Lalin ngồi vắt vẻo trên cành cây, nhàm chán nhìn biển người đông nghịt bên dưới.
“Ngu ngốc!” - cô nhún mũi, đồng thời phẩy nhẹ ngón tay một cái, cả thân thể cô nhẹ nhàng bay lên.
Lalin là con thỏ tinh ngàn năm tu luyện mà thành, cảnh giới càng cao, sống được càng lâu lại càng thấy cô quạnh. Thế là Lalin bỏ cái hang Lung Linh sâu trong thung lũng đá Chồm hổm mà tìm đến thế giới loài người. Cô ngồi vắt vẻo trên mấy tán cây dọc đường và công viên cũng được mười mấy năm rồi. Chữ và cả mấy phép toán loài người bịa ra cô đều biết nhờ mấy lần sinh tò mò đi theo bọn trẻ mặc đồng phục trắng ngần vào tận lớp.
Lalin có một căn hộ cao cấp trong chung cư sang trọng nhất thành phố Ngọt Ngào. Cá nhân Lalin cũng cảm thấy cái tên thành phố nghe thật kỳ cục và sến súa, nhưng buồn cười thay nó lại là lý do khiến Lalin dừng chân và trụ lại ngần ấy năm.
“Có gì ngọt ngào nhỉ?” - Câu hỏi bâng quơ năm nào như khúc dạo đầu không tên, mở ra vô vàn những câu chuyện không kém phần li kì và bi kịch ...