Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 61: Chương 61




Thảo Nhi lấy hòm thuốc rồi bắt đầu trị thương cho ta. Động tác của nàng rất thuần thục, nhẹ tay lấy mảnh vỡ ra khỏi vết thương, bôi thuốc băng bó.

Ta yên lặng nhìn nàng làm. Dáng vẻ của nàng ngày thường nhu thuận lanh lợi, dáng người nhỏ xinh, đôi tay thon dài mạnh mẽ, trên tay còn có vết chai, hiển nhiên là người tập võ.

Ta đã sớm biết thân thủ của nàng không hề tệ, hôm nay lại nhìn thấy tư thế này của nàng, đoán rằng cho dù là lúc ta khỏe mạnh thì cũng không hẳn là đối thủ của nàng, chứ đừng nói đến là hiện tại.

Thảo Nhi băng bó cho ta xong, một bên thu dọn hòm thuốc, một bên nhẹ nhàng cười: “Lục cô nương yên tâm, chỉ là vết thương ngoài da, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Ta nhìn nàng một lúc, hỏi: “Ngươi là người của ai?”

Thảo Nhi tự nhiên nói: “Nô tì là đặc vệ thuộc cấm vệ quân, nghe theo lệnh của bệ hạ. Lúc trước phụng mệnh đi mai phục ở Bắc Liêu tìm bảo vật, vì vậy mà không thể bẩm báo thân phận với Lục cô nương, mong cô nương đừng trách tội.”

Trước đây ta có nghe nói, đặc vệ đều có thân phận phức tạp, nam nữ già trẻ, loại người nào cũng có, hơn nữa còn là nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng đế.

Dù rằng ta không biết rốt cuộc Tiêu Chính làm ra chuyện này là có ý gì, nhưng việc hắn diệt trừ cả nhà ta là việc hoàn toàn chân thật.

Thảo Nhi đi ra ngoài một lát, khi trở vào mang theo một vị lão nhân, cùng bê đồ ăn lên.

“Lục cô nương ngủ suốt nửa ngày, chắc đã đói bụng, dùng chút cơm trưa đi.”

Ta cũng không từ chối, nhờ nàng đỡ qua ăn cơm. Nhìn qua có món vịt quay của Xuân Ký, cá dấm đường của Cao ký, bánh hạnh nhân của Trường Thăng lâu, đều là món ta thích ăn.

Thảo Nhi vừa xới cơm cho ta, vừa nói: “Đây đều là do chính bệ hạ căn dặn hạ nhân đi mua, người nói những món này là cô nương thích ăn.”

Ta nhịn không được liền nói: “Tiêu Chính đúng là có tâm, một bên tịch thu nhà, một bên lại mua đồ ăn ta thích đến dỗ. Tưởng ta là heo à, có ăn liền không quan tâm đến chuyện gì khác?”

Thảo Nhi cười khẽ, vẫn ôn hòa nói: “Trong lòng cô nương có oán hận, vậy cứ bộc phát ra ngoài. Như vậy mới thấy thoải mái, mới có thể ăn nhiều thêm một chút.”

Nàng vẫn duy trì dáng vẻ nhu hòa như vậy, nét mặt tươi cười tiếp đãi, ta có phát hỏa với nàng thế nào thì cũng vô dụng, đành im lặng ăn cơm.

Ăn xong ta cũng không muốn tiếp tục nằm trên giường. Thảo Nhi liền dời ghế dựa, đỡ ta ngồi hóng mát dưới mái hiên.

Lúc này ta mới cẩn thận đánh giá xung quanh. Liêu Trí Viễn nói đây là biệt viện của hắn, nhưng ta nhìn qua thì thấy nơi này cũng không khác gì nhà ở của người dân bình thường, chỉ là nhà một tầng. Phòng ở là tường trắng ngói xám, sàn nhà lót gạch, trông rất đơn giản mộc mạc, chỉ có điều cách bài trí ở bên trong lại không có vật gì là không quý giá. Từ bình hoa cho đến bát đĩa đều là những thứ quan viên hay dùng, gia cụ đều làm bằng gỗ lim quý giá, màn trướng trên giường cũng là tơ lụa.

Cũng không biết biệt viện này nằm ở nơi nào trong kinh thành, không khí xung quanh vô cùng yên lặng, ngay đến tiếng chó sủa cũng không nghe thấy. Trải qua một ngày ở đây, ta nhận ra trong viện chỉ có Thảo Nhi cùng một vị lão nhân làm các việc chân tay. Bà lão kia là một người câm, cả ngày chỉ biết thành thật làm việc, cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn người khác. Thảo Nhi và vị lão nhân này cũng không hề bước chân ra khỏi viện, lương thực và vật dụng hằng ngày đều có người bên ngoài đưa đến.

Ta đoán chừng ở bên ngoài có ít nhất bốn thị vệ canh gác. Nhưng nhìn xem, ta vừa bị phong bế huyệt đạo, lại bị hạ độc, đi chưa được hai bước đã thở hổn hển, xem ra là bọn họ lo nghĩ quá nhiều.

Thảo Nhi là cô nương hoạt bát, vừa ở bên cạnh ta, vừa thắt nút dây ghi nhớ, lại vừa trò chuyện huyên thuyên, cũng không nhắc gì đến những việc liên quan đến nhà của ta. Ta cũng biết là không thể hỏi được gì từ trong miệng nàng, lại tỏ thái độ không quan tâm đến nàng, thế mà nàng cũng không ngại.

Buổi tối ta ngủ không được yên, lúc tỉnh lúc mê, ta luôn mơ thấy người nhà bị giam trong đại lạo, đệ đệ khóc, mấy muội muội cũng khóc, tên lính canh ngục muốn động tay động chân với Vãn Tình. Ta lo lắng vô cùng, muốn chạy tới, nhưng chân lại dính chặt lên mặt đất, không thể di chuyển. Ta vừa nôn nóng vừa hoảng sợ, giật mình tỉnh lại.

Trong bóng đêm, ta cảm giác có người ở bên giường.

Không đợi hỏi là ai, ta đã phản xạ ném gối gối đầu tới.

Người nọ không ngờ ta lại đột nhiên làm loạn, bị nện trúng cũng chỉ khẽ rên một tiếng. Bên ngoài lập tức có người phá cửa chạy vào.

“Bệ hạ!”

“Không có việc gì.” Người nọ trầm giọng nói.

Là Tiêu Chính?

Thị vệ thắp nến rồi lặng yên lui ra ngoài, để lại hai người chúng ta cô nam quả nữ ở trong phòng.

Ta còn muốn ném cái gì đó về phía Tiêu Chính, nhưng đáng tiếc trong tay chỉ còn cái mền, nếu ném qua ta sẽ bị cảm lạnh. Ta đành choàng áo khoác, ngồi tựa người vào đầu giường.

Tiêu Chính xoay người nhặt gối đầu lên, vỗ vỗ, đưa cho ta. Ta cũng không hề nhìn hắn. Tay hắn vươn đến trong một lát rồi lại ngượng ngùng thu trở về.

“Cũng đã bị bẩn.” Hắn ném gối đi, lại ngồi xuống mép giường của ta.

Ta không nhịn được liền châm chọc vài câu: “Nửa đêm canh ba, hoàng thượng chạy đến ngồi đầu giường của cô nương nhà người ta làm gì? Hay là phi tử trong cung làm phản, ngươi không có nơi để ngủ?”

Tiêu Chính so ra còn vô sỉ hơn rất nhiều trong tưởng tượng của ta. Khóe miệng của hắn cong lên, liền nói: “Ta thích nàng miệng mồm lanh lợi như vậy.”

Ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, “Quan lại ở trong triều của bệ hạ, so với ta thì mỗi người đều miệng lưỡi hơn. Bệ hạ muốn thì đi mà nghe bọn họ nói chuyện.”

Tiêu Chính nhìn ta cười, cộng thêm một đôi mắt hắc bạch phân minh, nửa đêm trông thấy đúng là có chút dọa người, “So với việc nhìn thấy quận chúa hoạt bát đầy sức sống, đi nghe những lão già kia thì có gì là vui vẻ?”

Ta ghê tởm hắn đến chết, “Khó trách vì sao lão nhân gia nhà ngươi không để ta chết, giam giữ ta chính là muốn mỗi ngày nghe ta chửi ngươi, mắng ngươi. Thật là một tên biến thái!”

Tiêu Chính cười nói: “Tiếp tục mắng đi! Ta thích nghe nàng nói như vậy.”

Ta sao có thể thuận theo ý của hắn. Hắn vừa nói thế, ta liền ngậm miệng.

Tiêu Chính cũng không vội, ngón tay thon dài khẽ đùa nghịch sợi tơ rũ trên màn lụa, nhẹ nói: “Đám quan lại trong triều đã đồng loạt dâng tấu thư, muốn trẫm tịch biên xử tử cả nhà của nàng.” Ta âm thầm siết chặt góc chăn, “Nói việc này với ta, là muốn ta cầu xin ngươi sao?”

Tiêu Chính cười cười, “Nàng sẽ như vậy sao?”

Ta nhìn thẳng vào hắn, hơi nâng cằm, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là không! Chuyện ngày hôm nay, không biết các ngươi đã phải nhẫn nhịn chờ đợi bao lâu. Cho dù ta có van cầu, liệu ngươi có thể thật sự tha cho một nhà của ta sao?”

Khóe miệng của Tiêu Chính hơi cong lên, ánh mắt tựa như có chút cô đơn. Hắn nghiêng đầu nhìn ta nói: “Vốn dĩ ta đã thả nàng đi, tại sao còn trở lại?”

Ta nghiến răng nói: “Ta dù cho có chết cũng phải chết cùng người nhà, là ta cam tâm tình nguyện.”

Tiêu Chính mỉm cười yếu ớt, “Nàng không tin ta thật lòng thật dạ muốn tha cho nàng?”

“Tin.” Ta nói, “Nhưng ta không cần!”

Ánh mắt của Tiêu Chính rất âm u, dường như là đang bi thương. Ta càng nhìn càng thấy chán ghét. Ban ngày thì bức tử nương ta, tối đến lại làm ra dáng vẻ vô tội, diễn cho ai xem?

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi giam lỏng ta, rốt cuộc là muốn làm gì? Ta lại không có giá trị lợi dụng. Xem như đảng phái của cha ta vẫn còn có người chưa khuất phục, lấy ta ra uy hiếp, nhưng ta là nữ nhi, địa vị cũng không còn.”

Tiêu Chính bình tĩnh đưa mắt nhìn ta: “Ta không giết nàng, cũng không lợi dụng nàng. Chờ sau khi hành quyết người nhà của nàng, ta sẽ cho nàng một xuất thân mới, cũng sẽ thu xếp cho nàng.”

Cuối cùng rồi ta cũng hiểu ra ý tứ của hắn, lập tức cảm thấy một nỗi oán hận dâng trào như sóng cuộn. Cảm giác nhục nhã, căm hận như thế này ta chưa từng trải qua, lại mãnh liệt như muốn làm ta phát điên.

Ta không biết mình lấy sức lực từ đâu ra, nhảy xuống giường, túm chặt lấy cổ áo của Tiêu Chính, đẩy hắn ngã trên mặt đất, một mảnh sứ vỡ mà ta cất giấu từ trước được kẹp chặt trong bàn tay phải, đè ở trên cổ của hắn.

Tiêu Chính hơi sửng sờ, thị vệ ở bên ngoài cửa phát hiện có điều bất thường, lần thứ hai đạp cửa xông vào, rút kiếm đâm về phía ta.

“Đợi đã!” Tiêu Chính quát.

Thị vệ nghe lệnh, thanh kiếm kề sát cổ của ta, kiếm khí sắc bén cũng đủ làm da ta đau nhói.

Ta đem Tiêu Chính chế ngự ở phía dưới thân mình, mảnh sứ vỡ đặt ngay dưới mạch đập trên cổ của hắn. Một hồi hành động như vậy đã khiến ta phải thở hồng hộc, nhưng ta bất chấp đánh cược một lần, chỉ cần tay dùng lực đã có thể làm hắn máu tươi nhuộm đỏ.

Tiêu Chính đã khôi phục được vẻ trấn tĩnh, cũng không hề nhúc nhích, mặc cho ta chế ngự. Đôi mắt đen láy của hắn hiện lên ý cười, thấp giọng nói: “Động thủ đi! Giết ta liền có thể cứu được cả nhà của nàng.”

“Bệ hạ!” Thị vệ căng thẳng kề sát kiếm vào người ta.

Khí lực của ta đã nhanh chóng bay đi mất, mảnh sứ vỡ ở trong tay cũng phát run.

Tiêu Chính nhận ra, nụ cười lại càng sâu thêm.

“Nếu không giết ta, sẽ không còn cơ hội.”

Ta cắn chặt răng, tay ấn mạnh, mảnh sứ vỡ cắt một đường mảnh trên cổ hắn, máu tươi hơi ứa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.