Tình cảm Kiều Hủy dành cho thành phố quốc tế hóa này rất nhạt. Một nơi xa hoa hào nhoáng, tình người bạc bẽo, mùa hè quá nóng còn mùa đông lại quá lạnh, căn bản là, chỉ có một mình cô ở đây.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chạm tới mây của Từ thị, ánh mặt trời quá chói mắt.
Cô làm tại một công ty tổ chức lễ cưới hàng đầu thành phố, nửa năm trước được thăng lên chức chuyên gia tổ chức lễ cưới, đã có thể độc lập đứng ra hoàn thành công việc. Hôm nay, cô đến đây để trao đổi về một vụ cô mới nhận được.
Tống – Từ kết thông gia, cả hai bên đều có gia thế hoành tráng, nhà họ Tống có quyền, nhà họ Từ có tiền. Những cuộc hôn nhân mang tính chính trị của đám nhà giàu xuất hiện khá nhiều trên TV hay trong tiểu thuyết, cũng có ở đời thực, tuy nhiên, không hề mang màu sắc cổ tích.
Cô thư ký đưa Kiều Hủy vào phòng tiếp khách. Kiều Hủy gõ hai cái lên cánh cửa đã mở, thoáng liếc qua đã thấy một cô gái mặc bộ váy màu xanh lam thướt tha đang đứng bên cửa sổ. Cô rất có ấn tượng với chiếc váy này, đó là mẫu mới với số lượng có hạn tại tuần lễ thời trang Milan năm nay.
Cô nàng trợ lý ở chỗ cô cực kỳ mê mấy mẫu mới trên tạp chí thời trang, còn nói, nếu đời này có được một bộ như vậy thì có chết cũng không tiếc. Nhưng cô nàng ấy đâu biết, những thứ xa xỉ trong mắt người bình thường, lại quá tầm thường trong mắt người có tiền, nói gì đến chuyện sống chết?
Kiều Hủy lắc đầu, gạt bỏ nỗi đa sầu đa cảm của mình, nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi lễ phép nói: “Chào cô, cô Từ, tôi là người của công ty tổ chức lễ cưới Hoa Duyệt, phụ trách lễ cưới của cô và anh Tống, chúng ta đã trao đổi qua điện thoại trước đó rồi.”
Từ Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng nói liền quay đầu, mỉm cười với Kiều Hủy rồi khẽ nói: “Cô Kiều, mời ngồi.”
Khuôn mặt bình thản, giọng nói dịu dàng, thái độ điềm tĩnh, hẳn là người dễ gần. Kiều Hủy thầm đánh giá trong lòng rồi tìm một chỗ ngồi không xa không gần.
Thật ra, giàu có như nhà họ Từ thì hẳn là có một đội ngũ chuyên trách đảm nhận việc chuẩn bị, chẳng cần phải mời công ty khác đến lo thủ tục lễ cưới, dù rằng danh tiếng của Hoa Duyệt cũng khá lớn.
Từ Tịnh Ngôn nhấp một ngụm trà nhài, điềm tĩnh nhìn Kiều Hủy và mỉm cười: “Tôi biết cô, cô Kiều, thiết kế trong hôn lễ của Tân Đồng rất xuất sắc, thế nên tôi đã tiến cử cô với anh trai tôi, hy vọng cô cũng có thể tổ chức cho tôi một hôn lễ nổi bật.” Vừa dứt lời, như nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy bổ sung: “Tân Đồng là thư ký của anh trai tôi.”
Thì ra là nhờ lễ cưới nửa tháng trước, cô đã được nhà họ Từ để mắt đến, có điều, cũng vì thế mà cô đắc tội với không ít người.
Kiều Hủy nhoẻn miệng, “Cảm ơn cô Từ đã khen, nhất định tôi sẽ cố hết sức. Xin hỏi, cô thích phong cách lễ cưới nào?”
Cô nghiêm túc nhìn Từ Tịnh Ngôn, da cô ấy rất đẹp, gần như không thấy lỗ chân lông, cách trang điểm nhẹ nhàng tôn lên những ưu điểm trên gương mặt, mái tóc được vấn lên, làm nổi bật khí chất của một tiểu thư khuê các. Cô đã từng thấy chú rể họ Tống trên báo, đó là một người vô cùng tuấn tú. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh hai người họ đứng cạnh nhau, chắc chắn rất đẹp đôi.
Chỉ có điều, Kiều Hủy không hề nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của một cô dâu trên gương mặt Từ Tịnh Ngôn.
Từ Tịnh Ngôn không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay: “Tôi không biết.”
Trong những lần đi tiếp xúc với khách hàng, câu “Không biết” chẳng khác gì câu “Tùy!” trong khi đi ăn, thật khiến người khác khó xử. Có điều, khách hàng là Thượng đế, cô chỉ có thể dốc hết sức giải nỗi ưu phiền cho họ. Cũng giống như người thầy đã dẫn cô vào nghề từng nói, đó là cơ hội ngàn năm có một, nếu làm tốt thì sẽ một bước lên mây, ngụ ý là, nếu làm không tốt thì cô đành phải cuốn gói ra đi.
Vì vậy, sau khi nhận vụ này, Kiều Hủy đã chuẩn bị trước trên nhiều phương diện. Với câu trả lời của Từ Tịnh Ngôn, cô không tỏ ra bối rối mà thay đổi một phương thức khác, mở bản thiết kế trong laptop ra, từ tốn giải thích: “Tôi đã tham khảo rất nhiều lễ cưới lớn trong và ngoài nước, trước mắt có mấy phương án này, cô Từ, cô xem xem có hài lòng không?”
Từ Tịnh Ngôn khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn những bản thiết kế trước mắt, trăm hoa như gấm, rất nhiều điểm sáng, vừa nhìn đã biết là tốn không ít tâm sức, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Tôi không rõ nữa, nếu là cô, cô sẽ chọn kiểu nào?”
Không hiểu tại sao, Kiều Hủy lại cảm thấy câu nói này rất lạ, như thể còn có hàm ý khác, cô trả lời theo trực giác: “Đương nhiên là chọn kiểu mình thích nhất rồi.”
“Kiểu mình thích nhất…” Từ Tịnh Ngôn ngạc nhiên lẩm nhẩm câu đó, lại lập tức cười, “Không có sự lựa chọn, mà cũng không thích thì sao?”
Kiều Hủy kinh ngạc nhìn cô ấy, to gan thầm đoán, chẳng lẽ cô dâu không hài lòng với cuộc hôn nhân này? Sự phỏng đoán này có liên quan đến bí mật của nhà giàu, cô ngăn mình không tiếp tục phát triển dòng suy nghĩ.
Dường như Từ Tịnh Ngôn cũng ý thức được sự khác thường của mình, vội vàng điều chỉnh tâm tình rồi nói với Kiều Hủy: “Cô Kiều, ngại quá, đột nhiên tôi thấy không được thoải mái cho lắm, hay là chúng ta hẹn hôm khác đi?”
Kiều Hủy vội gật đầu, “Tôi sẽ về sửa lại phương án cho tốt hơn, hy vọng lần sau có thể khiến cô hài lòng.” Quy toàn bộ trách nhiệm khi cuộc trao đổi không có kết quả về mình, điều này khiến Từ Tịnh Ngôn đánh giá cô rất cao, cô ấy khẽ gật đầu.
Cô thư ký lễ phép đưa Kiều Hủy đến cửa thang máy. Ở đó có mấy người đàn ông vận âu phục, rồi cô thư ký chợt cung kính lên tiếng: “Từ tổng.”
Người đàn ông cao nhất đứng ở giữa nghiêng người, khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên Kiều Hủy chừng một giây rồi lập tức chuyển đi.
Ở đây, người được gọi là Từ tổng chỉ có anh trai của Từ Tịnh Ngôn, Từ Chính Ngạn, danh tiếng lẫy lừng.
Đó là lần đầu tiên Kiều Hủy nhìn thấy Từ Chính Ngạn.
Hai thang máy mở cùng một lúc, cô cùng những nhân viên khác bước vào cửa thang máy bên cạnh rồi dựa vào góc tường. Cô lặng lẽ trùng bắp chân. Từ lúc đến thành phố này, cô mới tập đi giày cao gót, học được cách nở nụ cười nịnh nọt. Hai gót chân đau nhức, chắc là bị trầy da, nhưng là vì sự sinh tồn.
Rời khỏi tòa nhà của Từ thị, cô không dám chậm trễ thêm nửa giây, nhanh chóng đi gặp chú rể Tống Nghị để xin ý kiến.
Kết hôn vốn là chuyện vui, bình thường, cô dâu chú rể đều phấn khởi bàn bạc cùng nhau, hai bên gia đình chia nhau làm. Kiều Hủy cảm thấy, càng là gia đình lớn lại càng nhiều quy củ. Tuy nhiên, Tống Nghị chỉ có một yêu cầu, đó là tất cả đều theo ý Từ Tịnh Ngôn, cô ấy thích thế nào thì làm theo thế ấy.
Kiều Hủy bắt đầu cảm thấy, vụ này có chút khó khăn rồi.