Thành Phố Vô Tận

Chương 18: Chương 18




Hai người bí mật đi ra ngoài ăn tối, đương nhiên phải cẩn thận tránh nhóm chó săn truy tung. Để không bị người phát hiện, Từ Thiếu Khiêm hôm nay đặc biệt dùng xe Tứ thúc tặng, bên ngoài bởi đổ bão tuyết, mặt đường trơn trượt, Từ Thiếu Khiêm thả chậm tốc độ xe, bảy giờ tối mới lái đến nhà hàng gần đó.

Lúc tới nhà hàng sắc trời đã tối, đèn đường trên phố đã sáng lên, chỗ ăn hôm nay là một nhà hàng cơm Tây tương đối bí mật an toàn, dù vậy, An Nham vẫn theo thói quen kéo khăn choàng lên qua miệng, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, cảnh giác đảo qua xung quanh một vòng.

Thấy trên đường cái không có lấy một người đi dường, An Nham lúc này mới an tâm, cười nói: “Tôi có phải quá không suy xét kĩ hay không? Loại thời tiết quỷ quái này, chắc chẳng có ai lại đi chạy thật xa tới nơi này dùng bữa nhỉ?”

An Nham vừa muốn kéo khăn quàng trên mặt xuống, lại thấy giương mặt Từ Thiếu Khiêm biến sắc, đột nhiên xoay người một cái, trực tiếp kéo hắn đến sau lưng một cây đại thụ, dùng sức đè vào trên cây.

Sau lưng đột nhiên đụng phải vỏ cây khô ráp, từng mảng lớn tuyết động trên cây cũng theo đó rơi xuống, An Nham chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, thân thể Từ Thiếu Khiêm đã đột nhiên áp tới.

“Thiếu… ngô…”

Gương mặt Từ Thiếu Khiêm bỗng nhiên phóng đại trước mắt, đôi môi cũng bị ngăn lại không chút khách khí.

An Nham nhất thời đơ ra tại chỗ, khiếp sợ nhìn chằm chằm nam nhân đang đè trên người mình.

 Giả vờ hôn—môi

Đối với diễn viên mà nói, đây không thể nghi ngờ là một động tác vô cùng quen thuộc, An Nham từ khi ra mắt tới nay cũng bởi vì không muốn diễn cảnh hôn mà nhiều lần từng sử dụng phương pháp giả hôn này…. Nhưng mà, trong nháy mắt hiện tại, trái tim An Nham tựa hồ trong lúc bất chợt ngừng động!

Đây là tình huống gì?!

Khuôn mặt của Từ Thiếu Khiêm gần ngay trong gang tấc, ngũ quan mạnh mẽ tựa đao khắc giữa khoảng cách gần như vậy hiện lên rất mực anh tuấn, chóp mũi hai người cơ hồ dính vào nhau, hô hấp ấm áp của hắn toàn bộ phất trên mặt mình, đôi môi cũng không chút khe hở nào đè trên môi mình…

Thắt lưng bị hắn ôm thật chặt, gáy cũng bị hắn lấy tay cố định, bị ép buộc ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của hắn, giữa môi và môi chỉ cách một lớp khăn quàng thật mỏng, cảm giác đôi môi hơi bị chèn ép, khiến An Nham trong hoảng thốt thậm chí có loại… ảo giác tựa như thật sự… đang bị hắn hôn.

Từ Thiếu Khiêm được bình chọn làm Ảnh đế diễn kỹ không thể nghi ngờ là tiêu chuẩn hạng nhất trong giới giả trí, đơn giản diễn một cảnh giả hôn, động tác vừa đúng mực, bất kể là phía sau, bên mặt, ba trăm sáu mươi độ gần như không có bất kỳ góc chết nào, trong mắt người ngoài, đây hoàn toàn chính là một đôi tình lữ dưới tàng cây giữa trời tuyết không kiềm chế được tình tự mà lãng mạn ôm hôn…

Chóp mũi hai người thân mật chạm nhau, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên chật vật. Kể từ khi bước vào giới diễn, An Nham từng diễn qua đủ loại kịch, từng gặp nhiều loại hợp tác, mỗi lần đều thừa sức nhập vai, cho tới nay chưa từng có lúc nào hoang mang thất thố như giờ phút này, trong đầu trống rỗng, cả người như pho tượng cứng ngắc trong tuyết, hoàn toàn không biết nên làm cái gì…

Cho đến khi sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng hét chói tai, An Nham lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, dư quang khoé mắt liếc tới phương hướng truyền đến âm thanh, lập tức bị doạ sợ đến rụt đầu về, hai tay ôm chặt lưng Từ Thiếu Khiêm, phối hợp với hắn diễn cảnh hôn môi.

Thì ra là như vậy!

Phía sau Từ Thiếu Khiêm là một đám phóng viên điên cuồng, liếc qua đã thấy có ít nhất mười đài truyền thông trở lên!

Đây là một con đường thẳng tắp, phóng viên đang đứng trên con phố đối diện, hai người vốn không có chỗ tránh, cho nên Từ Thiếu Khiêm mới đập nồi dìm thuyền trực tiếp kéo An Nham ra sau cây mà hôn. Đám phóng viên kia dù có bát quái nữa, cũng không thể tuỳ tiện đi quấy rầy cặp đôi đang ôm—hôn bên đường đối diện!

Huống chi… lực chú ý của những phóng viên kia giờ phút này đang đặt rên người một vị minh tinh siêu cấp xui xẻo khác, thỉnh thoảng có vài người hơi ngạc nhiên liếc mắt qua hướng đường đối diện một cái, phát hiện là một đôi tình lữ đang ân ân ái ái ôm hôn nhau, cũng không để ý nữa, vội vã theo chân những người khác đuổi theo Thiên hậu Phương Vũ Hân.

“Phương tiểu thư, xin hỏi cô và Hứa Tiếu Nam đã thật sự chia tay rồi sao? Tình yêu của hai người đột nhiên chấm dứt rốt cuộc là vì sao?’, “Vị tiên sinh cùng đi ăn với cô hôm nay này là bạn trai mới của cô à? Hai người chia tay có phải giống như lời đồn đã nói, bởi vì cô thay lòng đổi dạ?!” “Phương tiểu thư! Phương tiểu thư xin trả lời câu hỏi của chúng tôi!”

Một người đàn ông cao lớn lạnh mặt kéo Phương Vũ Hân đi nhanh về phía trước, Phương Vũ Hân cũng là mặt không biểu tình, một đám phóng viên điên cuồng đuổi theo bọn họ đi sang dường khác.

Nghe tiếng bước chân lộn xộn chỉ cách mình không tới mười thước bên đường đối diện, còn có các loại âm thanh tác tách tách tách chụp hình của máy ảnh, An Nham thấp thỏm ôm chặt lưng Từ Thiếu Khiêm, chỉ cảm thấy nhịp tim nhanh đến gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực!

Lỡ như để cho phóng viên bắt gặp được hắn cùng Từ Thiếu Khiêm giữa ngày bão lén tới nhà hàng Tây ăn hoặc là vào phòng tình nhân, giới giải trí tuyệt đối lại là một cuộc gió tanh mưa máu! Cũng may Từ Thiếu Khiêm tay mắt lanh lẹ nhanh chóng diễn kịch kia, nếu không hậu quả không nghĩ cũng biết là không thể nào gánh nổi!

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng bước chân của đám phóng viên rốt cục xa dần, cho đến khi con phố đối diện một lần nữa yên tĩnh lại, An Nham bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, động tác ngẩng đầu không cẩn thận, chiếc khăn choàng đang che kín miệng nhất thời lỏng xuống, đôi môi hai người chặt chặt chẽ chẽ dán vào nhau, hàm răng An Nham thiếu chút nữa cắn phải môi Từ Thiếu Khiêm.

“…” An Nham vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, lúng túng né tránh khoảng tiếp xúc gần sát mặt như vậy, giãy người một cái, phát hiện cái ôm của Từ Thiếu Khiêm có hơi dùng sức quá mức, An Nham không nhịn được khẽ khàng đẩy đẩy ngực Từ Thiếu Khiêm, nói: “Thiếu Khiêm… Uhm… Phóng viên hình như đi hết rồi…”

Từ Thiếu Khiêm không nói gì, buông An Nham ra, hơi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Tim của hắn đập nhanh có chút ngoài ý muốn, mặc dù trong một khắc lúc mới đầu kia theo phản xạ có điều kiện làm ra động tác tránh né phóng viên… nhưng mà sau đó, giả hôn trong khoảng cách gần như vậy, khiến Từ Thiếu Khiêm dần dần mất khống chế, cũng không biết mình dùng bao nhiêu nhẫn nại, mới nhịn được không thực sự hôn xuống.

An Nham đang ở trong ngực mình, khoảng cách gần trong gang tấc, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp giao hoà với nhau, cặp mắt hoa đào hơi hơi nhếch lên kia, bên trong chứa đầy bóng hình của mình, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy cũng vừa mới vì không cẩn thận mà chủ động hôn lên…

Nếu không phải ngại tình cảnh này không phù hợp làm ra hành động quá đáng, Từ Thiếu Khiêm thật muốn trực tiếp đem An Nham nuốt tươi!

Liều mạng nhịn xuống tâm tình mãnh liệt trào lên từ dưới đáy lòng, đưa tay ra, cứng ngắc giúp An Nham sửa lại một chút khăn quàng xộc xệch, phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai hắn, Từ Thiếu Khiêm lúc này mới thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Để chính mình không bị mất khống chế, Từ Thiếu Khiêm dứt lời liền trực tiếp xoay người rời đi.

An Nham ngẩn ra tại chỗ, sờ sờ đôi môi bị hôn đã có chút tê dại, thần sắc lúng túng sửa lại quần áo một chút, rồi mới xoay người đuổi theo bước chân Từ Thiếu Khiêm.

Hai người vào phòng ăn, An Nham lấy ra thẻ hội viên của mình, người phục vụ đưa hai người tới chỗ đã đặt trước, An Nham cởi áo khoác xuống, ngồi trên ghế, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Khụ, hai ta ra ngoài ăn một bữa thôi mà cứ như kẻ trộm ấy, xem ra lần sau phải gọi đồ về mới an toàn.”

Từ Thiếu Khiêm cau mày nói: “Là tôi suy xét không chu toàn, hắn là nên xuống tầng hầm đỗ xe thì có thể trực tiếp đi thang máy lên thẳng phòng ăn, bãi đỗ xe chỗ này mặc dù chỉ cách cửa có mấy thước, nhưng ở trên đường cái vẫn có chút nguy hiểm bị phơi bày.”

“Đây cũng không phải lỗi của cậu, có ai lại nghĩ tới Phương Vũ Hân cũng đúng dịp đến đây dùng bữa, còn kinh động một nhóm phóng viên lớn.” An Nham nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười cười nói, “Cũng may cậu phản ứng đủ mau lẹ, cuối cùng là hữu kinh vô hiểm… Tôi đói rồi, gọi đồ ăn trước đi.”

Nhạc đệm ngoài ý muốn cũng không phá hỏng tâm trạng tốt của An Nham, hắn đã quá đói bụng nhanh chóng gọi người phục vụ mang thực đơn tới chọn món.

Phòng ăn chuyên dụng của hội viên phục vụ tương đối lớn, sau khi chọn xong món ăn, người phục vụ nhanh chóng bưng lên một bàn đồ ăn tinh xảo, có thịt bò bít tết tiêu đen mà An Nham thích nhất, hai suất mỳ Ý, đĩa trái cây được bày biện đẹp mắt, còn có hai phần pizza sốt bò và một chai rượu đỏ đắt tiền.

Từ Thiếu Khiêm nhìn thấy rượu đỏ, không nhịn được hỏi: “Cậu gọi rượu đỏ làm gì?”

An Nham cười nói: “Mời cậu đi ăn, cũng không thể quá ki bo, một chai rượu cũng không gọi được chứ?” Vừa nói vừa khui chai rượu, rót hơn phân nửa ly rượu đưa tới trước mặt Từ Thiếu Khiêm, “Nào, tôi mời cậu một ly.”

Từ Thiếu Khiêm bất đắc dĩ nói: “Tôi lái xe đến, cậu quên rồi à? Tài xế không thể uống rượu.”

“…” An Nham sửng sốt một chút, “Vậy làm sao bây giờ?”

Hắn đúng là đã quên. Trước kia đi ăn cơm ngoài đều có tài xế chuyên dụng đặc biệt đưa đón, uống chút rượu gì đo hoàn toàn không cần để ý, hôm nay Từ Thiếu Khiêm tự mình lái xe, mà gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra rất nghiêm, nồng độ rượu nhưng là vấn đề rất nghiêm trọng.

An Nham lúng túng sờ sờ mũi, “Cũng không thể trả lại đi?”

Từ Thiếu Khiêm gọi người phục vụ rót một ly nước, cầm cái ly lên, mỉm cười nói: “Vậy để tôi lấy nước thay rượu đi. Nào, cạn chén.”

An Nham không thể làm gì khác hơn là cầm ly rượu lên cụng với hăn một cái, cười nói: “Được rồi, cheers!”

Nếu Từ Thiếu Khiêm lái xe không thể uống rượu, An Nham uống một mình cũng không thú vị, sau khi uống sạch một chén cũng rất tự giác đóng nắp chai rượu lại, chuyên tâm giải quyết thức ăn trước mặt.

Hai người nồi trong phòng riêng nhà hàng cơm Tây, mặt đối mặt dùng bữa, thỉnh thoảng tán gẫu một ít đề tài liên quan trong giới, không khí thế mà bình thản hoà hợp.

“Đúng rồi, mới vừa rồi hai chúng ta nhanh tay lẹ mắt trốn, Phương Vũ Hân liền thảm…” Nói đến đây, An Nham không khỏi lọ ra thần sắc đồng tình, “Chuyện cô ấy chia tay với Hứa Tiếu Nam, mấy ngày nay bị xào đi xào lại, cơ mà tôi cảm thấy, tình cảm hai người bất hoà, khẳng định không phải nguyên do từ một phía cô ấy nhỉ?’

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái: “Đôi bên đều có vấn đề tình cảm không sâu, chia tay cũng là chuyện sớm muộn.”

An Nham cười nói: “Giới giải trí chính là như vậy, scandal bay đầy trời, quy tắc ngầm khắp nơi, đủ loại tình lữ phân phân hợp hợp, gặp được một người thật lòng thích thật là không dễ dàng, chẳng khác gì mò kim đáy bể.”

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham, dịu dàng nói: “Cậu sẽ gặp được.”

“Sẽ ư? An Nham nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Bọn họ đều nói hoa hoa công tử như tôi chỉ thích hợp làm bạn, chứ chả hợp làm bạn trai chút nào. Cậu cảm thấy sẽ có người thật lòng thích tôi ư?”

Ngu ngốc, người thật lòng thích cậu đang ở trước mặt đây này…

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười một cái, từ trong túi lấy ra một cái hộp được gì trang trí tinh xảo, đưa tới trước mặt An Nham.

“Quà sinh nhật cho cậu, mở ra xem thử đi.”

Từ Thiếu Khiêm nói sang chuyện khác, An Nham liền đem lực chú ý đặt trên món quà. Cái hộp chế tạo từ gỗ đỏ, vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị không rẻ, trên bề mặt còn có logo của Phỉ thuý thế gia.

An Nham mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một mặt dây chuyền phỉ thuý hết sức sáng óng, điêu khắc phía trên là hình Quan Âm vô cùng sống động, khối ngọc trong suốt, toàn thân xanh biếc, dưới ánh đèn chiếu xuống hiện lên sáng bóng nhàn nhạt, cầm trong tay bóng loáng dịu dàngận, An Nham cho dù là người ngoài nghề,cũng nhận ra được miếng phỉ thuý giá trị không rẻ, không nhịn được hỏi: “Cái này không phải rất đắt sao?”

Từ Thiếu Khiêm cau mày nói: “Nhận quà tặng không nên hỏi giá cả đi?” Thấy hắn yêu thích không buông tay cúi đầu nghịch khối phỉ thuý kia, nhịn không được thấp giọng hỏi, “Cậu có thích không?”

“Ừ.” An Nham sờ sờ mặt ngọc bóng loáng trong tay, gật đầu một cái, “Nhưng mà, tôi trước nay chưa từng đeo qua dây chuyền loại này, có cần để ý cái gì không?”

Từ Thiếu Khiêm giải thích: “Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật, hình khắc trên khối phỉ thuý này chính là Quan Âm, phù hợp cho nam giới đeo. Loại mặt dây chuyền Quan Âm và Phật Tổ mà Từ gia sản xuất ra này ở trên thị trường đang bán rất chạy, có thể làm bùa hộ thân, phù hộ chủ nhân an bình. Dù là người không tin Phật, đeo ngọc Quan Âm cũng có thể gặp được may mắn.”

“Thì ra là như vậy.” An Nham như có giác ngộ gật gật đầu, cười nói: “Vậy tôi có thể dùng nó làm bùa hộ mệnh.”

Hắn hoàn toàn không biết, khối phỉ thuý hiện tại đang nằm trong lòng bàn tay này, trên buổi đấu giá được trả cao đến thế nào.

Phỉ thuý trong suốt màu lục bích, cảm giác bóng loáng mượt mà khi cầm trong tay tương đối tốt, An Nham không nhịn được sờ sờ nó, rồi lại đeo nó lên cổ, cười híp mắt nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm nói: “Cám ơn a, tôi cũng không khách khí đeo lên, hy vọng có thể nhận lấy lời chúc lành của cậu, nó thật sự có thể phù hộ tôi!”

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười: “Sẽ.”

Hắn không nói cho An Nham, Từ gia khởi nghiệp từ kinh doanh phỉ tuý, đối với người Từ gia mà nói, phỉ thuý có ý nghĩa trân quý đặc thù, người của Từ gia tặng người khác phỉ thuý, kỳ thực thể hiện là – Tôi xem trọng bạn, đeo nó lên, bạn liền chạy không thoát.

An Nham dưới tình huống không hề hay biết, cứ như vậy đem tín vật đính ước Từ gia Đại thiếu gia tặng đeo lên trên cổ.

Tác giả có lời muốn nói: An Nham tiểu tử ngốc bị hôn! Vui quá vui quá đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.