Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 55: Chương 55




Xuân Phong Đắc Ý là nhã lâu có quy mô rất lớn, ở hậu viện có đến mười mấy sương phòng độc lập, vờn quanh là những khe suối nhỏ, khung cảnh trông rất tao nhã. Trong lúc đầu óc còn u mê thì ta đã bị Viêm kéo đến nơi này, bên tai thoáng nghe tiếng ca kỹ đàn hát, còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, tinh thần thực rất thoải mái nên có chút buồn ngủ.

Hoắc Viêm đỡ ta ngồi xuống ghế đá ở trong sân, lại bảo gã sai vặt mang nước tới, giúp ta súc miệng rửa mặt. Ta nôn lên khắp người của người khác, còn người mình thì lại rất sạch sẽ, không khỏi bật cười không ngừng.

“Đừng cười.” Hoắc Viêm nắm lấy tay ta, ra sức lắc, “Ngươi cười đến sắp khóc rồi. Đừng cười!”

Ta thu lại tiếng cười, bực mình đẩy hắn ra, “Ngươi thật là phiền, ta không cần ngươi lo!”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Về nhà.” Ta lườm mắt nhìn hắn, lảo đảo đứng lên.

Hoắc Viêm đứng dậy đỡ ta, “Sau khi về nhà thì thế nào, nghe theo chủ ý của người thân mà thành thân sao?”

“Thành thân thì thành thân. Tuổi của ta cũng không còn nhỏ.” Tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương.

“Người kia là ai? Có phải là người ngươi thích không?”

Ta bật cười nói: “Ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta. Người thích thì không thể lấy, người phải lấy lại không thích. Con mẹ nó, thật chẳng ra làm sao?”

Hoắc Viêm lại kéo lấy tay ta, vội nói: “Ngươi có thích ai sao? Là ai?”

Ta đẩy hắn, “Không liên quan đến ngươi. Này, đừng có kéo tay ta mãi thế, ta phải về nhà. Đầu năm nay, nhân duyên thật chẳng ra làm sao, Nguyệt lão chính là cái chày gỗ…”

Một hơi thở ấm áp khẽ lướt qua mặt, ta bất giác hơi nghiêng mặt đi, cảm giác có một thứ mềm mại gì đó chạm lên tai.

Mất một lúc lâu, ta mới kịp nhận ra mình vừa gặp phải chuyện gì, ngay lập tức liền phẫn nộ vô cùng. Dù rằng ta sống đã mười tám năm, vào Nam ra Bắc cũng không ít, nhưng bản chất vẫn rất đơn thuần. Bình thường ngoài trừ việc hơi thân mật với các sư huynh, cũng từng bị Phong Tranh kéo tay, thì việc bị một người chưa mấy thân thuộc đụng chạm như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Ngay lúc ta nghĩ nên đá hắn một cước, đấm một quyền, hay là dứt khoát cắn lại một phát, thì cảm giác ấm áp đó liền rời đi.

Lúc này, ta liền tỉnh rượu hết phân nửa.

Bỗng nhiên, gương mặt của Hoắc Viêm cách ta rất gần, gần đến nỗi ta có thể đếm được lông mi của hắn. Tay của tên khốn này còn ôm ngang hông của ta, thân thể hai người chúng ta kề sát vào nhau.

Hoắc Viêm, nghe đâu là cháu đích tôn của trưởng tử dòng chính thuộc vọng tộc Hoắc gia ở Giang Đông. Hoắc gia là vọng tộc, con cháu đọc sách cũng nhiều, nhưng lại không có ai ra làm quan. Những năm gần đây, mỗi năm hắn đều vào kinh ở mấy tháng, sống phóng túng, chơi bời lêu lổng, nhưng vì là công tử văn nhã, cho nên rất được các cô nương thanh lâu yêu thích.

Nhớ đến việc này, tay ta liền đánh lên mặt hắn, “Muốn chết, dám ăn đậu hủ của lão tử!”

Hoắc Viêm nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay đang vung lên của ta, nét mặt thâm tình chợt chuyển thành một nụ cười gượng.

“Ngươi nha…còn chưa tỉnh rượu sao? Vậy cũng tốt. Nếu ngươi mà tỉnh, thì những lời này ta thật không biết phải nói với ngươi thế nào. A Húc, ta biết đây không phải là tên thật của ngươi, ta cũng không biết rốt cuộc ngươi là thiên kim nhà ai. Ta cũng chưa từng nhìn thấy một nữ tử nào như ngươi. A Húc, ta thích ngươi. Ta biết ngươi không muốn gả đến nhà đó, vậy ngươi gả cho ta được không? Ta muốn cưới ngươi.”

“Ngươi…ngươi nói cái gì?” Ta dùng hết sức vùng ra, nhưng do say rượu nên không có sức, vẫn không thể thoát được.

Hoắc Viêm khẽ cười, nhắc lại lời vừa nói: “Ta muốn cưới ngươi.”

Ta nói: “Ngươi uống nhiều quá rồi.”

Hoắc Viêm cương quyết nói: “Ta không uống rượu. Ta muốn cưới ngươi.”

Ta lại nói: “Ngươi điên rồi à. Ta là nam nhân.”

Hoắc Viêm bật cười: “Hai năm trước ta đã biết ngươi là nữ hài tử, mọi người cũng đều biết. Ta muốn cưới ngươi.”

Ta lấy hết sức thoát khỏi hắn, “Ngươi điên rồi, nhất định là điên rồi. Ta sao có thể lấy ngươi? Ta chính là nam nhân nha.”

Hoắc Viêm vẫn ung dung nói: “Ta thích một nữ hài tử như ngươi, vui cười thống khoái, ngay thẳng mà phóng khoáng, rất đúng với khẩu vị của ta. Cho nên ta muốn cưới ngươi.”

Ta gấp đến nỗi lớn tiếng mắng: “Cút! Cút! Cút đi cho ta.”

Hoắc Viêm mỉm cười, tay hơi dùng sức, ta bị hắn kéo đến ôm ở trong lòng. Ta vùng vẫy muốn thoát, hắn lại cúi đầu muốn hôn ta. Ta tức giận nâng đầu gối, không chút do dự mà đá vào hạ thân của hắn.

Hoắc Viêm kêu đau một tiếng, bắt đắc dĩ buông ta ra, gập người ôm bụng.

“Ngươi…ngươi cũng quá tàn nhẫn rồi?”

Ta nhếch môi cười, “Ngay cả lão nương mà ngươi cũng dám động vào, phế là còn nhẹ!”

Hoắc Viêm nhăn mày cười khổ, vẫn lên tiếng nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai? Biết ngươi đã hơn ba năm, ít nhất cũng nên biết tên thật là gì.”

“Tên của nàng, sợ là ngươi không có tư cách để biết.”

Một câu này, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lại như tiếng sấm bên tai, khiến cả hai người chúng ta đều kinh hãi.

Ta nhận ra giọng nói này, bởi vì mấy ngày trước vẫn cùng người này gặp mặt. Vì thế mà một nửa hơi rượu còn sót lại cũng nhanh chóng bay mất, hoàn toàn thanh tỉnh.

Bên dưới gốc tùng kia, Tiêu Chính một thân thường phục, cùng với một người khác đang từ từ bước tới. Trên gương mặt hắn vẫn là nụ cười như có như không, khiến cho ta sợ hãi đến nỗi lông tóc đều dựng đứng.

Đợi đến lúc ta nhìn thấy rõ ràng người đi theo phía sau hắn, chút khí lực còn lại cũng không còn.

Vẻ mặt của Phong Tranh lúc này có thể so sánh như hận không thể rèn sắt thành thép, cảm giác như đang kiềm nén cơn tức giận, môi mím chặt.

Tiêu Chính phe phẩy quạt giấy trong tay, nhẹ nhàng khẽ cười một tiếng. Đầu gối của ta liền run lên không ngừng, run run quỳ lên mặt đất.

“A Húc, ngươi…” Hoắc Viêm kinh ngạc, muốn đến đỡ ta.

Tiêu Chính thu quạt lại trong tay, bước đến trước mặt ta, cúi người, vươn tay đến.

Ta nhìn hai bàn tay ở trước mắt, mồ hôi lạnh túa ra, cắn răng đặt tay vào trong tay hắn.

Tiêu Chính đỡ ta đứng dậy. Hắn cũng không buông ta ra, tay kia thì thân mật phủi bụi trên đầu gối ta.

“Đi ra ngoài chơi thì cũng được, nhưng sao còn uống rượu, còn để cho tên háo sắc kia cợt nhả.”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bình thản, dường như còn có một chút yêu chiều, giống như đang trách cứ đứa trẻ bướng bỉnh của nhà mình. Lúc này, ta chỉ cảm thấy lông tóc đang từng chút từng chút dựng đứng cả lên.

“Ta…” Rượu phủ đầy trong đầu óc khiến ta không biết phải nói gì cho đúng, “Tiểu nữ biết sai rồi.”

“Sau này đừng như vậy.” Tiêu Chính khẽ cười, trên gương mặt thanh tú có một chút nét hiền từ dịu dàng.

Ta bình tĩnh đứng ở trước mặt hắn, nhưng trong lòng thì căng thẳng đến độ nhịp tim đập nhanh như đang chạy bảy tám mươi dặm.

Lúc này, Tiêu Chính mới đưa mắt nhìn Hoắc Viêm, lên tiếng hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”

Ta nói: “Vị này là…”

“Ta không có hỏi nàng.” Tiêu Chính liếc mắt nhìn ta cảnh cáo.

Đối với người đã quen đứng ở trên nhiều người, lời nói cử chỉ đều tỏa ra một luồng khí thế cao ngạo mà không ai sánh được. Hoắc Viêm khẽ cau mày. Ta nghĩ hắn không phải là kẻ ngu ngốc, cho dù đoán không ra thân phận của Tiêu Chính, nhưng cũng biết đây là người không thể xem thường.

Ta âm thầm ra hiệu cho Hoắc Viêm. Hoắc Viêm khẽ nhìn ta, sau lại chấp tay có lễ với Tiêu Chính: “Tại hạ là Hoắc Viêm.”

“Người Hoắc gia?” Tiêu Chính hơi khép mi, “Danh môn thế gia, sao lại dạy dỗ ra một tên háo sắc như vậy?”

Ta thấy lời này của Tiêu Chính nói rất đúng.

Hoắc Viêm từ tốn đáp lời: “Công tử, đối với vị cô nương này ta thật sự yêu mến, cũng là thật tâm muốn lấy nàng. Tuy rằng trong lúc nhất thời không thể kiềm lòng, nhưng hiển nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Ta hung hăng bắn một cái liếc mắt về phía hắn. Trước kia sao không nhận ra tên tiểu tử này lại là người tự mình đa tình như vậy chứ?

Tiêu Chính mỉm cười thâm ý.

Tuy rằng trước đây trên gương mặt của hắn luôn là nụ cười như có như không, thỉnh thoảng cũng biết cười một chút, nhưng mà chưa từng có khi nào lại cười như lúc này, nụ cười khiến cho người ta phải lạnh óc.

Hắn chầm chậm nói: “Hoắc công tử, ta đã nói, khuê danh của vị cô nương này, ngươi không có tư cách để hỏi. Cửa hôn nhân này, ngươi lại càng không xứng. Nếu như vị cô nương đây không so đo với hành động cợt nhả vừa rồi của ngươi, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu cứ tiếp tục làm phiền, đừng trách ta sao không khách khí.”

“Ta không so đo!” Ta sợ tới mức ra sức ra hiệu bằng mắt với Hoắc Viêm.

Hoàng đế muốn ngươi lăn đi, ngươi còn không thể dùng hai chân để đi. Bảo vệ mạng quan trọng hơn, mặt mũi là thứ yếu, nhanh chóng chạy đi thôi.

Hoắc Viêm xưa nay cao ngạo, đây cũng là lần đầu bị người khác sai khiến như vậy, vẫn còn vài phần khí thế. Hắn lại kéo ta đến nói: “Đi cùng với ta. Ta đến nhà ngươi cầu thân.”

Ta vội vẩy ta hắn ra: “Ngươi đừng có điên. Đi nhanh lên đi, ngay hôm nay liền rời khỏi kinh thành về nhà!”

Hoắc Viêm vẫn còn do dự, hết nhìn ta lại nhìn Tiêu Chính.

Tầm mắt của Tiêu Chính từ Hoắc Viêm dời sang người của ta, hỏi: “Thụy Vân, nàng có bằng lòng gả cho hắn không?”

Nói đùa gì vậy? Cả người ta lạnh run, vội vàng nói: “Ta không muốn, một chút cũng không muốn!”

Nét mặt của Hoắc Viêm rất bi thương, “A Húc…Thụy Vân?”

Ta không đành lòng nhìn hắn, quay mặt đi.

Hôm nay đúng là trời giáng hoa đào đè chết người. Không đúng thời điểm, không đúng người, tất cả đều là một đống rối nùi.

Cuối cùng Phong Tranh cũng không nhịn được mà tiến đến nói với Hoắc Viêm: “Công tử, xin thất lễ, công tử nhà ta có chuyện muốn nói với vị cô nương này, thỉnh người rời đi.”

Hoắc Viêm vẫn còn lưu luyến nhìn ta: “A Húc…”

Ta khẽ thở dài, lắc lắc đầu, không nhìn hắn.

Hoắc Viêm đành phải rời đi, hắn đi được hai bước, lại đứng lại, quay đầu nói: “Bất cứ khi nào thay đổi chủ ý, vẫn có thể đến tìm ta.”

Phong Tranh lần nữa ra vẻ tiễn người. Hoắc Viêm nâng bước rời đi.

Hiện tại, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Lại bất chợt nhận ra, tay phải của ta vẫn còn bị Tiêu Chính giữ ở trong tay. Bàn tay ta lạnh buốt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tương phản hoàn toàn với bàn tay ấm áp khô ráo của hắn.

Ta muốn đem tay rút khỏi tay hắn. Tiêu Chính nhận ra, lại càng nắm chặt. Ta không dám động, đành phải thuận theo hắn.

Ánh mắt của Phong Tranh có chút dao động, chỉ lên tiếng nói, “Hạ quan đi tiễn Hoắc công tử.”

Hắn vừa đi, trong sân viện chỉ còn hai người ta và Tiêu Chính. Những sương phòng ở gần đó đều đóng chặt cửa, ngay cả tiếng hát của ca kỹ mới vừa rồi cũng không còn nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.