Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 46: Chương 46




Nhân yêu vương gia quay đầu đi, khẳng khái nói: “Cùng nam nhân bỏ trốn.”

“Hả?”

“Thế nào? Chưa từng nghe qua chuyện thiên kim tiểu thư bỏ trốn cùng thư sinh nghèo sao?” Hắn liếc mắt nhìn ta cười bỉ ổi, “Xem ra quận chúa muội muội đúng là bé ngoan nha.”

Ta giả vờ không nghe thấy câu nói kia, tiếp tục hỏi: “Quốc sư sao có thể bỏ trốn cùng người khác?”

Nhân yêu vương gia nhún vai nói: “Cổ nhân đều nói nữ nhi lớn lên không thể giữ trong nhà. Ta thấy tên tiểu tử kia chẳng có gì tốt, thế nhưng muội muội của ta lại khăng khăng nói hắn ta tốt. Thật ra quốc sư cũng không thể không thành gia lập thất, nhưng ý đồ của lão Bắc Liêu đế kia thế nào ngươi cũng đã rõ, ông ta sao có thể thả cho muội muội của ta đi? Vì thế thân làm ca ca, ta đành phải giúp muội muội diễn một màn treo đầu dê bán thịt chó. Ha ha! Chỉ có lão Bắc Liêu đế là đáng thương, cười nói khanh khanh ta ta với lão tử lâu như vậy mà vẫn không phát hiện ra lão tử là nam nhân!”

Mặt ta không chút biểu cảm, nói thẳng vào trọng điểm: “Sao ngươi biết lão không biết ngươi là nam nhân? Nói không chừng, người ta đã biết ngươi là nam nhân, ngược lại còn cảm thấy thêm vừa ý nha!”

Nét mặt của nhân yêu vương gia chỉ trấn định được trong nửa khắc, hiện tại trông hắn như vừa ăn phải con ruồi.

Ta nhịn cười đến đau cả bụng, tiếp tục hỏi: “Sao vậy? Có phải lão ta đã làm gì ngươi?”

Qua một lúc lâu, nhân yêu vương gia mới cắn răng nói: “Bàn tay nhỏ của lão tử đã để cho lão nắm qua, eo thon của lão tử cũng cho lão sờ qua…”

“Phụt—” Ta ngồi trên lưng ngựa cười đến run cả người, “Ta biết mà! Ta biết chắc lão Bắc Liêu đế bị đoạn tụ *đồng tính ah*!”

“Nói bậy!”

“Cho ta xin đi! Lão là một hoàng đế, chẳng lẽ còn không biết cảm giác sờ tay với eo của nữ nhân ra sao sao? Lão đã sớm biết ngươi là nam nhân, lại không vạch trần, cả ngày chiếm tiện nghi của ngươi, chẳng phải bị đoạn tụ thì là gì!”

“Ai? Ai bị đoạn tụ?” Hạ Đình Thu bị đánh thức, mù mờ hỏi một câu.

Ta há miệng cười nhất, nước mắt đều chảy cả ra. Sắc mặt nhân yêu vương gia thì tím ngắt, hung tợn trừng mắt nhìn ta và Hạ Đình Thu, sau đó quay đầu đi không thèm để ý đến chúng ta.

Dù buồn cười nhưng ta cũng không dám làm quá. Suy cho cùng thì chúng ta đều phải dựa vào Khánh vương để tìm đường đến hồ nước, nếu đắc tội với hắn thật không tốt.

Chúng ta đi suốt một ngày đến chạng vạng tối, cả người đã thối om, vừa đói lại vừa khát. Đã ở trong sa mạc thì đừng nói đến chuyện muốn tắm rửa, chỉ có thể nhịn. Khánh vương tìm một cồn cát lớn kín gió, quyết định đêm nay nghỉ tạm ở chỗ này. Các nam nhân nhanh chóng dựng lều trước khi trời tối, ta muốn giúp một tay nhưng lại bị ném sang một bên.

Đợi khi lều đã dựng xong, lửa cũng đốt xong, vấn đề mới liền phát sinh: Ngủ thế nào?

Mặc dù giờ đang là mùa hè, nhưng đêm đến vẫn có chút rét lạnh. Mà nam nữ khác biệt, mọi người không thể ngủ cùng, chúng ta lại không có thêm chiếc lều nào khác.

Để ta ngủ trong lều, bọn họ ngủ bên ngoài, lương tâm ta không cho phép. Để bọn họ ngủ lều, ta ngủ bên ngoài, bọn họ càng sống chết không chịu.

Ta nói: “Hay là cứ để ta ngủ bên ngoài đi. Mặc y phục nhiều một chút, ngồi gần đống lửa cũng không thấy lạnh.”

“Càn quấy!” Phong Tranh lạnh lùng nói, “Sao có thể để cho một nữ hài như ngươi ngủ ở bên ngoài? Ngươi ngủ bên trong, mấy người bọn ta ở bên ngoài!”

Ta không đồng ý, “Các ngươi để cho ta ngủ, ta cũng không ngủ được.”

Nhân yêu vương gia cười khẩy, “Thế nào? Còn muốn có người hát ru cho ngươi sao?”

“Lần này đi xa, ta đã không nghĩ tới việc được hưởng thụ.” Ta lại chỉ vào Hạ Đình Thu, “Ngươi hỏi Nhị sư huynh của ta xem, trước kia khi vào núi hái thuốc, khó khăn gian khổ thế nào ta cũng đã trải qua. Các ngươi đừng xem thường ta. Không thể để một mình ta ngủ bên trong mà để ba người các ngươi ở bên ngoài chịu lạnh.”

“Đừng có già mồm nói lý!” Hạ Đình Thu quát to, “Lúc này có thể so sánh với khi ở trong núi sao? Muội tưởng muội mình đồng da sắt à? Ít nói nhảm một chút, nhanh đi vào lều!”

Ta lại bướng bỉnh, quyết không chịu.

“Thật là phiền!” Bất chợt, nhân yêu vương gia bước tới, đánh một cái vào phía sau đầu ta. Trước mắt liền tối đen, sau đó thì không biết gì hết.

Đợi đến lúc tỉnh lại thì—-Ơ? Trời sáng rồi sao?

Ta vội vàng bò dậy, chui ra khỏi lều.

Đống lửa đã tàn từ lúc nào, bên ngoài không có một ai. Ta đưa mắt nhìn bốn phía, lại leo lên cồn cát, xung quanh ngoài cát vàng và trời xanh thì không có cái gì khác, đừng nói là ngựa, ngay đến một dấu chân cũng không.

Chuyện gì vậy? Người đâu?

Ta liền tưởng tượng: Hay tên nhân yêu vương gia kia nổi ý đồ bất chính, sau khi đánh ta hôn mê liền nổi cơn điên, giết chết Phong Tranh và Nhị sư huynh của ta, sau đó ném xác hai người đi, còn ta thì cứ mặc kệ, bản thân thì chạy mất?

Trong khi suy nghĩ của ta đang cưỡi gió lướt mây bay xa nghìn dặm, bỗng nhiên nhìn thấy từ phía xa có hai chấm đen đang từng chút tiến lại gần. Đợi một lúc liền thấy rõ đó là Phong Tranh và nhân yêu vương gia.

Ta hết giận hóa vui, chạy ào xuống cồn cát đón bọn họ.

Phong Tranh bước nhanh đến trước, vội vàng kéo ta đến hỏi: “Hôm qua ngủ có ngon không? Có lạnh không?”

Ta hơi ngơ ngác một chút, trong lòng lại mừng thầm, nhưng lời nói có chút áy náy: “Ta ngủ rất tốt. Các ngươi ngủ bên ngoài thế nào?”

“Chúng ta có đống lửa, cũng không lạnh.” Phong Tranh khẽ cười. Ta nhận ra môi hắn đã hơi nứt nẻ.

“Ta đã nói là nàng sẽ không sao mà.” Khánh Vương lề mề bước tới, “Người lớn như vậy rồi, chẳng lẽ sáng ra ngủ dậy không thấy ai liền khóc lóc như con nít sao?”

Ta tức giận nói, “Còn dám nói ta như thế? Sáng sớm các ngươi đã chạy đi đâu?”

“Không còn sớm, đã đến giờ Tỵ *9-11h* rồi.” Khánh Vương nói, “Lúc đầu ta xem bản đồ, nhớ rõ gần đây có một hồ nước nhỏ, vì thế sáng sớm đã đi tìm.”

“Tìm được không?”

“Tìm được rồi.” Phong Tranh nói, “Nhưng nước quá mặn, không uống được. May là có chút băng nổi ở trên có thể lấy, cũng đã tan ra thành nước đựng ở trong bầu. Sau lại dắt ngựa đến cho chúng ăn chút cỏ. Nhị sư huynh của ngươi còn ở bên đó, chúng ta quay trở về đón ngươi.”

Hai nam nhân liền thu dọn lều trại, lại đưa ta đến hồ nước.

Tuy rằng đã ngủ một đêm nhưng người vẫn còn rất mệt mỏi, thể lực lại giảm, đi được nửa đường liền dần dần không theo kịp.

Phong Tranh đi một đoạn liền quay đầu nhìn ta, vừa thấy không ổn liền lập tức ngừng lại.

“Ta đưa ngươi theo.” Hắn không đợi ta đáp ứng, liền đưa tay cõng ta, thi triển khinh công bay đi.

Ta nằm trên lưng hắn, bên tai nghe tiếng gió vù vù, hai má dần nóng lên, một câu cũng không thể nói nên lời. Khoảng cách gần như vậy, cảm giác hắn gầy hơn trước kia.

Cũng phải, quản lý vài trăm người, lại còn làm sứ giả, vừa trợ giúp trộm bảo, vừa phải quản ta…Nhọc lòng như vậy, sao có thể không gầy?

Phong Tranh vượt qua Khánh Vương, nhân yêu vương gia liếc mắt nhìn chúng ta, cười như không cười, nói: “Biết rồi nha.”

Ta cũng lười nói nhiều với hắn.

Khi tới hồ nước kia, Phong Tranh thả ta xuống.

Hạ Đình Thu đi từ xa đến, than thở nói: “Hồ này to thế mà nước lại không thể uống.”

Khánh Vương nói: “Hồ ở sa mạc, có nơi nước ngọt, cũng có nơi nước mặn. Chúng ta phải tìm thấy hồ nước ngọt.”

Hai bên mặt hồ đều là cồn cát cao, ở giữa là một ốc đảo với hồ nước mặn, diện tích cũng gần bằng hai Ngụy vương phủ gộp lại. Bên mép hồ đọng lại rất nhiều tinh thể muối, mấy con ngựa cũng đang ăn cỏ ở xung quanh.

Không biết là cỏ gì, nhưng lại có thể mọc được từ trong nước muối. Trên bờ cát còn mọc lên hai thân cây rất cao, cành lá mở to như chiếc quạt hương bồ *quạt làm bằng cây hương bồ hay cây cỏ nến*, đậu rất nhiều quả.

“Cây thế này mà cũng có thể kết trái.” Phong Tranh hái vài quả, cắn một cái, nhíu mày phun ra, “Vừa chua lại vừa chát.”

“Là cây táo dại.” Khánh Vương nói, “Dù không đúng mùa nhưng vẫn ra trái. Trái chín ăn cũng được, mùi vị không tệ, lại có thể chắc bụng.”

Vật vã suốt một buổi trưa. Khánh Vương và Phong Tranh xách kiếm đi dạo một vòng tìm cây táo, khi về lại mang theo bốn năm con chuột béo mập.

Ta và Hạ Đình Thu vừa nhìn mấy con chuột này, liếc mắt nhìn nhau, mặt mày liền hớn hở chạy tới.

Nhân yêu vương gia kinh ngạc nói, “Quận chúa không sợ sao?”

“Con chuột này có độc hay sao mà sợ?” Ta mỉm cười nhận lấy, thuần thục lấy máu lột da, xỏ xiên nướng trên lửa.

Hạ Đình Thu giải thích: “Trước kia khi còn ở trong núi, bọn ta cũng thường bắt chuột làm thịt rồi phơi khô. Bọn chuột ở trên núi trúc nhỏ hơn, nhưng thịt lại vừa thơm vừa ngon.”

“Càng nói ta lại càng muốn về nhà.” Ta đưa tay thêm củi vào đống lửa.

Phong Trang đi tới giúp ta, chỉ một lúc là mấy con chuột được nướng xong, mùi thơm cũng không tệ.

Loại chuột cát này, sinh trưởng ở nơi này, có lẽ cũng không có thiên địch nào khác, mỗi một con đều béo tốt, xem chừng lớn không khác gì thỏ, cắn vào một miếng đã thấy miệng đầy mỡ.

Khánh Vương vừa ăn xong liền không biết biến đâu ra một cây tăm, vừa xỉa vừa nói: “Chư vị, nơi này tuy rằng thiếu nước, nhưng dù sao cũng có thức ăn. Nếu giờ rời đi, không biết mấy ngày sau còn có thể tìm thấy hồ nào khác hay không. Hiện tại, chúng ta tạm thời nghỉ ở đây, tiện tay làm thêm một ít thịt chuột hun khói, để sau này mang theo ăn trên đường.”

Tất cả mọi người đều đồng ý. Vì thế sau bữa trưa, ta cùng Hạ Đình Thu dựng lều, hai người kia lại đi bắt chuột. Bọn chuột thật là đáng thương, đã bình an sống ở đây không biết qua bao nhiêu thế hệ, hôm nay bọn ta vừa đến, chúng nó liền đối mặt với tai ương diệt tộc.

Một bên vừa dựng trại, Hạ Đình Thu vừa nói: “Ta thấy Khánh Vương hiểu biết rất rõ về sa mạc, chắc có lẽ đã mưu tính việc chạy trốn này từ rất lâu. Đôi bên không biết là ai đang lợi dụng ai đây.”

Ta nhếch môi cười: “Đương nhiên là hắn lợi dụng chúng ta. Huynh không thấy ngay từ đầu hắn chỉ chuẩn bị thức ăn và lều trại cho một mình hắn hay sao? Điều này cho thấy, hắn vốn dĩ không muốn cho chúng ta sống.”

“Vậy tại sao hiện tại hắn lại đi cùng chúng ta? Dựa vào khả năng của hắn, muốn vứt chúng ta đi cũng không phải là việc khó.”

“Ai mà biết? Dù sao ta cũng thấy hắn là người có lòng dạ khó lường, tâm kế thì nhiều, đề phòng một chút vẫn hơn.”

Hạ Đình Thu ngáp dài một cái. Mặt trời chiếu lên người thật ấm áp làm hắn hơi buồn ngủ.

“Lúc này mọi người cùng bị vây trong sa mạc, muốn sống sót ra ngoài, chỉ có thể trợ giúp lẫn nhau. Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, lão tử cũng đã mệt chết rồi. Ngày hôm qua muội được ngủ ngon, thật đáng thương cho bọn ta phải chịu lạnh một đêm ở bên ngoài…”

Ta đẩy hắn, “Này, đi vào trong lều ngủ.”

“Không.” Hạ Đình Thu giống như con côn trùng ngọ nguậy thân mình trên mặt cát, thì thào, “Mặt trời…ấm áp…”

Một lát sau, liền nghe hắn khẽ ngáy.

Ta lắc đầu cười, cởi áo khoác đắp lên cho hắn. Ánh nắng mặt trời ở trong sa mạc gắt gao như vậy, thế mà ta cởi áo khoác lại có hơi lạnh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.