Thành Phố Vô Tận

Chương 56: Chương 56




An Nham đặt vé máy bay ngày kế về Giang Châu, vào lúc ban đêm, hắn liền lái xe về An gia. Tin tức tốt bộ điện ảnh mới công chiếu nhận được khen ngợi, khiến tâm tình An Nham vô cùng hưng phấn, nóng lòng muốn chia sẻ sự vui sướng này với người nhà.

Không ngờ, thời điểm về đến nhà, trong nhà cư nhiên không có người, một mảnh tối đen. An Nham sửng sốt một cái, đành phải về phòng mình cất hành lý trước, tắm rửa một chút rồi đi ra. Vừa muốn gọi điện cho mẹ, lại nghe ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh.

Tựa hồ là có người về nhà, tách một tiếng, đèn phòng khách được bật lên, một chuỗi tiếng bước chân qua đi, cửa phòng phòng ngủ dưới lầu sập một tiếng bị dùng sức đóng lại, sau đó bên tai mơ hồ truyền đến một trận khắc khẩu.

Dưới lầu chính là phòng ngủ cha mẹ, động tĩnh lớn như vậy, bọn họ là đang cãi nhau sao?

An Nham có chút nghi hoặc mở cửa đi xuống lầu, cửa phòng ngủ hé ra một khe hở, có thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng. Chu Bích Trân đang ngồi bên giường, sắc mặt lạnh đến cực điểm, môi cũng thập phần tái nhợt, bà ngẩng đầu nhìn An Úc Đông nói: “An Úc Đông, anh đến hôm nay mới bằng lòng nói với tôi chân tướng năm đó…. Tôi thật sự quá thất vọng với anh!”

“Có phải muốn chờ cả nhà đều chết sạch, anh mới bằng lòng đứng ra gánh vác lỗi lầm anh phạm phải hay không? Lần này gặp chuyện không may là An Lạc, lần sau thì sao? Là An Nham hay là An Trạch? Anh giấu giếm chúng tôi nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể đối diện với mấy đứa nhỏ?”

“…” An Nham sững sờ tại chỗ.

Những lời này của Chu Bích Trân khiến lưng An Nham đột nhiên nổi lên một tầng lạnh lẽo. Chuyện anh trai bị bắt An Nham chưa từng cẩn thận tự vấn, còn tưởng tự bản thân anh trai không cẩn thận đắc tội với người nào. Theo như lời mẹ nói, chuyện này có liên quan đến ba, thậm chí là toàn bộ An gia?

“Là anh có lỗi với mọi người.” Biểu tình An Úc Đông nhìn qua cực kì khổ sở, “Hiện tại không phải thời điểm tính nợ cũ. Tam gia đã trở lại, chúng ta mau rời khỏi đây, về sau lại chậm rãi nghĩ biện pháp.”

Chu Bích trân sắc mặt tái nhợt đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa ra, lại thấy An Nham đứng ngây người trước cửa.

“…” Chu Bích Trân ngừng một lúc, vội vàng điều chỉnh lại biểu tình cho tốt, cười cười nói, “An Nham, con tại sao lại ở nhà? Về từ lúc nào?”

An Nham cũng hồi phục tinh thần, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con… về ngay khi lễ khởi chiếu vừa kết thúc.”

À.” Chu Bích Trân kéo An Nham đến phòng khách ngồi xuống, dịu dàng hỏi, “Lễ ra mắt thế nào? Thuận lợi chứ? Mẹ xem đánh giá về bộ điện ảnh này trên mạng, đều rất không tệ, trang web lớn còn đánh giá vượt trên chín điểm.”

An Nham gật gật đầu, “ĐÚng vậy… rất tốt.”

Chu Bích Trân mỉm cười vỗ vỗ bả vai An Nham, “Con chắc sẽ có thể được đề tên nhận giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong Liên hoan phim năm nay.” Chu Bích Trân dừng một chút, “Nhưng mà, đến cuối tháng bộ phim “Vu súng” Quốc Nguyên làm diễn viên chính cũng được công chiếu, đánh giá của bộ điện ảnh kia có thể sẽ vượt qua Thiếu niên thiên tử. Dù sao cũng là điện ảnh quy mô lớn, đề tài phim trinh thám hiện đại cũng phù hợp với khẩu vị đại chúng hơn.”

Thấy An Nham trầm mặc không nói, Chu Bích Trân tiếp tục: “Giải thưởng lớn nam diễn viên chính xuất sắc nhất cuối năm, nếu mẹ đoán không sai thì khả năng sẽ bị Quuốc Nguyên đoạt được. Nhưng mà không sao cả, con lần đầu đóng phim cổ trang, có thể có được thành tích tốt như vậy đã là không tệ. Năm trước vừa đạt giải thường tân binh, đối với con mà nói đây mới là bắt đầu. Thực lực của con vẫn còn đó, giành được Ảnh đế cũng là chuyện sớm muộn, không cần nóng vội.”

Chu Bích Trân hiển nhiên là đang đánh trống lảng, An Nham gật gật đầu nói: “Con biết, bộ điện ảnh này đã tốt hơn rất nhiều so với con đoán trước rồi.” An Nham quay đầu, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, mẹ và ba vừa cãi nhau?”

Chu Bích Trân ho nhẹ một tiếng, “Vợ chồng già ý kiến không hợp thì cãi nhau thôi, mẹ với ba con cãi nhau cũng không phải lần đầu.”

An Nham nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà, Tam gia trong lời ba… lại là ai?”

An Úc Đông nhíu nhíu mày, tiến lên phía trước nói: “An Nham, chuyện này con không cần phải xen vào, đều là chút chuyện cũ năm xưa.”

Chu Bích Trân cũng cười nói: “Đúng vậy, đó là bạn đại học của ba con, khi còn trẻ cùng nhau làm ăn, có một chút ân oán nhỏ. Đã qua hơn hai mươi năm, con đừng lo lắng, ba con sẽ xử lý tốt.”

“Dạ…” An Nham có chút nghi hoặc nhìn bọn họ. Hắn hoàn toàn không hiểu mấy chuyện kinh doanh, chuyện làm ăn trong nhà, hắn chưa từng tham gia vào. Cha mẹ đều nói như vậy nhưng An Nham vẫn cảm thấy đáy lòng có chút bất an kỳ quái.

“Thật sự không có việc gì chứ?” An Nham nhìn mẹ, nghiêm túc hỏi.

“Không có việc gì, con chẳng lẽ không tin tưởng năng lực ba mẹ?” Chu Bích Trân nói xong vỗ vỗ bả vai An Nham, “Thường Lâm gọi điện cho mẹ, cậu ta nói con đặt vé máy bay ngày mai đến Giang Châu, muốn tiếp tục quay Thành phố vô tận, con mau nghỉ ngơi đi, cẩn thận sáng mai lại ngủ quên không kịp chuyến bay.”

“…” An Nham vẫn không chịu xoay người rời đi, hắn nhìn cha mẹ trước mặt, không hiểu sao, đáy lòng vẫn có cảm giác rất khó chịu. Ba mẹ nhất định đang gạt hắn chuyện gì, An gia cũng nhất định đang xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng mà, bằng năng lực của An Nham, nếu xảy ra vấn đề trong chuyện làm ăn, hắn thật sự một chút việc nhỏ cũng không giúp được.

Hắn luôn là kẻ vô dụng nhất An gia, hắn ngoại trừ diễn xuất thật sự cái gì cũng không biết…

Biết rõ trong nhà có thể đã xảy ra chuyện, lại hoàn toàn không giúp được gì, loại cảm giác này khiến người ta rất khó chịu.

An Nham nắm chặt tay Chu Bích Trân, “Mẹ, ba mẹ hãy nói thật cho con, có phải trong nhà có khó khăn gì không? Ba mẹ cần tiền à? Chỗ con có một khoản gửi ngân hàng, tuy rằng không nhiều nhưng mà lấy ra cấp cứu vẫn là có thể…”

An Nham nói xong liền muốn xoay người đi lấy thẻ tín dụng, lại bị Chu bích Trân dùng sức kéo lại, “Được rồi, đừng nghĩ lung tung. Không phải vấn đề tiền bạc.”

Chu Bích Trân lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ông nội con bảo An Lạc và An Trạch đến công ty hỗ trợ, kinh doanh của An gia sớm muộn sẽ giao vào tay anh em bọn nó. Khách sạn Hoa An bên kia do anh con xử lí, công ty giải trí sẽ do An Trạch tiếp quản, về sau, con trong công ty nhìn thấy An Trạch không thể giống như trước kia một hơi lão Tứ gọi nó nữa.”

“… An Trạch muốn trở lại ạ?” An Nham có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừ, nó nghĩ thông suốt, quyết định về hỗ trợ nhà chúng ta.” Chu Bích Trân mỉm cười nói, “Con muốn tiếp tục gọi nó lão Tứ, nó cũng sẽ không có ý kiến. Yên tâm, cho dù mẹ không ở đây, con là anh ruột của An Trạch, nó sẽ ủng hộ con, con cứ việc yên tâm quay phim của con là được.”

“Mẹ…” An Nham sắc mặt tái nhợt ngắt lời bà, “Mẹ nói bậy cái gì, mẹ sao lại không ở đây nữa?”

“Mẹ nói là mẹ không ở công ty, con lại suy nghĩ lung tung đi đâu rồi.” Chu Bích Trân có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu con trai, “Mẹ con cũng đã đến tuổi này rồi, con không muốn cho mẹ sớm về hưu nghỉ ngơi thật tốt vài năm à?”

“Mẹ muốn về hưu sớm?” Thấy mẹ gật đầu, An Nham lúc này mới yên lòng, cười nói, “Sớm nên như vậy a, để An Trạch trở về tiếp quản công ty, mẹ và ba về hưu sớm chút, vui vẻ nghỉ ngơi đi du lịch!”

“Ừ, mẹ cũng nghĩ như vậy, chuyện công ty, mẹ đã buông tay để An Trạch đi làm, nó có ý tưởng riêng của mình.” Chu Bích Trân dừng một chút, mỉm cười nói, “Nghệ sĩ đầu tiên nó kí hợp đồng sau khi tiếp nhận chính là Trần Thư Kỳ, còn nói với mẹ, ký người mới chi phí tổn thất sẽ không cao, con còn chưa biết nhỉ? An Trạch còn có mắt nhìn hơn cả mẹ!”

“Thư Kỳ muốn ký với công ty chúng ta ạ?” An Nham hưng phấn nói, “Thế thì tốt quá. Cô ấy thực sự có thiên phú về mặt diễn xuất, ký được công ty quản lý tốt sẽ trợ giúp cho phát triển sau này của cô ấy.”

“Ừ, về sau con giúp đỡ cô ấy nhiều một chút, cô bé này thông minh lại ổn trọng, là tài nguyên có thể đỏ, mẹ cũng rất thích.” Chu Bích Trân dừng một chút, “Được rồi, về đi ngủ đi, mẹ với ba con bàn bạc thêm chút nữa xem nên xử lý việc này thế nào.”

An Nham đứng lên, cười nói: “Ba mẹ có khó khăn gì nhất định phải nói với con, vấn đề kinh doanh tuy rằng con không giúp được gì… Nhưng con cũng có thể tìm bạn bè gì đó. Vợ chồng già nhưng đừng cãi nhau nữa a!”

Chu Bích Trân mỉm cười nói: “Biết rồi, đi đi.”

An Nham xoay người đi lên lầu, Chu Bích Trân nhìn bóng dáng hắn biến mất cuối cầu thang rốt cuộc hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cố nén nước mắt, quay đầu nhìn An Úc Đông, âm thanh nghẹn ngào nói: “An Úc Đông, lần này em đi cùng anh. Em chỉ là rất sợ…. mình sẽ không còn cơ hội nhìn cái ngày mấy đứa trẻ kia thành gia lập thất…”

Bên trong phòng ngủ trên lầu, An Nham nằm trên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Giấc ngủ này thật không an ổn, trong mộng cứ luôn xuất hiện những đoạn ngắn trước đây mới trước đây hắn rất bướng bỉnh, luôn chọc cho cha mẹ tức giận, Chu Bích Trân búng tai hắn mắng hắn là tiểu hỗn đản, An Nham liền cười hì hì xán lại sau lưng mẹ, vươn ra đôi bàn tay nhỏ bé lấy lòng mát xa bả vai cho bà, lại cười hì hì nói: “Mẹ mẹ đừng nóng giận, tức giận nữa sẽ có nếp nhăn…”

An Nham sa vào bên trong giấc mộng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.

Sau đó được Chu Bích Trân đánh thức, lúc tỉnh lại đã là bảy giờ sáng. An Nham luống cuống tay chân nhanh chóng rửa mặt, kéo va li hành lý muốn đi ra ngoài, Chu Bích Trân cầm hộp sữa và bánh mỳ trên bàn đưa cho hắn, nói: “Về sau nhớ đặt báo thức nhiều lần, con xem, con lại ngủ quên. Đi nhanh đi, mang theo bữa sáng ăn trên đường.”

An Nham ở cửa một bên đổi giày một bên nói: “Con sắp muộn rồi, đi trước, ba mẹ từ từ ăn!”

Chu Bích Trân vươn tay nhẹ nhàng ôm ôm An Nham, “Gặp sau, con trai.”

An Nham cười dùng sức ôm bà một cái: “Mẹ, hẹn gặp lại!”

Thời điểm đến Giang Châu vừa đúng là giữa trưa, An Nham trực tiếp đến đoàn làm phim báo danh đương nhiên được mọi người hoan nghênh.

Nhân duyên của An Nham luôn rất tốt, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều chạy đến ôm hắn, cười nói: “Hoan nghênh trở về!”

An Nham ôm từng người từng người một, cho đến khi trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Từ Thiếu Khiêm, cánh tay vươn ra của An Nham có chút xấu hổ rụt về, đang không biết nên làm thế nào cho phải lại bị Từ Thiếu Khiêm dùng lực ôm vào tron ngực, “Hoan nghênh đã trở lại, Tiểu Thất của tôi.”

“…” An Nham ở trong lòng hắn đỏ mặt, lại không nhịn được đưa tay ôm lại hắn, “Tôi đã trở về, bác sĩ Kha Ân!”

Từ Thiếu Khiêm dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được, đến gần bên tai An Nham, thấp giọng nói, “Tôi chắc là đã nhập diễn quá sâu, có chút nhớ cậu. Không có nhân vật chính cậu, tôi diễn một mình thật chả còn chút thú vị gì.”

An Nham đỏ mặt nói: “Bác sĩ Kha nên buông tay rồi, kịch bản không phải là như thế.”

“A, được rồi.” Từ Thiếu Khiêm thả tay ra, mỉm cười nói, “Cậu xem, không có Tiểu Thất, tôi cũng sắp quên kịch bản rồi.”

Một đám người hi hi ha ha làm việc, diễn biến phim sau khi An Nham rời khỏi đoàn làm phim đã bắt đầu bước vào giai đoạn gấp rút quay chụp. Kỳ quái là, An Nham lần này sau khi trở về, hai vị nhân vật chính đối diễn càng thêm thuận lợi hơn trước. Cái gì nhớ nhung a, ái mộ a, các loại cảm xúc đều được biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn, số lần NG giảm trên diện rộng.

Trong bộ thứ hai, bác sĩ Kha Ân mà Từ Thiếu Khiêm sắm vai yêu sâu đậm người nhân bản Tiểu Thất kia, cảm xúc thống khổ khi yêu một người mà vĩnh viễn không thể có được, được Từ Thiếu Khiêm thể hiện có thể nói là hoàn mỹ. Mà An Nham đóng Tiểu Thất trong hồi ức, sự ngượng ngùng lẫn tâm tình quẫn bách khi lần đầu yêu một người ấy, cùng với phương thức biểu lộ nhiệt tình lớn mật, cũng được An Nham thể hiện một cách hoàn mỹ.

 - Tiến độ đoàn làm phim phi thường tốt, đạo diễn Cao Tân phi thường vừa lòng đối với điều này.

Không ai biết tối tối mỗi ngày sau khi quay phim kết thúc trở về phòng, An Nham đều sẽ bất an không yên lòng gửi tin nhắn trò chuyện vài câu với cha mẹ. Hắn luôn cảm thấy tối hôm đó cha mẹ khắc khẩu rất không đơn giản… Hắn thậm chí còn có một loại… dự cảm không tốt.

Tối hôm nay, An Nham theo thường lệ lấy di động gửi tin nhắn cho mẹ: “Hôm nay quay phim hết thảy đều thuận lợi, phỏng chừng qua hai tháng nữa là có thể quay xong rồi. Đến lúc đó xin Chu tổng phê chuẩn cho con nghỉ nửa tháng, chúng ta cùng đi nước ngoài nghỉ phép đi!”

Một lát sau liền nhận được trả lời của mẹ, Chu Bích Trân bất đắc dĩ nói: “Lớn như vậy rồi, cả ngày đều muốn đi chơi, tương lai sinh con trai, tính cách trăm ngàn lần đừng có giống anh.”

“…” Đáy lòng An Nham đột nhiên một trận mất mát.

Sinh con trai? Nếu ở bên Từ Thiếu Khiêm, An Nham sẽ không có con trai. Xem trả lời của mẹ, hiển nhiên, trong tâm lý của bà, An Nham cho dù ham chơi, nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ kết hôn sinh con.

Kết hôn sinh con….

Từ sau khi yêu Từ Thiếu Khiêm, một sự tình vốn thật bình thường, lại biến thành không có khả năng.

An Nham tâm tình xuống dốc cất di động, nằm trên giường mất ngủ đến hơn nửa đêm.

Giấc ngủ này vẫn không được an ổn, trong mộng đều là mẹ, khi thì phẫn nộ trừng hắn nói: “Lớn như vậy rồi, còn để người khác chuẩn bị điểm tâm cho!”, khi thì lại ngữ khí ôn hoà nói: “Con trai, mẹ biết con sẽ không để mẹ thất vọng…”

Thời điểm tỉnh mộng đã thấy toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, di động bên cạnh gối đầu sáng lên, hiển thị cuộc gọi là từ An Trạch.

An Nham tiếp điện thoại, liền nghe thấy An Trạch bên kia điện thoại dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn, đè nén thống khổ nói: “Anh mau trở về đi… Ba mẹ… đã xảy ra chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.