Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 19: Chương 19




Phu nhân nói: “Mạc Tang, con đừng làm công chúa sợ.”

Đây là sự thật ư?! Ta cứ đứng trơ ra, nhìn vào tên người gấu bị rụng hết lông kia. Râu ria chắc là mới được cạo sạch vào ngày hôm qua, trên cằm vẫn còn một vùng xanh đen lởm chởm.

Mạc Tang chăm chú nhìn ta, môi cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới cắt rớt một miếng thịt của ta. Ta đã quen nhìn thấy những quan lại với dáng vẻ chững chạc oai nghiêm, đến hôm nay mới biết thì ra nam nhân cũng có thể tràn ngập tà khí như vậy, trong lòng nói không thấp thỏm chính là lừa người.

“Người của công chúa làm việc thật nhanh nhẹn, chỉ mới hai ngày trôi qua đã tìm được công chúa.”

Ta cười gượng hai tiếng, “Quá khen.”

“Mèo của ngươi đâu?” Mạc Tang đột nhiên hỏi.

Ta thành thật nói: “Chạy trốn mất rồi.”

Mạc Tang cười lạnh, “Thật thông minh.”

Hắn lại quay sang nói với phu nhân: “Phụ hãn cùng đại ca đã đến đây, yêu cầu được gặp công chúa.”

Phu nhân nhíu mày, “Ta còn muốn hỏi con đây. Đã khuyên con cho người đưa công chúa trở về, tại sao còn đi gọi phụ hãn và đại ca con tới?”

“Chuyện này không phải là con làm!” Mạc Tang chán nản nói, “Trong doanh trại có mật thám của đại ca. Hôm qua con vừa mang công chúa trở về, ngay đêm hôm đó đại ca đã biết. Chỉ có điều…”

Hắn lộ ra vẻ tươi cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Có lẽ bây giờ quan phủ đã nhận được tin công chúa đang ở chỗ chúng ta. Con phải xem đến lúc đó đại ca sẽ làm thế nào để ứng phó.”

Phu nhân liền lo lắng hỏi: “Như vậy có xảy ra vấn đề gì không?”

“Cũng khó nói.” Mạc Tang lại nói, “A mụ, người nên tạm thời rời khỏi đây trước, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi con sẽ đón người về.”

Ta đang yên lặng lắng nghe, thấy vậy bèn nói chen vào, “Mạc Tang đại nhân à, nếu ngươi chịu mang ta tới đoàn hộ tống, ta sẽ nói với hoàng đế Bắc Lương là ngươi đã cứu ta, chứ không phải là bắt giữ ta.”

Ánh mắt phu nhân sáng lên, “Điều công chúa nói là thật?” Bà cũng không muốn nhìn thấy con mình cùng quan binh đối địch.

Mạc Tang liếc ta một cái, “Công chúa, ngươi nói nghe dễ dàng quá. Nếu ta để ngươi đi mất, thì ta biết ăn nói với cha ta thế nào đây?”

Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Mạc Tang, ta chỉ là đang nói tới một đạo lý rất đơn giản. Cha ngươi mặc dù là đại hãn, nhưng cũng không thể so sánh với hoàng đế Bắc Lương. Chỉ cần có hoàng đế làm chỗ dựa, ngươi còn sợ cha và đại ca của ngươi hay sao? Khoan nói đến chuyện mấy năm nay ngươi cùng phu nhân phải chịu cực khổ ở bên ngoài, ngươi còn phải mang theo mọi người lưu lạc tại thảo nguyên, cuộc sống thật là tốt đó nha.”

Sắc mặt Mạc Tang liền trở nên khó coi, phu nhân cũng tái mặt nhìn ta chằm chằm.

Ta lại châm thêm dầu vào lửa, “Nếu ngươi là một tên đần độn thì ta có thể hiểu, nhưng đáng tiếc, ta thấy ngươi thoạt nhìn lại có vẻ là người tài. Nếu cha ngươi chết đi, ngươi cho rằng đại ca ngươi vẫn còn xưng huynh gọi đệ với ngươi sao?”

Phu nhân vừa nghe ta nói như vậy, liền hiện ra nét mặt khẩn trương, lập tức đưa tay kéo Mạc Tang.

Sắc mặt hắn hiện giờ đã vô cùng xấu xí. Ta vừa nhìn liền cảm thấy rất hài lòng. Chắc chắn ta đã nói trúng vào tâm tư của hắn, không thì mặt hắn đã không khó coi như vậy.

Phu nhân nhỏ giọng nói với Mạc Tang: “Đại ca con âm mưu bắt cóc công chúa, tức là đã đắc tội với Bắc Lương đế. Chuyện này vốn không liên quan tới con, ta sợ rằng đến lúc đó con cũng sẽ bị liên lụy vào.”

Mạc Tang cắn răng nói, “A mụ, chuyện này con cũng hiểu…”

Ta cũng không muốn bức bách hắn quá mức, “Ngươi cũng đừng quá lo lắng. Không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi gặp đại hãn sao?”

“Ngươi vội vàng cái gì?” Mạc Tang nói, “Ta vẫn còn chuyện chưa nói xong. Sáng hôm nay thu được tin báo. Trên đó viết, đội ngũ đón dâu sau khi gặp phải cuộc tập kích vào tối hôm kia, đã nhanh chóng hội hợp cùng với vệ binh đến hộ giá. Đoàn người hộ tống công chúa liền khẩn trương di chuyển về hướng bắc, hôm nay đã vào đến thành trì.”

Nói xong, hắn liền dùng ánh mắt hứng thú nhìn ta. Đáng tiếc ta không phải là công chúa thật, và cũng không thể giả được biểu cảm hoảng sợ. Ta vô cùng bình tĩnh nói: “Nhìn xem, ta đã sớm nói qua, ta không phải là công chúa rồi.”

Phu nhân đưa tay che miệng, nhỏ giọng kêu lên kinh ngạc. Mạc Tang nhìn qua thì khá bình tĩnh, phỏng chừng đã chuẩn bị tâm lý.

Mạc Tang hỏi: “Nếu ngươi không phải là công chúa, vậy ngươi là ai? Sau khi đội hộ tống tới thành trì, lập tức dán thông cáo, nói là cần tìm một cô nương trẻ tuổi. Giống trống khua chiêng rầm rộ như vậy, ngươi đừng nói với ta ngươi chỉ là một cung nữ bình thường?”

Sau đó hắn lại rút ra một cuộn da dê, quơ qua quơ lại trước mặt ta.

Ta tập trung nhìn vào, chỉ thấy bên trên vẽ một cô gái có mái tóc dài cùng một cặp mắt to tròn, trông cũng có vài phần giống ta. Bức tranh vẽ đẹp như vậy, chắc là do Phong Tranh vẽ. Bọn họ thật là đang tìm ta.

Ta dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: “Xem ra đúng là tìm ta nha.”

Mạc Tang đem tờ da dê kia vò thành một cục. “Nếu quan phủ đã ra giá cao như thế để tìm ngươi, thì cho dù ngươi không phải là công chúa, thân phận cũng không tầm thường. Nghe mọi người nói khi Nam Lương công chúa đi hòa thân, hỉ nương đi theo chính là trưởng nữ của Ngụy Vương, Thụy Vân quận chúa…”

Phu nhân vừa nghe, liền nghi hoặc nhìn ta.

Ta thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, ta chính là Thụy Vân quận chúa.”

Mạc Tang không còn lời nào để nói, hắn chỉ ngồi xuống, đỡ trán thở dài. Ta gần như có thể nhìn thấy đầu hắn đang bị một luồng khói đen bao phủ.

Ta trái lại còn đi an ủi hắn, “Là do trinh thám của đại ca ngươi nói ngươi bắt được công chúa, cũng đâu phải do ngươi nói với hắn. Ngươi chỉ cần giải thích với cha ngươi tất cả chỉ là hiểu lầm. Hơn nữa, tuy ta không phải là công chúa, nhưng đường đường cũng là con gái của Ngụy vương, Thụy Vân quận chúa. Chỉ cần ngươi để ta trở về, cha ta tất nhiên là cảm tạ đại ân đại đức của ngươi rồi. Người trong giang hồ, cũng không thể thiếu việc móc nối ở khắp nơi, thêm một người bạn, cũng tốt hơn thêm một kẻ thù mà. Ngươi nói có đúng không?” *BL: vốn dĩ là ta định dùng chữ “quan hệ” nhưng thấy nếu để “móc nối” thì nghe hay hay ^^*

Trên mặt ta nở một nụ cười chân thành làm cho Hạ Lan phu nhân vô cùng cảm động. Bà lập tức quay sang nói với Mạc Tang: “Công chúa… Quận chúa nói cũng có đạo lý. Đại ca con là người như thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng.”

Mạc Tang ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi có biết nguyên nhân những người đó muốn bắt công chúa không?”

Ta nhún nhún vai, “Nếu không có công chúa, thì chuyện hòa thân hiển nhiên là không thành. Nam Lương sẽ trách cứ Bắc Lương không hộ giá an toàn, Bắc Lương sẽ phản bác trở lại nói người bắt cóc công chúa là do Nam Lương phái tới. Sau đó lại bắt đầu chiến tranh. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Để ta nghĩ xem, ai được lợi nhất trong cuộc chiến tranh này? A, đúng rồi, đương nhiên là Tấn quốc. Ta còn nghe mọi người nói, kỳ thật trên thảo nguyên có không ít bộ lạc câu kết với Tấn quốc, vụng trộm khai thác khoáng sản, Bắc Lương đế đã vô cùng bất mãn…”

Mạc Tang ném tới một ánh mắt sắc lẻm như mũi tên. Ta thức thời ngậm miệng, lại nở ra một nụ cười vô hại.

Đôi mắt Mạc Tang nheo lại, sâu không thấy đáy. Hắn cân nhắc một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Muốn ta mang ngươi trở về cũng được, nhưng ta có một điều kiện.”

“Đại nhân mời nói.”

“Ta muốn ngươi giả làm công chúa.”

Ta buột miệng cười, đảo mắt nhìn một cái, “Thật ra không cần đóng giả công chúa, chỉ cần các ngươi xem ta là công chúa là được.”

Mạc Tang buồn bực cười nhạt. Lúc này, chúng ta đã có được tiếng nói chung, phải nhanh chóng giải quyết dứt khoát.

Chuyện tranh chấp trong bộ lạc của hắn, ta cũng lười đi hỏi. Mạc Tang lại nói cho ta biết, công chúa và mọi người đang ở trong thành, chậm chạp trì hoãn việc lên đường. Quan phủ lại phái thêm mấy ngàn tinh binh, tiến vào thảo nguyên tìm kiếm khắp nơi. Vì từ lúc vào thành, công chúa chưa từng lộ diện, cho nên mọi người đều hoài nghi thân phận thật sự của vị công chúa kia, cũng vì chuyện này mà Mạc Tang mới tranh thủ được cơ hội.

Sau đó, Mạc Tang mang ta đi gặp phụ hãn của hắn.

Đại hãn đang ở trong chiếc lều lớn, ngoài cửa tập trung rất nhiều người, như đang đặc biệt chờ chúng ta.

Thấy bọn ta tới, một người cao lớn ăn mặc hoa lệ từ trong đám người bước ra. Mạc Tang đang đi bên cạnh ta liền nắm lại tay phải, đặt lên ngực, kêu một tiếng: “Đại ca.”

Người kia cười ha hả, vô cùng nhiệt tình vỗ vai Mạc Tang, “Đệ đệ, lần này đệ đã lập được công to rồi, phụ hãn đang rất cao hứng. Ca ca vui mừng thay cho đệ!”

Giọng nói của Mạc Tang vang lên không mặn không nhạt, cũng chẳng vì được gặp đại ca mà vui mừng, “Chẳng qua do vận khí của tiểu đệ tốt thôi.”

Người nọ nhìn thấy ta, dừng một chút, xoay người hành lễ, “Công chúa, tại hạ là huynh trưởng của Mạc Tang, người có thể gọi ta là A Mục Hãn.”

A Mục Hãn đúng thật là huynh đệ của Mạc Tang, dung mạo giống nhau tới ba phần, đều có một đôi mắt màu xanh lam. Chỉ là ngũ quan của Mạc Tang tinh xảo tuấn mỹ, người cũng còn trẻ, trong khi A Mục Hãn thì lớn hơn chừng mười tuổi, bộ dạng có vẻ thô lỗ lạnh lùng hơn nhiều, chiếc mũi ưng cùng với đôi môi mỏng làm tướng mạo hắn thêm phần ác nghiệt, vừa nhìn là đã biết từng trải qua nhiều cuộc gió tanh mưa máu.

A Mục Hãn chăm chú đánh giá ta, ánh mắt sắc bén như rắn làm cả người ta đều cảm thấy không thoải mái.

Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười đầy ẩn ý, “Công chúa mời đi theo. Phụ thân tại hạ thân thể không được khỏe, hiện đang tạm nghỉ ngơi trong trướng, đang chờ bái kiến công chúa.”

Ta bị dẫn tới Vương lều, hắn thay ta vén lên rèm che, mời ta vào.

Trong lều rất xa hoa rực rỡ, lò sưởi hừng hực cháy, không khí vô cùng ấm áp. Ngay giữa lều là một chiếc ghế dựa to mềm mại, một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi tựa vào, trên người khoát da thú thật dày.

“Công chúa đã tới?” Lão nhân này đang cố hết sức ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của hai người hầu, giọng nói vang lên trầm thấp hùng hậu, lại hơi có chút khàn khàn, “Công chúa, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của lão phu. Người đã có tuổi, đi đứng lại không tiện, không thể ra nghênh tiếp công chúa. Mong công chúa lượng thứ.”

Nhìn ông ta dù sao cũng đã lớn tuổi, cứ nói hai câu lại thở gấp ba lượt, muốn ông ta quỳ xuống dập đầu hành lễ, ta cũng thật sự nhận không nổi.

Nếp nhăn trên mặt ông ấy nhiều như rãnh sông mạch núi, ghi lại những năm tháng đã trôi qua. Ốm đau do bệnh tật dày vò làm ông trông vô cùng tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn toát ra sự tinh anh. Ánh mắt ấy dừng lại trên người ta, vẫn lợi hại sắc bén như trước.

“Dùng cách này để mời công chúa đến đây là ngoài ý muốn của lão phu. Công chúa xin cứ yên tâm, lão phu cũng không có ý định làm hại người. Người chỉ cần lưu lại đây mấy ngày, chờ mọi chuyện êm đẹp, lão phu liền mang người quay về Nam Lương một cách bình an vô sự.”

Nam Lương?

Ta ngạc nhiên nói, “Đại hãn, lần này ta tới Bắc Lương, là vì hòa thân.”

“Lão phu dĩ nhiên là biết.” Ông ta cười híp mắt, “Chính là, công chúa, có nhiều việc cũng không thể quá miễn cưỡng.”

Ta lại nói: “Bắc Lương hoàng đế biết ta bị mất tích, người đã phái binh đi tìm ta. Khắp thiên hạ không có bức tường nào mà không lọt gió, chuyện ta đang ở đây, tin rằng sẽ nhanh chóng truyền tới tay người.”

Ông ta gật gù đồng ý, lại nói tiếp: “Công chúa có nghĩ tới chuyện, người bị giữ mấy ngày, danh tiết đã có điều tổn hại, cho dù có thể trở về, nhưng người vẫn cho rằng Bắc Lương đế còn có thể cưới người hay sao?”

Đúng là một lão bất tử. Ta thầm mắng trong lòng. May mắn người bị bắt chính là ta mà không phải Gia Nguyệt, nếu không, cuộc liên hôn giữa hai nước e là sẽ không có cái kết hoàn hảo.

Ta cũng không muốn tranh luận với ông ta, có nói cũng vô dụng. Vạn nhất lỡ miệng nói gì đó làm bại lộ thân phận thật, người chịu thiệt là ta nha.

Ông ấy thấy ta trầm mặc, nghĩ là ta sợ, lộ ra thần sắc thỏa mãn. (Mer: biến thái >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.