Thành Phố Vô Tận

Chương 59: Chương 59




An Nham và Từ Thiếu Khiêm một lần nữa trở về đoàn làm phim, phối hợp càng ngày càng ăn ý, diễn kỹ của hai người vốn không tệ, thêm nữa, nay tâm linh tương thông, Thành phố vô tận phần hai càng về sau càng quay thuận lợi, số lần đạo diễn Cao kêu cắt rõ ràng giảm bớt, rất nhiều cảnh đều là trực tiếp một lần là qua cửa, tiết kiệm được không ít thời gian.

Một màn quay cảnh ban đêm lần trước, người bác sĩ Kha gặp được ở đầu đường kia kỳ thật cũng không phải Tiểu Thất mà là người nhân bản số năm trốn khỏi phòng thí nghiệm khi mười tám tuổi trước kia.

Bởi vì gen người nhân bản sở hữu đều đến từ cùng một bản thể, tất cả đều giống nhau như đúc cho nên bác sĩ Kha Ân mới có thể dưới tình huống cực độ tưởng nhớ Tiểu Thất, sinh ra ảo giác “Tiểu Thất trở về” như vậy.

Diễn biến phim Thành phố vô tận dần dần đi dến chặng cuối.

Người nhân bản số năm một lần nữa trở lại phòng thí nghiệm, mục đích hắn nguỵ trang thành Tiểu Thất tiếp cân bác sĩ Kha Ân chỉ là vì báo thù.

Hắn và Tiểu Thất cùng lớn lên trong phòng thí nghiệm, bộ dạng hai người lại giống nhau như đúc, trước khi trốn khỏi phòng thí nghiệm năm mười tám tuổi, hắn và Tiểu Thất vẫn là cùng nhau sinh hoạt giống như hai anh em sinh đôi, tình cảm sâu nặng, bọn họ thậm chí coi nhau thành người thân duy nhất của đối phương.

Hắn biết Tiểu Thất yêu bác sĩ Kha Ân, mà bác sĩ Kha lại coi Tiểu Thất là một sản phảm thí nghiệm, thậm chí không chú do dự lấy đi toàn bộ cơ quan trên người Tiểu Thất, hắn khổ sở cùng cực, cũng phẫn nộ cùng cực, hắn muốn tự tay giết chết kẻ đầu sỏ Kha Ân này báo thù cho Tiểu Thất.

Thành phố vô tận được quay rất tốc độ, nhanh chóng đã quay đến đại kết cục cuối cùng.

Đại kết cục là một đoạn phim rất khó, An Nham sẽ tháo mặt nạ nguỵ trang xuống, sắm vai người nhân bản số năm tính tình máu lạnh kia, hắn sẽ ở trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Kha cầm lấy súng giấu trong túi áo, một phát bắn trúng ngực Kha Ân.

Hiện trường đoàn làm phim —

An Nham nguỵ trang thành bộ dáng hoạt bát sáng sủa của Tiểu Thất, kéo tay Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Kha, đưa tôi đi xem phòng thí nghiệm của anh đi.”

Từ Thiếu Khiêm nghi ngờ nói: “Vì sao đột nhiên muốn đến đó?”

An Nham mỉm cười nói: “Bời vì đó là nơi tôi sinh ra, tôi muốn về thăm lại.”

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát mới vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc An Nham, dịu dàng nói: “Được, tôi đưa em đi.”

Hai người nắm tay nhau cùng đi đến phòng thí nghiệm, Từ Thiếu Khiêm nhập mật mã mở cửa phòng thí nghiệm ra.

Trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo có một khoang sinh dưỡng trong suốt, trong khoang sinh dưỡng hình lập phương như một chiếc quan tài thuỷ tinh có một người đang lẳng lặng ngủ say. Trên mặt người kia đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, thân thể duy trì dáng vẻ trước khi chết.

Kia mới thực sự là Tiểu Thất.

Tiểu Thất vì cơ quan bị lấy đi mà chết trong phòng phẫu thuật, sau lại bị bác sĩ Kha An chuyển vào khoang sinh dưỡng để hắn vĩnh viễn ngủ say.

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc thật lâu, mới quay đầu nhìn An Nham trước mặt: “Cậu là…”

An Nham cũng thu hồi tươi cười trên mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Bác sĩ Kha Ân, đã lâu không gặp. Tôi chính là người năm đó đã lén trốn khỏi phòng thí nghiệm, người nhân bản số năm.”

Hắn nói xong, liền rút ra một khẩu súng lục từ trong túi áo, họng súng trực tiếp nhắm ngay vị trí trái tim Từ Thiếu Khiêm.

An Nham cầm súng, ngón tay hơi hơi phát run.

Giờ phút này, hắn lẽ ra phải đi vào cảm xúc của nhân vật, dùng ánh mắt oán hận nhìn người trước mặt, còn phải nhấn xuống cò súng tự tay giết Từ Thiếu Khiêm. Súng lục là giả, khi viên đạn bắn ra ngực Thiếu Khiêm tràn máu đương nhiên cũng là giả, nhưng An Nham vẫn không có cách nào khác thản nhiên thể hiện được một màn này — Cảnh tự tay giết Từ Thiếu Khiêm.

Những cảnh diễn chung của hắn và Từ Thiếu Khiêm trước đây, cơ bản đều là trường hợp ấm áp, hai người hoặc là nắm tay, hoặc là ôm hôn, ở trong mắt người ngoài thậm chí giống một đôi tình nhân tâm ý tương thông. Nhưng mà nay, đột nhiên thay đổi nhân vật, chân tướng rốt cục đã lộ rõ, hắn phải trở về thân phận và tính cách của người nhân bản số năm, điều này khiến cho An Nham nhất thời không chuyển biến kịp.

Quả nhiên, Cao Tân rất đúng lúc hô “cut”.

Cao Tân gọi An Nham đến, kiên nhẫn nói: “An Nham, cố gắng quên hết chuyện trước kia, chỉ mang vào tâm tình của người nhân bản số năm thôi. Tiểu Thất cậu coi là người thân duy nhất, bị người trước mặt này tàn nhẫn giết chết, cậu trở về chỉ là vì báo thù, giữa cậu và cậu ta không có bất kỳ tình nghĩa gì, có chỉ là oán hận… Cậu điều chỉnh lại một chút đi.”

“Vâng.” An Nham cúi đầu đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, ngồi xuống uống mấy ngụm nước. Chuyển hoán nhân vật như vậy đích xác là rất khó, trong cùng một bộ phim, hắn đầu tiên phải yêu Kha Ân không cần hồi đáp, sau đó lại phải oán hận Kha ÂN, thậm chí tự tay giết chết Kha Ân, cảm xúc của hai nhân vật bị buộc trong hai loại trạng thái cực đoan, quả thực giống như là tâm thần phân liệt.

Từ Thiếu Khiêm thấy An Nham cau chặt mày, liền bước lại, vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn nói: “Không cần nóng vội, trong cùng một bộ phim mà phải tách ra sắm vai ba nhân vật vốn là rất khó, cậu đã làm tốt lắm rồi.”

An Nham gục đầu xuống, hơi mất mát nói: “Kết cục bộ phim này rất thảm, tôi rốt cục biến thành một nhân vật khác tự tay giết chết Kha Ân, cảm thấy… có chút khó chịu.”

Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Điều bộ điện ảnh này muốn biểu đạt chính là tình yêu vô vọng như vậy. Trong bộ đầu tiên, Tiểu Thất vẫn “tuyệt vọng yêu Kha Ân, cuối cùng lại bị người mình yêu nhất tự tay giết chết. Trong phần hai, Kha Ân rốt cục phát hiện mình yêu Tiểu Thất thì đã quá muộn.”

Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, quay đầu nhìn An Nham, dịu dàng nói, “Thực ra, Kha Ân hiện tại sống cũng cực kỳ thống khổ, để Tiểu Ngũ trở về giết hắn, câu chuyện chấm dứt ở nơi khởi đầu, coi như là kết cục tốt nhất.”

An Nham kinh ngạc nhìn Từ Thiếu Khiêm, một lát sau, mới nói: “… Thật sự không còn đường sống có thể vãn hồi ư?”

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát, “Có rất nhiều thứ, sau khi mất đi sẽ không còn khả năng vãn hồi.”

Như vậy, tôi từng mất đi cậu… Còn có khả năng vãn hồi không? An Nham có chút mất mát nghĩ.

Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng cầm tay An Nham, “An Nham, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, đây chỉ là điện ảnh mà thôi, chúng ta cùng nhau, cho Kha Ân và Tiểu Thất một kết cục cuối cùng đi.”

An Nham gật gật đầu, “Được… Tôi điều chỉnh lại một chút.”

An Nham thở sâu, cố gắng bắt mình thoát khỏi trạng thái yêu bác sĩ Kha Ân, nhập tâm vào cảm xúc của một người nhân bản khác - Tiểu Ngũ, sau khi điều chỉnh thật lâu mới rốt cục tìm được trạng thái, ra hiệu với đạo diễn có thể bắt đầu một lần nữa.

“Bác sĩ Kha Ân, đã lâu không gặp. Tôi chính là người nhân bản số năm năm đó đã lén trốn khỏi phòng thí nghiệm.” Biểu tình trên mặt An Nham lạnh đến tận cùng, rút một khẩu súng từ trong túi áo ra, chĩa vào ngực Từ Thiếu Khiêm, “Là anh tự tay giết Tiểu Thất, tôi quay về tìm anh, chỉ là vì báo thù cho cậu ấy.”

An Nham lạnh lùng nói: “Chỗ này là nơi cậu ấy sinh ra. Hết thảy bắt đầu từ nơi này, vậy thì cứ chấm dứt ở nơi này đi.”

Vừa dứt lời, An Nham liền trực tiếp bóp cò súng, chỉ nghe tiếng súng bén nhọn vang lên “đoàng” một tiếng, áo sơ mi trắng tinh của Từ Thiếu Khiêm nhất thời loang lổ một vũng máu, vết máu đỏ tươi kia dưới ngọn đèn lạnh lùng chiếu xuống rõ ràng đến chói mắt.

Biểu tình Từ Thiếu Khiêm từ khiếp sợ lúc mới đầu, dần dần trở nên bình tĩnh. Hắn không để ý đến người nhân bản số năm, mà là lấy tay đè ngực lại, từng bước một đi về phía khoang sinh dưỡng.

“Rất tốt, qua! Cảnh tiếp theo!” Theo âm thanh của Cao Tân, mọi người trong đoàn làm phim lập tức bắt đầu bố trí hiện trường, An Nham cũng đi ra ngoài trang điểm lại, lại thay đổi nhân vật làm Tiểu Thất năm trong khoang sinh dưỡng.

Cảnh cuối cùng lập tức bắt đầu được quay.

Máu từ ngực Từ Thiếu Khiêm vẫn không ngừng trào ra ngoài, dưới chân hắn kéo ra một hàng vết máu chói mắt. Hắn từng bước một gian nan đi đến bên cạnh khoang sinh dưỡng, vươn ngón tay cứng ngắc nhẹ nhàng sờ sờ tóc An Nham.

“Tiểu Thất….” Trong ánh mắt Từ Thiếu Khiêm tràn đầy thống khổ, hắn cúi người ấn xuống trán An Nham một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ, thấp giọng nói, “Tôi… yêu… em…”

Sau đó hắn gượng chống một hơi cuối cùng vươn vào khoang sinh dưỡng nhẹ nhàng ôm thân thể lạnh băng của Tiểu Thất vào trong ngực.

“Tôi yêu em…”

Khoé mắt có một giọt lệ trong suốt trượt dọc xuống, vết máu trên ngực nhanh chóng mở rộng lan tràn trên áo sơ mi, Từ Thiếu Khiêm cũng rốt cục nhắm hai mắt lại, ôm lấy cánh tay người trong lòng, lại dùng sức buộc chặt, như là muốn vĩnh viên buộc hai người lại với nhau.

Dưới ngọn đèn lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, trong khoang sinh dưỡng bằng thuỷ tinh trong suốt, hai người lẳng lặng ôm nhau, trở thành hình ảnh cuối cùng của bộ phim Thành phố vô tận.

Thành phố vô tận rốt cục vẽ nên dấu chấm tròn.

Cao Tân vừa lòng nói: “Rất tốt! Cuối cùng cũng qua cửa, chúng ta rốt cục có thể liên hoan rồi!”

Mọi người trong đoàn làm phim nhất thời hoan hô vang trời.

Mà An Nham trong khoang sinh dưỡng, trên mặt lại không có một chút sắc thái vui sướng nào, thừa dịp tất cả nhân viên công tác đều bận rộn sửa sang lại hiện trường, An Nham vùi mặt vào trong lòng Từ Thiếu Khiêm, hiển nhiên là đang cố nén nướcmắt.

Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn, “Tốt rồi, đừng khó chịu, chỉ là phim mà thôi…”

An Nham gật gật đầu nhưng vẫn không nhịn được khó chịu, đại khái là trong khoảng thời gian này diễn rất nhập tâm, hắn luôn tưởng tượng bản thân mình thành Tiểu Thất, cảnh cuối Từ Thiếu Khiêm hạ người hôn trán hắn, rốt ục cnói ra ba chữ 'tôi yêu em' kia, sau đó bình thản chịu chết, thật sự khiến hắn đặc biệt khó chịu.

Cố gắng điều chỉnh cảm xúc một chút, An Nham lúc này mới ho khan một tiếng, cùng Từ Thiếu Khiêm ra khỏi khoang sinh dưỡng.

Cao Tân cười nói: “Hai vị vất vả! Cuối cùng cũng quay xong, đêm nay tôi đãi, cả nhà cùng đi ăn, xem như chúng ta mở tiệc liên hoan!”

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều rất vui vẻ, nhanh tay lẹ chân thu dọn xong hiện trường, về phòng đơn giản sửa sang lại một chút, rồi cùng Cao Tân đến nhà hàng gần đó.

Trong tiệc liên hoan, cảm xúc của tất cả mọi người đoàn làm phim đều tăng vọt, cuối cùng trọn vẹn tháng ngày quay phim gian khổ, ai ai đương nhiên cũng muốn thả lỏng một buổi. Cao Tân bao một phòng lớn, kêu rất nhiều món ăn, cả nhà buông thả tay chân ăn to uống lớn, hai vị nhân vật chính tức thì bị người người thay nhau kính rượu.

Từ Thiếu Khiêm nhìn qua tương đối cao ngạo lãnh đạm, có vài người không dám đi chuốc rượu hắn, An Nham thì không giống thế, bình thường trong đoàn làm phim cả ngày hi hi ha ha nói đùa, cả nhà ở chung với hắn đã quá mức quen thuộc, chuốc rượu đương nhiên cũng không chút khách khí.

“An Nham, anh quả thực rất trâu, một người diễn ba nhân vật, cư nhiên không tâm thần phân liệt mà biểu hiện được tốt như vậy, bội phục bội phục!” Quay phim trực tiếp cầm một ly rượu vang đến cụng ly với An Nham, An Nham đương nhiên là không thể không nể mặt.

Tiệc liên hoan vô cùng náo nhiệt liên tục kéo dài đến mười một giờ đêm, mọi người lúc này mới tản đi.

Phòng An Nham và Từ Thiếu Khiêm vừa khéo ở cách vách, thấy An Nham mơ mơ màng màng say quắc cần câu, Từ Thiếu Khiêm vội đỡ hắn, đưa hắn về phòng khách sạn, nhanh tay lẹ chân cởi áo khoác và quần dài cho An Nham, đặt hắn lên giường ngay ngắn, thuận tay giúp hắn tém chăn.

“Ngủ một giấc thật kỹ đi, ngày mai còn phải ra sân bay.”

Từ Thiếu Khiêm rót một ly nước cho An Nham đặt ở đầu giường, vừa muốn xoay người rời đi, An Nham lại đột nhiên ngồi dậy trên giường, vươn tay ôm chặt lấy eo Từ Thiếu Khiêm, “Thiếu Khiêm…”

Từ Thiếu Khiêm khựng lại, quay đầu chỉ thấy An Nham mắt đo đỏ nhìn mình, “Tôi, tôi rất khó chịu….”

Từ Thiếu Khiêm đành phải quay đầu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng sờ sờ tóc An Nham, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Câu chuyện của bác sĩ Kha và Tiểu Thất thật thảm… Tuy rằng kia chỉ là phim ảnh nhưng trong lòng tôi vẫn rất khổ sở… Bọn họ vốn có thể là một đôi tình nhân rất đẹp… Tiểu Thất thương hắn như vậy… Nếu thật được ở bên nhau thì tốt biết bao…”

Ánh mắt An Nham rõ ràng bởi vì say rượu mà có chút mơ hồ, nói năng cũng rất lộn xộn, “Tiểu Thất rất đáng thương, bác sĩ Kha cũng thật đáng thương… kết cục tại sao lại như vậy…”

Diễn viên nhập diễn quá sâu, sau tiệc liên hoan tạm thời vẫn khó có thể thoát khỏi cảm xúc của nhân vật cũng là rất bình thường, huống chi An Nham lần này một mình diễn ba nhân vật, áp lực tâm lý của hắn so với bất cứ ai đều lớn hơn.

Từ Thiếu Khiêm có chút đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, kia chỉ là điện ảnh, là một câu chuyện hư cấu, câu chuyện đã kết thúc…”

“Thế, chúng ta thì sao?” An Nham đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Kết cục của chúng ta, liệu cũng có bỏ lỡ như vậy…”

Từ Thiếu Khiêm có chút kinh ngạc, “Ý của cậu là?”

An Nham bởi vì say rượu, hai má nổi lên một tầng ửng đỏ dễ nhìn, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Từ Thiếu Khiêm hỏi: “Tôi, tôi nói là… Nếu tôi cũng trì độn giống Kha Ân… thật lâu sau đó mới phát hiện mình yêu Tiểu Thất, liệu, Tiểu Thất có đồng ý ở bên hắn không?”

“…?” Từ Thiếu Khiêm nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, An Nham là đang uống say nói mê sảng à? Tại sao lại cảm thấy những lời này một chút logic cũng không đúng? Tiểu Thất rõ ràng đã chết từ bộ một? Làm sao ở bên Kha Ân được?

Thấy Từ Tiếu Khiêm không đáp, trái lại trong mắt tràn đầy khó hiểu, mặt An Nham không khỏi càng thêm đỏ lên.

Hắn cũng là quá khẩn trương, lần đầu tiên bày tỏ với người ta, hoàn toàn không tìm được lời kịch, lời nói vòng vo khúc chiết này, Từ Thiếu Khiêm căn bản là nghe không hiểu!

Đối diện với ánh mắt Từ Thiếu Khiêm, An Nham ngượng ngùng dời tầm mắt, hít sâu, mới đánh bạo nói: “Tôi nói là… Nếu… Nếu tôi sau khi tổn thương cậu… mới chậm chạp phát hiện… mình đã sớm yêu, yêu cậu… cậu, cậu còn nguyện ý… tiếp tục thích tôi không…?”

Một câu nói thôi mà nói đứt quãng, lắp bắp, tuyệt không giống An Nham vô tâm vô phế thường ngày. Tâm tình bất an khi bày tỏ với người mình thích khiến đầu lưỡi An Nham cũng sắp thắt lại trong miệng, ngay cả nói cũng không nói hoàn chỉnh được.

Từ Thiếu Khiêm trực tiếp khiếp sợ đơ ra tại chỗ.

— Đây là tình huống gì? An Nham tỏ tình? Hay là mình đang nằm mơ?

An Nham hoảng hốt gục đầu xuống, mặt đỏ đến gần như muốn nhỏ máu. Đợi thật lâu, vẫn không thấy câu trả lời của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không khỏi khẩn trương lặp lại: “Thiếu Khiêm, trước kia là tôi quá trì độn vẫn không biết mình đã sớm yêu cậu… cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội một lần nữa không?”

“Tôi không muốn giống Kha Ân và Tiểu Thất tiếc nuối lỡ làng như vậy… Tôi muốn ở lại bên cạnh cậu, tôi muốn…. ở bên cậu… Có thể chứ?”

“…” Từ Thiếu Khiêm cuối cùng cũng hiểu, An Nham cư nhiên thật sự đang tỏ tình với hắn?!

Đây quả thực so với trúng vé số trăm vạn còn khiến hắn khó tin hơn!

Người thầm thích lâu như vậy, thì ra cũng thích mình ư? Còn có chyện gì kinh hỉ hơn chuyện này được nữa?

Từ Thiếu Khiêm hít sâu, tận lực duy trì bình tĩnh, vươn tay nâng cằm An Nham, thấp giọng nói: “An Nham, tôi đã nói sẽ vĩnh viễn không bỏ cậu lại. Dù cho cậu có thích tôi hay không, tôi với cậu vẫn là… thủy chung như một.” Từ Thiếu Khiêm nhìn vào mắt An Nham, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Có thể ở bên cạnh cậu, cho đến nay vốn là… tâm nguyện lớn nhất của tôi.”

An Nham sửng sốt một chút, ngay tại phút ngây người này, nụ hôn của Từ Thiếu Khiêm đã dịu dàng hạ xuống.

Xúc cảm bờ môi ấm áp của nam nhân dán trên môi, tốt đẹp đến khiến người không muốn buông ra, An Nham ôm lại hắn, đỏ mắt, chủ động vươn đầu lưỡi đáp lại nụ hôn của hắn.

“Ưm… Ư… Ưm…”

An Nham có điểm thẹn thùng, lại đặc biệt chủ động như vậy khiến Từ Thiếu Khiêm cảm động đến gần như muốn rơi lệ.

Hắn thích An Nham lâu như vậy, cũng luôn biết An Nham chỉ coi mình là bạn tốt, vốn còn tưởng rằng mình đời này cũng sẽ không có được tình yêu của An Nham… Lại không ngờ rằng, An Nham cư nhiên cũng yêu hắn, còn chủ động bày tỏ với hắn.

Đây không thể nghi ngờ là món quà tốt nhất từ nhỏ đến lớn Từ Thiếu Khiêm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.