mướt mồ hôi vì hồi hộp, nhưng tay anh càng siết chặt hơn.

Ư… Người này sao cũng cứng rắn, độc đoán quá đi mất! Hoặc là, anh rất có kinh nghiệm?

Về vấn đề tình cảm nam nữ, tuy được mẹ chỉ dẫn tận tình nhưng Thái Hồng vẫn thấy mình chẳng giỏi giang gì, vụng về, kém cỏi, không biết thế nào là lùi một bước để tiến hai bước, cũng chẳng biết đánh lạc hướng hay giương Đông kích Tây gì cả… Cô thực sự không ngờ mình còn chưa kịp bày binh bố trận thì đã bị người ta “đánh sập” một cách dễ dàng như thế rồi.

Đúng là thất bại thảm hại! Một người thông minh, sắc sảo như Quý Hoàng sao lại chẳng chừa lại một chút tính thử thách cho người ta chứ? Ngay đến Tô Đông Lâm cưa cẩm cô suốt mấy năm qua còn chẳng giành được cơ hội gần gũi cô nữa kia!

Quý Hoàng anh dựa vào cái gì hả? “Bad faith” là cái gì hả? Cái này chính là “bad faith” chứ còn sao nữa! Đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, dân làm lý luận đúng là chết trong lý luận cả mà.

Cuối cùng thì Thái Hồng đã hiểu ra.

Thái Hồng là người yếu đuối, cô khát khao tri thức, mong được có người hướng dẫn, và Quý Hoàng thì như cái máy đáp án, bất luận cô gặp phải khó khăn gì trên phương tiện học thuật anh đều có thể đưa ra câu trả lời, hoặc ít nhất cũng có thể cho cô những gợi ý quan trọng. Đúng vậy, một người mới chân ướt chân ráo bước vào giới học thuật như cô rất cần người bạn với kiến thức uyên thâm như thế, và không thể phủ nhận rằng trong tình yêu của cô có chút vụ lợi. Nhưng dù có điên cuồng, say mê đến mấy, cô cũng không thể nghĩ đơn giản rằng chỉ vì chuyện đó mà cô đồng ý theo anh về dinh chứ? Nếu đúng là như vậy thì so với việc gả cho một quyển sách, hoặc một thư viện, liệu có khác biệt không? Nếu như cô yêu anh chỉ vì anh có thể giải đáp thắc mắc cho cô, thế thì Thái Hồng hoàn toàn có đủ lý do để đem lòng thích bất kỳ vị giáo sư nào đã dạy cô trong khoảng thời gian cô làm nghiên cứu sinh. Bởi vì trong đại học này, thân là người thầy, không ai lại không chịu giảng bài hay giải đáp thắc mắc cho học trò cả.

Không được! Thái Hồng nghĩ, mình… bị thiệt quá! Còn chưa bắt đầu chiến đấu, chưa gì đã bỏ vũ khí đầu hàng rồi!!! Phải làm một cú gỡ gạc lại, ngay lập tức!

Đang cắm đầu bước đi, cô bỗng dừng lại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt nước mưa của mình: “Thầy Quý, tôi thực sự cảm thấy rất bối rối… Tôi không biết rốt cuộc thứ thu hút tôi là bản thân anh, hay chỉ là kiến thức trong đầu anh?”

Anh thoáng ngẩn ra, không ngờ cô lại hỏi anh câu hỏi này, anh chau mày, thở dài: “Cô Hà, tôi phải làm gì thì cô mới biết được.”

Thái Hồng chớp chớp măt: “Ừm… Anh cởi quần áo ra là tôi sẽ biết ngay.”

Cô cười thầm, hi hi, Quý Hoàng, tôi muốn xem khi anh xấu hổ thì sẽ như thế nào đây?

Không ngờ anh gật đầu cái rụp, không hề tỏ vẻ do dự.

“Cô đợi một chút.”

Anh đi ra phía sau thân cây, ngay sau đó, có một thứ gì đó được ném ra ngoài. Thái Hồng đưa tay đón lấy, là áo sơ mi của anh.

“Ơ…” Ngoan ngoãn hợp tác đến vậy ư? Cô há hốc miệng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì lại thấy có một thứ được ném ra, không kiềm chế được, cô khẽ kêu lên: “Này! Anh… anh điên rồi à? Anh cởi thật sao? Định múa thoát y ở đây hả?”

Từ sau thân cây, giọng của Quý Hoàng vang lên: “Cô Hà, cô muốn xem mặt trước, hay là mặt sau? Cô có muốn tôi bày ra vài tư thế không?”

“Bày! Giỏi thì anh bày đi! Tôi cóc sợ anh! Có giỏi thì anh bước ra đây đi! Oái! Ê này, anh dám bước ra thật đấy hả?” Cô vội vàng đưa tay che mắt. “Đồ lưu manh.”

Qua kẽ hở của hai bàn tay, cô trông thấy Quý Hoàng bước ra, trên thân để trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần soóc ngắn, anh nhặt một viên gạch dưới đất lên, rồi khuỵu gối làm tư thế “Lực sĩ ném đĩa” cho cô xem.

Mây tan dần, ánh trăng mờ tỏ chiếu rọi trên bờ lưng trần của anh. Rất gầy nhưng cũng rất cường tráng, lồng ngực rắn rỏi ẩn đầy sức mạnh với những đường nét gợn song của cơ bắp…

Cũng giống ghê nhỉ! Thái Hồng bật cười thành tiếng: “Đổi pose đi!”

Anh tìm một gốc cây rồi đứng lên, lưng khom, khuỵu gối, đầu cúi thấp, tạo tư thế của “The Thinker”.

Thái Hồng chu miệng: “Không giống, không giống! Anh gầy quá, chẳng giống tẹo nào cả.”

Anh vỗ vỗ đầu mình, nói: “Còn một tư thế nữa, anh mà làm chắc chắn nhìn y như thật luôn.”

Một chân trụ đứng tướng khỉ, hai tay chắp lại đưa qua đầu: “Xem này, trông giống tiên nữ ở Đôn Hoàng không?”

“Phụt…” Thái Hồng ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay cầm quần áo ném trả cho anh: “Mau mặc quần áo vào đi, thầy Quý à, xem thầy kìa, trời lạnh thế này, da gà da vịt nổi lên khắp người rồi.”

“Gọi anh là Quý Hoàng đi.”

“Được thôi, Quý Hoàng.” Cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Lần trong bóng tối, hai người đi tiếp về phía trước.

“Quý Hoàng, anh còn chưa nói cho em biết anh là người ở đâu?” Thái Hồng hỏi.

“Quê anh ở Trung Bích, là một huyện rất nhỏ, em từng nghe nói đến chưa?”

“Em từng nghe về mỏ than Trung Bích.” Trung Bích nằm ở phía Bắc tỉnh, là một nơi khai thác quặng than có tiếng.

“Ừ, cha anh từng là công nhân làm việc ở mỏ than, cả nhà anh đều sinh sống ở đó. Mẹ anh là người nông thôn, chỉ học hết lớp một, trước giờ bà không có việc làm, cho nên bà đi khắp nơi làm thuê làm mướn, may mà ở đơn vị cha anh thường xuyên thuê công nhân làm tạm thời, dù sao cũng tìm được việc làm.”

“Hiên nay ở mấy công ty quốc doanh đều kinh doanh thua lỗ, xưởng cơ khí của cha em cũng đóng cửa từ lâu rôi. Mỏ than ở quê anh thì sao? Có thể duy trì tiếp không?”

“Cũng tạm, vì Trung Bích là mỏ than lớn. Cha anh qua đời sớm, vì là tai nạn hầm mỏ nên tiền trợ cấp không nhiều, các khoản chi tiêu trong nhà chủ yếu dựa vào công việc làm thuê của mẹ anh.”

Anh nói với giọng thản nhiên, Thái Hồng nghe mà không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng: “Thế thì mẹ anh vất vả quá!”

“Bà rất kiên cường, cũng rất chịu khó. Trước khi anh vào đại học, một tay mẹ nuôi nấng, dạy dỗ ba anh em anh nên người. Bọn anh chưa từng phải chịu lạnh, chịu đói bao giờ, bà cũng không đi bước nữa.”

“Thế thì, từ khi lên đại học, là mình anh nuôi cả nhà?”

Quý Hoàng gật đầu: “Là anh và mẹ anh cũng đi làm kiếm tiền, chẳng qua là do anh ở thành phố lớn, kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Khi cha anh qua đời, anh mới mười tuổi, hai đứa em trai mới sinh, sức khỏe mẹ lại không tốt lắm, nhưng vì bọn anh mà và luôn phải cố gắng chịu đựng.”

“Chắc mẹ anh thương anh lắm?”

“Ừ, phải. Tuy mẹ không được học cao, trình độ văn hóa thấp nhưng tính tình bà rất tốt, chưa bao giờ anh thấy bà nổi giận. Lúc nhỏ, bệnh hen suyễn của anh thường xuyên tái phát, nhà anh trên tầng bảy, mẹ anh sợ anh mệt, lần nào mẹ cũng cõng anh lên lầu.”

“Cho nên cha mẹ đặt tên anh là Quý Hoàng, là hy vọng anh có thể mau chóng lớn khôn như cây tre?”

“Không phải”, anh đáp. “Mẹ anh là người Miêu, cây tre là biểu tượng của dân tộc Miêu.”

Ra là còn có điển tích này.

Thái Hồng hỏi tiếp: “Vậy trong tên của hai em trai anh có phải cũng có bộ “trúc”?”

“Ừ, đứa thứ hai tên Quý Tiêu, đứa út tên Quý Châm. Hai đứa nó là anh em sinh đôi, nhưng khác trứng, nên trông không giống nhau lắm, chiều cao cũng khác, nên nhiều người cũng chẳng nhận ra.”

“Vậy ba anh em bọn anh lúc nhỏ có đánh nhau không?” Vì bản thân là con một nên Thái Hồng rất tò mò về những chuyện trong gia đình đông anh em.

“Làm sao mà đánh đây? Anh lớn hơn bọn nó đến mười tuổi, bọn nó cũng không hay đánh nhau, ngoan hiền hơn anh, tốt hơn anh, biết mẹ anh cực khổ nên không bao giờ gây rắc rối cho bà. Nhưng đó là chuyện sau mười tuổi, chứ hai đứa nó lúc nhỏ cũng nghịch ngợm như quỷ.”

“Ha ha…”, Thái Hồng vỗ tay khen. “Đúng là những đứa con hiểu chuyện!”

“Còn em?” Quý Hoàng hỏi lại. “Em có phải là đứa con ngoan không?”

“Ờ thì cũng gọi là ngoan. Em là con một, nên ở nhà rất được chiều. Cha em lái taxi, mẹ em làm nhân viên tài vụ. Nhà em theo chế độ mẫu hệ… Ý em là, trong nhà mẹ em là người quyết định mọi chuyện. Còn bản thân em ấy à? Lai lịch đơn giản, mọi thứ của em đều suôn sẻ. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ cực, cũng chưa đi làm thêm bao giờ, phần lớn thời gian chỉ có học với học, làm giảng viên đại học là công việc đầu tiên của em. Đương nhiên, tiền lương cũng có đưa cho nhà chút ít, coi như giúp đỡ phần nào chi tiêu trong gia đình…”

Nói rồi cô lè lưỡi, trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn. Thực ra cô cũng mới chỉ lĩnh được vài tháng lương, bản thân tiêu xài không ít, tuy mỗi tháng có đưa cho mẹ chút ít nhưng cô không bao giờ phải chi trả những khoản tiền như quần áo, đồ trang điểm… Nếu tính cả những khoản đó vào, thì vẫn là nhà cho cô nhiều hơn.

“Em nhìn kìa. Phía trước có một cửa hàng hoa.” Đang bước đi, anh bỗng dừng lại. “Qua đó xem nhé!”

Thái Hồng lếch thếch đi theo anh đến trước cửa hàng hoa. Đã rất khuya rồi, chủ cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

Thái Hồng nghĩ bụng, anh chàng Quý Hoàng này không phải cũng định làm như Trần Vĩ Bình, mua một bó hoa hồng tặng cô đấy chứ?

Trò này đã xưa như trái đất rồi!

Nhưng đúng như cô nghĩ, Quý Hoàng chọn từ chậu hoa Cảnh Thái Lam mười bông hồng đỏ thắm.

Trong phút chốc, đầu óc Thái Hồng như muốn vỡ tung, trong đầu không ngừng ngân vang hai từ: “trống rỗng”… “trống rỗng”… “trống rỗng”…

Thế nhưng sau khi chọn xong mười bông hồng, Quý Hoàng lại chỉ vào một bó hoa hồng bằng lụa tinh xảo đặt trên chiếc kệ bên cạnh: “Ông chủ, tôi muốn một đóa hoa giống như thế nữa.”

Thái Hồng thầm nghĩ, anh hai à, anh không đủ tiền hay sao hả? Muốn tặng thì tặng hoa thật hết đi, tôi cũng đâu bắt anh phải là mười một đóa hồng?

Trả tiền xong, bước ra ngoài cửa, Quý Hoàng nhìn cô: “Em… không thích hoa hồng ư?”

“Thích chứ, ai nói không thích nào?” Thái Hồng khẽ đáp.

“Nói thật lòng?”

“Được rồi, là “trống rỗng”.”

Đến lượt Quý Hoàng phì cười: “Quả đúng là học trò của Quan Diệp. Nói nghe xem nào, sao lại là trống rỗng cơ chứ?”

“Không phải “trống rỗng” thì là mất cảm giác với nó rồi.”

Anh nắm lấy ngón tay cô, đặt nó lên trên cánh hoa: “Trống rỗng sao? Hãy thử sờ vào cánh hoa này, ngửi thử mùi hương này, và cả những chiếc gai ở bên dưới những chiếc lá này…” Anh trao những đóa hồng cho cô, từng đóa, từng đóa một.

Cô ngẩn ngơ nhận lấy…

Một đóa, một đóa, lại một đóa…

Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Anh sẽ yêu em suốt đời này, đến khi đóa hoa hồng cuối cùng này tàn lụi.”

Cô sửng sốt nhìn vào tay mình.

Đóa cuối cùng, là hoa lụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.