Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 6: Chương 6




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 6:

Một lúc lâu sau, Cố Dịch Đồng đưa tay đặt lên tay Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh“.

Ngoài việc gọi tên Hạ Lộc Sanh, cô không biết phải nói gì khác.

Cố Dịch Đồng ngăn không được đau lòng cho Hạ Lộc Sanh, đồng thời trong lòng nổi lên vô tận hổ thẹn, một cô gái nhỏ nhạy cảm như vậy, chính mình trước kia sao có thể bất cẩn, không phát hiện ra chút nào còn vô liêm sỉ cảm thấy Hạ Lộc Sanh tính cách quái gở?

Hạ Lộc Sanh vẫn hai tay vòng lấy đầu gối, vùi đầu vào gối không nhúc nhích.

Cố Dịch Đồng nghiêng người về phía trước, di chuyển bàn tay từ tay Hạ Lộc Sanh chuyển qua bả vai, đem Hạ Lộc Sanh vòng vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy. Cả người Hạ Lộc Sanh đều dựa vào trong lòng Cố Dịch Đồng, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn được ngườita ôm.

Cố Dịch Đồng nghẹ giọng hỏi: “Thế này có yên tâm không?”

Hạ Lộc Sanh nhẹ nhàng đến khó có thể nhận ra mà gật gật đầu.

Thấy thế, Cố Dịch Đồng khẽ cười lên: “Tôi cũng rất an tâm“.

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, không hiểu lời của Cố Dịch Đồng, cô từ trong ngực Cố Dịch Đồng ngẩng đầu lên, nhưng không có rời khỏi vòng tay của Cố Dịch Đồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi vấn.

Thấy Hạ Lộc Sanh không hiểu ý của mình, cô nói thêm vào lời vừa rồi: “Em cần đến tôi sẽ làm tôi cảm thấy an tâm, Lộc Sanh, em không phải là người phiền phức, em là sự cứu rỗi của tôi.”

Em là sự cứu rỗi của tôi.

Hạ Lộc Sanh ngây người, sau khi nghe những lời của Cố Dịch Đồng, thật lâu sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Cố Dịch Đồng không có ép buộc Hạ Lộc Sanh, cho em ấy đủ thời gian để phản ứng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Lộc Sanh nhấc người khỏi vòng tay của Cố Dịch Đồng, cô ngồi thẳng lưng trên giường, đối mặt với Cố Dịch Đồng, từng chữ từng chữ lặp lại: “Chị, cần em sao?”

Cô gái nhỏ lúc này rất nghiêm túc, biết rõ em ấy không thể nhìn thấy, Cố Dịch Đồng cũng nghiêm túc ngồi thẳng người lên, sau đó nhìn vào mắt cô gái nhỏ và trả lời từng chữ, “Tôi cần em, Lộc Sanh!“.

Hạ Lộc Sanh chớp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không biết có nghe được lời của Cố Dịch Đồng chưa.

Không thể chờ đến Hạ Lộc Sanh nói gì, cũng nhìn không ra tâm tư của em ấy, Cố Dịch Đồng chỉ có thể thử thăm dò mở miệng: “Lộc Sanh, đêm nay tôi có thể ngủ cùng em không? Nơi này là nhà của chúng ta, tôi là người duy nhất sẽ ở bên cạnh em“.

Hạ Lộc Sanh không đáp ứng cũng không từ chối, sau khi ngồi một lúc, một thân thể mềm mại nằm xuống, đưa lưng về phía Cố Dịch Đồng, chui vào trong chăn.

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút buồn cười, thật sự là một đứa trẻ hay xoắn xuýt nha.

Cố Dịch Đồng nằm xuống bên cạnh Hạ Lộc Sanh, ban đầu em ấy còn có chút không tự nhiên, thân thể có chút cứng ngắc nhưng dần dần hô hấp đều đặn, thân thể cũng dần dần thả lỏng, như đang ngủ mà không thoải mái lắm, Hạ Lộc Sanh xoay người một cái quay lại, đối mặt với Cố Dịch Đồng.

Đèn trong phòng khách vẫn chưa tắt, dựa vào ánh sáng mờ hắt qua, Cố Dịch Đồng có thể nhìn tổng thể ngũ quan tinh xảo của Hạ Lộc Sanh. Trong hoàn cảnh nửa tối nửa sáng, càng làm nổi bật bóng dáng vô cùng điềm tĩnh của Hạ Lộc Sanh, nhưng rõ ràng vẫn còn mang theo vẻ trẻ con.

Cố Dịch Đồng nhìn em ấy, trong lòng vô cùng mềm mại.

Màn đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh mênh mông, trong cửa sổ không một tiếng động, bất tri bất giác, Cố Dịch Đồng cũng chìm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh dậy, đã là rạng sáng hôm sau rồi.

Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ vẫn đang ngủ say bên cạnh rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Đèn phòng khách sáng suốt đêm, Cố Dịch Đồng đem đèn tắt đi, sau đó cô tắm rửa sơ qua trong phòng vệ sinh ở phòng khách rồi đi vào phòng bếp.

Hạ Lộc Sanh bị đánh thức bởi mùi hương thức ăn mê hoặc, cái bụng ùng ục ùng ục kêu lên vài tiếng, cô nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ một hồi lâu mới phản ứng được mình bây giờ đang sống trong nhà của Cố Dịch Đồng.

“Chị...chị Dịch Đồng?”, Hạ Lộc Sanh vô cùng mất tự nhiên gọi tên Cố Dịch Đồng.

Vừa vặn lúc Cố Dịch Đồng đi vào gọi cô ăn cơm, nghe được Hạ Lộc Sanh gọi thì ngẩn người, nhưng phản ứng rất nhanh, trong mắt tràn ngập một tầng ý cười, nói: “Dậy rồi sao? Nhanh đi rửa mặt đi, sau đó chuẩn bị ăn cơm“.

Hạ Lộc Sanh nghe lời rời giường, cầm lấy gậy dẫn đường đặt bên giường, lần mò về phía phòng tắm dựa theo ký ức của ngày hôm qua.

Cố Dịch Đồng đứng ở cửa lặng lẽ nhìn Hạ Lộc Sanh, cũng không có dự định tiến lên giúp một tay.

Đợi Hạ Lộc Sanh từ phòng tắm đi ra, Cố Dịch Đồng mới bước tới, nắm tay cô: “Đến đây nào“.

Trên bàn cơm, Cố Dịch Đồng một bên đem sữa bò đưa tới trong tay Hạ Lộc Sanh, một bên nói: “Hôm nay em hãy cùng tôi đi tới nơi làm việc mới nha. Đó là một quán cà phê, ở ngay dưới lầu công ty chúng tôi. Trong quán cà phê gặp phải bất cứ chuyện gì, em đều có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, được không?”

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, từ trên người tìm ra một cái điện thoại, đưa cho Cố Dịch Đồng: “Chị....chị lưu số điện thoại của chị đi“.

Cố Dịch Đồng cầm điện thoại nhìn một chút, cảm thấy có chút quen thuộc.

Vào lúc này, Hạ Lộc Sanh đã mở miệng: “Điện thoại di động này là chị mua cho em đó, em vẫn không dùng nó không có đổi cái khác“.

Kỳ thực Hạ Lộc Sanh giữ gìn thật tốt, cô không chỉ là không đổi mà còn chưa từng sử dụng nó, điện thoại xem chừng chỉ là đồ trang trí trên người cô thôi. Mẹ mất rồi, cũng chỉ còn lại một mình cô, không có thân thích, cũng không có người nhà, cô không cần liên hệ ai hết.

Sau khi được Hạ Lộc Sanh nhắc, Cố Dịch Đồng mới nhớ ra rằng chiếc điện thoại này đúng là do chính cô mua cho em ấy.

Khi đó Hạ Lộc Sanh từ chối về nhà cùng cô, cũng không muốn cùng cô có nhiều tới lui, vì vậy cô đã đưa cho Hạ Lộc Sanh một cái điện thoại, để khi có chuyện gì thì em ấy gọi điện cho cô.

Chỉ là không nghĩ tới, trong khoảng thời gian từ năm 2007 đến 2009, Hạ Lộc Sanh thậm chí còn không có lưu số điện thoại của cô.

Cố Dịch Đồng mở ra danh bạ với tâm trạng phức tạp rồi trở nên sửng sờ. Trong danh bạ hoàn toàn trống trơn không có bất kỳ liên hệ nào. Theo bản năng Cố Dịch Đồng mở ra lịch sử liên hệ gần nhất, trên đó cũng không có ai, từ gần đây nhất trở về mấy tháng trước, chỉ có số của các tổng đài dịch vụ, thời gian trò chuyện cũng không được mấy giây, đại đa số đều là bị từ chối cuộc gọi.

Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cô gái nhỏ đang cầm cốc uống sữa với vẻ mặt bình thản, không hề biết biến hóa trong lòng Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nhanh chóng đem số điện thoại của mình lưu lại, sau đó chuyển thành số liên hệ khẩn cấp rồi nói với Hạ Lộc Sanh: “Tôi cài số vào liên hệ khẩn cấp, khi em cần gọi cho tôi cứ ấn đè phím 1 rồi nhấm gọi là được“.

Đang nói, Cố Dịch Đồng nghiêng người cầm lấy bàn tay đang để đó của Hạ Lộc Sanh, nắm lấy tay em ấy để em ấy cảm nhận vị trí của hai phím này, sau đó hỏi: “Em nhớ kỹ chưa? Em gọi thử qua đây xem“.

Hạ Lộc Sanh một tay cầm cốc sữa, một tay cẩn thận từng li từng tí ấn từng phím, một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Cố Dịch Đồng vang lên, Hạ Lộc Sanh cong mắt lên có chút vui mừng.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Hạ Lộc Sanh, cô nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu của em ấy.

“Em ăn xong rồi sao?”

Hạ Lộc Sanh đặt cốc xuống, gật đầu, lo lắng nói: “Dạ xong rồi, đi...đi làm sao?”

Cố Dịch Đồng nhìn dáng dấp Hạ Lộc Sanh, rồi lại cười: “Uhm, đừng sợ, có tôi ở đây“.

Lúc hai người đi đến quán cà phê dưới lĐu của công ty, Tề Điệp đã chờ ở đó, vừa nhìn thấy Cố Dịch Đồng trong nháy mắt, Tề điệp nhanh chóng vọt tới, dáng vẻ như muốn tìm Cố Dịch Đồng liều mạng, nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ ở phía sau Cố Dịch Đồng, bước chân của cô ấy đột ngột dừng lại, trong ánh mắt mang theo đánh giá.

Cố Dịch Đồng nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, đi tới trước mặt Tề Điệp: “Đại Điệp, lại đây, giới thiệu một chút, đây chính là Lộc Sanh“.

Tề Điệp mỉm cười: “Lộc Sanh, xin chào“.

Cố Dịch Đồng nhẹ nhàng cầm tay Hạ Lộc Sanh, quay đầu sang một bên, ấm áp nói với người bên cạnh: “Lộc Sanh, gọi cô ấy là chị Tề“.

Hạ Lộc Sanh trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, xem ra có chút lạnh nhạt, nghe được Cố Dịch Đồng nói, mới lạnh lùng mở miệng: “Chào chị Tề“.

Sau đó, không có sau đó, dáng vẻ lạnh lùng phảng phất từ chối người ngàn dặm.

Nếu không phải lúc này Cố Dịch Đồng bị Hạ Lộc Sanh gắt gao nắm lấy tay thì cô nhất định cũng không nhìn ra Hạ Lộc Sanh đang rất căng thẳng.

Cố Dịch Đồng không khỏi nghĩ đến trước đây. Trước đây khi cô tới tìm Hạ Lộc Sanh, em ấy cũng có bộ dáng này, có phải vào lúc ấy Lộc Sanh cũng đang căng thẳng như vậy? Có phải là...có phải là Lộc Sanh căn bản không phải bài xích cô mà là đang nguỵ trang để bảo vệ bản thân mình bằng một thái độ lạnh nhạt bên ngoài?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.