Cái tên này vừa tiến vào trong đầu ta, liền làm nổi lên muôn ngàn cơn sóng. Ta gần như có chút hốt hoảng, cảm thấy những lời Già Dạ đang nói tựa như một câu chuyện kể xa xôi.
“Trông hắn không được tốt, người gầy đi rất nhiều, lại rất ít nói.”
“Hắn có lúc nào mà nói nhiều?” Ta gắng gượng cười nói.
Già Dạ lại nói: “Mấy năm nay hắn luôn trấn thủ biên ải, diệt trừ phiến loạn, chống trả với Ly quốc, lập được vô số chiến công. Hoàng thượng phong hắn là Thiên tướng quân.”
“Từ nhỏ hắn đã mong muốn làm một vị Đại tướng quân vì dân vì nước. Hiện tại cũng đã thực hiện được giấc mộng.”
“Hoàng đế còn ban hôn, nhưng hắn lại cự tuyệt. Việc này từng gây ra rất nhiều ồn ào.”
Ta thấp thỏm đứng ngồi không yên, quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ngươi nói với ta những việc này làm gì?”
Già Dạ nói: “Không để làm gì. Ta nghĩ có thể ngươi không biết, nên nói cho ngươi biết thôi.”
“Không liên quan đến ta.” Ta nói, “Tiểu cô nương ngốc nghếch ngày đó đã chết. Đứng trước mặt ngươi lúc này là một người ốm đau, là một bà cô không thể gả ra ngoài. Hiện tại mọi người đều gọi ta là Lục cô nương, cái người trước đây đã không còn ai nhớ đến.”
Già Dạ trầm mặc nhìn ta, ánh mắt kia không biết là thông cảm hay là đau buồn.
“Yên tâm, sau này ta sẽ không nhắc lại.”
Lại tiếp tục không có ai nói gì, sau đó ta mới lên tiếng hỏi: “Ngươi sẽ không đối đầu với sư huynh của ta chứ?”
“Đối đầu?” Mất một lúc Già Dạ mới hiểu ý của ta, “Sẽ không. Chuyện thông thương lần này, một mình nhà chúng ta không thể đảm đương, chỉ có thể hợp tác. Lại nói, nếu hai vùng biển Nam Bắc đối đầu với nhau, sẽ là cảnh lưỡng bại câu thương, khi đó sẽ giúp mấy quốc gia lân cận được dịp ngư ông đắc lợi. Ta nhận được tin trinh thám báo lại, nói rằng quan phủ cấu kết với hải tặc, cố ý chặn con đường thông thương này. Lúc này mới tự mình dẫn người đi tìm hiểu, khi trở về lại gặp các ngươi.”
“Ngươi nói là quan phủ…”
“Còn có thể là ai?” Già Dạ châm biếm nói, “Chỉ có thể là quan phủ Đông Tề.”
Giữa đêm tối, gương mặt u ám của Tiêu Chính liền hiện rõ trước mặt của ta, ta không khỏi phát run một cái.
Già Dạ nói: “Nghe nói mấy năm nay Hoàng đế đang bắt đầu chỉnh đốn lại toàn bộ, trong triều đã cử người đi thanh tra khắp nơi, hiện tại cả nước đang rất ồn ào náo nhiệt.”
“Quan phủ liêm chính sẽ không cấu kết với hải tặc.”
“Cho nên việc này rất là kỳ lạ.”
Gió đêm rét lạnh vừa thổi qua, ta liền hắt hơi nhảy mũi, “Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi.”
Già Dạ gật đầu. Ta vừa xoay người bước tới cửa khoang thuyền.
Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng nói: “Hoa hải đường.”
Ta đứng lại hỏi, “Gì cơ?”
“Hoa hải đường.” Già Dạ khẽ nói, “Ở bên mộ phần của ngươi có một khoảng sân trồng hải đường. Đến mùa xuân, khắp nơi đều có hoa nở, mỗi đóa hoa đều khoe màu đua sắc, cảnh sắc rất đẹp.”
Khóe môi của ta khẽ run lên, miễn cưỡng cười một tiếng, “Như vậy vị cô nương thay ta nhập táng cũng sẽ yên lòng phần nào.”
Trong phòng của ta còn có ánh sáng. Ta không cần đi vào cũng biết người đang ngồi trong đó là ai.
Có ý gì? Vừa cho một gậy, rồi lại đến thưởng cái củ cải. Hay là lúc ăn cơm còn chưa giáo huấn đủ, giờ tiếp tục bổ sung vài câu.
Ta đứng ở cửa đi tới đi lui, vò đầu bứt tai.
Thiệt là, có phòng lại không thể quay về, chuyện gì thế này.
Nhưng, cũng không phải là lỗi của ta, sao phải bất an như vậy? Hắn tới vừa đúng lúc, ta còn muốn đi tìm hắn tìm công bằng, chuyện hôm nay, rốt cuộc là do ai không đúng!
Ta nổi giận đẩy cửa bước vào.
Hạ Đình Thu ngồi trước ánh nến, ngẩng đầu lên nhìn ta.
Nét mặt của hắn vừa trầm tĩnh vừa dịu dàng, trong đó còn có vẻ ân cần thân thiết, ánh sáng ấm áp từ ngọn nến phủ lên gương mặt như ngọc kia một màu vàng ấm nóng, càng làm cho cả người của hắn như được bao bọc trong một tầng không khí ấm áp. Khi nhìn thấy như vậy, ta gần như là nghĩ, những điều mà ta vừa phỏng đoán ở trong đầu đều chỉ do ta tự mình suy tưởng mà thôi.
“Vẫn còn giận sao?”
Một câu liền kéo ta về hiện thực.
Ta đóng cửa lại. Lần này nếu còn tiếp tục cãi nhau, cũng không nên để người ngoài nghe thấy.
Hạ Đình Thu khẽ thở dài một tiếng rồi bước tới.
“Ta nhận lỗi. Là do ta nhất thời không kiểm soát, làm muội mất mặt trước người khác.”
Ta thờ ơ nói: “Mặt mũi của ta đã sớm ném đầy trên đường lớn, thêm lần này cũng có sao.”
Khóe miệng của Hạ Đình Thu cong lên thành một nụ cười đẹp mắt, “Đúng là vẫn còn tức giận.”
“Được sư huynh dạy bảo, ta còn thấy cảm động đây, tức giận cái gì?” Ta ném cho hắn một con mắt khinh khỉnh.
Hạ Đình Thu lại mỉm cười hòa giải, “Đừng nóng giận. Ta nói muội không hiểu chuyện, là ta nói sai. Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
“Sao lại không, đúng là ta cũng tự thấy mình quả là không hiểu chuyện!” Ta oán giận nói, “Hôm nay là ta cố ý gây phiền phức, cố ý không nghe lời huynh nói đấy. Huynh thấy sao?”
“Ta biết muội đến giúp ta, ta rất cảm động.”
Ta quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm đến hắn.
Hạ Đình Thu vươn tay xoay mặt ta đối diện với hắn, lúc này ta không thể không nhìn vào đôi mắt trong suốt như ánh sao đêm của hắn.
Trong lòng có chút chột dạ, chân cũng đứng không vững. Giống như ta đã phạm phải một lỗi lầm rất lớn.
Cho nên ta rất ghét khi hắn dùng chiêu này với mình!
“Đừng nóng giận.” Lời nói vừa dịu dàng vừa thân thiết thế này có hiệu quả rất lớn, “Ta biết muội muốn giúp ta, nhưng ta rất sợ muội gặp nguy hiểm. A Vũ, đừng nghĩ rằng, cùng một chuyện, ta có thể chịu đựng thêm lần thứ hai. Muội hiểu không?”
Trong đầu ta còn chưa kịp hiểu, miệng đã lên tiếng nói trước: “Hiểu…hiểu rồi.”
Hắn lại nói: “Đừng làm mình bị thương. Vũ nhi, mười mấy năm qua, ta cố gắng bảo vệ muội, nhưng muội lại cứ làm mình bị thương như vậy. Ta nhìn thấy rất là đau lòng. Muội có biết không?”
“Biết, ta biết.” Ta nhỏ giọng nói.
“Sau này thì sao?”
“Sau này sẽ không!” Ta liền nói theo phản xạ.
“Lúc này mới ngoan.” Hạ Đình Thu vừa lòng cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán ta, “Không còn sớm nữa, muội lại bị thương, ngủ sớm một chút đi.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Trong phòng liền khôi phục không gian yên tĩnh, giống như chưa từng có người đến đây.
Trên bày có một hộp thuốc trị thương, còn có một đĩa bánh xốp từ quả hạch đào mà ta thích ăn.
Ta cầm lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, sau đó đánh mạnh một quyền lên bàn.
Ai nha, lại để cho hắn lừa bịp!