Hoàng cung của Bắc Liêu thật sự là vô cùng to lớn hoa lệ, tường thành cao vài chục trượng, lầu gác mái hiên hùng vĩ, rường cột chạm trổ tinh
xảo, từng ngọn cây nhành cỏ đều là thứ quý hiếm. Cung nữ thái giám đều
mặc tơ lụa, đầu đội kim quan, thắt lưng đeo ngọc. Tóm lại, cả tòa cung
điện này nhưđang muốn hét lên với ngoại nhân: “Nhìn mà xem! Ta có rất
nhiều tiền!”
Không chỉ ta, mà ngay đến Phong Tranh cũng b ịđả kích không nhỏ.
Người phương Nam chúng ta chú ý đến tinh tế khóe léo, mặc dù là cung
điện, nhưng kiến trúc trang trí đều đòi hỏi phải tao nhã thanh cao.
Hoàng cung Bắc Liêu này thì lại trang hoàng rực rỡ ánh vàng, vương khí
ngút trời, quả thật trước giờ chưa từng thấy qua.
Nhưng có điều Phong Tranh cũng là một nam nhân nho nhã anh tuấn.
Trong suốt đoạn đường, mỗi cung nữ đi qua đều liếc mắt nhìn hắn, lại nhỏ giọng cười bàn luận, làm hắn có phần ngượng ngùng.
Hoàng đế và Hoàng hậu Bắc Liêu đang ở Thái Minh Điện chờ chúng ta. Ta và Phong Tranh cúi mình hành lễ với bọn họ, sau đó đứng bên dưới thưa
chuyện. Bắc Liêu đế thăm hỏi một chút việc ăn ở có quen không, có chuyện gì khó khăn không giải quyết được không, chúng ta đều kính cẩn trả lời
xuôi tai.
Chợt nghe Bắc Liêu đế thân thiết nói: “Nhị vị là khách quý của ta,
không cần phải giữ lễ tiết như thế. Hôm nay trẫm cho mời hai vị đến là
có việc muốn bàn bạc, cứ nói chuyện tự nhiên.”
Ông ta phóng khoáng như vậy, nhưng lá gan của chúng ta lại không lớn. Thế nhưng, hai người bọn ta đều đứng thẳng người dậy, ta cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua người ngồi trên ngai vàng.
Bắc Liêu đế Gia Luật Chính Túc là Thái tử của Ngao Thành hoàng đế
nhiều năm trước, năm nay tuổi đã hơn bốn mươi, tuy rằng không còn là
chàng trai tuổi trẻ nhưng vẫn anh tuấn phi phàm, xem ra phong thái khi
còn trẻ chắc hẳn lại càng hơn người.
Khương hoàng hậu so với Gia Luật hoàng đế không nhỏ hơn bao nhiêu,
nhưng nhìn vẻ ngoài lại thấy không lớn hơn ta là mấy. Khuôn mặt Hoàng
Hậu thuôn tròn, mắt xếch, môi mỏng, tư sắc động lòng người, có dáng vẻ
mẫu nghi thiên hạ. Nghe nói trước đây khi Gia Luật Chính Túc vẫn chưa có thái tử, vị Khương hoàng hậu này lúc vào cung chỉ là một phu nhân, một
năm sau sinh hạ Thái tử hiện tại của Bắc Liêu, nhờ thế được phong làm
hoàng hậu.
Khương hoàng hậu cẩn thận đánh giá ta một lúc, sau cười nói với Bắc
Liêu đế: “Sớm nghe nói nữ nhi của Ngụy Vương Đông Tề dung mạo đặc biệt
mỹ lệ, tư chất thông minh, khí khái hơn người. Hôm nay vừa nhìn, quả
nhiên là không sai.”
Ta ngượng ngùng đỏ mặt, luôn miệng nói, quá khen, quá khen.
Bắc Liêu đế cũng cười nói: “Quận chúa đúng là nữ trung hào kiệt, gan
dạ sáng suốt. Nghe nói quận chúa từng không cẩn thận lạc đường trên thảo nguyên, sau lại được Nhị vương tử của Phú Tra Nhĩ cứu?”
Ta gật đầu đồng ý, âm thầm mỉm cười khinh thường cái câu “Không cẩn thận lạc đường”.
Hoàng đế Bắc Liêu nói: “Trẫm vẫn luôn nghe danh con trai thứ Mạc Tang của Ba Cáp Đồ chính là một dũng sĩ trên thảo nguyên, lời đồn về hắn
cũng rất nhiều. Nói hắn dũng mãnh thiện chiến, thông minh hơn người,
cũng có người nói hắn hèn nhát vô năng, không có chủ kiến. Quận chúa
từng gặp qua Mạc Tang, người cảm thấy thế nào?”
Đây là chuyện đánh giá một người. Mà ta và Mạc Tang cũng chỉở cùng
nhau hai ba ngày, ngay đến nói chuyện cũng chỉ qua quýt vài câu, nhiều
lắm thì hắn đã từng hiệp trợ giúp ta chạy trốn, càng không có nhiều thì
giờ nói chuyện tâm tình. Bắc Liêu đế muốn biết Mạc Tang có quy thuận Bắc Liêu hay không, ta làm sao dám bảo đảm?
Ta chỉ nói: “Mạc Tang vương tửđối đãi với ta rất lễ nghĩa, sau này
Phong đại nhân đến đón ta, hắn còn tự mình đưa tiễn. Trông người cũng
không tệ.”
Khương hoàng hậu liền hỏi: “Trông người không tệ, chính là thế nào?”
Ta cười cười, thành thật nói: “Khí khái tốt, dáng vẻ cũng tốt.”
Phong Tranh ho nhẹ một tiếng, hai người Đế Hậu của Bắc Liêu lại ha ha cười.
Bắc Liêu đế lại hỏi: “Vậy quận chúa có gặp Ba Cáp Đồ và A Mục Hãn?”
Ta gật đầu nói có.
“Bọn họ thế nào?”
Ta nói: “Ba Cáp Đồ có bệnh trong người, chỉ khách sáo nói vài câu với ta. Còn A Mục Hãn, tiểu nữ có chút sợ hắn.”
“Hắn đối đãi với quận chúa không tốt?”
Ta nghĩ thầm, cũng đâu phải là gả cho hắn, cái gì mà đối đãi với ta có được hay không.
“Cả người A Mục Hãn tỏa ra sát khí tàn bạo, gương mặt hung ác, đối
với đệ đệ của mình cũng không có chút lưu tình, xuống tay cay độc.”
Bắc Liêu đế ah một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Phong Tranh một chút về nơi đóng quân của đối phương, cách sắp xếp binh lực, cả thân thủ của
binh lính. Phong Tranh cũng nhất nhất trả lời. Hai người Đế Hậu lại càng khen ngợi Phong Tranh, nói hắn tuổi trẻ tài cao, tuấn tú tao nhã này
nọ, trông có vẻ như muốn đem nữ nhi gả cho hắn đến nơi.
Nói cả nửa ngày, tất cả mọi người đều khát nước, cung nhân bê trà sữa lên. Ta và Phong Tranh thấy phu thê hoàng đế uống xong, mới nâng bát
nước lên uống hai ngụm.
Đang trong lúc ta phân vân không biết làm thế nào để cáo từ, một thái giám ở bên ngoài thò đầu vào nhìn.
Hoàng hậu nhìn thấy, nhướng mày, nâng giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Tên thái giám kia cúi đầu bước tới, vẻ mặt khó xử: “Bệ hạ, nương nương…Là quốc sư đại nhân cầu kiến.”
Ta vừa nghe thấy hai chữ quốc sư, trong đầu liền hiện lên một chuỗi
sự kiện “Quốc sư — Bảo ấn — Trộm bảo — về nước — trở về núi”, nhất thời
liền giật mình, hai mắt phát sáng. Phong Tranh lại không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Thế nhưng, hắn chỉ làm việc thừa, bởi vì so với ta có người còn có
phản ứng khoa trương hơn. Bắc Liêu đế mở to mắt, nét mặt tỏa sáng, nhanh miệng nói: “Vậy sao? Mau mau mời nàng vào! Mau!”
Hoàng hậu ngồi bên cạnh, chân mày thon nhỏ khẽ nhăn một chút, không
nói gì. Biểu cảm này của bà ta, giống như trước kia ta thường nhìn thấy
trên mặt nương.
Cửa cung điện mở ra, một thân ảnh xuất hiện ở cửa. Chỉ thấy người nọ
mặc áo dài trắng ngần, sáng nhưánh trăng, chiếc khăn trùm đầu được thêu
chỉ bạc choàng trên đầu, mái tóc dài đen tuyền vươn trên bả vai, trước
ngực là một chuỗi dây chuyền vàng, kiểu dáng phức tạp.
Có lẽ đây là phong tục của Bắc Liêu bọn họ, quốc sư cô nương kia mặc
một tàáo trắng vừa rộng lại vừa to, lúc đi còn có thêm công dụng quét
rác, khăn trùm đầu che kín mặt, trông nàng vừa nghiêm nghị vừa già dặn,
cứ như là sợ người khác nhìn thấy. Ta chăm chú nhìn nàng, đợi lúc nàng
xoay người mới thấy được mặt.
Mỹ nhân! Đúng là mỹ nhân! Thu thủy vi thần ngọc vi cốt, thiên thượng
tuyệt sắc lạc nhân gian. Hơn nữa người ta còn tu dưỡng thần khí, khí
chất thanh tịnh, đúng thật khí thế xuất trần.
Ta nhìn ngây cả người, ngay đến Phong Tranh cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Quốc sư cô nương nhẹ nhàng đi tới, trang sức đeo trên người phát ra
âm thanh trong trẻo rất nhỏ. Nàng bước qua bên cạnh ta, ta mới phát hiện nàng không uổng là cô nương Bắc Liêu, vóc dáng rất cao, lại cảm thấy
lông mi của nàng thật dài, thật sự là vô cùng đẹp.
Ta nhìn đến xuất thần, quốc sư bỗng nhiên nghiêng đầu sang, ánh mắt ném lên người ta nhưng mũi tên nhọn.
Ta chợt hoảng sợ, thấy mình thất lễ nên nhanh chóng cúi đầu.
Cô nương xinh đẹp thật xinh đẹp, tựa như đóa hoa có gai, Nhị sư huynh nhà ta xem ra khó khăn rồi đây.
Quốc sư đi đến trước ngai vàng, quỳ gối hành lễ. Giọng nói của nàng trầm thấp êm dịu, lời tựa như tơ nhung.
Bắc Liêu đế cười nói: “Quốc sư, mời đứng lên. Người đến đây là có việc gấp gì sao?”
Điệu bộ kia của ông ta, giống như cha ta ngày đó cưới tiểu thiếp, mềm mỏng đến độ muốn vắt ra nước. Ta thấy Phong Tranh cũng không nhịn được
mà khẽ run lên, nói vậy là bị kích động không ít.
Quốc sư mỹ nhân lên tiếng nói: “Thần vừa bói được một quẻ, quẻ có chút khác thường, vì thế muốn bẩm báo với bệ hạ.”
Bắc Liêu đế gật đầu, lặp tức nói: “Thế sao? Vậy quận chúa và Phong đại nhân có thể lui xuống trước.”
Ông ta muốn đuổi người, ta và Phong Tranh hiển nhiên chuẩn bị rời đi. Lúc này, vị quốc sư kia bỗng nhiên xoay mặt đến, tỉ mỉ nhìn Phong
Tranh, dường như còn cười một chút.
Hoàng hậu trầm mặc suốt nửa ngày, lúc này bỗng nhiên nói chen vào: “Nhị vị lần này đi cực khổ trăm bề. Thưởng!”
Thái giám bê mâm vàng phủ lụa đỏ đến, bên trong để mười đỉnh vàng. Ta và Phong Tranh cúi người cảm tạ, sau lập tức rời đi.
Lúc gần rời khỏi ta vẫn không quên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quốc sư yên lặng đứng đó, dáng người quả là tuyệt sắc.
Ra hoàng thành, ta và Phong Tranh chậm rãi quay về khách quán.
Ta suy đi nghĩ lại, nhịn không được liền vén rèm xe, hỏi Phong Tranh: “Ngươi thử nói xem ý tứ của hoàng đế là gì? Ông ta sẽ giúp A Mục Hãn
hay giúp Mạc Tang?”
Phong Tranh ghìm gây cương, “Tại sao ngươi không nghĩ, ông ta sẽ
không giúp bên nào, chờ lưỡng bại câu thương, chỉ việc đi nhặt những thứ có sẵn?”
Ta lại nói: “Nhặt những thứ có sẵn, nói như vậy, ai cũng có thể làm
được việc đó. Không thấy A Mục Hãn cấu kết với Ly quốc hay sao? Đến lúc
đó, sợ là Ly quốc đã âm thầm chiếm đoạt trước.”
Phong Tranh cười cười, xem như là ủng hộ lời nói của ta. Hắn nói:
“Ngươi không cần phải quan tâm đến Mạc Tang. Hắn có thể đối đầu trực
diện với A Mục Hãn như thế, cũng không phải là chuyện có thể làm được
trong một sớm một chiều, chắc hẳn đã chuẩn bị từ lâu.”
Ta hớn hở nói: “Ta sao có thể không lo lắng? Hắn đã nói muốn mang một ngàn trâu, hai ngàn dêđến cầu thân với ta đấy thôi.”
Miệng Phong Tranh méo xẹo: “Lần này ngươi ra ngoài, kiếm về cho cha
ngươi không ít con rểđi. Ngay cả Nhị sư huynh thân ái của ngươi cũng
ngàn dặm theo chân đến đây.”
Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, quả nhiên nhìn thấy Nhị sư huynh của ta đang đứng ở cửa lớn của khách quán, trên mặt vẫn là nụ cười hoan hỷ như cũ, xem dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể chúc tết.
Tới cửa, Phong Tranh xuống ngựa, chấp tay chào Hạ Đình Thu xong liền lao ào vào trong cửa.
Hạ Đình Thu buồn bực hỏi ta: “Ta đắc tội với Phong đại nhân lúc nào thế kia?”
“Không biết.” Ta xuống xe ngựa, “Vừa rồi ở trong cung uống hết một bụng trà sữa, chắc là muốn đi giải quyết.”
“À.” Hạ Đình Thu cùng ta bước vào cửa.
Ta đi được vào bước, thấy hạ nhân cũng cách khá xa, liền nói với Hạ Đình Thu: “Ta nhìn thấy nàng.”
“Ai?” Hạ Đình Thu mù mờ hỏi.
“Người mà huynh phải quyến rũ.” Ta liếc xéo nhìn hắn, “Đừng trách sư
muội ta chưa nói trước với huynh. Vị tiểu nương tử kia, xinh đẹp không
gì sánh được, nhưng mà có gai nha. Khuyên huynh đừng nên khinh địch,
xuất ra kỹ năng các kiểu, tránh việc chưa dụ dỗ được người ta đã bị bắt, vậy mặt mũi của Đông Tề chúng ta coi như xong.”
Hạ Đình Thu dở khóc dở cười, “Muội đừng có nói như thật vậy?”
Ta nhớ mỹ nhân kia còn mỉm cười với Phong Tranh, trong lòng có chút không thoải mái.
“Đúng rồi.” Ta liền nói, “Ta thấy hoàng đế Bắc Liêu đối với nàng không tầm thường.”
Hạ Đình Thu dùng nét mặt như khi phát hiện gian tình tươi cười với
ta, “Còn không phải? Tiêu phí một lượng của cải to lớn xây cho nàng cả
một Khuynh Thiên Lâu, chỉ còn thiếu mỗi việc lót sàn nhà bằng vàng nữa
thôi.”
Ánh mắt ta vụt sáng, kéo Hạ Đình Thu đến gần, thấp giọng nói: “Hay là chúng ta ra tay ở chỗ hoàng hậu?”
Hạ Đình Thu kinh hãi, “Muộn muốn ta đi quyến rũ bà ta?”
“Không đứng đắn!” Ta trừng mắt nhìn hắn, “Trong đầu toàn nghĩđến
chuyện nam đạo nữ xướng, tại sao không có chút phẩm chất như Phong
Tranh? Ý ta là từ chỗ hoàng hậu tìm cơ hội tiếp cận quốc sư. Ta thấy
hoàng hậu đối với nàng ấy cũng có phần không vừa ý, không hẳn là không
hứng thú với chuyện nói xấu nàng.”
Hạ Đình Thu cười nói: “Sư muội, chúng ta đều đến chỗ hoàng hậu, muội nghĩ nàng ta sẽ không nghi ngờ sao?”
Được rồi, ta quên. Ta là người có ưu điểm là làm việc quang minh lỗi lạc, âm mưu thủ đoạn không đủ thâm độc.
Thế nhưng Hạ Đình Thu cũng nói: “Từ lúc Bắc Liêu đế mời được quốc sư, mọi chuyện đều quá tin tưởng vào nàng, suốt hai năm qua, thế lực của
quốc sư càng ngày càng lớn mạnh, gia tộc của hoàng hậu đương nhiên không vừa lòng.”
Ta nói: “Ta thấy dung mạo của vị Khương hoàng hậu kia đúng thật xinh
đẹp, tuy rằng không sánh bằng quốc sư, nhưng cũng là thanh tú, yêu
kiều.”
Hai người chúng ta năm lời bảy miệng bàn luận về chuyện phu thê hoàng đế Bắc Liêu, chợt thấy tên lính thân cận của Phong Tranh cầm vật gì đó
trong tay vội vàng chạy qua.
Ta liền tò mò xen vào, há miệng gọi hắn lại: “Ngươi cầm cái gì? Cho ta xem!”
Tên lính kia có vẻ rất khó xử, nói: “Quận chúa, đây là thư do quốc sư Bắc Liêu trao cho Phong đại nhân.”
Quốc sư? Ta và Hạ Đình Thu nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, sau đó
đồng thời ra tay, hắn tóm lấy một tay của tên lính, ta liền chộp lấy bức thư.