Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 15: Chương 15




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 15:

Cố Dịch Đồng cười, lắc mình tránh thoát cái gối ném tới, trêu chọc: “Một lời không hợp liền muốn đánh người, thật sự giống với công chúa nhỏ khó hầu hạ nha“.

Kỳ Cảnh Văn từ trên giường nhảy xuống, mới vừa đi tới trước mặt Cố Dịch Đồng, còn chưa kịp làm khó dễ đã bị Cố Dịch Đồng đưa tay véo cả hai má, khuôn mặt tuấn tú nho nhỏ trong phút chốc biến thành hai cái bánh bao.

“Đừng giận chị nữa”, Cố Dịch Đồng nhìn bánh bao trước mặt, nhẹ giọng nói.

Kỳ Cảnh Văn bị Cố Dịch Đồng làm trò như vậy, không còn tức giận nữa, chỉ là trong lòng còn có chút oan ức thôi, lúc này nghe được Cố Dịch Đồng nói liền hừ lạnh một tiếng, đánh lên tay Cố Dịch Đồng một cái, xoay mặt đi.

“Vậy chị phải mua cho em máy chơi game mới được”, Kỳ Cảnh Văn cứng rắn mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút ngạo kiều.

Trong phòng Kỳ Cảnh Văn có một đống thẻ game, cũng có nhiều máy chơi game, mới có cũ có, chất đống trong thùng, Cố Dịch Đồng sao có thể không biết đây là bậc thang Kỳ Cảnh Văn cho mình?

Mỉm cười theo lời Kỳ Cảnh Văn mà nói: “Được, chị mua“.

Cố Dịch Đồng ở trong phòng của Kỳ Cảnh Văn một lúc, sau đó trở về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Lộc Sanh còn đang ngồi trên ghế, tư thế giống như lúc cô rời đi.

Nghe được tiếng bước chân Hạ Lộc Sanh giật giật, xoay mặt hướng về phía Cố Dịch Đồng bên này, “Chị Dịch Đồng, Cảnh Văn thế nào rồi? Còn đang tức giận sao?”

Cố Dịch Đồng cảm thấy có chút kỳ diệu, Hạ Lộc Sanh rõ ràng không nhìn thấy, thế nhưng có thể biết chính xác người đó có phải là cô hay không.

“Không có chuyện gì đâu, Lộc Sanh, đừng để tâm đến Cảnh Văn làm gì”, Cố Dịch Đồng tiến lên ngồi ở trước mặt Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh khe khẽ lắc đầu, không biết là có ý gì.

Sau khi suy nghĩ một chút, Cố Dịch Đồng nói: “Lúc tôi đến nhà chú Kỳ, Cảnh Văn mới năm tuổi. Khi đó mẹ tôi phải mổ ruột thừa không ở nhà, lại sắp tới Tết, công ty của chú Kỳ đặc biệt bận rộn, vì vậy mới mời một dì đến chăm sóc Cảnh Văn“.

“Dì đó tính tình không tốt. Trước mặt chú Kỳ rất tốt với Cảnh Văn, nhưng sau lưng lại đối với Cảnh Văn không tốt chút nào. Ngày đầu tiên đến nhà, tôi thấy dì ấy đã cho Cảnh Văn ăn cơm thừa, sau khi chú Kỳ về nhà tôi đã nói chuyện này với ông ấy, chú Kỳ lập tức đuổi dì kia“.

Cố Dịch Đồng nhắc đến chuyện quá khứ, những điều xưa cũ tràn về trong tâm trí cô, cô thay đổi tư thế ngồi, rồi nói: “Con nhà nghèo nên tự lập sớm, khi đó tôi mới mười tuổi đã sớm theo cha học được cách nấu ăn rồi, chú Kỳ cũng không yên tâm mời người chăm sóc khác nên tôi thuận lý thành chương gánh vác việc chăm sóc Cảnh Văn. Chờ sau khi mẹ từ bệnh viện trở về, Cảnh Văn đã rất quấn quýt lấy tôi rồi“.

Cái này quấn quýt, chính là hơn mười năm.

Cố Dịch Đồng nhìn về phía hạ lộc sanh: “Vì lẽ đó, Lộc Sanh, đừng trách Cảnh Văn cáu kỉnh, nó chính là cảm thấy bị tôi lạnh nhạt. Nó được chiều sinh hư thôi chứ không có ác ý gì đâu“.

Hạ Lộc Sanh mím môi, chỉ chốc lát sau nhẹ nhàng lên tiếng: “Em biết rồi, chị Dịch Đồng“.

Thấy cảm xúc Hạ Lộc Sanh có vẻ kiềm chế hơn trước, hai tay đã nắm chặt vào nhau.

Cố Dịch Đồng đột nhiên nghĩ được gì đó, trong lòng hồi hộp, thầm nói rằng mình thật ngốc.

Cố Dịch Đồng thăm dò tiến lên, nắm tay Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh hơi co lại, thấy không thể tách khỏi tay cô nên em ấy ngừng di chuyển.

Nhìn thấy vậy, Cố Dịch Đồng đứng dậy ôm Hạ Lộc Sanh vào lòng, chuyển đề tài bắt đầu dỗ dành: “Thế nhưng Lộc Sanh, tôi không thấy em có lỗi. Em cùng Cảnh Văn đều quan trọng như nhau, tôi có thể bao dung sự cáu kỉnh của em ấy nhưng không thể tha được việc em ấy làm em oan ức, bất an“.

Hạ Lộc Sanh trong lồng ngực cô ngẩn người, tiêu hóa lời nói của Cố Dịch Đồng.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Lộc Sanh động đậy, vươn tay ôm eo Cố Dịch Đồng, âm thanh mềm mại như đang làm nũng: “Em không có oan ức“.

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô gái nhỏ trong lồng ngực tâm tình chuyển biến tốt.

Trưa ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh trở về trong thành phố.

Hạ Lộc Sanh thả lỏng nằm ở trên giường, cô vẫn thích nơi này hơn, chỉ có cô và chị Dịch Đồng, không cần lo lắng đụng phải ai, cũng không cần lo lắng coi mình có chỗ nào làm không tốt hay không.

Từ cuối tháng tám đến ngày Quốc khánh hiện tại, thời gian mới một tháng hơn, cô đã coi nơi này thành nhà của mình, Cố Dịch Đồng chính là người thân duy nhất của cô sau khi mẹ qua đời.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh lăn lộn ở trên giường, đột nhiên nói: “Lộc Sanh, chúng ta ra ngoài chơi đi“.

Hạ Lộc Sanh dừng lại: “Đi đâu?”

“Công viên giải trí.”

Hạ Lộc Sanh sững sờ, theo bản năng từ chối: “Em không....”

Cố Dịch Đồng bước tới chỗ Hạ Lộc Sanh, bóp bóp mặt em ấy: “Có tôi ở đây cùng với em, em sợ cái gì chứ?”

Nghe vậy, trên mặt Hạ Lộc Sanh hiện lên rối rắm, có thể thấy được nội tâm vô cùng giãy dụa.

Cố Dịch Đồng cũng không ép em ấy, lẳng lặng chờ Hạ Lộc Sanh trả lời, một lúc lâu, Hạ Lộc Sanh nhìn Cố Dịch Đồng hỏi: “Chị Dịch Đồng, chị có muốn đi không?”

Cố Dịch Đồng quay đầu lại và nói, “Muốn“.

Lại là một hồi yên lặng, cuối cùng Hạ Lộc Sanh đưa ra quyết định, cô quyết tâm, cắn răng nói: “Được rồi!“.

Trái tim Cố Dịch Đồng ấm áp, cô biết Hạ Lộc Sanh làm ra quyết định này cũng không dễ dàng gì, đối với em ấy mà nói đó là một trở ngại lớn, nhưng bây giờ Hạ Lộc Sanh vì cô mà đồng ý đi trải nghiệm, cô thật sự cảm kích.

Trong tuần lễ Quốc khánh, khoảng thời gian hoàng kim cho việc du lịch và vui chơi, công viên giải trí người đông như mắc cửi, Cố Dịch Đồng đã đi vòng quanh công viên giải trí hai lần mới tìm được chỗ đậu xe.

Trước khi xuống xe, Hạ Lộc Sanh đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài.

Cô căng thẳng nắm chặt dây an toàn, trước đây cô thường tránh đám đông, chưa bao giờ đặt chân đến nơi sôi động náo nhiệt như vậy, huống hồ, cô không nhìn thấy được gì.

Cố Dịch Đồng đi vòng qua đầu xe đến cửa ghế phụ bên kia, mở cửa, nghiêng người vào, đem dây an toàn của Hạ Lộc Sanh tháo ra, sau đó dẫn em ấy ra khỏi xe.

Mới vừa đứng vững, Cố Dịch Đồng lấy từ trong túi ra một chiếc kính màu đen cho Hạ Lộc Sanh mang lên.

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, lập tức hiểu được Cố Dịch Đồng đang làm gì.

Cô chợt cau mày, môi mím chặt, rất không vui.

Cố Dịch Đồng nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của Hạ Lộc Sanh ở trong mắt, nhưng giả bộ không biết, Hạ Lộc Sanh nhạy cảm và tự ti, nhưng cũng rất kiêu ngạo, việc mang kính cho em ấy cũng giống như là nói rõ với người khác rằng em ấy bị mù, là điều không thể chấp nhận được đối với em ấy.

Nhưng Cố Dịch Đồng muốn em ấy chấp nhận và thích nghi, Lộc Sanh không nhìn thấy là sự thực, không cách nào thay đổi được, cô không muốn nhìn thấy Lộc Sanh bởi vì lưu ý đến ánh mắt của người khác mà tự cô lập, ngăn cách với thế giới.

Cố Dịch Đồng không biết mình làm như vậy có làm người khác khó chịu hay không, cũng không dám xác định chính mình nghĩ như vậy có thật sự tốt cho Lộc Sanh hay không.

Tuy nhiên, việc trước đó Lộc Sanh đã tự khép kín bản thân, cuối cùng tự tử trong tình trạng trầm cảm đã đủ để chứng minh rằng em ấy không hề hạnh phúc theo cách đó.

Cô muốn thử một cách sống mới cho Hạ Lộc Sanh, có lẽ mọi thứ sẽ khác.

“Đi thôi”, Cố Dịch Đồng quơ quơ tay Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh mặc dù không thích đeo kính, nhưng cô ấy không có hành động quá phản cảm, một tay giữ tay Cố Dịch Đồng, tay kia cầm gậy dẫn đường, lảo đảo đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.