Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 20: Chương 20




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 20:

Cố Dịch Đồng phát hiện mình càng gỡ tay Hạ Lộc Sanh ra thì tay Hạ Lộc Sanh nắm càng chặt hơn, vì vậy cô vội vã buông tay, thay đổi biện pháp khác cùng Hạ Lộc Sanh nói chuyện.

“Lộc Sanh, buông tay, buông tay ra Lộc Sanh!”, Cố Dịch Đồng thanh âm run run, trong lúc nói chuyện, cô ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, đem em ấy ôm vào trong lòng.

Cố Dịch Đồng khống chế tâm tình, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Hạ Lộc Sanh, nói: “Lộc Sanh, ngoan, nghe lời chị Dịch Đồng, buông tay ra nha“.

Hai chữ “Dịch Đồng” này giống như một công tắc nhỏ, Hạ Lộc Sanh đột nhiên giật giật, dần dần khôi phục.

“Buông tay, Lộc Sanh”, Cố Dịch Đồng ấm áp dỗ dành.

Hạ Lộc Sanh há miệng, giọng nói như bị ép ra ngoài, giọng điệu thay đổi: “Chị Dịch Đồng?”

Cố Dịch Đồng liên tục đáp lại, vội nói: “Là chị, chị đây, Lộc Sanh, đừng nắm tay nữa, nghe lời, buông tay ra nha!”

Nhìn thấy cô gái nhỏ mở miệng nói chuyện, mấy sư huynh đệ vây quanh một bên căng thẳng đến mức không dám thở, trái tim lơ lửng nhìn chằm chằm phản ứng của Hạ Lộc Sanh

Phản ứng của Hạ Lộc Sanh chậm chạp, Cố Dịch Đồng nói một lúc lâu em ấy mới hiểu được Cố Dịch Đồng đang nói cái gì, lẩm bẩm lặp lại: “Tay, tay...”

Cố Dịch Đồng một bên dụ dỗ một bên sờ về phía tay Hạ Lộc Sanh, sau đó nhẹ nhàng gỡ ra: “Uhm, tay, Lộc Sanh, buông tay ra“.

Hạ Lộc Sanh ngơ ngác không trả lời, nhưng theo động tác của Cố Dịch Đồng chậm rãi buông tay ra, lộ ra vết thương ba dấu móng tay, mơ hồ có vết máu trong lòng bàn tay.

Cố Dịch Đồng quay đầu đi, không thể chịu được nếu nhìn kỹ.

Cô ôm Hạ Lộc Sanh, cúi đầu nói bên tai Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, em đừng nhúc nhích, nhịn một chút, để Lục Phong bôi thuốc cho em có được hay không?”

Lục Phong đã cầm lấy hộp thuốc đến từ lâu, nghe thấy lời của Cố Dịch Đồng, cậu ta nhanh nhẹn mở hộp thuốc, sau đó lấy bông gòn tẩm thuốc ra, thăm dò chạm vào lòng bàn tay của Hạ Lộc Sanh một cái.

Hạ Lộc Sanh vốn phản ứng chậm rãi đột nhiên chấn động, không biết nhớ ra cái gì đó, cô thu tay lại, quay đầu khóa chặt eo của Cố Dịch Đồng, chặt đến nỗi Cố Dịch Đồng bị đau, sức lớn như là muốn đem cô tiến vào trong xương tuỷ của mình.

Cố Dịch Đồng vội vàng vỗ về Hạ Lộc Sanh, cúi đầu nói nhỏ dỗ dành vài câu khiến cho em ấy buông mình ra, trước tiên đem vết thương trên tay băng bó nhưng Hạ Lộc Sanh cố chấp không chịu buông tay, ngược lại càng ngày càng dùng sức hơn nữa.

Bất đắc dĩ, Cố Dịch Đồng không thể làm gì khác hơn là tùy ý Hạ Lộc Sanh ôm, bảo em ấy vừa ôm mình vừa đưa tay ra.

Lần này Hạ Lộc Sanh do dự một chút, sau đó nghe lời làm theo, Lục Phong lần thứ hai thử thăm dò thử thăm dò đụng một cái vào lòng bàn tay Hạ Lộc Sanh, thấy Hạ Lộc Sanh không có né tránh mới bắt đầu mạnh dạn băng bó cho em ấy.

Hạ Lộc Sanh không nói một lời, dựa vào trong lồng ngực Cố Dịch Đồng, ôm chặt lấy cô như là sợ rằng khi buông lỏng Cố Dịch Đồng sẽ đi ngay.

Chờ sau khi Lục Phong băng bó cẩn thận, Cố Dịch Đồng có ý định dò hỏi một mình Lục Phong là đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cô gái nhỏ trong lòng đang ôm mình, cô không nhẫn tâm đem em ấy thả ra, liền từ trong túi móc ra điện thoại di động, soạn tin nhắn, soạn ra một hàng chữ sau đó đưa điện thoại cho Lục Phong.

[Xảy ra chuyện gì vậy? Lộc Sanh sao có thể đột nhiên mất kiểm soát như vậy?]

Lục Phong biểu thị cậu ấy thật sự không biết, hướng về phía Cố Dịch Đồng liều mạng lắc đầu, cuối cùng xóa bỏ dòng chữ của Cố Dịch Đồng, soạn trả lời.

[Sư tỷ! Em không biết chuyện gì đang xảy ra! Thời điểm em phát hiện Lộc Sanh cũng đã như vậy rồi! Sau đó em liền kêu chị đó!! Chị cũng không biết Lộc Sanh xảy ra chuyện gì thì em làm sao biết được!!!]

Một tràng dấu chấm than trên màn hình, Lục Phong nhìn Dịch Đồng, Lộc Sanh mất khống chế thật không có quan hệ gì với cậu ta.

Cố Dịch Đồng thở dài một hơi, lấy lại điện thoại di động bỏ vào trong túi, sau đó cúi đầu nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, từng chút từng chút vỗ vai Hạ Lộc Sanh, chậm rãi an ủi em ấy.

Qua một hồi lâu, Hạ Lộc Sanh đột nhiên trầm giọng nói, “.....Em muốn về nhà“.

Cố Dịch Đồng lập tức nói: “Được, chúng ta về nhà thôi“.

Nói xong, Cố Dịch Đồng nắm tay Hạ Lộc Sanh đứng lên, sau đó dùng ánh mắt chào tạm biệt các sư huynh đệ trong võ quán, che chở Hạ Lộc Sanh đi ra ngoài.

Lục Phong há miệng... Sư tỷ, chị còn chưa có thay quần áo đâu đó!

Nhưng nhìn bóng lưng Cố Dịch Đồng ôm lấy Hạ Lộc Sanh vội vã rời đi, lời nói đến bên mép lại không thể nói ra.

Sau khi Cố Dịch Đồng đưa Hạ Lộc Sanh lên xe thì cài dây an toàn cho em ấy.

Lúc này sắc mặt Hạ Lộc Sanh vẫn trắng bệch, Cố Dịch Đồng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ngoại trừ đối với Hạ Lộc Sanh thương tiếc, còn có buồn bực không nói ra được cùng với.... Khiếp đảm!!!

Đúng, khiếp đảm!!!

Hành vi của Hạ Lộc Sanh làm cho cô nhớ tới việc Hạ Lộc Sanh đã tự làm hại bản thân trước đây, trong lòng cô hốt hoảng, cô sợ mình làm lại một lần nhưng vẫn phải nhận kết quả tương tự.

Mãi cho đến dưới lầu khu nhà ở, cả hai đều không có mở miệng nói chuyện, cũng không ai đề cập đến việc xuống xe, họ ngồi yên lặng trong xe.

“Reng...reng....reng....reng”

Đột ngột chuông điện thoại di động của Cố Dịch Đồng phát ra từ trong túi, Cố Dịch Đồng không nghe máy, nhưng tiếng chuông lại lần nữa vang lên sau khi kết thúc.

Liên tiếp ba lần, Cố Dịch Đồng rốt cục móc ra điện thoại di động, là mẹ Cố.

“Alo? Mẹ? “

Mẹ Cố dừng một chút rồi hỏi: “Làm sao mà ỉu xìu vậy? Còn mang theo giọng mũi, bị cảm sao?”

Cố Dịch Đồng: “Dạ, không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo lắng, mẹ gọi có chuyện gì sao?”

Mẹ Cố trở nên tràn đầy năng lượng: “Vừa rồi chủ nhiệm lớp của Cảnh Văn gọi tới, nói tháng sau muốn họp phụ huynh, lúc đó con đi đi“.

“Còn không phải tới tháng sau lận sao? Tới lúc đó nói sau đi“.

Mẹ Cố ngữ khí thoáng chốc trở nên dứt khoát: “Không được! Mẹ gọi trước cho con vì sợ con không có thời gian. Dù sao thì vào thứ hai ngày 9 tháng 11, con dành thời gian ra mà chạy đến họp phụ huynh cho em trai đi, mẹ giao cho con đó!“.

Tâm tư Cố Dịch Đồng không đặt ở chuyện này nên không muốn dây dưa, tuỳ ý đáp: “Con biết rồi!”

Sau khi cúp máy, Cố Dịch Đồng hít thở sâu một hồi, lên tinh thần, nhìn về phía Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, chúng ta lên đi lên nhà“.

Cố Dịch Đồng đi tắm đơn giản, thay quần áo, sau đó đi tới phòng ngủ chính.

Nhìn Hạ Lộc Sanh ngồi ở bên giường dùng một cái tay mò mẫm tìm chữ nổi, Cố Dịch Đồng nói: “Lộc Sanh, tối nay tôi ngủ với em nha!“.

Hạ Lộc Sanh nghe vậy liền dừng lại, đặt sách xuống, linh hoạt nhấc chân xoay tránh sang một bên trên giường.

Cố Dịch Đồng nhìn động tác của Hạ Lộc Sanh, trái tim thắt lại: “Em cẩn thận một chút! Đừng đụng đến tay!”

Cảm xúc của Hạ Lộc Sanh đã nguôi ngoai. Cô ấy nghe theo giọng nói của Cố Dịch Đồng, quỳ trên giường dò dẫm về hướng của Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng sợ rằng cô sẽ ngã, vì vậy tiến lên đến gần trước mặt Hạ Lộc Sanh, để cô tự chạm vào mình.

Sau khi Hạ Lộc Sanh chạm vào người của Cố Dịch Đồng, thuận thế hướng về trên giường ngồi xuống, lôi kéo quần áo Cố Dịch Đồng tiến về phía trước.

Cố Dịch Đồng đứng trước giường, Hạ Lộc Sanh tựa đầu dựa vào trên người Cố Dịch Đồng.

Cô ngoan ngoãn cụp mắt, âm thanh mềm mại: “Xin lỗi, chị Dịch Đồng“.

Cố Dịch Đồng ngơ ngác không nói.

Hạ Lộc Sanh trông giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, thiếu tự tin hướng về Cố Dịch Đồng xin lỗi: “Chị Dịch Đồng, em không phải cố ý làm cho chị lo lắng, em xin lỗi....”

Khẽ thở dài một hơi, Cố Dịch Đồng đưa tay sờ đầu Hạ Lộc Sanh, vẻn vẹn vài câu nói thôi cũng khiến Cố Dịch Đồng mềm lòng không biết nói gì.

Hạ Lộc Sanh nheo mắt lại, vô cùng hưởng thụ sự an ủi của Cố Dịch Đồng dành cho cô.

Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch Đồng chậm rãi mở miệng: “Tại sao lại trở nên như vậy?”

Hạ Lộc Sanh cắn cắn môi, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng: “Em.. em cũng không biết, nghe bọn họ nói chị bị đánh ngã, em... em liền không khống chế được chính mình, nghĩ đến việc có phải chị bị đánh hay không? Có phải là bị thương rất nặng, có phải là bị người đánh không thể động đậy, càng nghĩ thì càng hoảng sợ nên.. nên em bắt đầu tự véo mình để bình tĩnh lại, sau đó.....em không biết gì nữa cả...”

Như là sợ Cố Dịch Đồng sinh tức giận, câu nói kế tiếp Hạ Lộc Sanh càng nói thanh âm càng nhỏ.

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới dĩ nhiên là nguyên nhân này.

Sau khi tiêu hóa xong tin tức này, Cố Dịch Đồng cười khổ, không biết mình nên có tâm trạng như thế nào. Lộc Sanh là lo lắng cho mình mới có thể mất khống chế. Nhưng... nhưng sự mất khống chế của Lộc Sanh không khác nào một nhát dao đâm vào tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.