Cho đến khi Từ Thiếu Khiêm đi rồi, Chu Bích Trân một mực trầm mặc mới đi đến trước mặt An Nham, dịu dàng hỏi: “Con sao vậy? Còn có, Thiếu Khiêm mới vừa rồi nói xin lỗi con là chuyện gì xảy ra, cậu ta làm việc gì có lỗi với con?”
Hốc mắt An Nham chua xót đến lợi hại, lại không có cách nào biểu hiện ra trước mặt mẹ, không thể làm gì khác hơn là làm bộ thờ ơ cười cười, nói: “Không có gì, con với Từ Thiếu Khiêm có chút mâu thuẫn mà thôi...”
Chu Bích Trân trầm mặc trong chốc lát, “Thiếu Khiêm trước kia từng nhắc tới chuyện lui giới với mẹ, con không muốn quay tiếp 'Thành Phố Vô Tận' nữa, cậu ta đứng ra thay con gánh vác hết thảy, coi như là biện pháp giải quyết tốt nhất trước mắt.” Chu Bích Trân kẽ thở dài, “Thiếu Khiêm cũng là Ảnh đế một tay mẹ bồi dưỡng, rời đi sớm như vậy, thật sự là có chút đáng tiếc.”
An Nham cố gắng trấn định nói: “Mẹ, con đi về trước.”
Chu Bích Trân gật gật đầu, “Được, con đừng nói gì vội, chuyện này cứ giao cho Từ Thiếu Khiêm giải thích đi.”
“... Dạ.”
An Nham vô troi vô giác đi về nhà, hắn không rõ vì sao mình lại khó chịu đến vậy, rõ ràng đã cự tuyệt Từ Thiếu Khiêm, rõ ràng đã nói với hắn “Đừng quấn lấy tôi nữa”, nhưng đến thời điểm Từ Thiếu Khiêm thật sự rời đi, trong lòng lại không nhịn được khổ sở.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi mình bất lực, khổ sở nhất, Từ Thiếu Khiêm đều không lời oán thán ở bên cạnh mình, trước kia chỉ nghĩ hắn là một người bạn rất tốt, nhưng hôm nay, biết hắn thích mình, nào dịu dàng làm bạn, nào cố chấp bảo vệ, mối quan hệ mà mình nghĩ là tình bạn đơn giản, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói, lại là trả giá không oán không hối cho người mình thích.
Hắn trả giá nhiều như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy... cuối cùng đã mệt mỏi rồi, mệt mỏi, cho nên mới muốn rời đi ư?
An Nham mờ mịt ngồi trên giường, trong đầu trống rỗng.
Từ Thiếu Khiêm làm như vậy, tựa như đột nhiên kéo một người chưa bao giờ xuống nước ra giữa biển, muốn cho người đó cùng bơi với hắn, dạy nửa ngày vẫn không dạy được, hắn cảm thấy mệt mỏi, liền tiêu sái xoay người đi.
Nhưng mà An Nham nên làm cái gì bây giờ? An Nham bị hắn lôi xuống nước sẽ phải tự leo lên kiểu gì? Từ sau khi bị hắn mạnh mẽ xâm phạm thân thể, bị hắn lấy cách thức như vậy bày tỏ, An Nham còn có thể giống như trước kia làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, thản nhiên đi thích một người con gái sao?
An Nham thậm chí cảm thấy, bản thân hiện tại, căn bản không đủ tư cách đi thích một người con gái.
Mỗi lần tắm rửa, hắn đều sẽ không nhịn được nhớ tới cái đêm điên cuồng trong phòng tắm kia, khi bàn tay Từ Thiếu Khiêm chạm vào thân thể mình, sẽ nhớ tới nhiệt độ nóng rực từ bờ môi của hắn in trên làn da, nhớ đến tình yêu điên cuồng trong ánh mắt đen thẳm của Từ Thiếu Khiêm khi hôn khắp toàn thân hắn, lưu lại vô số dấu hôn...
Loại cảm giác ngay đến ngón chân cũng phát run trong trí nhớ này, loại khoái cảm cường liệt làm suy sụp lý trí này, khiến đáy lòng An Nham từng đợt bối rối.
Từ sau cái đêm mê loạn kia, hắn rốt cục không khống chế được nhớ đến chuyện cũ không nên hồi ức này, động tác cường ngạnh của Từ Thiếu Khiêm giống như dấu ấn xuyên thấu qua làn da khắc vào đáy lòng, đoạn ngắn liều mạng muốn quên này, cứ liên tục tái hiện lại trong đầu, thậm chí còn tái hiện ngay cả trong mơ.
An Nham, tôi yêu cậu... Dùng thân thể nhớ kỹ, tôi yêu cậu nhiều đến nhường nào...
Thân thể An Nham xác thực đã nhớ kỹ, kiểu xâm nhập cường ngạnh cơ hồ muốn chọc thủng cả nội tạng này, còn có chất lỏng nóng bỏng hắn lần lượt lưu lại trong cơ thể, thân thể mẫn cảm sau khi bị hạ thuốc dưới sự dẫn dắt của hắn một lần lại một lần đạt được cao trào, điên cuồng như vậy, kích tình như vậy, chỉ có Từ Thiếu Khiêm từng cho An Nham... trải nghiệm độc nhất vô nhị.
Có đôi khi nhớ đến tình cảnh này, An Nham đều sẽ nhịn không được mà phát run.
Làm một nam nhân, bị đồng tính xâm phạm như vậy, còn có thể có được khoái cảm, đây là chuyện khó chấp nhận nổi cỡ nào?
Tại sao mình lại biến thành như vậy?!
Nhiều năm như vậy vẫn xác định tính hướng của mình là thẳng nam, vẫy thích kiểu con gái đáng yêu hoạt bát, vì sao giờ đây đầy đầu óc đều là khuôn mặt của Từ Thiếu Khiêm? Giấc mơ hằng đêm cũng đều là Từ Thiếu Khiêm?
Gương mặt lúc thì lạnh lùng, lúc thì anh tuấn dịu dàng kia, đều hiện lên rõ ràng trước mắt.
An Nham khó chịu kéo caravat mình, lại bởi vì dùng lực quá mức, ngay cả dây chuyền trên cổ cũng bị kéo xuống theo. Nghe được một tiếng cách thanh thúy, An Nham giật mình, nhìn lại, liền thấy miếng phỉ thúy rơi xuống kia.
Đó là quà sinh nhật Từ Thiếu Khiêm tặng hắn, vào buổi sáng sớm xảy ra sự việc cưỡng bức kia An Nham từng muốn ném nó đi, lại bị Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ đeo lại, An Nham lúc ấy không có lòng nào so đo với hắn, sau này trái lại là dần dần quên chuyện này...
An Nham sắc mặt khó coi ngồi xổm xuống, nhặt miếng phỉ thúy kia lên.
Trên mặt phỉ thúy bóng loáng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của chính mình, nắm trong tay rất ấm áp, màu sắc lục bích sáng bóng trong suốt dưới ngọn đèn tản ra ánh sáng dịu nhẹ, quan âm được điêu khắc trên phỉ thúy trông cực kì sống động...
An Nham đột nhiên phát hiện, ngón tay nắm miếng phỉ thúy của mình cư nhiên đang nhẹ nhàng phát run.
Từ Thiếu Khiêm để ý miếng phỉ thúy này như vậy, có phải miếng phỉ thúy này rất quan trọng đối với hắn hay không? Tuy rằng An Nham không phải người trong nghề, nhưng miếng phỉ thúy này vừa nhìn đã biết là cực kỳ quý giá, đồ Từ Thiếu Khiêm đích thân tặng, khẳng định là vô giá.
Đây không phải là bùa hộ mệnh sao? Vì sao từ khi nhận được nó, mình hình như lúc nào cũng xui xẻo?
Nhưng mà dù vậy, lại vẫn không bỏ được mà ném nó đi, ngoại trừ nhìn thôi đã thấy rất sang quý, còn có một nguyên nhân... Nó là do Từ Thiếu Khiêm tặng.
Quà Từ Thiếu Khiêm tặng, An Nham vẫn luôn chưa từng vứt bỏ, ngay cả khăn quàng cổ hắn hắn tặng cũng đeo suốt hơn hai năm.
Thì ra... Mình để ý đến cậu ta nhiều như vậyư?
An Nham sắc mặt tái nhợt siết chặt ngón tay, bởi vì hô hấp không thoải mái mà cởi mở mấy cái khuy trên cổ áo, nhưng mà, cái cảm giác hít thở khó khăn này vẫn tồn tại như cũ, mỗi một lần hít vào, ngực đều như bị cái gì hung hăng chặn lại, cảm giác ấy mãnh liệt như vậy, khiến hốc mắt An Nham nhanh chóng đỏ lên.
Từ Thiếu Khiêm... cậu thật sự quyết định muốn xuất ngoại... không bao giờ trở về nữa ư?
An Nham kinh ngạc nhìn miếng ngọc trong tay, cũng không biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên, An Nham rốt cuộc từ trạng thái ngẩn người phục hồi tinh thần, cầm lấy di động, thấy ba chữ “Trần Thư Kỳ” trong hiển thị cuộc gọi thì sửng sốt một chút, sau đó thở sâu, cười gượng nói: “A lô, Thư Kỳ à, tìm anh có chuyện gì?”
Trần Thư Kỳ rất trực tiếp nói: “Sư huynh muốn rút khỏi giới giải trí, là thật ạ?”
Sư huynh mà cô chỉ đương nhiên là Từ Thiếu Khiêm, nhưng buổi trả lời phỏng vấn còn chưa tổ chức, tin tức hắn là không bị lộ mới đúng chứ... An Nham trầm mặc một lúc, làm bộ vô tình hỏi: “Sao em biết?”
Trần Thư Kỳ có chút sốt ruột nói: “Là Quốc Nguyên nói với tôi a! Quốc Nguyên không phải đang ở Mỹ à, anh ấy nói, sư huynh vừa mới liên lạc với anh ấy, nhờ anh ấy hỗ trợ thuê một căn nhà bên kia, sư huynh đã xin hộ chiếu đi Mỹ! Hộ chiếu xong cái là xuất ngoại luôn!”
“......” sắc mặt An Nham một trận tái nhợt, ngón tay cầm điện thoại đột nhiên dùng sức nắm chặt.
“An Nham, anh có biết chuyện này không?” Trần Thư Kỳ dừng một chút, “Em nhớ anh và sư huynh còn một bộ điện ảnh muốn hợp tác, nếu anh ấy rút khỏi giới, cứ như vậy, “Thành Phố Vô Tận” phần hai là không định đóng nữa à?”
“......”
“Nhưng mà còn rất nhiều điểm đáng ngờ mà phần một chưa giải thích rõ, bên làm phim cũng đã sớm nói sẽ quay phần hai! Anh ấy làm như vậy không tốt lắm đâu? Đám fans sẽ trở nên điên cuồng! Rút khỏi giới một cách vô trách nhiệm như vậy, trực tiếp bỏ một bộ phim, tuyệt đối sẽ bị mắng thảm!”
“......” sắc mặt An Nham càng thêm khó coi.
Trần Thư Kỳ có chút lo lắng nói: “Sư huynh của em không phải dạng người làm việc bỏ dở nửa chừng như này, có phải còn có nguyên nhân khác hay không? An Nham anh có biết anh ấy vì sao đột nhiên lại đưa ra quyết định này không?”
An Nham siết chặt lấy di động, không biết nên trả lời như thế nào.
Là vì An Nham...
Từ Thiếu Khiêm đưa ra quyết định này, chỉ là vì An Nham.
Bởi vì An Nham không muốn đối mặt hắn, không muốn đóng bộ phim này, cho nên hắn ra mặt gánh vác hết thảy.
Mặc kệ đắc tội bao nhiêu người, mặc kệ tâm tình của fans, mặc kệ sẽ để cho truyền thông tạo ra bao nhiêu tiêu đề câu chuyện, mặc kệ người khác mắng hắn như thế nào, hắn vẫn như cũ bình tĩnh đứng ra một mình chống chọi hết thảy.
Hắn chủ động rời đi, sẽ khiến tất cả mọi người hướng mũi nhọn vào hắn.
Từ Thiếu Khiêm vô trách nhiệm bỏ diễn “Thành Phố Vô Tận”, Từ Thiếu Khiêm vì sản nghiệp gia tộc không để ý tâm tình của fans, Từ Thiếu Khiêm coi điện ảnh như trò đùa, lui giới bỏ phim không chút do dự, Từ Thiếu Khiêm không có đạo đức nghề nghiệp, ký hợp đồng xong vô cứ lui giới... Một đoạn thời gian rất dài trong tương lai, những tiêu đề tràn ngập hàm ý châm chọc trên các trang web thông tin lớn chắc chắn đều sẽ mang theo tên Ảnh đế Từ Thiếu Khiêm, Từ Thiếu Khiêm sẽ bị mắng thảm đến nhường nào, quả thực không thể tưởng tượng.
Rời khỏi giới giải trí, lưng đeo bêu danh đầy người, chỉ là vì, bảo vệ con người mà hắn yêu kia...
“An Nham? Rốt cục sao lại thành ra thế này? Có phải bởi vì các anh cãi nhau, hôm đó em nghe thấy...”
Trần Thư Kỳ còn đang nôn nóng hỏi, An Nham sắc mắt tái nhợt vội vàng ngắt lời cô, thấp giọng nói: “Anh không biết. Chắc... cậu ấy muốn về nhà tiếp quản công việc làm ăn của Từ gia.”
“Là như vậy à...” Trần Thư Kỳ hiển nhiên có hơi thất vọng, “Hầy, để em bảo Quốc Nguyên khuyên nhủ anh ấy thử xem vậy.”
“Ừ.”
Sau khi gác điện thoại, An Nham nhìn miếng ngọc trong lòng bàn tay, sắc mặt cứng ngắc trầm mặc thật lâu, mới lật ngăn kéo lấy ra hộp đựng tinh xảo khi Từ Thiếu Khiêm tặng quà hắn lúc trước, cẩn thận bỏ vòng cổ vào, rồi đóng chiếc hộp lại thật kỹ.
… Hắn cư nhiên ngốc đến ngay cả chiếc hộp kia cũng chưa vứt. Bởi vì là quà Từ Thiếu Khiêm tặng, chiếc hộp kia thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo, cho nên vẫn được trân trọng đặt trong ngăn kéo có khóa ở bàn làm việc của mình.
An Nham sắc mặt tái nhợt nắm chặt hộp đựng, ngực từng đợt trầm đau.
Di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của An Trạch, cậu nói thật rõ ràng: “Tôi với anh hai đang ở cùng nhau, tôi đã đưa anh ấy đi. Anh ấy đang chậm rãi khôi phục, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”
An Nham sửng sốt một chút, “À...”
An Trạch trực tiếp đưa anh trai từ trong nhà đi, An Nham tuy rằng không tán thành đoạn tình ái anh em kinh thế hãi tục này, nhưng từ sau cuộc điện thoại kia của An Trạch, hắn cũng không còn phản đối như lúc đầu nữa. Huống chi, hắn hiện tại ngay cả bản thân còn có chút dao động...
An Trạch thấp giọng nói: “Đúng rồi, bên anh thì sao? Tôi nghe được một ít tin tức không tốt lắm về anh và Từ Thiếu Khiêm.”
An Nham trầm mặc một chút, mới nói: “An Trạch, theo như cậu nói... yêu một người, đến tột cùng là cảm giác gì?”
An Trạch không nhịn được nở nụ cười, anh thứ này, cư nhiên hỏi ra vấn đề buồn cười như vậy, thật sự là có hơi quá mức trì độn. Nghĩ nghĩ, mới nghiêm túc nói: “Chờ có một ngày, anh vì một người khổ sở đến gần như tan nát, anh sẽ biết, yêu một người là cảm giác gì.”
An Nham hơi mờ mịt nói: “Là như vậy... ư?”
An Trạch thấp giọng nói: “Ừ. Hỏi vấn đề này, có phải anh yêu Từ Thiếu Khiêm rồi không?”
“Làm sao có thể!” Sắc mặt An Nham đột nhiên cứng đờ, “Anh sẽ không thích cậu ta, cậu đừng có mà vui đùa kiểu này...”
“À, ra vậy.” An Trạch ngữ khí bình tĩnh nói, “Tôi đi nấu cơm, tạm biệt.”
Điện thoại bị quyết đoán ngắt máy, An Nham nghe tiếng tút tút bên tai, trong đầu lại càng thêm hỗn loạn.
Cảm giác vì một người mà khổ sở đến gần như tan nát... là tình yêu ư?
Hắn chán ghét Từ Thiếu Khiêm không để ý tới nguyện ý của hắn mà cường bạo hắn, chán ghét Từ Thiếu Khiêm một lần lại một lần cường hôn, nhưng chưa từng muốn đi trả thù hoặc là trừng phạt người kia, hắn thậm chí còn chưa bao giờ hận Từ Thiếu Khiêm.
Nói là chán ghét, nhưng thực chất lại là thương tâm cùng thất vọng chiếm đa số đi...
Tuy rằng một lần lại một lần đuổi hắn đi, nhưng mà, mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt, lại hồi hộp đến líu cả lưỡi, đầu óc trống rỗng, tâm hoảng ý loạn.
Thời điểm khi hắn rốt cục lựa chọn rời đi... lại khó chịu đến gần như tan nát.
“Tại sao lại khó chịu như vậy...”
Vừa nghĩ đến về sau sẽ không thể nào nhìn thấy hắn nữa, liền khó chịu hận không thể móc tim mình ra hung hăng xé nát.
An Nham sắc mặt tái nhợt nắm miếng phỉ thúy kia, lại trước sau không thể thuyết phục bản thân đi thừa nhận cái khả năng kia.
Có lẽ... trong bất tri bất giác hắn đã sớm... yêu Từ Thiếu Khiêm.